Chương 73
Hội huynh đệ khác họ
- Mày tới số rồi mới dám trêu chụy, đứng lại, mày có đứng yên cho chụy đập vào cái mặt nhơn nhơn không thì bảo?
Cả đám cười rần rần màn rượt đuổi khắp phòng, tên lầy vừa chạy vừa nhăn nhở trêu chọc chị dâu và kêu cứu ông anh:
- Ông anh đúng là phước tổ mười tám đời mới vớ phải bà vợ số một không hai này… Úi… kíu iêm với đội trưởng ơi… đội trưởng… kíu… iêm…
Đội trưởng phá lên cười sằng sặc:
- Chết cha mày đi, ngu thì chết, kêu kíu cái… gì!
Bà vợ chỉ guốc vào mặt chồng:
- Nè, ai cho anh nói bậy hử? - Nàng vung guốc vừa đuổi vừa hò hét - Thằng kia, chụy bẩu mày đứng lại cho chụy đập mà không nghe, chụy bắt được mày, phẫu thuật miễn phí mắt một mí thành hai mí cho mày luôn đấy!
Tiếng cười vẫn vang không ngớt, thằng em vừa chạy quanh phòng vừa trêu:
- Iêm tuy không chạy nhanh nhất đội, cơ mà muốn bắt được iêm, chụy phải gắn mô tơ vào mông may ra… không thì xác định đuổi đến Tết sao Hỏa nhá…
Bà chụy gào mồm lên chửi thằng cà chớn, hắn phá lên cười:
- Trùi ui mồ hôi toát toàn thân, tối nay đỡ tốn nước tắm…
Bà chụy chống gối thở hồng hộc, không còn sức tế nữa. Hắn nheo mắt bày tỏ “thương xót”, rót nước mời chụy dâu xơi:
- Chụy uống cho mát miệng rồi chưởi iêm tiếp!
Bà chị phì cười uống cạn cốc nước rồi nằm vật ra sàn, tứ chi duỗi thẳng, chồng nhăn mặt dáng nằm kém duyên, e hèm nhắc nhở, vợ cười hì hì trêu ngược lại chồng:
- Đám em bố nhắng bố nhít đều hạ quyết tâm, chỉ có anh chưa bày tỏ bất kỳ điều gì, anh lấy “tư cách” gì chê em kém duyên hả?
Ông chồng méo mặt vợ nửa đùa nửa thật, chẹp chẹp miệng:
- Vợ với chả con, đếch giữ sĩ diện cho chồng gì sất, mà iu thương để trong lòng, thể hiện cho ai xem?
Vợ hướng ánh mắt đau đáu nỗi buồn… về phía Hoàng Kim:
- Đàn ông các anh thật kỳ lạ, sống chết vì nhau chẳng hề do dự, nhưng lại đếch chịu bộc lộ tình cảm trước mặt người khác, ngay cả khi sinh ly tử biệt vẫn chôn chặt nỗi đau hơn bất kỳ bi kịch nào… chỉ vì… sợ bị coi là sến súa, yếu đuối như đàn bà con gái! Đến khi vĩnh viễn lìa xa người thân, kẻ vỗ ngực tự nhận là đàn ông đích thực vẫn tỏ ra mình kiên cường lắm, thực ra tận sâu nội tâm đang chết chìm trong nước mắt câm lặng! - Nàng kề tay lên trán, ánh mắt vô hồn vô thức chìm theo nắng vàng rực rỡ bị mây đen kéo đến che khuất - Mạnh mẽ để vực dậy tinh thần cho người còn sống? Nghe có vẻ hợp tình hợp lý đấy, cơ mà con người không phải loại máu lạnh, động vật còn có tình, con chó còn biết khóc thương chủ, huống chi là con người. Nên nếu không thể chịu đựng nổi nữa thì cứ khóc đi. Kẻ nào chê trách yếu đuối, kẻ đó không bằng con vật; muốn nguyền rủa số phận cứ gào thét chửi bới đi, tại sao phải kìm nén cảm xúc để rồi hối hận lúc này mình không trút hết tâm sự!
