• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngon

Chương cuối cùng của năm cũ

Chúc các bạn năm mới an khang thịnh vượng, vạn sự như ý!

Ngoại truyện: Mèo vờn chuột

Chương 88

Bia ngon hay mồi ngon?


Spoiler: Chương 88: Bia ngon hay mồi ngon

Những ngày tiếp theo, Thương Tùng vẫn đi làm bình thường, tận tụy hoàn thành mọi việc JK giao phó. Hero vẫn thấy real friend có gì đó… bất thường. Gã chưa thể lý giải, chỉ thấy tên tóc vàng dường như vui hơn, yêu đời hơn.

- Dạo này phởn thế nhể, có gì hot?

Thương Tùng cười:

- À thì… mong ước thành nhân viên tập đoàn JK trở thành hiện thực, không vui mới lạ!

Thương Tùng đưa chai bia lên miệng, môi tập trung thưởng thức mùi cồn, mắt lại liếc mẹ con Ngọc bước ra từ biệt thự, lần lượt lên xe màu đen đỗ trước cửa. Tình huống còn ngắn hơn Thương Tùng nhấp một ngụm bia, Hero vẫn kịp nhận ra gã bạn lơ đễnh sánh bia ra mép, mải mê “chiêm ngưỡng” nhan sắc kiều diễm, tăm tia body khuất nấp sau trang phục nền nã, kín đáo, nhưng luôn nóng bỏng đốt cháy thân thể hắn trong giấc mơ ướt át, tên háo sắc đếch để ý bia rỉ xuống cằm. Hắn còn chẳng biết Hero cười thầm… real friend bộc lộ bản tính đa dâm mà hắn luôn giấu kín đằng sau dáng vẻ lịch thiệp như một quý ông. Nhưng hễ gặp người tình trong mộng, thậm chí chỉ thấy bóng lưng từ xa, tên luôn ám ảnh lịch sự gồng sức níu giữ hình tượng thanh niên nghiêm túc mà hắn cẩn trọng bảo vệ như tính mạng. Hình tượng ấy chưa từng lung lay trước bất kỳ hoàn cảnh nào, kể cả lúc lên giường với mọi loại gái từ ngây thơ đến dâm đãng. Vậy mà có cơ hội “ngắm” ba nàng công chúa, hình tượng hắn tự tin vững mãi không đổ đó lại lung lay dữ dội. Mỗi lần thể hiện “tình cảm dào dạt”, đồng nghiệp và bạn thân lại trêu chọc Thương Tùng, hắn “chữa thẹn” bằng cách ca ngợi với giọng điệu ngưỡng mộ:

“Ô kìa, ngắm gái xinh là một nghệ thuật, người ngắm gái xinh là một nghệ sĩ chân chính, huống hồ cô chủ hoàn hảo như một tác phẩm nghệ thuật!”

Tất cả phá lên cười tên giỏi “trèo” khéo cả chống. Lần này hắn còn “nóng” hơn gấp bội, kẻ “yêu” cái đẹp đặt cạch cốc bia xuống bàn, khà ra một hơi khoan khoái, vỗ vai ông bạn chí cốt:

- Hôm nay bia đặc biệt ngon hơn thường lệ!

Hero gác chân lên bàn, nửa đùa nửa thật:

- Bia ngon hay “mồi” ngon?! Bạn tôi!?

Khóe miệng Hero khẽ nhếch nghe Thương Tùng buông tiếng cảm thán:

- Nếu tôi nói “cả hai”, anh có tin không, my friend?

Hero cười khục Thương Tùng bắt chước giọng điệu chủ nhân. Gã nâng cặp kính lên:

- Hình như có cái gì đó… sai sai!

Thương Tùng nguýt dài, xua tay nói:

- Cái sai duy nhất lúc này là anh khiến tôi chậm trễ đưa đón tiểu thư!

Hero khoanh tay đổi giọng đe dọa:

- Này, uống bia thôi, đừng nhắm rượu với “mồi” đấy, bạn tôi!

Thương Tùng co rúm người run rẩy nói:

- Ối, sợ quá đi thôi!

