Chương 72
Nếu…
- Mịa, nó mơ thấy gì mà năm mươi sắc thái hiện hết lên mặt?
Hắn dụi dụi mắt xem ai đánh thức mình, cái nhìn kèm nhèm nheo lại dưới nắng gắt hắt thẳng vào mặt, giơ tay lên trán che bớt ánh sáng chói chang, lờ mờ thấy một đám đứng ngồi lố nhố. Bọn họ béo gầy, cao thấp đủ mọi hình dáng, tướng mạo cũng khác biệt, tên đẹp trai ngời ngời hơn soái ca ngôn tình, kẻ lạnh lùng gai góc, từng đường nét rắn rỏi cắt vào gương mặt sắc cạnh. Đối lập với họ là mấy tên nghiêm trang như quân tướng điểm binh.
Body na ná sàn sàn giống nhau, tất cả đều khỏe mạnh cường tráng, cuộn cơ nổi múi không thua bất kỳ vận động viên thể hình nào, đặc biệt tên nào tên nấy chân to ngang cột đình, săn chắc cứng cáp hệt trụ chống trời. Bộ dạng hầm hố, quần áo đa dạng đủ mọi phong cách thời trang từ xưa cũ đến hiện đại, vài tên còn mặc giống dân hippi. Hắn nhăn nhó phong cách độc đáo từ ngoại hình đến trang phục:
- Chậc, đếch biết mấy bố là điền kinh hay Hổ Báo Kỵ nữa, giật hết cả mình! - Hắn nhếch miệng chớp chớp mắt kiểu hiểu nổi chết liền - Mà sao hôm nay lại dở chứng ăn mặc như đàn tắc kè bông thế này?
Mỗi tên cười một điệu khác nhau kiểu thế nó mới đa dạng, đám còn lại nhăn mặt phe phẩy tay trước mũi:
- Đi đánh răng đê, mồm thối vãi cả loằn!
- Công nhận, ngạt con mẹ nó mũi ròi!
Hắn cười rung người, đứng dậy, vươn vai vặn sườn vài cái, mắt lờ đờ ngái ngủ, lững thững đến khu vệ sinh. Lát sau, hắn qua phòng kế bên. Mỗi phòng bệnh nơi đây đều có một gian cho người đến thăm. Gian này thoáng đãng, không gian rộng để đông người tụ tập, sinh hoạt với đầy đủ tiện nghi hiện đại nhất. Bức tường lớn nhất gian là tấm kính khổng lồ, người nhà có thể vừa nói chuyện, vừa quan sát phòng bệnh nhân.
Hiện tại toàn đội điền kinh sang bên đó, cả hội tụ tập quanh bàn lớn. Hắn xoay lưng ghế áp vào gần bàn, ngồi xuống, chống cằm lên thanh gỗ, hướng đôi mắt trầm lặng về phía ông anh nằm bất động. Đội điền kinh vẫn vui đùa cợt nhả, tu bia ừng ực, những cái máy nghiền đồ ăn nhai rau ráu, nhắng nhố chọc quê tên tâm trạng nhất đám:
- Ông anh đã chết đâu mà mày đưa đám thế, cái thằng thương quá hóa gay này!
- Nó iu ông anh phát rồ rồi!
- Mịa, rợn hết cả da gà!
- Mạnh mẽ lên nào, cry man!
Hắn vẫn lặng thinh mọi lời trêu chọc, chẳng màng âm thanh náo động quá trớn từ cái hội quậy mọi lúc mọi nơi, lầy lội bất chấp vui buồn này. Mọi cảm xúc đang chơi vơi trong nỗi đau… người đầu bạc… chết chìm dưới bể khổ… khóc thương… kẻ đầu xanh vẫn im lìm thử thách tâm lý, bào mòn tinh thần người thân quay quắt chờ mình trở về… bằng… nhịp thở yếu nhược.
- Tôi sợ sau này ông anh không thể tự chăm sóc cho chính mình!