Kẻ cười buồn, kẻ trầm mặc, mỗi người một cảm xúc, tất cả đều không thể vui đùa cợt nhả… lời nói nghẽn trong nước mắt đắng ngắt… oán trách số phận nghiệt ngã, nỗi niềm ấy bấy lâu như tảng đá đè nặng tâm lý, nay bà chị đập thẳng tảng đá đó vào tiềm thức từng gã đàn ông bất khuất, trút hết tâm sự vào mỗi lần đập tâm tư ra xem đám đàn ông kiên cường này… còn… gắng gượng mạnh mẽ được bao lâu nữa.
- Các em à, chị… sợ… chị rất sợ… cuộc đời Hoàng Kim bế mạc trên xe lăn. Chị sợ… mỗi ngày nó phải cảm nhận nỗi đau hành hạ gia đình khi sống không bằng chết, tất cả vẫn phải nuốt ngược nước mắt vào tim mà gượng cười để vực dậy tinh thần cho người thân. Chị… sợ… chị sợ… em trai của chị không tỉnh lại nữa.
Nàng không muốn ngăn tiếng khóc chất chứa nỗi đau… đè nén tinh thần sắt đá khiến từng gã đàn ông đích thực… đổ gục dưới nỗi sợ thay thế nỗi đau… giam hãm… tâm lý vào không khí tang tóc. Họ vẫn nơm nớp sợ hãi viễn cảnh tương lai đó. Họ vẫn thấp thỏm cuộc đời con trai thần gió kết thúc trên xe lăn. Quật ngã tất cả là bi kịch người hùng quốc dân thành người thực vật. Nhưng không còn những cái đầu nóng nào nữa, toàn đội trầm lặng đối diện tâm tư chính mình đang… hổ thẹn… trước tiếng khóc nức nở:
- Nếu bi kịch thành thật, chị sợ không thể luôn trụ vững tâm lý hỗn loạn, tinh thần sẽ sụp đổ. Lúc đó… chị… sợ không dám chấp nhận sự thật, có lẽ còn không dám gặp Hoàng Kim… vì… sợ phải thấy kết cục bi thảm… mỗi ngày sống chỉ mong mình chết đi để giải thoát… số phận… đáng nguyền rủa này.
Toàn đội chưa từng lúng túng và khó xử như lúc này, nhưng vẫn nhìn thẳng vào kẻ bị họ lên án... đồng nghĩa… đối mặt hổ thẹn của chính mình. Đáp lại là nụ cười không còn đượm buồn nữa… mà… rạng ngời niềm vui mọi tâm tư cùng hướng về kẻ khổ mệnh xưa nay luôn sống bằng trái tim… giờ đây… không thể cảm nhận những nỗi niềm chất chồng tâm sự.
Cuộc thử thách niềm tin, hy vọng cùng… lòng người… thành công ngoài mong đợi. Người ban cái kết mỹ mãn đó đang gục khóc bên vai chồng. Kiên quyết buộc đám đàn ông cố chấp phải bộc lộ cảm xúc. Người mang tinh thần thép không hề tỏ ra bất khuất trước nỗi đau, càng chẳng gắng gượng kiên cường trước bạn đời của nàng. Người đàn bà ấy lặng lẽ nép vào lòng chồng… để… bạn đời động viên vỗ về.
Cao quý nhưng không kiêu kỳ. Yếu đuối nhưng không ủy mỵ. Đanh đá mà thấu tình đạt lý. Tài sắc vẹn toàn gì đó, đức hạnh gì đó… - Chuẩn mực phụ nữ ngàn đời đó khiến hắn cười nhạt - Bởi tất cả căn bản không thể so sánh với nữ nhân trọng tình trọng nghĩa… và… sâu sắc này.
Chẳng trách dù bà chị kém tuổi hầu hết thành viên điền kinh, toàn đội vẫn kính trọng gọi hai tiếng chị dâu.
Và chẳng trách… thế giới này lại sinh ra… Sam!
Có lẽ thằng cuồng chị dâu đó cũng muốn… ông anh… có… người bạn đời coi tình nghĩa là thứ tồn tại duy nhất!
Hắn cười bật thành tiếng, không phải vì thằng cuồng chị dâu… mà là… bà chị đang bí mật chập ngón trỏ vào ngón cái, nháy khóe mắt ngấn nước đáp lại nụ cười an nhiên thư thái tâm hồn… biểu thị… cảm ơn sâu sắc của người Quân Tử quốc. Hắn trang trọng đặt tay lên ngực trái… cảm ơn… chị dâu… một lần nữa. Nàng khẽ a một tiếng phấn khích trước niềm vui bất ngờ… khiến… hắn lại cười vui lần nữa.
