Chương 74
Bay Tới Thiên Đường
Bay Tới Thiên Đường là tên quán bar lộng lẫy, hào nhoáng, sang chảnh và lớn nhất Thủ đô, nằm trong khu giải trí phức hợp Xứ Sở Thần Thiên. Nơi đây mở cửa 24/7, bất kể ngày đêm, bất kể giờ giấc tiếp mọi loại khách từ bình dân thích đú, cậu ấm cô chiêu, đám nghiện bay lắc coi sống gấp là chân lý đến kẻ có số má, tất cả coi nơi trác táng, đốt tiền hơn vàng mã này là ngôi nhà thứ hai. Và đã là nhà có thể làm mọi thứ tùy ý, miễn không vi phạm pháp luật, khách hàng thoải mái nhậu nhẹt chè chén thâu đêm suốt sáng, ăn chơi nhảy múa theo tiếng nhạc náo động vũ trường ngập ngụa con người trần trụi… phô bày hết bản chất “con” của mình, uốn éo ôm ấp, sờ mó nhau mà rên xiết đê mê.
Đờ đẫn như mộng du, tinh thần đắm chìm cơn phê thuốc bắt nhịp chuẩn xác từng điệu nhạc sôi động, thanh âm va đập rầm rầm bốn bức tường, hệ thống gắn ngầm trong vách phát âm thanh chuyển biến linh hoạt, lúc mãnh liệt như ngàn vạn lời kích động trẻ không chơi, già hối tiếc; khi vô số ánh đèn đa sắc không còn nhấp nháy cuồng loạn, mà loang loáng lập lòe hệt ma trơi trườn bò lên các cơ thể xoắn xuýt vào nhau.
Giai điệu náo động từ từ trầm lắng, kích thích não bộ những tín đồ thác loạn… tưởng tượng leo từng bậc thang lên thiên đường - nơi bầy thiên thần không mảnh vải che thân khoe nhục thể ngập tràn dục tính dụ dỗ… buông thả bản tính hoang dã. Cao trào sắp đạt đỉnh cực khoái, nữ DJ cười hềnh hệch, nhếch mép khinh bỉ bật max âm lượng, giàn loa to nhỏ đủ mọi kích cỡ nổ bùng tâm trí chết chìm dưới lạc thú xác thịt, đám con chuẩn bị nhập tiệc bầy đàn nguyên thủy nghe nhạc giống còi xe cảnh sát, cả lũ choàng tỉnh, đứa nào đứa nấy tái xanh mặt mày.
Nữ DJ tỉnh bơ, vờ không thấy đứa quơ vội quơ vàng váy bị tụt xuống đất, đứa khác lúng túng chỉnh sửa quần áo xộc xệch, trang phục hở trên lộ dưới. Chúng muốn chạy trốn, nữ DJ điều chỉnh tiết tấu để chúng nhận ra còi xe là tiếng nhạc, âm thanh vẫn không bị chệch tông nên chẳng thể bắt bẻ, dù muốn nổi đóa cũng đếch đứa nào dám tức giận tránh rước thêm nhục. Nữ DJ chờ chúng bung xõa theo nhạc nền nhằm đánh trống lảng, ả mới hướng về đám khách cao cấp trong phòng vip, hé miệng cười gian đáp lại niềm vui biến thái của kẻ chủ mưu; tên này nhếch mép nâng ly, tên kia cười nửa miệng chạm cốc, tận hưởng trò mua vui cho chính mình.
Chỉ có ba kẻ không biểu hiện điều gì, tên diện đồ công sở ngả người vắt chân lên bàn, bật nắp tu bia ừng ực. Thông qua cặp kính sáng loáng hơn mái tóc vàng chuốt keo bóng bẩy, hắn hé cặp mắt cú vọ thâm xì nhòm gã tóc undercut gọt gọn hai bên ngồi đối diện mình. Tên này diện trang phục thám hiểm giống game hành động, quần bò bó sát chân. Bên ngoài phông trắng là áo khoác dày chắn gió màu trắng xám, cổ áo cao che khuất cằm nhọn. Gã cao ráo nhưng không lực lưỡng giống đám gym, tên nào cũng bóng lưỡng như bôi dầu.