Tiếng vui nhộn lắng xuống rồi tắt ngấm, mọi thanh âm náo nhiệt bị dìm vào giọng nói khàn đặc, không ai còn tâm trạng đùa nghịch với cảm xúc hoang mang chất chồng hỗn loạn… ân - nghĩa - bi - hận… mà… không biết kẻ thù là ai để trút mọi đau đớn dồn nén phẫn nộ. Ẩn ức trong nỗi buồn đó là bức xúc bị đẩy lên cực hạn vì… chưa thể nhận tin tưởng… từ những người mà hắn quan tâm.
Ảm đạm khiến kẻ coi vui vẻ là lẽ sống chịu không thấu, Trường Xuân là người đầu tiên bị không khí ngạt thở ép phải lên tiếng:
- Nếu ông anh mất tay trái, tao sẽ làm cái bát, nếu ổng mất tay phải, tao sẽ làm cái đũa. Nếu… ông anh không thể cầm bát và đũa! - Giọng Trường Xuân nghẹn đến không còn nhận ra gã vui tính, hài hước nhất đội nữa, hắn giơ tay lên mà siết nghiến từng lời - Đôi tay này sẽ là của ổng!
Đám nghiêm trang siết chặt tay, tiếng xương rạn nứt ngăn nỗi đau biến thành ủy mỵ:
- Nếu ông anh mất chân, tao sẽ làm cái nạng!
- Tao sẽ là xe lăn cuả ổng cả đời!
Đám hippi cười khẩy chê bai nhưng giọng bị bóp méo xệch:
- Chúng mày thằng làm nạng, thằng là xe nhằm nhò mẹ gì…
Cả bọn xác định tương lai không hề do dự:
- Mất tay hay chân, thậm chí liệt toàn thân cả đời nằm một chỗ, bọn tao sẽ thay nhau cõng ổng hết đời!
Lòng trĩu nặng viễn cảnh thảm khốc, tinh thần bất khuất sắp không còn kiên cường nổi trước nỗi đau hành hạ thân xác hao gầy, bạo loạn tâm lý… người… hắn chưa từng gọi là… mẹ. Nỗi đau vượt giới hạn chịu đựng chôn vùi hy vọng, vùi dập trái tim những đóa hoa héo úa, sống mà như đã chết theo hơi thở lay lắt lụi tàn bất cứ lúc nào. Tâm trạng quay cuồng trong cơn bão tang thương nối tiếp bi kịch, kẻ vực dậy chính mình bằng niềm tin sắt đá… tử thần không phải đối thủ của ông anh. Kẻ giữ vững niềm tin từ lâu biến thành… chấp niệm điên rồ đó… vẫn… âm thầm cảm nhận không khí u ám như đưa tang… bóp nghẹt hơi thở từng gã đàn ông mạnh mẽ… và… lặng lẽ quan sát… cảm xúc… xưa nay… chỉ… bộc lộ trước quốc kỳ thấm đẫm mồ hôi quyện máu tung bay trên đấu trường thế giới.
- Nếu có thể cảm nhận tình nghĩa huynh đệ chắc chắn bền lâu, có lẽ ông anh sẽ hồi tỉnh… và… nếu là ông anh, tôi bán luôn cái mạng vì bất kỳ ai trong hội huynh đệ khác họ này!
Lời cảm phục mang tính đùa vui giảm bớt căng thẳng… như… một cái quệt nhẹ tay lau khô lệ nóng xông đỏ hốc mắt từng người. Tất cả phì cười, người khẽ chấm mắt, kẻ vỗ vỗ mặt. Nhưng hắn chưa chịu kết thúc màn thử lòng:
- Tôi không nghi ngờ và có lẽ ngay cả… đám anti ngu ngục đếch phá hoại nổi tình đoàn kết. Cái gì cũng có giới hạn của nó. Nếu ông anh tỉnh lại, nhưng chẳng thể làm người hùng quốc dân được nữa, thậm chí không làm chủ được “bản thân”, triền miên ngày này qua tháng khác nằm bất động, sinh hoạt một chỗ, tôi e sợ viễn cảnh kia sẽ giết dần giết mòn ý chí kiên trì nhất, dù là ai - kể cả tôi cũng có thể gục ngã dưới kết cục thê thảm hơn cái chết đó!