“Có lẽ thế giới này… lại… sinh ra… một thằng… cuồng… nữa rồi!”
Bà chị thích thú cười tít mắt… hắn… ngại ngùng gãi tóc sau đầu. Chồng nheo mày hếch mũi biểu hiện lạ của vợ:
- Gì đấy, nãy còn khóc như muốn bóp nghẹt trái tim người ta, bây giờ lại rạng rỡ tươi đếch cần tưới là thao?
Hắn nén tiếng lục bục trong miệng trông bà chị bật chế độ… bình thản… còn hơn chẳng có gì xảy ra cả. Nhòm vợ cứ nhìn chằm chằm, gã méo mặt vì mình có lỗi gì đó mà nhất thời chẳng biết làm sai cái gì.
Hội lầy khoái chí cười rinh rích. Nom bọn bạn đểu nháy nhau, tên nọ bấu tay, véo sườn tên kia nhằm ngăn ai đó buột miệng, ông anh phát giác chúng nó hiểu bà chị muốn gì, nhưng đếu gợi ý cho mình gỡ rối còn trêu ngươi. Bị troll trong tình huống khó đỡ, vợ vẫn lườm lừ… báo hiệu đang dọa “Thích nóc nhà sập à, hả?”, gã hớn hở mừng rỡ nhận ra sai sót chết người của mình, nhưng vẫn to gan hé miệng cười gian, cố ý ậm ừ lưỡng lự:
- À thì… nếu… ác mộng thành sự thực… thì anh… à… ờ?
Vợ đếch cần biết chồng đang giả bộ, sắc mặt nàng lập tức toát khí lạnh băng, mọi gã đàn ông đều rét run cảm giác rùng rợn… như… đi một mình trong màn đêm tĩnh mịch… không một bóng người… và… không một tiếng động. Tất cả quen thuộc quy tắc mặc định “Đừng dại dột đùa dai, nếu chụy thực sự nghiêm túc”, cố ý vượt ranh giới, không ai biết chụy sẽ làm ra chuyện đáng sợ nào đâu. Ấy vậy mà, ông chồng vẫn muốn thử xem mình bị vợ phạt thế nào:
- À thì… anh sẽ… b...
Gã cố ý lấp lửng, sắc mặt nàng biến dạng thành tảng băng nứt rạn từng mảnh, khí lạnh tức khắc đổ ập xuống tâm lý rén đến run cầm cập:
- Nếu anh dám bỏ rơi nó, tôi sẽ ruồng bỏ anh!
Lời nói không hề có ý bông đùa và đếch dọa suông. Mọi lần gã luôn nhăn nhở luồng khí lạnh buốt xương tủy. Nay, cảm giác lạnh đến thấu tim muốn đóng băng luôn tình cảm vợ chồng, nếu dám phụ bạc tình nghĩa huynh đệ. Chồng chẳng hề kinh ngạc… tình thân… sâu nặng từ lâu đó, gã còn nhìn thật sâu vào mắt vợ, ánh mắt sao băng vẫn biến thành sao chổi… mỗi khi… bực bội và hờn dỗi. Chất chứa trong mỗi cái lườm quét vào tâm tư là một… nỗi niềm thoáng qua rồi biến mất… nhưng người làm chồng và kẻ làm anh vẫn chưa từng cho phép “nó” chiếm tâm lý nửa giây. Gã càng chẳng trốn tránh vợ đang bị thái độ kỳ lạ của mình… kéo nhíu lông mày xuống đôi mắt lim dim chơm chớp, nghiêng đầu khó hiểu hỏi:
- Nè, bây giờ lại còn dám đánh trống lảng bằng cái kiểu thách nhau biết mềnh đang nghĩ gì cơ đấy, thích đêm nay ngủ ghế sa lông hử?