Hai tên cười lớn. Real friend vỗ vai tạm biệt bạn thân, vui vẻ huýt sáo lên ô tô, hắn giơ tay chào lần nữa. Hero gật đầu đáp lại, xe lăn bánh rời biệt thự, nụ cười trên môi Hero tắt ngấm dưới bộ mặt tảng băng.

Thương Tùng không biết bạn thân bộc lộ cảm xúc sau lưng mình. Tên u mê đang lén liếc cô chủ qua gương chiếu hậu. Mấy hôm trước, hắn còn bắn thứ nhơ nhớp lên cả ba gương mặt “thân quen”, chất dịch nhầy nhụa ngập úng nội thể và dính be bét toàn thân “hình bóng của công chúa”. “Hình bóng” đó ở bên hắn mọi lúc mọi nơi, thỏa mãn thú vui xác thịt, bù đắp trống vắng nơi tâm sự đào sâu chôn chặt xuống đáy dục vọng. Xinh đẹp và dễ thương, dịu dàng mà nồng say, ấm áp nhưng cuồng nhiệt, e ấp rồi man dại như con thú hoang đến mùa động dục, sex điên rồ cùng mọi chiêu trò khiêu dâm kích dục siêu đỉnh, giỏi chiều chuộng đàn ông hơn bất kỳ giống cái nào từng rên rỉ dưới háng hắn.

Nhưng… “hình bóng” dịu dàng vì không muốn bùn nhơ vẩn đục lần nữa, đừng mong so sánh với công chúa nhẹ nhàng từng lời ăn tiếng nói, ánh mắt trìu mến dành cho người thân, đắc nhân tâm mọi hoàn cảnh, dù đa phần bị tình thế ép buộc phải thân thiện. Nhưng chẳng hiểu sao hắn vẫn u mê phát cuồng cơn say mãi không tỉnh… hai cái tình… không bao giờ trao cho mình đó.

Thẹn thùng ngoài đường, mãnh liệt trên giường sao? Hắn lập tức quét sạch đống rác xúc phạm nữ thần hoàn hảo ra khỏi đầu óc… ngập úng chất thải hôi thối. Kẻ cuồng luyến ngây dại hình tượng hoàn mỹ vô khuyết… nhưng… chất chứa muôn trùng tâm sự. Hắn si mê ngắm nỗi buồn trầm kha tô điểm dung nhan đẹp không tỳ vết. Ánh mắt đắm đuối bị xé toang dưới cái lườm sắc lẻm, hắn giật nảy mình lảng tránh thần sắc vô cảm… y hệt… bộ mặt tảng băng của Hero mỗi lần gã bạn thân trở chứng. Ngọc vẫn hành xử từ tốn:

- Mặt mẹ con tôi dính nhọ sao?

Giọng nàng nhẹ nhàng như chẳng có gì xảy ra, Thương Tùng lại cảm tưởng đang nghe một người có tính cách… trái ngược… hoàn toàn với cô chủ hiền lành đôn hậu. Kẻ chưa từng lép vế trước nữ nhân, nay lại bối rối tìm cách lấp liếm có tật giật mình:

- À không, tôi thấy có quầng thâm trên mắt mẹ con tiểu thư, các cô bị mất ngủ sao?

Ngọc nói bằng giọng điệu bình thản:

- À, chúng tôi mất ngủ vì lo lắng cho bệnh tình của Lưu Ly!

Thực ra, ngoại trừ gia đình, các nàng luôn đối xử không quá xa lạ, nhưng cũng chẳng muốn thân thiết mọi loại người. Mức độ nâng cao thành lạnh lùng trước vệ sĩ tập đoàn JK. Thương Tùng vẫn thấy bứt rứt, khó chịu cái cảm giác mẹ con nàng giữ khoảng cách với mình. Hắn lấy trong hộp xe một lọ thảo dược:

- Thuốc an thần này trị chứng mất ngủ rất tốt, nó không gây nghiền dẫn đến phụ thuộc và không có tác dụng phụ!