Ai đó thắc mắc dù thừa sức tập thể hình hoàn hảo hơn Hero, bỏ ngoài tai mọi chê bai tầm thường, gã chỉ rèn luyện vừa đủ cường tráng... và... thường nửa đùa nửa thật rằng body trung bình khá thế này mới cân xứng... nhan sắc điển trai mà không ngất ngây fangirl như Hero. Nhưng kẻ nào lần đầu tiếp xúc bộ mặt đại trà có thể gặp ở mọi nơi, tất cả không quên được đôi mắt bồ câu dài ngang chân mày lưỡi mác đen đậm, ánh mắt trong như gương rực sáng tinh anh, rạng ngời chính khí, đôi khi trầm mặc tựa mặt hồ… phủ màu âm u… tĩnh lặng hơn vực sâu không đáy.
Đặc biệt dù ở đâu, gã luôn treo nụ cười nửa miệng nơi sắc mặt bất biến một biểu cảm: hờ hững với mọi thứ, mọi vật và mọi con người. Nụ cười không có ý câu hồn nữ giới nhưng phái yếu lại chết mê chết mệt. Nụ cười đó chẳng cố tình gây sự với ai, khó hiểu vì sao vẫn thành gai chọc vào mắt kẻ đối diện. Gã đếch chỉnh sửa hình dạng ác cảm tạo hóa ban cho mình, chẳng quan tâm dáng vẻ cố hữu bị mỉa cười đểu. Tên tóc vàng cười nhạt bộ dạng bất cần đời, luôn tỏ ra cao thâm khó lường đếch biết đang nghĩ gì đó.
Gã tuy khó ưa nhưng không ngứa mắt bằng thằng đầu đinh, tóc cắt sát da, lông mày sâu róm trườn trên vòng mí sưng mọng giống thiếu ngủ lâu ngày. Đôi mắt trắng dã trợn trừng muốn ăn tươi nuốt sống con mồi từ cái nhìn đầu tiên. Bộ dạng hung tàn khiến đối phương dè chừng, hắn vẫn bị mặc cảm ngoại hình ám ảnh mình chưa đủ ngầu, kẻ phải dọa người bằng mọi giá, bản thân mới thấy tự tin bèn thu nạp đám đàn em là râu ria lởm chởm mọc xiên xẹo để trợ uy. Lũ “đầu trâu mặt ngựa” nhiệt tình báo đáp công ơn “không cạo”... bằng cách... diễu võ dương oai trên khuôn mặt xương gầy dữ tợn giống thằng tù ra trại.
Tên tóc vàng liếc đối phương, kẻ thích soi mói nhòm quần rằn ri quân đội đính đủ kiểu túi. Bên trong mặc áo trắng lạnh toát cảnh tượng địa ngục âm u rùng rợn. Bên ngoài khoác áo da thú khắc họa sói xám hú trong đêm trăng mờ ảo. Kẻ coi đánh giá nhân sinh là một niềm vui... từng thấy vô số thằng dị hợm. Riêng tên khoái thành tâm điểm chú ý này tôn thờ phong cách đeo mặt nạ cho toàn thân... để... hoàn chỉnh ngoại hình dị dạng nhằm dằn mặt mọi kẻ đối địch với hắn.
Bày trò trêu đời, ba tên đếch màng xem kết quả mỹ mãn, phớt lờ luôn đám tiếp viên chân dài đủ hai phương Đông - Tây tận tình tiếp rượu, em nào em nấy sờ mó thân thể, luồn tay xuống háng, cả ba lạnh lùng ngăn đàn bướm đêm bay quá giới hạn. Đám đàn em bắt chước kẻ kinh nghiệm dày dạn, chúng từ chối bay lượn với đàn bướm xinh, giới hạn cao nhất là rót rượu khi ly vơi. Riêng tên tóc vàng nhã nhặn cười với em da trắng mắt xanh, gỡ tay em da nâu người Lãnh quốc đương cởi cúc quần:
- Hôm nay là ngày trọng đại nhất đời anh, anh không muốn bỏ lỡ một khoảnh khắc nào...
Hắn chưa nói hết, bướm xinh lả lơi ngả vào lòng hắn:
- Chỉ là xem lại thôi mờ!
