Chương 24
Cha và con
Tia nắng yếu ớt vụt tắt nơi chân trời. Phố xá không chịu nổi bóng tối nửa giây, nhà nhà xua tan màu đen xám bằng mọi loại đèn từ đơn sơ bình dị đến đa sắc lung linh, vô vàn ánh đèn như hàng vạn đom đóm lấp lánh dưới bầu trời ngàn sao. Quan sát từ tầng thượng bệnh viện, Sam duỗi một chân, nửa nằm nửa ngồi trên mái vòm. Hắn ngả đầu dựa vào cột thu lôi, trầm lặng nom đàn đom đóm nối đuôi nhau kết thành dải ngân hà. Rực sáng và kéo dài vô tận, dải ngân hà vẫn lu mờ dưới tầng mây đen vần vũ không gian u ám. Đơn điệu, ảm đạm, lạnh lẽo. Mọi thứ bị nhốt vào nỗi buồn đó.
Sam dốc bia uống cho ấm người chống gió lạnh cắt qua cơ thể. Hắn khép đôi mắt đỏ ngầu hơi men suy ngẫm mọi thứ. Mẹ phụ tình. JK trả thù. Gia đình sập bẫy. Ông anh tự sát bất thành, ổng sợ hại đời kẻ vô tội, cuối cùng vẫn phải làm tình với gia đình chị gái. Bốn người tưởng loạn luân nên đau khổ dằn vặt, rốt cuộc không cùng huyết thống. Sam cười rinh rích chuyện hoang đường chỉ có trong tưởng tượng.
Mặn đắng nước mắt chưa đủ, số phận trêu ngươi đổ biển muối xuống vết thương, ba mẹ con nhận ra thân phận ông anh, những người đàn bà đa cảm chưa thể từ bỏ ân tình sâu nặng theo thời gian. Người thân đang trầm luân vào ân nghĩa cùng tình cảm ngang trái.
Sam tu ừng ực giải sầu, hắn vẫn còn một nỗi buồn nữa. Sam vùi sâu phiền muộn trong lòng nhưng khó che đậy cảm xúc trước cha. Con trai mang tâm sự khó nói. Người đầu tiên Sam muốn giấu là cha. Đàn ông có thể cởi mở với kẻ xa lạ nhưng khó trải lòng với cha mình. Mọi cha con tồn tại khoảng cách vô hình, ngoài tình phụ tử cùng trách nhiệm gia đình, cha con chẳng thấy nhau trong khoảng cách ấy.
Khoảng cách ngay trước mắt nhưng lại như người mù ngăn cách ông và con trai.
Người cha không muốn vô ích tìm con ở nơi vô hình.
Cha không thể chạm vào khoảng cách mà chỉ có thể cảm nhận.
Nếu không thể cảm nhận, cha con mãi mãi như người mù trong khoảng cách đó.
Huge biết Sam nếu còn dồn nén bức xúc, hắn sẽ phát điên, ông âm thầm say cùng con trai, kiên nhẫn chờ đợi. Cha luôn chiếm ưu thế, nhất là cân não, con đừng mong đấu lại cha. Sam lè nhè nói trong mùi cồn nồng nặc:
- Ông già, chúng ta phải làm thế nào để thu dọn tàn cuộc đây?
Huge buông tiếng thở dài vì Sam chưa chịu mở lòng, chí ít hắn cũng lên tiếng, còn hơn im ỉm như thằng tự kỷ. Chuyện Sam nói là câu hỏi hóc búa với Huge. Người cha suy tư bi kịch gia đình. Ông điên đầu trăn trở, chẳng riêng gì ông, bất cứ ai khó chấp nhận trái đạo lý. Ban đầu nghe Sam kể, ông muốn phản đối để ngăn mọi thứ đi quá xa. Tận giờ phút này, ý ngăn cấm không còn cương quyết vẫn khiến ông đăm chiêu với nỗi đau người thân phải gánh chịu. Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, ván chưa đóng thuyền còn có thể xử lý. Sự thể đến nước này chẳng cứu vãn nổi nữa, tất cả chỉ biết nghe theo số phận sắp đặt. Huge nhấp một ngụm bia, bất lực thở hắt ra:
- Chậc, cái gì đến sẽ đến, hãy để mọi thứ thuận theo tự nhiên!