Gã cúi đầu cười khục, tiếng cười tự giễu chính mình đương để ý niệm lầm đường lạc lối, gã phải tìm đường về… bất biến… giữa… vạn biến ý loạn tình mê… trước khi nó thành chấp niệm hủy hoại tất cả. Cách tốt nhất là quẳng gánh lo đi mà vui sống với tính cách bản thân… cùng… nhân cách của những người coi gia đình là thứ tồn tại duy nhất. Người vợ chớp chớp mi, đôi mắt tròn xoe nhướng hết cỡ áp sát vào bộ dạng hack não… biến mất không còn dấu vết, thay bằng thái độ muốn ăn đòn rất chi ngứa mắt, ông chồng đống chồng kê cười hề hề:
- Vợ iu không bắt chồng ngủ ngoài đường là anh phải cảm ơn thần linh ban phước rồi, nào dám thách thức nóc nhà chớ?
Gã vừa nói vừa áp nhẹ lên má vợ, lau nước mắt cho nàng. Gã cười dịu dàng chưa từng thấy kể từ ngày về chung một nhà, vợ chưa hiểu biểu cảm ẩn chứa hàm ý dù tương lai mỗi người thế nào, người làm chồng, kẻ làm anh vẫn trân trọng và tin tưởng tuyệt đối.
- Anh là người đầu tiên quen biết Hoàng Kim. Anh cũng là người đầu tiên được thằng em giúp đỡ, chồng em mới có thể tạo dựng sự nghiệp như ngày nay. Nếu không có Hoàng Kim, không có Tom Phàm. Cơ mà tình nghĩa… đó… - Gã ngắm nàng thật lâu để lưu dấu hình tượng vợ hiền, dâu thảo vào nơi sâu nhất trong tiềm thức - Không sâu nặng bằng tình nghĩa em dành cho Hoàng Kim. Anh đếch muốn thành súc sinh đâu!
Đám em không trêu chọc, tất cả khẽ cười ngưỡng mộ tình cảm vợ chồng và thầm mừng cho Hoàng Kim, dù ngự trị đỉnh cao danh vọng hay chết dần chết mòn, tình cùng nghĩa vẫn không ruồng bỏ ông anh. Mọi người lần đầu cảm thấy cuộc đời mình đang sống không đến nỗi tệ, ông anh lại phá hỏng tâm trạng:
- He he, chồng em còn muốn nếu lỡ mình có mệnh hệ nào, anh sẽ gửi gắm mọi thứ anh trân quý cho Hoàng Kim bảo vệ và chăm sóc! Đáng tiếc, mong ước ấy có lẽ… không bao giờ thành hiện thực!
Gã không nói thẳng mọi thứ gồm tài sản, cơ nghiệp… và…
Nhưng ai cũng ngầm hiểu đằng sau cái ý bỏ trống kia là… gia đình. Tom Phàm không cha không mẹ, không người thân thích, gia đình gã chỉ có hai người. Xưa nay, tất cả chưa từng thấy đội trưởng nghiêm túc hơn lúc này. Ngoài trời đột ngột vang tiếng sét bàng hoàng, ông trời dường như sốc nặng ý định điên rồ. Người làm vợ không hề nghe thấy âm thanh chấn động tâm thần mọi người. Tất cả sốc đến câm nín, mọi cảm giác chết lặng, chỉ có ánh mắt phản ứng dữ dội, trợn trừng trân trối nhìn kẻ vừa nảy sinh… Không, có lẽ từ lâu gã đã ấp ủ ý định có người sẽ thấu hiểu, nhưng chẳng ai có thể đồng tình này. Gã biết điều đó hơn ai hết nhưng vẫn quyết định bày tỏ, và còn nói trước toàn đội khiến người vợ chưa từng ngượng ngập, nay lại bị ngại ngùng đốt ran má hồng, lời nói không còn lưu loát mà câu nọ vấp vào câu kia:
- Anh… anh… thích… đêm nay… ngủ… ngoài đường, hử?
Chuyện này không thể chấp nhận nổi, đối với người vợ đầu gối tay ấp, ân ái mặn nồng, hòa hợp cả tình lẫn dục, nó càng hoang tưởng không xuất hiện ngay cả trong mơ. Người chồng bình thản cứ như nó là đương nhiên trong tương lai vậy. Gã thở dài ngắm vợ:
- Cuộc đời này thật vô thường, Hoàng Kim từ đỉnh cao danh vọng rơi xuống đáy vực tuyệt vọng. Anh sợ một ngày nào đó mình cũng chịu kết cục tương tự…
Vợ lừ mắt vả nhẹ vào má chồng:
- Tự nhiên dở chứng nói gở thế, dở hơi à?