Ngọc chờ hắn nói hết câu, nàng mới lên tiếng:

- Cảm ơn anh! Nhưng hôm qua chúng tôi bắt đầu uống thuốc của Anh Đào, loại thuốc đó chống chỉ định uống kết hợp bất kỳ dược phẩm nào!

Thương Tùng chẳng chạnh lòng lời từ chối khéo, tên sùng bái còn thấy vui với cách đối nhân xử thế của nàng. Công chúa càng tinh tế, kẻ si tình càng muốn đích thân giữ thể diện:

- Thuốc này còn đặc trị mỏi cơ đau lưng, tăng sức đề kháng cho người già. Mẹ của tiểu thư có thể yên tâm chăm sóc Hoàng Kim mà không lo đuối sức!

Hắn nhiệt tình giúp đỡ, nếu còn từ chối sẽ khiến đối phương mất mặt, Ngọc bèn thay mẹ cảm ơn hắn. Thương Tùng rạng ngời niềm vui, tâm trạng lâng lâng sướng còn hơn lên đỉnh với “bóng hình của công chúa”. Hắn huýt sáo lái xe đến cổng bệnh viện. Các nàng xuống xe, Thương Tùng tươi cười tạm biệt, ba mẹ con khẽ gật đầu và nhanh đến khu bệnh nhân. Tất cả vào phòng Lưu Ly, Lan hỏi mẹ:

- Mẹ sợ hắn sẽ bất mãn vì bị từ chối phải không?

Ngọc ừm nhẹ một tiếng:

- Gia đình mình có quá nhiều kẻ thù, chúng ta nên tránh đối địch với một kẻ nguy hiểm như Thương Tùng!

Sương cất giọng bực bội:

- Con ghét cảm giác bị hắn rình mò nhìn lén!

Ngọc thở dài vuốt tóc Lưu Ly đang say ngủ:

- Đi với ma phải mặc áo giấy thôi!

Ngọc dứt lời đột nhiên thấy buồn nôn, nàng che miệng chạy nhanh vào nhà vệ sinh. Chị em Lan hoảng hốt đi theo. Chị cùng em thay nhau vuốt lưng, xoa ngực cho mẹ. Một hồi nôn ọe, bụng dạ dịu nhẹ hơn trước, Ngọc mở vòi, vốc nước rửa mặt, lau khô sạch sẽ và nói với con gái:

- Mẹ ổn rồi!

Hai chị em khuyên nên đi khám. Ngọc cười nhẹ xua tay:

- Khám vì nôn bất chợt sẽ khiến bà lo lắng! Thôi, hai đứa trông em để mẹ đem thuốc cho bà!

Chị em Lan dạ vâng và quay lại giường Lưu Ly. Ngọc cầm lọ thuốc đi về phòng Hoàng Kim, nàng khẽ rờ vùng bụng vẫn chưa hết âm ỉ, tâm trí mơ hồ cảm giác quen thuộc đối với người làm mẹ.

***

Thương Tùng hào hứng cười ha hả, hát hò ầm ĩ trong xe, hắn phấn khích hơn bao giờ hết.

- Hóa ra công chúa không hề vô cảm với ta. Ha ha… thiên đường khoái lạc đang chờ đợi ta ở tương lai… ha… ha… ha…

Tên cuồng dâm đếch còn nhận thức gì nữa, cứ thế lái xe về khu rừng mà không hề quan sát mọi thứ xung quanh. Hắn hồ hởi xuống ô tô, bước vào biệt thự. Con rể chào mẹ vợ đang xem ti vi, bà ừ hữ nhưng chăm chú theo dõi bộ phim. Hắn liếc mẹ vợ bị mất tự nhiên, thân thể hơi đơ cứng, biểu hiện giống mấy ngày nay bà ta thỉnh thoảng… tình cờ… giáp mặt hắn trong những tình trạng khó xử, khi mẹ vợ ra ngoài phòng khách liền bắt gặp con rể cởi trần tập tạ, gập cơ bụng, tập máy chạy bộ và máy đạp xe, từng cơ từng múi cuồn cuộn nổi gân trên body săn chắc, thân thể cường tráng tràn đầy sinh lực của gã tráng niên… “vô tình”… lướt qua ánh mắt lúng túng của mẹ vợ, hắn lại chỉ mặc độc một quần đùi ngắn sát bẹn, bó sát vào khẩu đại bác nổi cộm giữa háng. Kể từ lúc quyết định đến sống chung, mẹ vợ xác định không thể tránh khỏi chuyện tế nhị thế này, chuẩn bị sẵn tâm lý nên bà vẫn giữ vững tinh thần… không bị dao động.