Sam chán đời lườm bố già:
- Mịa, thà đếch nói còn đỡ bực mình!
Người cha nhún vai nói:
- Chị và cháu gái thành đàn bà của ông anh mày, bó tay chưa? Mẹ kiếp, đếch hiểu Ông Tơ Bà Nguyệt vô tình hay hữu ý lại ràng buộc ba mẹ con vào tình cảm trái đạo lý, ông bả còn thắt rối tinh rối mù mất con mịa nó dấu dây tơ hồng, giời cũng éo gỡ nổi!
Sam cười khẩy nhòm ánh chớp vụt lóe chập chờn trên bầu trời âm u. Động thái nào từ thượng đế cũng chọc vào kẻ vốn ngứa mắt trời cao, Sam trông mây tưởng tượng thành bộ mặt khả ố đội vương miện. Cái mặt nham nhở cười khành khạch trêu ngươi hắn. Sam mệt mỏi chửi bới mà khinh miệt lườm lão giời:
- Gỡ mịa giề, lão giời ép Ông Tơ Bà Nguyệt se duyên kiểu khó đỡ đấy. Tôi còn lạ gì tính bẩn bựa này, lão phải bức gia đình ta vào chỗ chết mới hả dạ. Kính lão đắc thọ, ông giời có đức hiếu sinh lại vô lễ với người già, hành xử thua cả thằng trẻ trâu!
Huge đang buồn bực phải phì cười, phun ngụm bia trước màn tế sống cả trời. Ông già cạn lời thằng con trời đánh trật búa:
- Con zai à, cha mẹ sinh con, trời sinh tính, đêm ấy Hoàng Kim ích kỷ một chút, Ông Tơ Bà Nguyệt có mai mối nhầm cũng chẳng thể trói buộc ai. - Huge vung hai tay vỗ chai bia xuống mái vòm, lắc đầu thở phù - Đáng tiếc Hoàng Kim là người hùng danh luôn xứng với thực. Anh hùng là men say mê đắm phái yếu. Đàn bà con gái say anh hùng hơn cả đàn ông say rượu!
Sam không thích vòng vo, ông già lại xổ văn cho hắn nghe, thằng con gãi mông hếch miệng:
- Bố già dạo này văn hoa gớm, Hoàng Kim đáng mặt đàn ông, tình nguyện hy sinh chớ không hại đời người vô tội, bất kỳ cô gái nào cũng rung động, đừng nói ba mẹ con, nói thế cho nó vuông!
Huge cười khục thằng con chọc ngoáy cha từng câu từng lời. Sam gác tay ra sau đầu, tu một ngụm nữa:
- Nhiều người phương Đông vẫn coi trọng trinh tiết. - Sam nheo mày nhăn mặt nói giọng hãi hùng - Ông anh tôi rất sợ phá trinh, ổng tả cảm giác gái bị phá trinh như ổng đang hiếp dâm. Kinh vãi đạn!
Sam cúi đầu ủ rũ trầm giọng nói về Ngọc:
- Chị tôi hẩm hiu lấy nhầm thằng chồng không bằng súc vật. Mẹ nó chứ, quanh năm suốt tháng làm tình với ma men, vợ nào chịu nổi. Bà chị cô đơn mấy năm nay vẫn trọn đạo làm vợ. Bả trẻ đẹp đến thế kiểu gì chả bị dê cụ mon men. - Sam nhếch miệng cười nhạt - Tối ngày rụng trứng như ai đó, bả bỏ nhà theo trai từ lâu rồi. Hờ hờ, thú vị là bọn khốn muốn đàm tiếu cũng chẳng có lý do xúc phạm nhân phẩm chị tôi!
Huge ngầm quan sát con trai, nói vài lời ngắn ngủi, hắn biến chuyển thần thái đến chóng mặt, trầm tư u buồn cùng giận dữ khinh thường tranh nhau làm chủ tâm trạng hắn, cuối cùng đọng lại trong mắt Sam là niềm tự hào chị gái đoan trang tiết hạnh. Người cha cười thầm cảm xúc quen thuộc ấy, hễ nói về những người thân yêu nhất, con trai ông đều xung động hào hứng như vậy. Ông cúi đầu mím miệng nghe hắn “khen” cháu gái hết lời:
- Bà chị hiền thục lại đẻ ra hổ cái. Mấy đứa cháu bị sàm sỡ liền truy sát tôi tóe khói, mẹ và ông không ra kịp, hai người đếch nhận ra tôi rồi. Có khi cháu gái đanh đá còn muốn ăn thịt ông cậu luôn!