Tất cả đều hiểu ý hắn. Nhưng liên tiếp bị thử lòng bằng những kết cục tồi tệ, hắn lại dám đụng chạm lúc cần tế nhị nhất, ngọn lửa uất hận chưa kịp tắt lại bùng lên đốt cháy tâm trạng xung động, tên nào tên nấy phản ứng dữ dội:
- Thằng kia, mày trù ẻo ông anh mãi thế. Con mẹ nó, tao điên mất!
- Mẹ kiếp, từ nãy đến giờ chưa đủ thành ý với mày à mà lải nhải như hỏi cung thế?
Cả đám nãy còn đỏ sọng hốc mắt, nay cháy bùng thành núi lửa phun trào phẫn nộ. Kẻ trầm tính nhất đội điền kinh đếch chịu nổi thái độ không chấp nhận được, tròng mắt trợn trừng long sòng sọc, gã như hóa điên nhảy xổ vào ngay lập tức:
- Mày không suy xét dù thân thiết như anh em ruột thịt, nhưng bất chấp cảm xúc và tâm trạng người khác, thậm chí đụng chạm phải nhận hậu quả thế nào sao?
Tất cả tuy bức xúc phát điên, nhưng chẳng ai muốn chỉ vì vài câu thử lòng mà mất đoàn kết, cả bọn can ngăn, giữ chặt tên không giữ nổi bình tĩnh.
- Quân tử động khẩu đếch động thủ!
- Mày biết nó không có ác ý còn sồn sồn cái mịa gì, ngồi xuống đê!
- Căm hận chỉ trút vào kẻ thù, gà cùng một đội chớ hoài đá nhau!
Trường Xuân chép miệng:
- Ông anh đếch phải thằng ngu kết bạn với kẻ tâm tà bất chính!
Tên đó vẫn vùng vằng, gằm ghè gằn giọng:
- Tao đếch chịu nổi thái độ của nó! Mẹ kiếp, ông anh thành tàn phế, sống lay lắt cả đời, tao hỏi tội mày trước tiên đấy, thằng gở mồm!
Phù…
Tiếng thở hắt ra dội thẳng vào tai từng người, tất cả cùng hướng về người buông tiếng ngán ngẩm:
- Chúng mày làm cái trò hề gì thế, hả?
Gã lướt ánh mắt lờ đờ phát mệt đồng đội già đời mà hành xử như đám trẻ trâu.
- Cái hội lầy lội xưa nay hễ “ấm áp” lại nổi da gà này bây giờ lại thể hiện tình nghĩa sâu nặng cơ đấy. Chúng mày thể hiện cho ai xem? Hả? Thằng em tao à? Đờ mờ, nó nằm chết dí một chỗ, bất động như cái xác không hồn, cấu nó có khi còn đếch biết bị véo, cảm nhận bằng tâm linh tương thông như thằng hack game trong truyện tranh sức mạnh tình bạn à? Hả???
Gã đưa tay về phía người mẹ suy sụp tinh thần:
- Đừng nói là bác Hằng nhá? Chúng mày nom bác ấy coi, tuổi già sức yếu, mỗi tiếng thở ngắt quãng đều siết ngạt không khí, mỗi nhịp tim rối loạn tàn phá thể xác lẫn tâm lý. Chúng mày lại đâm một nhát chí mạng vào tinh thần của người sắp sụp đổ…
Gã lẩm bẩm chửi thề, siết đôi tay run lật bật vò rối mớ tóc bóng mượt, bóp nghiến gương mặt luôn rạng rỡ như mở hội, nay giã đám thành một đống hỗn độn không thể thu dọn tàn cuộc. Tất cả cúi đầu im lặng, không ai muốn mình thành kẻ đụng chạm hình tượng đội trưởng đội tuyển quốc gia… xưa nay… chẳng có gì ngoài tinh thần bất khuất… giờ đây… cuồng loạn xóa bỏ cảm xúc không còn bất biến với tuyệt vọng nữa.