Gã khẽ cười, một nụ cười nhẹ nhàng. Gã hướng về từng người, ánh mắt đượm buồn như thể đây là lần gặp nhau cuối cùng:
- Một năm trước, chẳng hiểu sao anh bỗng có linh cảm rất xấu, linh cảm đó hệt bóng ma hành hạ cả ngày lẫn đêm. Anh còn tưởng mình cảm tính nhưng từ khi Hoàng Kim tai nạn, mỗi lần chợp mắt lại mơ thấy một giấc mộng duy nhất, không gian hỗn độn trong thế giới mơ mơ hồ hồ đó cứ lặp đi lặp lại. Anh đã giấu em, bí mật tìm đến bác sỹ tâm thần và các nhà tâm linh, tâm lý học, tất cả đều nói đó là giấc mộng tiên tri, “thứ” kỳ dị trong mơ có thể là một điềm báo nào đó!
Giọng nói run lập cập theo từng lời… ngập ngừng, e sợ cứ như gã đang thấy ma vậy.
- Anh rất sợ, em à! - Gã hoang mang cực độ ôm chặt vợ - Anh sợ cảm giác mình đang chết dần sau mỗi ngày. Anh sợ mất em! Anh sợ em sống cô độc! Anh sợ lắm, nếu ác mộng thành sự thật thì sao? Nếu tương lai cả Hoàng Kim và anh chịu chung số phận, anh không dám tưởng tượng em phải chống chọi thế giới tàn khốc này thế nào?!
Không còn an nhiên chấp nhận số phận nếu thực sự viễn cảnh… không phải… hoang đường nữa. Lần này kẻ khóc ướt vai người thân là trụ cột gia đình. Đội trưởng chưa từng mong manh yếu đuối đến đáng thương thế này. Gã ôm chặt vợ không buông, vòng tay càng siết càng không ngừng run lẩy bẩy. Đội trưởng thực sự bị nỗi sợ uy hiếp tinh thần. Hình tượng bất khuất sụp đổ, đồng đội âm thầm vây quanh gã. Trường Xuân đặt tay lên vai ông anh, cảm giác thân quen như một tiếng hét vào tâm lý hoảng loạn, gã bừng tỉnh cơn mê, đôi mắt nhắm nghiền từ từ hé mở hình ảnh đồng đội đặt tay lên vai nhau… mà… quây quần xung quanh vợ chồng gã, những bóng lưng sừng sững che chắn ánh nắng thiêu đốt kẻ dám chống lại trời cao.
Vợ chưa hiểu hết tâm sự cùng tâm ý chồng. Bây giờ, điều đó không quan trọng bằng vực dậy tinh thần. Vợ dịu dàng ôm chồng vào lòng, áp tay lên tấm lưng toát đẫm mồ hôi sợ hãi, âu yếm vỗ nhẹ phần lưng bên trái, âm thanh thân quen từ trái tim gọi gã hướng đôi mắt đỏ thẫm lệ nóng về phía… người vợ… mảnh mai nhìn thẳng vào thượng đế đang cuồng nộ trút giận, nàng vẫn hiên ngang đối đầu chúa tể vạn vật, ánh mắt rực lửa… như muốn… thiêu rụi cả đấng tối cao.
Một khoảnh khắc yếu lòng… tô điểm… hai hình tượng bất khuất.
Đồng đội nguyện thành trụ chống trời.
Anh em hy sinh, người thân quyết nghịch ý trời để bảo vệ gia đình.
Đội trưởng gục đầu vào lòng vợ. Chiến hữu khẽ cười gã gắng kìm nén cảm phục đang thúc ép thể hiện… xúc động sến súa. Cả đội “đùn đẩy” trách nhiệm động viên ông anh đa cảm cho kẻ sở hữu giọng nói ấm áp:
- Ngự trị trên đỉnh thế giới hay rơi xuống vực sâu, thậm chí đất trời sụp đổ…
Trường Xuân nháy mắt nhường lời cho nóc nhà của đội trưởng:
- Anh và Hoàng Kim không hề cô độc!
