Chương 7
Mặc cảm tội lỗi
Ngọc ngỡ ngàng tự hỏi vì sao con gái dằn vặt bản thân, Lan cùng Sương lướt mắt qua vết băng trên tay Hoàng Kim, Ngọc bẽ bàng hiểu ra nàng không phải người duy nhất xúc động tấm lòng người hùng. Chị em Lan nguyền rủa bản thân, vì một phút giây mong mình sơ cứu cho Hoàng Kim. Ngọc đờ đẫn tinh thần, chẳng còn mặt mũi đến bên con gái nữa. Thà bị coi là con điếm còn đỡ đau khổ hơn nỗi oan nghiệt này.
Tình cảm bốn người không như trước, hắn đâu thể vô sỉ vừa ân ái với Ngọc đã đến bên con gái người ta. JK âm thầm theo dõi, lão muốn xem nạn nhân thu dọn tàn cuộc. Kẻ chủ mưu sờ râu ngó Hoàng Kim bóp chặt cánh tay, mồ hôi theo cơn đau túa khắp thân, hắn siết mạnh khiến vết thương rỉ máu thấm ra băng vải. Nhòm mắt Hoàng Kim vằn đỏ, lão hết nghi hắn giả bộ bị xuân dược kích dục để kiếm cớ gần gũi mỹ nhân. JK cười khẩy trông Ngọc khép đùi che dấu vết đáng xấu hổ rỉ chảy ướt đẫm nơi đưa nàng lạc vào bến mê tội lỗi. Người mẹ ngồi bất động, chẳng dám lén liếc con gái. Chị em Lan quyết giữ liêm sỉ, lơ đãng hướng về chốn không có hình bóng Hoàng Kim. JK lúc lắc đầu tặc lưỡi:
- Thật đáng tiếc, anh năm lần bảy lượt sống chết vì ba mẹ con, nay có giả vờ bị xuân dược hành hạ để mỹ nhân “yêu thương” cũng là lẽ thường tình. Chuyện hợp tình hợp lý mà đếch ai thèm quan tâm. Tôi bức xúc thay cho anh đấy!
Mẹ con nàng đáp trả bằng im lặng tuyệt đối. Hoàng Kim lấy lời ly gián để gỡ rối tình huống khó xử:
- Kẻ có tội không xứng đáng nhận quan tâm!
Câu nói “tủi thân” tác động tâm lý mẹ con Ngọc, ba cô gái thờ ơ mọi lời nói của JK và Hoàng Kim. JK đắc ý cười lớn:
- Cuối cùng anh cũng thừa nhận giả bộ bị xuân dược kích thích?
Hoàng Kim cười nhẹ:
- Ông quá khinh thường phụ nữ rồi!
JK cố ý bôi nhọ hắn. Nếu thanh minh cho hắn, bản thân mất mặt và nhận trừng phạt, Hoàng Kim luôn hy sinh vì mình, các nàng chưa từng báo đáp hắn, chị và em không thể để hắn chịu nhục nữa. Sương lên tiếng đầu tiên:
- Ông đừng giở trò, nỗi khổ nhục ông bắt chúng tôi phải chịu đủ để phân biệt thật giả!
Tuyết Lan mạnh dạn bảo vệ hắn:
- Tôi chưa quên nỗi sợ đôi mắt ngầu đỏ không phải của anh ta!
Mưu mô quỷ kế, sỉ nhục giễu cợt bị phá tan tất thảy và còn tách biệt cái thiện của Hoàng Kim khỏi tội ác của JK. Lời nói ý nghĩa gửi tâm sự đến Hoàng Kim. Đó là danh giá cùng tôn nghiêm, chị em nàng từ bỏ tất cả để bảo vệ hắn. Người mình quan tâm ghi nhận tấm lòng là niềm vui cho hắn. Làm người có ơn tất báo, mẹ tự hào lặng ngắm con gái. Ẩn sâu trong ánh mắt trìu mến là nỗi buồn chẳng thể ngỏ cùng ai, bốn người chịu nỗi đau giằng xé tình cảm oan trái.
Màn ly gián bị lật kèo phút chót khiến JK tức tối, lão dìm cơn điên xuống để tránh mất mặt, kẻ chủ mưu bắt Lan nằm sấp lên Sương:
- Hoàng Kim, chơi hai con điếm đó cùng lúc!
Trái tim mẹ quặn thắt trông con bị ép giao phối giống súc vật. Đau đớn khoét ám ảnh vào vết thương lòng, mọi thứ vẫn như lần đầu gặp hắn, các nàng chỉ chịu nhục. Khốn nỗi sinh cảm tình với Hoàng Kim, tình cảm bị vùi xuống vũng bùn tủi thẹn vì phô bày tư thế nhục nhã. Hoàng Kim phải tổn thương người hắn quan tâm. Uất ức, phẫn nộ dồn vào quẫn bách, đau đớn cắt từng vết thống khổ vào tâm trí Hoàng Kim. Hắn lầm lũi đến gần hai nàng, lặng lẽ cúi đầu bất động, không nỡ tổn thương ai đầu tiên. Ngọc sợ hắn do dự sẽ chọc giận JK, người mẹ quệt nước mắt cay đắng buông lời đau xót:
- Mau kết thúc nỗi đau này đi!