Huge cười chảy nước mắt:
- Ai biểu mày mê mông hám ngực! - Bố già vỗ vai thằng con bồm bộp - Đừng để ngực che mắt, mông ịn vào đầu nữa!
Sam lừ mắt liếc một phát nhưng không vặc lại cha, hắn đương bận ca ngợi gia đình mình:
- Ông anh là đàn ông còn mang tư tưởng xưa cũ, nữa là mẹ con bà chị. Các bả đều đoan chính, đàn bà coi trọng trinh tiết suy nghĩ giống nhau, cứ như sao chép vậy, hễ làm tình với ai sẽ thành đàn bà của người đó. Ngoại trừ người đó, cả đời không thể gả cho ai nữa. - Sam chẹp chẹp miệng nói giọng chào thua - Đàn bà chuẩn mực phương Đông thế này trên đời chẳng còn mấy mống. Siêu hiếm hơn trường hợp một trong một vạn kia là em nguyện làm hòn vọng phu, sau này có cơ hội, em cũng chẳng muốn lấy ai ngoài anh. Oh MY CHÚA, vãi cả đạn! - Sam ôm đầu than trời - Tôi đếch biết phải gọi chung thủy hay lụy tình nữa!
Sam muốn nói ba mẹ con đều coi mình thành đàn bà của Hoàng Kim, nhất là với chị em Lan trao tấm thân trong trắng cho ông anh, các nàng không chỉ chung thủy hay lụy tình mà còn khắc cốt ghi tâm, mãi chẳng phai mờ. Rốt cuộc bầu bạn với đau khổ cả đời.
- Đàn bà đoan chính bao nhiêu! - Sam mệt mỏi thở dài - Khổ vì tình bấy nhiêu! - Hắn khoát tay chém mạnh lên trời - Tóm cái váy lại là chị và cháu gái tôi đếch sai cái gì hết. Nói thế cho nó vuông!
Sam luyên thuyên một thôi một hồi nhưng không hề nói nhảm, thực chất hắn đang bào chữa cho người thân. Mỗi câu mỗi lời mang ẩn ý trách số phận trêu đùa. Khoảnh khắc sinh tình, đâu ai biết thân phận Hoàng Kim. Sự thật phơi bày lúc gạo nấu thành cơm, tình cảm ăn sâu bén rễ trong tâm mỗi người.
Hoàng Kim tự sát bất thành, xuân dược hành hạ sống dở chết dở, ông anh còn xé nát cánh tay để khống chế thú tính ngăn hiếp dâm các nàng. Hình bóng người hùng chạm đến trái tim mà khắc sâu vào nỗi nhớ. Dẫu bị lãnh cảm cũng phải rung động trước người đàn ông hy sinh vì mình. Mẹ con nàng có tình và dục cùng Hoàng Kim. Đối với người đa sầu đa cảm và… si tình, đôi khi chỉ cần một ánh mắt thoáng qua hay một cái nắm tay thật nhẹ cũng nhớ nhau, huống hồ từ mẹ đến con trải qua một đêm ân ái với mọi cung bậc cảm xúc hỷ - nộ - ái - ố và… tình hướng về người đàn ông bị đạo lý cùng người đời cấm kị.
Thăng hoa cùng tình với dục trong thống khổ, đàn ông hay đàn bà đều khó quên, huống hồ mẹ con chịu cú sốc tinh thần tưởng phạm tội tày trời, sau này biết Hoàng Kim chỉ là con nuôi, các nàng không bị ám ảnh như xưa nhưng mặc cảm tội lỗi vẫn vẹn nguyên.
Gia đình lâm nạn, người nhà phải tìm cách xử lý. Cha con Sam loạn trí với sợi tơ hồng buộc rối tình cảm - ân nghĩa - ái dục, nỗi niềm cùng cảm xúc ấy thôi miên ba người đàn bà vào mê đắm. Cha con chưa giải quyết được, đành trải lòng cùng hơi men để tương lai không lấn cấn nữa. Người cha còn mục đích cá nhân, ông nhân cơ hội thăm dò tâm tư con trai. Huge nheo mắt nhòm Sam, đôi mày rậm quăn muốn xoắn lấy nhau, cơ mặt gân guốc bên này dãn ra, bên kia co vào không hiểu nổi hắn.