Kẻ thử lòng thầm lặng theo dõi từ đầu đến cuối. Không động viên một lời. Không an ủi một câu. Hắn không muốn mình thành người thừa… trong… câu chuyện lắng đọng mọi cung bậc cảm xúc. Cảm xúc xoa dịu nỗi đau đó gieo nụ cười trên môi Thanh Hằng, con cháu yêu thương, anh em hòa thuận là niềm vui vô hạn với người mẹ chịu bi kịch gia đình. Mỗi nụ cười hiện tại là một niềm hy vọng sau cơn mưa trời lại sáng trong tương lai. Toàn đội đặt tay lên ngực trái hồi đáp người mẹ đang vỗ tay chúc mừng tình huynh đệ, nghĩa vợ chồng chắc chắn bền lâu.
Vợ chồng lau nước mắt cho nhau, bà vợ khẽ bóp mũi chồng, gã cười phì hành động biểu thị đe dọa “Nếu còn yếu đuối như đàn bà nữa, chết với chụy”. Chồng show dáng vẻ anh nào dám… chọc cười cả đám. Âm thanh vui vẻ đồng loạt bật lên thành tiếng nghe giọng điệu hài hước:
- Anh mà dám là đuổi gà một mình ngay chớ đùa với chụy à?
Kẻ “dọa” thay chị dâu đẩy cửa vào phòng, nhăn răng cười với nàng. Nàng múm mím trông hắn chống nạnh, hướng cái nhìn chán mớ đời vào cái hội lầy… thích thể hiện mình là thanh niên nghiêm túc.
- Bây giờ chưa đủ mệt mỏi hay sao, các bố còn giở trò thử lòng nhau?
Đội trưởng vỗ trán cạn lời:
- Quân tử không làm chuyện lén lút mà nó nghe trộm từ đầu đến cuối!
Tên bựa trề môi nói:
- Mịa, các bố thể hiện tình xương mến xương thế, tôi nhảy xổ vào để hát bài vô duyên à?
Mọi người khùng khục rung vai. Trường Xuân chọc ghẹo:
- Ô, thằng nào giờ đếch biết phép tắc là gì, nay lại lịch con mẹ nó sự, mày có phải thằng hổ báo cáo chồn không thế? À mà nhắc hát mới nhớ đêm qua nó hú hí, quẩy tưng bừng với gái trên sân khấu, sáng nay gái lại bắt còng lưng chở đi học, bây giờ mới vác xác về đây. Đúng là cái thằng vì sắc quên bạn…
Cả đội khinh khích nghe tên “dại gái” nói giọng đừng chọc điên tao:
- Nè, bông hồng mầy đụng chạm có gai nhọn hoắt, mầy liệu hồn đấy!
Trường Xuân lắc đầu show bộ mặt thất vọng não nề:
- Thằng ngố gái bây giờ còn thần gái hơn cả ông anh nữa, thảo nào nó quên luôn cuộc hẹn gặp mặt hôm nay! - Hắn thở phù một hơi - Tao đang muốn biết nếu tương lai ông anh vẫn mờ mịt thế này, nó có biến thành quái vật đếch thể ngăn cản hay không? Nhưng xem ra hỏi sẽ thành thừa…
Trường Xuân không hề có ý đùa cợt, hắn thật sự nghiêm túc. Toàn đội ngưng bặt tiếng cười, nghiêm nghị chờ đợi, thằng em thân thiết với ông anh nhất quay sang hướng khác, mọi người còn tưởng tên coi gia đình là số một tránh né áp lực vô hình… thằng nào nuốt lời, thằng đó không bằng con chó. Tên lùn khiến tất cả phải ngước nhìn… và… nể sợ kẻ nóng tính hơn lửa lặng lẽ hướng về người xứng đáng nhận quan tâm hơn bất kỳ ai, tất cả lại vô tâm với mẹ già đang ngủ gục bên giường con trai. Tấm lòng luôn lo nghĩ cho người thân khiến đám thích… “thể hiện”… xấu hổ cúi đầu đó đủ để thay thế vạn lời muốn nói. Nhưng kẻ có thù tất báo vẫn gằn từng tiếng quỷ gào dưới địa ngục:
- Nếu cuộc đời ông anh bế mạc, bầu trời Hồng Hoang quốc sẽ nhuộm đỏ… màu máu!