JK chăm chú từng động thái trên màn hình, nôn nóng muốn xem Hoàng Kim phá trinh ai trước - cô em mạnh mẽ Sương hay người chị rụt rè Lan. JK khẽ hỏi Anh Đào:
- Con đoán xem, hắn sẽ chơi ai trước?!
Dưới mắt JK, Hoàng Kim “hại” đời ai trước đều giống nhau. Anh Đào cảm thông số phận bất hạnh, bất mãn trò khốn nạn nên yên lặng không đáp. Nàng thầm mong Hoàng Kim chọn đối tượng hợp lý nhất. Một hồi đắn đo suy nghĩ, Hoàng Kim đến nơi sương mù băng giá, hắn từ từ vào hoàng cung, thần công âm thầm xuyên qua làn sương mỏng manh, Băng Sương a một tiếng, đôi tay vò nghiến xuống đệm chẳng thể ngăn nước mắt xử nữ tuôn rơi. Lần đầu bị thương, chỉ là vết rách nhỏ vẫn khiến nàng đau nhói. Anh Đào ngó bậc thềm cung điện lưu dấu hoa huyết sau cuộc xâm nhập, nàng khẽ cười hài lòng quyết định đúng đắn. Sương mạnh mẽ hơn Lan, nỗi đau ly biệt tấm thân trong trắng, trải nghiệm đó giúp nàng trấn an người chị sắp chia tay đời con gái.
Lan trông màu hồng phấn điểm trang má đào em gái, lệ hoen bờ mi dịu dàng vuốt ve khóe mắt uất ức tủi thẹn, lạ thay không còn hối tiếc nữa. Biểu cảm đó phản bội vẻ ngoài cao ngạo thờ ơ. Hương trinh nữ mê hoặc Hoàng Kim, xuân dược dụ hắn chìm vào ảo giác, khung cảnh nhòe mờ hiện ra hoàng cung xa hoa lộng lẫy, kẻ chinh phục đẩy cánh cửa khép hờ, tiến từng bước vào đại sảnh, ngự trên ngai vàng trong suốt như sương khói, Băng Sương mặc trang phục nữ hoàng kiêu sa, “nữ cấm vệ” hộ giá xung quanh xông lên xáp chiến, hắn “hất đẩy” thật nhẹ nhàng, “nữ cấm vệ” lần lượt gục ngã nhưng không ai bị thương, không gian vang tiếng nấc khẽ khàng của nữ hoàng sắp bị chiếm hữu. Kẻ chinh phục dịu dàng nắm tay nàng tiến vào hoàng cung. Mệnh lệnh khả ố từ JK ép Hoàng Kim rời xa nữ hoàng của hắn:
- Chiếm đoạt Tuyết Lan đi!
Hoàng Kim đứng hình vài giây, tâm lý chia thành hai ngả, nửa muốn rời xa tránh gây tổn thương cho Sương, nửa muốn ở bên nữ hoàng nhằm trì hoãn hủy hoại công chúa. Sương tự trách đánh mất mình, mọi thứ vẫn như ban đầu, nàng đâu chịu buồn tủi trông người khiến nàng rung động đến với người con gái khác, cô gái ấy lại là chị nàng.
Đau khổ, day dứt nhưng không quên nhẹ nhàng ôm chị. Sương lặng lẽ truyền hơi ấm tình thân. Tình cảm gia đình giúp hai nàng vượt qua tất cả. Tình yêu thương sưởi ấm Lan, nàng run rẩy thời khắc tấm thân xử nữ không thuộc về mình. Thân thể trinh nữ ấm áp trong tình chị em, hơi ấm dịu dàng tranh đấu nhiệt khí lan tỏa mê cung, cấm địa truyền hơi nóng hừng hực khắp tòa thiên nhiên mỹ miều.
Sương nghe thanh âm nhói đau từ chị, Lan lặng trông nước mắt cay đắng trên mặt em. Phút giây đó, Lan và Sương bất giác nghĩ đến “cơ thể” Hoàng Kim lưu dấu huyết xử nữ, từ nay hai chị em thành người con gái của hắn, đau đớn nhận ra trong ánh mắt nhòa lệ của chị - em ngập tràn đau xót vì trót sinh cảm tình với kẻ không nên rung động. Các nàng bối rối hướng về nơi vắng bóng mẹ, ngượng ngập vùi can đảm vào tủi hổ khiến tránh mặt mẹ. Tâm tư con gái là nỗi niềm người mẹ. Ngọc buộc phải xem người đàn ông vừa say đắm cùng mình, nay ân ái con gái nàng.