Thằng con nhắng nhít lanh chanh, nhiều lúc đếch nghĩ trước nghĩ sau, đôi khi sâu sắc khó tin. Sam đồng cảm nỗi khổ ba mẹ con gánh chịu, hắn còn lần mò đầu mối dây tơ hồng nhằm gỡ rối tình cảm cho người thân. Người cha giật mình nhận ra ông từng vào sinh ra tử, giết địch nhiều hơn con trai ăn cơm, vậy mà bó tay với chuyện trong nhà. Hắn - tên nhí nhố có lúc nông cạn ngô nghê lại sắp tìm thấy đầu mối mất dấu. Người cha đăm chiêu nom thằng con đa nhân cách, mới nãy ông còn thầm mừng tưởng hiểu con sau tất cả, hóa ra hắn còn góc khuất ông chưa thể khám phá.
Cha và con vẫn như người mù tìm nhau trong khoảng cách vô hình.
Huge nhấp một ngụm rượu, cố gắng thả lỏng não bộ bị xoắn vặn.
- Mày hiểu thuận theo tự nhiên rồi còn buồn bực cái gì?
Sam run tay dừng một nhịp mới đưa bia lên miệng, trầm giọng nhắc đến người mình quan tâm:
- Lưu Ly còn quá nhỏ! - Sam chuếnh choáng hơi men, nhăn mặt khẽ ho vài tiếng bởi độ cay nồng xông nóng cơ thể - Tôi không muốn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!
Huge thấy mắt con trai đỏ thẫm, ông biết Sam không hề say. Hắn đang khóc. Đàn ông rơi lệ vì đất nước và khóc thương người thân. Sam chưa từng khóc cho quốc gia này, kẻ coi trọng tình nghĩa chỉ dành nước mắt cho gia đình cùng người hắn yêu thương. Vô số mỹ nhân tiếp cận Sam, Lưu Ly mới gặp hắn một lần, cô bé là người duy nhất lưu dấu ấn khó phai.
Hắn nhớ nụ cười ấy.
Hắn muốn mãi mãi chiêm ngưỡng nụ cười đáng yêu hồn nhiên ấy.
Tên tiểu nhân mang tên số phận trêu đùa hắn, Sam gần như mất mọi thứ, tiểu nhân chưa chịu buông tha, gã sắp cướp bình yên nơi tâm hồn Sam. Hắn tranh đấu quyết liệt hy vọng lần này sẽ thắng. Cuối cùng Sam cũng chịu tâm sự.
Người cha lờ mờ thấy bóng con trai trong khoảng cách vô hình.
Hắn còn chôn giấu bí mật, ít nhất người con bắt đầu mở lòng với cha mình. Tình phụ tử gieo niềm vui trên khóe môi Huge, ông mỉm cười vỗ vai động viên:
- Tao tin mày nhất định chiến thắng số phận. Hãy chờ tin tốt từ bác sỹ!
Sam nhận lời động viên bằng cái nhăn nhó kêu đau:
- Mịa, vỗ mạnh vãi đạn, tôi vẫn ê ẩm sống lưng! Ông muốn thằng con liệt luôn đấy à?
Người cha chu mỏ đánh lưỡi tặc tặc ôm con:
- Trộ ôi, “xương” thằng bé quá cơ, đau lắm không con!
Từ lúc phát hiện không thực sự quan tâm cha, người con muốn ôm cha một lần để cảm nhận tình cha con mà chưa có cơ hội. Hắn ngại sến súa như đàn bà nên đành chờ đợi. Thời điểm thích hợp đến lại khiến Sam lúng túng, hắn lóng ngóng mấy lần ngập ngừng vòng tay lại buông thõng, thay vì ủy mỵ, hắn cúi đầu vào ngực cha. Chỉ là cái chạm nhẹ tựa lông hồng, ngũ quan thô kệch rạng ngời niềm vui, người cha mong thời gian ngưng đọng, ông muốn tận hưởng trọn vẹn cảm xúc hiếm có này.
Cha chiến thắng con trong mọi thứ, chỉ có tình cảm buộc cha phải đầu hàng.
Nửa phút sau, con trai làm ông mất hứng bằng cái hất mạnh tay.