Mọi thứ lặp đi rồi lặp lại, khổ nỗi đây là nhà con rể, bà không tiện lên tiếng nhắc nhở, người làm mẹ cũng không có lý do để phản đối bài tập thể lực mỗi ngày đó. Huống hồ… hình ảnh nhạy cảm đó cứ quẩn vây đầu óc, “tâm” tĩnh lặng như thủy sau bao năm cam chịu cô độc, nay lăn tăn gợn cơn sóng lòng, bà phải tự “an” cái “tâm” bị ma xui quỷ khiến khơi gợi tà ý… bằng… tiếng gõ mõ tụng kinh để thanh tẩy tâm ma.

Cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, một lần đang đi trên hàng lang, cánh cửa phòng tắm đột ngột bật mở… hình ảnh… con rể khỏa thân đi ra, cơ thể trần tục lấm tấm dòng nước chưa lau khô hết, rỉ chảy xuống khẩu thần công giương nòng chĩa thẳng vào thần sắc chỉ muốn độn thổ của mẹ vợ, bà đứng chôn chân tại chỗ, gò má chuyển màu xấu hổ… không tránh ngay lập tức… mà… toàn thân lại đơ cứng như bị ai đó giữ chặt, bắt ép phải thấy “thứ” mình không nên thấy.

Mất hai giây đứng hình, mẹ vợ và con rể luống cuống tránh nhau, Thương Tùng rối rít xin lỗi, nhanh quay vào nhà tắm. Mẹ vợ chạy về phòng mà mặt vẫn còn nóng bừng bừng, tự hỏi vì sao hạ thể con rể lại “chào” mẹ vợ đúng lúc như vậy. Cố ý hay chỉ là vô tình. Liên kết mọi chuyện hai ngày nay, bà không tin là vô tình, người mẹ luống cuống đọc kinh để xua đuổi ý nghĩ nghi ngờ con rể. Nhưng càng tụng càng hổ thẹn và tự trách bản thân thật đáng khinh bỉ.

Nó chính là nỗi sợ khiến bà không dám sống chung với con rể.

Từ hôm đó, bà hạn chế tiếp xúc Thương Tùng. Ngoại trừ trường hợp bất khả kháng, người làm mẹ luôn tránh mặt con rể. Hiện tại còn “nguy hiểm” hơn, bà ta sợ Thương Tùng tập thể lực nên vội tắt ti vi, vô nhà bếp nấu ăn. Thương Tùng liếm mép nghe tiếng xào nấu xèo xèo. Một tiếng sau, áng chừng mẹ nấu xong, con rể thản nhiên vào phụ mẹ bưng đồ ra bàn. Hắn làm mọi thứ vô cùng tự nhiên, coi như chẳng có gì xảy ra cả.

Suốt bữa sáng, bà mẹ bình thản, tập trung nghe hắn say sưa tâm sự chuyện gia đình, chốc chốc đáp lời hắn một vài câu cho không khí đỡ ngại ngùng… để… người một nhà không khó xử với nhau. Thương Tùng cười thầm bề ngoài tỏ ra mình vẫn ổn, nhưng sâu bên trong là tâm trạng hỗn loạn, lúng túng với “con rể”… và… bối rối với chính mình.

Mẹ con ăn xong, hắn phụ bà rửa bát. Trái với thường lệ, lần này hắn xin phép nghỉ ngơi chớ không “trò chuyện” với bà. Mẹ vợ chờ hắn đi khuất mới thở hắt ra. Thương Tùng nấp ở xa, hé miệng cười rồi về phòng suy tính bước tiếp theo.