Hắn vẫn lịch sự như tiếp khách quý:
- À thì... con người chẳng ai hoàn hảo cả, anh cũng không ngoại lệ, anh phải xem lại coi mình có sơ suất hay sai sót gì đó để lần sau rút kinh nghiệm... - Hắn nhẹ nhàng đẩy cả hai ra và khẽ cười - Các em coi kìa, sắp đến đoạn ngài JK xin lỗi khán giả toàn quốc, lịch sử thế giới chưa từng có sự kiện chấn động này, toàn cầu đều lắng nghe, nếu bỏ lỡ vì... e hèm... mải vui, chúng ta thành kẻ lạc loài với nhân loại đó. Anh là fan cứng của ông hoàng truyền thông, không xem sẽ tiếc cả đời!
Ả đào cười khục màn từ chối đếch thể khéo hơn, điếm cũng có phân hạng cao thấp, huống hồ bướm đêm thượng hạng dành riêng cho khách vip, phương Đông hay phương Tây đều thừa khôn ngoan để hiểu ý thượng đế, em Lãnh quốc rót bia đầy cốc trên tay em tóc vàng, “chủ nhân” tươi cười cảm ơn. Hắn nhâm nhi cùng hai tên khó ưa, mắt dán vào màn hình treo lơ lửng trên cao, ti vi ảo phát chiếu sự kiện trọng đại tại tập đoàn JK, hàng ngàn phóng viên tác nghiệp, đưa tin, báo đài truyền hình trực tiếp cha con JK đứng cạnh Beak. Ông hoàng truyền thông nghiêm trang chào khán giả cả nước:
“Xin chào quý vị và các bạn, tôi là JK, vì bận chuyện quốc gia đại sự, hôm nay tôi mới có thời gian giãi bày về sự cố tại trường học Thanh Nhã.”
Giọng JK trầm hẳn xuống, ông hoàng hoạt ngôn lần đầu nếm mùi nhục nhã, lúng túng trước bàn dân thiên hạ, dừng hồi lâu để cân nhắc, chọn lựa cẩn thận từng câu từng lời trước khi cúi đầu xin lỗi:
“Sam, Rose hay Kai đều không hề có lỗi trong sự cố này, kẻ có tội là người tổn thương sâu sắc cả thể xác lẫn tinh thần cho nạn nhân, hình tượng vệ sĩ cũng hoen ố vì hành động dậy sóng phẫn nộ toàn quốc đó. Tôi là người đứng đầu tập đoàn, hổ thẹn hành vi đáng lên án của cấp dưới và phải chịu trách nhiệm cao nhất vì quản thuộc hạ không nghiêm. Tôi xin thay mặt tập đoàn chân thành tạ tội với nạn nhân, xin lỗi cả nước, xin lỗi khán giả yêu quý tôi và tập đoàn JK!”
Beak từ đầu đến cuối cúi gằm mặt, tên mỏ nhọn lắng nghe đám đông bàn tán, vô số lời trách móc Beak quen thói thô bỉ, ngài JK trọng dụng, tin tưởng cho hắn làm đội phó thật sai lầm. Vạn kẻ tôn sùng JK, ông chủ không dung túng thuộc hạ làm càn, ngài càng không e ngại mất mặt còn đích thân tạ tội, nhận lỗi trước toàn cầu, ông hoàng truyền thông vẫn xứng danh thánh nhân Hồng Hoang quốc.
Beak thầm mỉa lũ ngu tôn thờ mù quáng nhân phẩm hoàn hảo của kẻ đeo mặt nạ... giỏi nhất lịch sử loài người. Nụ cười mỉa chuyển thành căm tức không dám xả, Beak còn phải nhẫn nhục cúp đuôi, gục đầu xin nạn nhân cùng công chúng tha thứ. Nhưng đếch có gan phô bày thái độ bất mãn nghe JK tuyên bố:
“Mọi sai lầm đều phải chịu trừng phạt, ai cũng không ngoại lệ. Từ nay, Beak bị tước băng đội phó đội vệ sĩ, giáng cấp làm nhân viên bình thường, trừ lương một năm để trả giá cho sai lầm của mình.”