- Ghê vãi, ông làm trò gì thế, ông là đàn bà đấy à!? - Sam rùng mình xoa xoa hai cánh tay, trề miệng kêu - Nổi hết cả da gà da vịt!
Huge cười khùng khục trêu thằng con cho không khí đỡ ngượng ngập:
- May vãi đạn, mày mà sàm sỡ Lưu Ly, tao đếu biết mày thành bộ dạng gì nữa?
Sam vung chai bia đập vào người cha:
- Tổ sư ông già! Mở mồm là chọc ngoáy đá đểu!
Huge tránh né khiến chai đập cốp xuống mái vòm, bố già khoái trá cười chọc tức thằng con:
- Lần sau cho não vận động hãy lệnh tay làm bậy, nhỡ sờ nhầm phải chị dâu tương lai, độn thổ nha con! Bài học xương máu cho mày đấy!
Sam hếch môi lừ mắt:
- Chị dâu đang ở Lục Lăng quốc, các bả nổi tiếng vãi đạn, vệ sĩ kín từ đầu đến chân, nhầm thế đếch nào được!
Huge lờ đờ mắt nhìn thằng con, mọi thứ hoang đường đến mức này rồi còn chuyện khó tin nào không thể xảy ra nữa. Nó vẫn chưa hiểu và chẳng nhớ Hoàng Kim hút gái hơn nam châm hút kim loại.
- Mày quên Hanna Izumi rồi à?
Sam vỗ đầu nhớ ra ông anh hắn đi đến đâu lưu tình đến đấy:
- Hết Lục Lăng quốc đến Hồng Hoang quốc, hết Hồng Hoang quốc lại tới Thái Dương quốc!
Huge cười rung vai nghe thằng con than thở:
- Ông anh à, chả lẽ sau này muốn trêu gái, tôi lại phải hãm sung sướng sao? Mịa, thế đếu nào…
Huge chép miệng tặc lưỡi:
- Chậc, sau này Hoàng Kim vẫn lo cho người mà không nghĩ đến mình, ông anh mày còn điêu đứng, các cô gái cũng phải chịu khổ!
Sam thở ra não nề:
- Ờ thì biết dzợ, cơ mà muốn ổng đổi tính trừ phi tận thế! Chẹp, ông đừng lo xa quá thế, Hanna gì đó ba ngày rồi không đến. Cô ta có lẽ đơn thuần cứu người thôi!
Sam thu dọn đống bia vào túi, trượt xuống mái vòm. Huge nhảy xuống tầng thượng, thân hình khổng lồ dộng thẳng xuống nền gạch. Một tiếng ruỳnh vọng tai Sam, hắn có hơi men lại bị ong đầu liền gào mồm gắt gỏng:
- Ông làm cái gì thế? Thích thể hiện ta đây siêu to khổng lồ à?
Âm thanh cực lớn, Sam hốt hoảng lao ra ban công nhòm xuống đường, hắn sợ lũ kền kền nghe tiếng động lại nhặng xị lên. Huge chán mớ đời lừ lừ nhìn con, bố già ngáp dài:
- Chẹp, thói quen trong quân đội khó bỏ. Cơ mà mày dở hơi à, chúng ta đang ở tầng mười đấy, chúng nó nghe thế quái nào được. Thôi về ngủ đê, mệt vãi đạn!
Sam chẳng thèm bắt nhời, hắn đương mải xem đám lố nhố vây ai đó. Người ấy chen mãi mới len qua rừng phóng viên. Hắn đoán là ngôi sao đến thăm nuôi, khám bệnh, hoặc kẻ dựa hơi ông anh để tranh giành danh vọng ảo. Sam không quan tâm nữa, hắn vừa gãi mông vừa đi theo bố già. Cha đi trước, con theo sau, hai người chỉ ngáp vặt mà không ai nói một lời. Cha và con tâm sự với nhau mọi điều, bây giờ họ cần một khoảng lặng cho riêng mình...
Một khoảng lặng để quyết định mọi chuyện hiện tại và tương lai…
Có lẽ thế giới này sụp đổ mới có thể gỡ rối sợi dây tơ hồng…
Ý nghĩ hoang tưởng lóe lên rồi vụt tắt trong đầu cha con…
Hoang tưởng mãi mãi là hoang tưởng...