Bốn ngày liên tiếp hắn đếch sơ ý trần truồng như trước, nhưng vẫn mặc quần đùi ngắn tập gym mỗi ngày. Bà không ngại ngùng hay sợ hãi mà khó chịu, nhưng phải kìm nén tâm trạng bức bối, hối hận vì nhận lời đến sống chung để bây giờ tiến thoái lưỡng nan, ở không ổn, đi càng tồi tệ hơn, người một nhà sẽ nghi ngờ lẫn nhau khiến hạnh phúc tan vỡ. Người mẹ gắng nhẫn nhịn, ngày mai kết thúc kỳ thi, con cháu sẽ về nhà. Lúc đó Thương Tùng không dám bày trò nữa. Nhớ đến ai, người đó liền tìm tới, bà vui vẻ nhấc điện thoại nhận cuộc gọi từ Thạch:

“A lô, mẹ ạ, kỳ thi bị hoãn, một tuần nữa mới thi môn đầu tiên, nhà trường thông báo lần này sẽ thi làm nhiều đợt trong nhiều ngày, họ khuyên thí sinh ở lại để tránh mất tập trung, đợi đến ngày là thi luôn. Chúng con chưa thể về nhà ngay, con báo để mẹ đỡ nóng ruột!”

Tin tức khiến người mẹ tái mặt, bà bóp trán đang dấy lên cơn đau điên đầu, cố gắng giữ bình tĩnh chúc cháu gái thi tốt. Thạch cảm ơn thay con, tạm biệt mẹ và cúp máy. Bà nấu nốt món cuối, dọn đồ ra bàn đúng lúc Thương Tùng về, hắn ăn nhanh hơn thường lệ để dọn phòng đón vợ con. Mẹ vợ ngạc nhiên hỏi:

- Ủa, Thạch chưa nói với con là kỳ thi bị hoãn đến tuần sau à?

Mẹ vợ trông con rể bất ngờ chẳng kém mình lúc nhận tin, hắn ngớ ra lắc đầu nói không biết chuyện này. Mẹ vợ kể lại và thắc mắc:

- Thi thố kiểu gì mà lại tách làm nhiều đợt trong nhiều ngày thế?

Thương Tùng giải thích hệ thống giáo dục hiện tại khác xưa hoàn toàn. Môn học đa dạng hơn, thi dài ngày và nhiều đợt là chuyện bình thường. Mẹ vợ gật gù hiểu ra, hai người dùng bữa xong, ai về phòng nấy.

Những ngày tiếp theo, Thương Tùng vẫn siêng năng tập thể lực, phàm thứ gì bất thường nhưng diễn ra thường xuyên, thứ đó tự động trở lại bình thường. Người mẹ từ xấu hổ, lo sợ, nghi hoặc chuyển thành bình thản, bà không còn lấn cấn chuyện đều đặn như cơm bữa này nữa, thậm chí còn trách mình quá đa nghi nghĩ oan cho con rể.

Mẹ vợ vui tươi thân ái như xưa, bà còn mang nước giải khát lúc con rể đang tập. Sau hôm đó, Thương Tùng ngừng rèn luyện, hắn đơn giản chỉ về nhà ăn cơm, đọc báo, xem ti vi rồi ngủ sớm để mai đi làm. Mấy ngày trước, người mẹ còn muốn hắn nhanh kết thúc trò phô cơ khoe múi. Nay, bà lại thấy không quen khi căn nhà vắng tiếng đặt tạ nặng trịch và dậm chân huỳnh huỵch, cảm giác thiếu mất một cái gì đó.

Thương Tùng thấy mẹ vợ thay đổi tâm trạng, ngày đầu hắn ngừng tập, nhưng hôm sau, đúng vào khung giờ hắn thường rèn luyện, bà vẫn mang nước giải khát cho hắn, lúc đó mới nhớ ra hắn không còn tập nữa. Bà cười xòa nói già rồi lẩm cẩm. Hắn trông theo bóng lưng mẹ vợ vô nhà bếp, miệng nhếch lên nụ cười gian manh, nhớ đến câu nói mà hắn tâm đắc:

“Con người là sinh vật kỳ lạ nhất thế giới, đôi lúc bản thân cũng không hiểu nổi chính mình!”