Giọng đội trưởng vẫn nghiêm túc mỗi khi cần hét ra lửa. Nhưng dường như không còn mãnh liệt nổi nữa. Tất cả cúi gằm đầu, đồng đội không dám đối mặt nỗi sợ thủ lĩnh tinh thần sắp… gục ngã.
Tâm lý kiên định lung lay dữ dội như đứng dưới chân ngọn núi khổng lồ. Xưa, gã ngày đêm khổ luyện với quyết tâm sắt nung không chảy, đá đập không tan… một ngày nào đó… sẽ…không để con trai thần gió cô độc đón bình minh trên đỉnh núi sừng sững là biểu tượng năng lực và ý chí ấy… để… tự hào hô vang trước thế giới… mình là đội trưởng đội tuyển quốc gia Hồng Hoang quốc… và… để… xứng đáng là anh cả của đồng đội. Nay…
Gã cười. Một nụ cười bất lực tan chảy ý chí sắt đá… chọc vào ánh mắt ngứa ran, khó chịu bộ dạng ủ rũ hệt đàn gà rù. Chủ nhân ánh mắt ấy gõ gõ nhẹ vai đội trưởng, kiểu gọi quen thuộc khiến gã giật mình thon thót, toàn đội đang buồn nhưng không thể nén tiếng cười khục… đội trưởng giật nảy lên, nhăn quắn mặt mày lén liếc cô gái vóc dáng mảnh mai, tóc ngắn chấm vai chải mái lệch, diện áo nhung đen liền váy dài ngang đùi. Bên ngoài khoác măng tô da dáng ngắn, quần tất mỏng manh che lấp làn da trắng hồng trên đôi chân dài miên man… đang… đứng lệch hình chữ bát, tay trái khoanh eo thon, tay phải khuỳnh chống nạnh, hình dáng đầu thai mới hết kinh điển kiểu “chụy bực lắm rồi đấy nhá” gay gắt cảnh báo nàng đang phát mệt các bố trẻ, “tem tém đi cho chụy nhờ cái”.
Gã nhăn nhó chép miệng… chả buồn ngắm (chính xác là đếch dám) dung nhan luôn tươi sáng như đóa hoa mai rạng rỡ đón ánh bình minh, cơ mà hễ nóng trong người lập tức cháy thành hoa lửa. Gã đặc biệt rén nét dung dị nết na tô thắm sắc hồng mascara bị màu đỏ rực đốt thành đanh đá. Gã ngồi ặt ra ghế, tặc lưỡi thở một tiếng dài thườn thượt. Nàng nghiêng đầu, bờ môi hồng phấn vẽ nụ cười trái tim tỏa sáng lấp lánh, lông mi cong vút chơm chớp đôi mắt biết cười kiểu “Giề, dám thái độ với chụy à?”
Toàn đội gắng nén thanh âm trêu ngươi, nhưng đôi vai vẫn rung lên bần bật. Hắn cũng suýt cười thành tiếng trông ông anh cười cầu tài, show bộ mặt nịnh đầm:
- Anh nào dám… he he… nóc nhà là số một… he… he… he…
Nàng gật gù kiểu cứ phải bị chụy dọa mới chịu ngoan, cô gái đáo để chuyển hướng sang đồng đội gã. Đám em cà chớn quay xe về tính bầy nhầy ngầm bắn tín hiệu cầu cứu đội trưởng. Gã show tư thế tao đếu làm anh chúng mày nữa, tao muốn tụt hạng xuống làm em út cho nó lành. Cả đám cười chảy nước mắt ông anh chấp nhận thương đau, lườm lừ rồi hắng giọng gọi:
- E hèm, vợ iu này!
Nàng quay qua cùng một tiếng hửm, chớp chớp mắt chờ chồng hỏi, gã ngập ngừng nói mà nơm nớp sợ tối nay phải ngủ ngoài đường:
- Em có thể tắt cái ánh mắt đương sáng như sao băng đột ngột hóa ra… sao chổi đó đi được không?