Các cô gái thống khổ, Hoàng Kim quay quắt tội nghiệt, xuân dược tạo ảo giác mộng mơ dìm xuống trầm luân dục vọng. Hắn thấy mình chầm chậm tiến vào vườn thượng uyển toàn hoa lan trắng như tuyết. Công chúa Tuyết Lan thẹn thùng trong xiêm y tuyết trắng, nàng và hoa lặng thầm chờ đợi nơi thiên đường ngát hương tinh khiết ấy. Hoàng Kim nhịp nhàng đến bên nàng, mỗi bước chân rút ngắn khoảng cách, toàn thân nàng nóng bừng không ngừng lay động, hai má rực đỏ ráng chiều hoàng hôn. Hoàng Kim dịu dàng ôm vào lòng, nàng vòng tay hồi đáp hắn, “đôi lứa” lưu luyến không muốn chia ly. E ấp bên nhau chưa bao lâu, Hoàng Kim phải tạm biệt công chúa yêu kiều để về với nữ hoàng Băng Sương theo lệnh của JK:
- Sương đang mòn mỏi chờ anh kìa, đừng có mới nới cũ chứ!
Ba người chưa thể cảm nhận hơi ấm của nhau, JK bắt lìa xa. Hắn với hai nàng phải hoan ái trong luyến tiếc và phẫn nộ đến khi JK lên đỉnh đắc ý, lão buông tha cho tất cả tận hưởng trọn vẹn đêm xuân tiêu đáng giá ngàn vàng. Nạn nhân ngỡ mọi chuyện chấm dứt tại đây, nào ngờ JK nổi hứng bắt ba mẹ con chống tay quỳ gối, hướng cung vàng điện ngọc về phía Hoàng Kim.
- Màn combo này làm ta hài lòng, đêm hoan lạc sẽ chính thức kết thúc!
Nạn nhân nghe kẻ chủ mưu tuyên bố, tinh thần và cơ thể luôn bị áp bức muốn phát điên, nay bình lặng sau bao đắng cay, tất cả sắp thoát khỏi ác mộng. Mọi chuyện chưa chấm dứt, ám ảnh đè nén tâm lý bồn chồn, JK nói buông tha nhưng tận phút cuối cùng, lão vẫn nhấn chìm bốn người vào bể khổ dưới tư thế súc vật. Chịu tra tấn hành hạ, mỗi trò biến thái là ô nhục bám riết mọi nơi nhạy cảm. JK hài lòng, trò chơi nhơ nhớp này mới hạ màn. Trái ý lão, nỗi nhục sống không bằng chết kéo dài hết đêm nay, bốn người trút bỏ cảm xúc, toàn thân thả lỏng không theo ý mình, hắn và các nàng lại thấy an nhiên.
Ai nấy buông xuôi để bản năng cùng thân thể nói lên ngôn ngữ nguyên thủy loài người, không còn tồn tại ý niệm nào, không còn e dè ngượng ngập, chẳng còn cảm giác tội lỗi dằn vặt, tất cả chỉ còn tình và dục hòa cùng thanh âm tiêu hồn mê đắm vang khắp phòng. Mẹ con Ngọc không khổ sở kiềm nén mỗi khi khẽ phát âm thanh đỏ mặt. Hoàng Kim mặc cho xuân dược bùng cháy hết dược tính đáng sợ, dòng dung nham nóng bỏng thiêu đốt suối nguồn tươi trẻ chảy róc rách dưới những lạch đào nguyên nơi rừng sâu núi thẳm.
JK điên cuồng cất tiếng cười ma quỷ chiêm ngưỡng màn diễm tình man dại. Cô gái tóc vàng dào dạt hứng tình, thay vì gắng ngăn thứ chẳng đoan chính buông thả xuống váy, nàng u buồn lẳng lặng khép mắt bởi nạn nhân sắp bị đọa đày. JK nhếch miệng xem bốn người chìm đắm nhục dục đến mức đầu óc mụ mị trống rỗng. Rít một hơi thuốc ngửa mặt nhả khói chờ con mồi lão coi như súc vật lần lượt bay lên thiên đường, JK khoan khoái rời phòng để đẩy nạn nhân xuống địa ngục, Anh Đào theo lão đến nơi ngập tràn mùi dục tình.
Ân ái, tinh thần không bị bó buộc. Tàn đêm xuân, hoan lạc lưu tình nồng khắp nơi, bao ái dục si mê ào ạt bôi đỏ hồng lên mặt người trong cuộc. Ngượng ngập xâm chiếm toàn thân nóng hừng hực, lửa tình chưa chịu hạ nhiệt mà cháy trong nội thể, hỏa dục bừng bừng râm ran trêu đùa làn da nhạy cảm. Ham muốn trần tục chế giễu nỗi hổ thẹn khiến tất cả trốn tránh nhau.
Mẹ con ngại ngùng lánh xa người thân, Hoàng Kim không dám đến bên những người vừa thân mật, chỉ cần tự chạm nhẹ, ai nấy rùng mình như bị sét đánh. Kinh tởm chính mình, gã trai trẻ cùng các cô gái mất hết tinh thần, lặng lẽ xé ga trải đệm, lủi thủi lui về một góc với nỗi niềm hiểu thấu lòng nhau nhưng chẳng thể dốc bầu tâm sự.