Căm tức bốc lên mắt đỏ ngầu ganh ghét kẻ thay thế mình:
“Bắt đầu hôm nay...”
Ông trùm truyền thông quay sang bên trái, mọi chú ý đổ dồn vào tên tóc vàng xuất hiện lịch thiệp như một quý ông, hắn điềm đạm bước ra từ sau cánh gà, khóe miệng vẽ nụ cười thân thiện chào khán giả, sau đó đứng lùi một bước về phía sau lưng JK và Hero:
“Thế Thương Tùng sẽ đảm nhiệm chức đội phó đội vệ sĩ!”
Hero hồ hởi ôm vai chào mừng real friend gia nhập tập đoàn. Đám đông dưới sân khấu nhiệt liệt chào đón tân đội phó. Các em đào cùng đám khách vip xem đến đoạn này, tất cả nổ pháo giấy, phấn khích hò hú chúc mừng Thương Tùng. Tên tóc vàng tươi cười cảm ơn, đắc ý ẩn nấp sau thần thái bình thản... giống cách hắn biến niềm vui thành cảm thông sâu sắc, vỗ nhẹ vai động viên tinh thần người vừa mất tất cả. Kẻ trầm tĩnh bình thản trông thằng nông cạn miễn cưỡng tiết chế cảm xúc, mỏ nhọn nhăn nhúm, cơ gân co giật quanh hàm đương siết nghiến vào nhau, nhưng khó ngăn nổi cơn giận run người. Con chó không dám cắn càng đếch có gan sủa cố cười mà như mếu:
“Chúc mừng anh! Có lẽ tôi chẳng còn cơ hội sửa sai nữa, nhưng thể diện cá nhân không có tư cách so sánh danh dự tập đoàn cùng hình ảnh đội vệ sĩ, hy vọng anh sẽ khôi phục mọi thứ bị tôi hủy hoại!”
Thương Tùng vỗ nhẹ cánh tay Beak:
“Con người không phải thánh nhân, ai cũng có thể mắc sai lầm, quan trọng hãy đứng lên từ nơi mình vấp ngã!”
JK nghe đối thoại đi đúng tâm điểm, chủ nhân thấy thuộc hạ xúc động đến đỏ hoe hốc mắt, thánh nhân lập tức rao giảng đạo lý:
“Tội của Beak khó tha thứ, con người không ai hoàn hảo cả, không có khuyết điểm không còn là người nữa, tôi cũng đầy khuyết điểm. Đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại, hy vọng nạn nhân cùng tất cả cho Beak một cơ hội phục thiện, như vậy chúng ta mới thực sự là con người, vì chỉ có con người mới có lòng bao dung mà thôi!”
Mọi “con người” nể phục ông hoàng nắm bắt cơ hội... cứu vãn danh dự, ngài còn tận dụng khả năng hoạt ngôn đẩy kẻ trong cuộc vào tình thế... buộc phải cho hung thủ cơ hội chuộc tội, nếu không muốn bị coi đếch phải con người trong thế giới phần con lấn át phần người này. Toàn trường với khán giả cả nước vỗ tay rầm rầm hưởng ứng lời cầu xin... từ... tận đáy lòng thánh nhân Hồng Hoang quốc. Beak sụt sùi bật khóc, gập người cúi đầu cảm tạ. JK nghiêm khắc khuyên răn Beak, hắn tuân theo răm rắp, nghe chủ nhân công bố nhân sự:
“Một số vệ sĩ có hành vi cùng lời nói không đúng mực trong sự cố, nhân viên công ty Thương Tùng sẽ thay thế họ. Những kẻ vô quan như Ngụy Hoàng vẫn giữ nguyên vị trí. Tăng lương cho người can thiệp xô xát ở trường học.”
Tất cả tâm phục khẩu phục thưởng phạt phân minh. Ngụy Hoàng thầm tiếc hôm đó sợ vạ lây nên không can ngăn, gã vẫn vui vẻ chúc mừng kẻ nhận thưởng, chào đón đồng đội mới. Buổi lễ tạ lỗi đồng thời chuyển giao quyền lực kết thúc tốt đẹp, JK cùng đám thuộc hạ cảm ơn, tạm biệt khán giả.