Vợ chớp mắt liên hồi nghiêng mặt ngó chồng, lần này thay vì lúng túng, gã ôn tồn nói:
- Anh biết em muốn quét hết bức bối, cơ mà mỗi lần ánh mắt sao chổi đó quét vào mặt anh, anh lại thấy… sợ!
Gã cố ý trề môi méo miệng kéo dài từ sợ… chọc cười cô vợ chuẩn bị sạc điện cả đám. Thanh âm êm ái như tiếng chuông gió thổi bay u ám, trả lại không khí tươi không cần tưới. Nhưng kẻ trong cuộc vẫn muốn “tìm người” trả lời cho câu hỏi cuối cùng, khổ nỗi khiến đối phương tự ái một lần, hắn đụng chạm lần nữa, hậu quả thực sự khó lường, băn khoăn không biết xử lý vấn đề nan giải thế nào, hắn nhướng mắt về phía bà chị đang thản nhiên buông nhẹ từng lời:
- Câu hỏi đúng là đụng chạm thật, dễ gây hiểu lầm, cơ mà theo góc nhìn của người sáng suốt như em, nó không phải không có lý đâu, anh à!
Cả đội điền kinh không thể ngắt lời chị dâu… và… chẳng có thằng đàn ông nào nỡ bất mãn với giọng nói mật ngọt, lơ lớ mà dịu dàng trời ban cho người miền Tây. Tên nào tên nấy chăm chú lắng nghe không sót một lời:
- Anh em bạn bè sống chết vì nhau, không ai trong hội anh em khác họ này nghi ngờ hay do dự điều đương nhiên đó. Cơ mà… nói sao nhỉ? - Nàng ngừng một lát sắp xếp lại câu từ - Độ thân thiết và tự hào cao tương ứng với mong ước cùng khát vọng, hãy nói về lĩnh vực thể thao trước nhé, mọi người không nói ra, nhưng ai cũng hiểu không chỉ trong đội điền kinh mà toàn bộ vận động viên môn thể thao khác, tất cả nỗ lực khổ luyện bằng máu thấm đẫm nước mắt để mơ đạt đến đẳng cấp của Hoàng Kim. Ai mà không muốn trở thành vị thần tạo ra kỳ tích?
Nàng xua tay, lắc nhẹ đầu gạt ngay bất kỳ ai muốn nói (dù chỉ với ý đùa giỡn) mình đang ám chỉ “Vì ghen tị với người mà chị coi như em trai?”:
- Không, đừng, các em đừng bao giờ nghĩ thế! Ngay cả joker cũng không nên nghĩ như vậy đâu! - Nàng cầm lon bia uống dở của chồng, dốc một ngụm dài như muốn uống trôi hết đau buồn - Người theo cái nghề tận hiến cả thanh xuân này đều muốn nỗ lực được đền đáp xứng đáng, đáng tiếc đâu phải ai cũng đạt đỉnh cao sự nghiệp, huống hồ ngự trị trên đỉnh thế giới. Nên bị ghen tị cũng bình thường thôi. Khác biệt là người đố kị sẽ ghen tị theo hướng tiêu cực, kẻ ngưỡng mộ sẽ ghen tị theo hướng tích cực. Đối với một số người, danh vọng không quan trọng bằng nỗ lực đến chết để khẳng định cái tôi cá nhân… và… - Nàng xoa nhẹ môi, chúm chím liếc chồng, kẻ làm chồng cười nhẹ trước biểu cảm kinh điển hễ bóc mẽ “ai đó” - Hét lên với cả thế giới - Nàng dang rộng hai tay, nhại giọng đanh thép mỗi khi thể hiện quyết tâm của chồng - Tôi là đội trưởng đội tuyển quốc gia Hồng Hoang quốc, anh cả của hội anh em khác họ!
Thường thì mỗi tên cười một kiểu, nhưng mỗi lần chung một cảm xúc, tất cả nụ cười đều giống nhau. Bà chị nháy mắt, giơ ngón cái tán thưởng lòng quyết tâm vì tự hào hai tiếng Hồng Hoang.
- Nhưng với người coi tình nghĩa là thứ tồn tại duy nhất… - Nàng cười khúc khích ông chồng lầy lội chép miệng, tẹp tẹp lưỡi mợt mỏi bà vợ coi trêu chọc chồng là niềm vui không thể thiếu - Cái tôi cá nhân hay lòng yêu nước bị đẩy xuống thứ yếu… chỉ sau… e hèm… tình nghĩa huynh đệ chắc chắn bền lâu… he he he…
Lần này bà chị không nói hết ý… mà… bày tỏ theo cách kinh điển của phái yếu luôn thích mình khó hiểu trong mắt nam giới. Bà chị còn chẳng tẽn tò hội lầy show vẻ khó đỡ “lộ rõ hơn ban ngày rồi còn khó hiểu gì nữa hả bà chị”, chị của một đám đàn ông còn rạng rỡ thả tim, show hàng loạt biểu cảm phấn khích cực độ như dân thể thao lên ngôi vô địch… để… ăn mừng người nghe hiểu ý mình muốn nói:
“Người ghen tị theo hướng tích cực sẽ nỗ lực… khao khát… bằng mọi giá phải leo lên đỉnh cao thế giới. Người sống “tình cảm” đến mức đa cảm như… “ai đó”… quyết tâm và mong ước… cảm nhận đếch có nổi… nửa giây… hít thở như người bình thường trong không gian ngột ngạt còn hơn… không khí loãng… trên ngọn núi cao không thấy đỉnh kia. Chỉ khi leo lên tới đỉnh điểm cô độc, những kẻ là người mà không phải “con” mới có thể… đồng cảm… sẻ chia nỗi cô đơn với kẻ cô độc nhất thế giới. Và chỉ khi cảm nhận mọi áp lực kinh dị hơn đàn xác sống thèm khát thịt người… trườn bò tận đỉnh để xâu xé, kẻ xứng làm người mới có thể tìm ra cách giải quyết tốt nhất trong đống hỗn loạn mang tên: người của công chúng.”
Tên trề môi gật gù, tên trầm trồ vỗ tay nể phục người chị sâu sắc, lúc lắc đầu chửi từ nay thằng bỏ mẹ nào dám nói chân dài não ngắn, bố vả vỡ mồm khiến bà chị ôm bụng cười ngặt nghẽo. Đội trưởng chỉ muốn viết hai chữ rõ to “Tự Hào” lên cái mặt hưng phấn cực điểm, gã cười tủm tỉm, giơ ngón cái biểu thị “Vợ anh là số hai, chỉ có chị dâu của thằng cuồng chị dâu mới dám tranh làm chủ nhật”. Cả đám cười ầm phòng. Bà vợ hếch môi, nguýt dài một tiếng đẩy nhẹ tay chồng, tụi em cười rúc rích bà chị show thái độ kiểu “thôi đi ông tướng, chỉ giỏi nịnh vợ”. Ông anh cười hề hề sờ nhẹ eo vợ:
- Anh nịnh vợ anh chớ có nịnh bà hàng xóm đếch đâu, sao phải xoắn! - Gã quay bộ mặt hơn hớn sang đồng đội - Anh em, nhể?
Vợ nhếch môi đập tay chồng:
- Gớm quá đi, anh muốn biến thái thì về nhà, vợ chồng đóng cửa bảo nhau nhá! Đừng có giở trò ba lăng nhăng nơi công cộng, bọn trẻ nó lại hát bài ơi con sông quê, con sông quê cho mà nghe!
Đội trưởng vẫn đốp chát trêu vợ tới cùng:
- Thèng nào dám hát cái bài chữ ê kéo dài đấy, anh cho nó làm anh cả cái hội lầy lội này ngay và luôn!
Thằng lầy nhất hội cười khoái trá, vai tên nào tên nấy rung dữ dội cùng tiếng cười khành khạch, ông anh híp mắt nghe thằng mắt híp ê a nhấn nhá từng câu hát:
Ơi con sông quê, con sông queeeeee
Đội trưởng nguyện úp mặt vào sông queee…