Cảm giác không hiểu nổi chính mình ấy đang chi phối tâm tư mẹ vợ. Suốt bữa ăn hôm ấy, Thương Tùng “ngắm” mẹ vợ ăn uống nhỏ nhẹ, bà chột dạ trước ánh mắt chăm chú như muốn thôi miên, gò má bỗng nóng ran khiến người mẹ phải khẽ hắng giọng, Thương Tùng giả bộ đưa ly rượu lên miệng che giấu nụ cười đắc ý. Hắn ăn uống chiếu lệ rồi xin phép về phòng ngủ, mặc kệ mẹ vợ thui thủi một mình. Mấy ngày sau, hắn lặp lại trò đi ngủ sớm, có hôm hắn còn nói:

- À, nay con ăn ở cơ quan rồi mà quên báo cắt cơm, xin lỗi mẹ nhé. Thôi, con đi ngủ sớm đây!

Thậm chí mấy hôm liền hắn còn không thèm về nhà, ngủ luôn tại tập đoàn hoặc ở nhà cũ để tránh cha con JK và đồng nghiệp nghi ngờ. Nhưng chủ yếu để mẹ vợ chịu đựng nỗi trơ trọi giữa không gian rộng lớn. Bao năm trời cô đơn nơi hẻo lánh, bà vẫn thấy an nhiên. Thời gian qua, bà quen nếp sống cùng con cháu, nay vắng bóng người thân, thiếu hơi ấm gia đình, người mẹ lại buồn phiền, bức bối và sợ những tiếng động lạ bên ngoài cửa sổ, cách nhau vài phút, âm thanh quái dị vang lên rồi trầm lắng, nửa tiếng sau lại phát ra. Bà phải đổi sang phòng khác, tiếng động lạ chưa chịu buông tha khiến bà cảm tưởng có kẻ rình rập. Ông trời còn a dua theo bằng trò giáng sấm sét ầm ầm, người mẹ kinh hãi hét toáng lên, run rẩy gọi điện cho con rể:

- Con à, nhà mình có gì đó lạ lắm, mẹ sợ có trộm…

Thương Tùng hốt hoảng nói con sẽ về ngay. Nhưng nửa tiếng sau, hắn mới có mặt ở nhà. Con rể vừa xuất hiện, trời lại giáng sét như tận thế, mẹ vợ hoảng hồn ôm chầm lấy con rể. Hắn thấy bà run lẩy bẩy, mặt cắt không còn giọt máu, ánh mắt ngấn lệ khiếp nhược cực độ, bà thực sự sợ hãi chớ không hề diễn như chị em Pha Lê. Mẹ vợ ngước trông Thương Tùng đang trìu mến nhìn mình, bà lập tức nhận ra con rể đang ôm chặt mẹ vợ, vòng tay dịu dàng giống ôm mẹ ruột, bà bùi ngùi xúc động, bất giác thấy xấu hổ vì từng ngờ vực hắn làm chuyện trái đạo lý, người mẹ vội đẩy nhẹ hắn ra, dẫn hắn đến phòng xem tiếng động lạ.

Thương Tùng mím môi cười cái cớ che giấu gương mặt đỏ lựng. Hắn theo mẹ vợ đi kiểm tra khắp nơi nhưng không thấy gì. Mẹ mỏi chân, tinh thần liên tục bị tra tấn, bà phải ngồi xuống giường nghỉ ngơi. Thương Tùng chờ tiếng sấm sét tạm lắng, hắn nói với mẹ:

- Người già mệt mỏi thường khát nước, mẹ chờ con một lát, con lấy nước giải khát cho mẹ!

Thương Tùng rời phòng, lát sau quay lại cùng cốc nước chanh. Mẹ vợ cảm ơn, uống một hơi cạn sạch. Thương Tùng đến chiếc ghế cách giường mười bước:

- Con sẽ ở đây canh chừng cho mẹ ngủ!