Tất cả chưa hiểu nỗi đau mà tên cuồng gia đình phải chịu đựng. Nay cảm nhận phẫn uất khắc sâu thù hận vào hình dạng quái vật. Hình dạng đếch phải con người tỏa bá khí bao trùm không gian. Toàn đội điền kinh lâu nay tự hào không phải tài năng, tinh thần mới là hình tượng bất diệt của đội tuyển quốc gia… thế nhưng… giờ đây… hình tượng kiêu hãnh lung lay dữ dội. Toàn đội đơ cứng toàn thân, mồ hôi lạnh toát đẫm sống lưng cảm nhận… ảo giác… tận sâu trong cơ thể hắn toát ra bóng hình khổng lồ là vị thần oán hận… gầm thét từng tiếng cuồng nộ, tất cả mơ hồ cảm giác… không đơn giản nhà tan cửa nát, nỗi đau ấy còn ẩn giấu bí mật bị đào sâu chôn chặt vào nơi sâu nhất trong tâm tư.
Có lẽ đó là bí mật động trời, kẻ trong cuộc chưa thể chia sẻ, hoặc bọn họ nhạy cảm quá hóa đa nghi. Dù trường hợp nào, kẻ ngoài cuộc phải tránh lỗ mãng dò hỏi, hiện tại càng không thích hợp để tìm hiểu. Bây giờ quan trọng nhất là tình trạng Hoàng Kim và sức khỏe của người mẹ. Bà phải chịu quá nhiều đau đớn, con cháu không nên đụng chạm tâm lý bất ổn. Cả đội bèn trêu chọc đùa giỡn nhau… nhằm… xua tan ảo giác khủng bố kia. Trò chuyện quanh quẩn một hồi quay về tên chơi trò thử lòng:
- Suýt nữa quên mày bày trò này, nhưng hình như chưa thổ lộ “tình thương mến xương” với ông anh?
Tên thử lòng cười khục lời bông đùa, nhưng giọng điệu và thái độ lại không hề giỡn, cả đội cũng nghiêm nghị như đang bàn quốc gia đại sự. Hắn xoa tóc gãi gáy rồi đặt hai tay sau đầu:
- À thì… chẹp… nói sao nhỉ?
Ai nấy thúc giục nói nhanh, đừng có câu giờ, hắn sảng khoái cười híp cả mắt nghe tên lùn bóc mẽ mình:
- Ôi dồi, nóa lúng túng ngại ngùng thế kia mà các bố chưa hiểu ý, não load chậm vãi đạn!
Mọi người quay sang tên lùn, tên bóc mẽ nhún vai kiểu rõ như ban ngày thế còn gì:
- Thời cổ đại có tục cha mẹ hay sư phụ qua đời, đàn ông con trai phải để tang ba năm. Thời gian đó ăn ở tại phần mộ để canh chừng và dọn dẹp.
Tên lùn khẳng định chắc hơn đinh đóng cột:
- Tui lấy danh dự ra đảm bảo nếu ông anh không phải đối thủ của tử thần, nóa sẽ “thủ tiết” cả đời bên phần mộ, cuối cùng nơi đó sẽ thành đồi thông hai mộ luôn!
Cả bọn không chửi thằng điên nói gở còn cười rần rần rung cả ghế. Tên lùn sảng khoái chào tạm biệt, mọi người ngạc nhiên hỏi vừa về lại định đi đâu thế? Hắn chỉnh sửa quần áo cho ngay ngắn gọn gàng, hào hứng nhảy chân sáo ra khỏi phòng:
- Hôm nay tan học sớm, sư tử cái đòi đi chơi!
Đám lầy liền chọc ghẹo, chỉ trích đồ mê gái thế nọ, lụy tình thế kia. Kẻ đang say men tình cười hô hố:
- Ố ồ, hội FA gato với bố à?
Tên lùn cười sằng sặc ù té chạy để tránh tạp vật bay tới tấp:
- Cút đi, thằng cà chớn!
- Khôn hồn nguyên ngày hôm nay mày đừng có vác mặt về đây!
- Mía, nó chạy nhanh vãi lồng!
Tiếng cười khoái chí vang khắp hành lang, tên lùn chạy ra bãi đỗ xe, phi lên mô tô phóng thẳng về phía trường học.