Đêm khuya còn làm phiền con cái khiến mẹ vợ áy náy, bà ngập ngừng muốn nói Thương Tùng về phòng riêng ngủ, nhưng ngoài trời lại âm ỉ tiếng sấm, nỗi sợ ép bà im bặt. Người mẹ đành chùm chăn kín đầu, mong trời mau sáng. Trằn trọc mãi không ngủ được, cơ thể lại nóng râm ran, tấm chăn cứ thế tụt xuống thấp hơn theo nhiệt khí từ từ tăng cao. Bà ngồi dậy lại nằm xuống, lật qua trái, quay sang phải vô số lần, cơn nóng nực không giảm bớt còn hừng hực hơn trước. Thương Tùng nheo mắt hỏi:

- Mẹ chưa ngủ ạ?

Mẹ vợ xoa dọc hai cánh tay ngứa ngáy, cơn ngứa theo làn khí nóng lan ra toàn thân:

- Không hiểu sao mẹ lại thấy ngứa ran và nóng nữa.

Thương Tùng bèn lại gần xem xét tình hình:

- Da mẹ đỏ và nổi mẩn thế này chắc là bị dị ứng rồi, đáng tiếc nhà không có thuốc dị ứng!

Mẹ vợ nhăn nhíu mặt mày:

- Bây giờ không chỉ ngứa râm ran, nóng rực toàn thân mà còn nhột nhạt như bị côn trùng cắn nữa.

Thương Tùng thấy mẹ gãi hông, sờ nắn hai vai, hắn nhớ ra mấy ngày nay không có ai phụ giúp, bà phải dọn dẹp, lau chùi nhà cửa một mình, có lẽ bị đau cơ, con rể bèn massage cho mẹ vợ. Bà khẽ cười cảm ơn. Đau nhức dần tan biến, nhưng từ lúc con rể xoa bóp, sức nóng dường như mãnh liệt hơn, mỗi lần hắn dụng lực mạnh một chút, nhiệt khí lập tức bạo tăng vùn vụt, mẹ vợ giật mình với cảm giác khí nóng hóa thành ngọn lửa thiêu đốt toàn thân. Ngọn lửa đó vốn đã tắt từ lâu, nay lại bùng cháy lửa tình như thể đang hồi xuân. Bà giật thót đẩy Thương Tùng ra. Con rể kinh ngạc rồi lo lắng hỏi:

- Con làm mẹ đau sao?

Bà lắc đầu nhưng lặng thinh. Thương Tùng định nói gì đó, trời cao lại nổi sấm sét ầm ầm. Bà co rúm co ró nhưng nào dám ôm con rể lần nữa. Thương Tùng chủ động kéo mẹ vợ vào lòng, hắn vỗ nhẹ lưng, miệng an ủi, nhưng đôi tay cố ý vuốt nhẹ chạm khẽ dọc sống lưng mẹ vợ. Bà run cầm cập, kinh hãi tiếng sấm sét liên hoàn, sợ cái hơi nóng râm ran lần mò khắp ngóc ngách từ ngoài vào trong nội thể, nhiệt khí hầm hập hóa thành luồng điện dưới những ngón tay… lả lướt trườn lên trượt xuống tấm lưng ướt đẫm mồ hôi.

Bà cố sức đẩy Thương Tùng ra lần nữa. Nhưng con rể không buông còn ôm siết mẹ vợ, hắn tăng độ rung giật cho luồng điện chạy rần rật khắp nơi, kích thích “bản năng đàn bà”. Bà cảm nhận luồng điện như tâm ma phá bỏ phong ấn “bản năng” bị giam cầm bấy lâu nay. Bà bẽ bàng nhận ra tâm không hề tịnh như mình lầm tưởng. Người mẹ chẳng dám tin “bản năng” mãnh liệt đến mức xúi giục bà ngã vào lòng con rể - kẻ mà mình luôn sợ sống chung một nhà. Nay nỗi sợ ấy hóa thành cơn mê dại đến mất đi lý trí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK