• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu gấu đòi nợ

Spoiler: Chương 16: Siết nợ
Ngày 1 tháng 11

Danh nghĩa ông trùm truyền thông, JK thường xuyên làm mạnh thường quân giúp đỡ người nghèo khó hoặc bệnh tật. Mỗi năm lão xem danh sách cứu trợ nghèo đói, hỗ trợ vốn miễn phí cho người nghèo khổ nhất. Lão nhiệt tình gửi tin đến bệnh viện toàn quốc, ai mắc chứng nan y không có tiền chữa trị, bác sỹ thông báo cho lão chi trả toàn bộ viện phí. Tấm lòng ấy lan truyền cả nước, dân chúng tung hô JK như thánh sống. Nay vị thánh đang chờ cứu Lưu Ly.

Lưu Ly mắc ung thư cần cấy ghép tủy. Máu Lưu Ly đặc biệt siêu hiếm trên thế giới, bài xích máu cha mẹ và chị em. Bác sỹ nói tỷ lệ người lạ mang máu và tủy thích hợp là một phần trăm, Lưu Ly chỉ còn sống ba tháng. JK không từ bỏ hy vọng, năm ngày sau nhận kết quả xét nghiệm, quả thật mẹ con Ngọc là con cháu mình, lão sẽ liên hệ bệnh viện toàn cầu khẩn trương vào cuộc, nơi nào tìm ra, lão hậu tạ gấp đôi số tiền ghép tủy, lăng xê hình ảnh cho bệnh viện đó ra thế giới. Cá nhân hiến tủy thành nhân viên cốt cán trong tập đoàn JK, hưởng ưu đãi hơn mọi thành viên khác.

Rối trí với bệnh tình Lưu Ly, JK điên đầu chuyện quay lén Anh Đào, lão nghe thợ sửa xe báo móp cửa nhưng camera gắn trong ô tô không hề gì, bộ phận cảm ứng còn nguyên dưới gầm. JK suy đoán Anh Đào sửa camera mới mang xe đến tiệm. Lão thở phù chán nản, tự giễu mình khéo quá hóa vụng, thà để Anh Đào làm tình với Hoàng Kim ở biệt thự, mọi thứ đếch rắc rối thế này.

“Đúng là người tính không bằng trời tính!”

JK than thở rồi gọi điện sai Anh Đào đem tóc lão và Ngọc đi xét nghiệm gen, đồng thời mang tiền đến cho Ngọc trả nợ. Anh Đào là cánh tay đắc lực, lão cần thể hiện tuyệt đối tin tưởng, nàng mới toàn tâm toàn ý giúp lão giải quyết đại sự. Muốn lấy lòng con gái nuôi, lão phải hy sinh thuộc hạ ưu tú nhất, JK bắt tên đó nhận tội gắn trộm camera với lý do thầm yêu nàng. Anh Đào tát bay mặt tên bị hiến tế, ép xóa clip, buộc JK đuổi việc hắn. Mọi chuyện “đâu lại vào đó”, Anh Đào cầm tóc tới viện công nghệ sinh học quốc gia. Viện trưởng niềm nở đón tiếp khách quý trong phòng riêng. Bà kêu người bưng trà, Anh Đào đặt tóc lên bàn.

- Tôi muốn xét nghiệm gen hai mẫu tóc này.

Viện trưởng cười:

- Hôm nay là thứ ba, nhanh nhất phải đến chủ nhật mới có kết quả.

Anh Đào bình thản yêu cầu:

- Nếu không phải ruột thịt, tôi muốn giấy chứng nhận ghi cùng huyết thống!

Viện trưởng đoán Anh Đào muốn làm giả kết quả xét nghiệm, có lẽ cô gái đang tranh chấp tài sản với người khác hoặc vì bí mật nào đó mà chỉ mình nàng biết. Viện trưởng chau mặt nhăn mày:

- Chuyện này bị lộ, tôi sẽ mất chức. Xin lỗi, tôi không thể giúp cô!

Anh Đào nhắc con gái viện trưởng:

- Thanh Xuân - con gái bà mơ ước thành ngôi sao truyền hình, tôi sẽ biến ước mơ đó thành hiện thực!

Ước mơ của con gái là tham vọng của viện trưởng, bà ta háo hức hỏi với đôi mắt sáng rực:

- Tôi hiểu với danh nghĩa là con gái nuôi của JK, cô thừa sức biến con tôi thành ngôi sao. Nhưng tôi muốn biết cô làm như thế nào?

Anh Đào thủng thẳng đáp:

- Cô ấy làm MC đài truyền hình thành phố Hoa Súng, bước đệm đầu tiên để tương lai tiến lên vị trí cao hơn. Ba năm sau, cô ấy làm người mẫu kiêm ca sĩ cho trung tâm âm nhạc ở thành phố Viễn Đông. Cuối cùng, tôi lăng xê cô ấy thành ngôi sao. Đêm nay, công ty Ánh Dương bí mật gửi hợp đồng đến tận tay bà. Tuần sau con gái bà sẽ lên sóng truyền hình!

Thanh Xuân có năng lực nhưng không người chống lưng nên chẳng thể tiến thân. Công ty Ánh Dương chuyên marketing, phát hiện nhân tài, đào tạo người vô danh từng bước thành ngôi sao nổi tiếng, bà khấp khởi mừng thầm con gái sắp đổi vận. Vì tương lai tươi sáng, viện trưởng bất chấp rủi ro mà nắm bắt cơ hội trời cho:

- Tôi đồng ý. Tối nay nhận hợp đồng, cuộc trao đổi này coi như hoàn thành! Tôi sẽ giúp cô, hy vọng cô giữ lời hứa!

Anh Đào thản nhiên đổi giọng đe dọa:

- Bí mật này bị lộ, con gái bà chịu hậu quả khôn lường!

Anh Đào băng giá đến vô cảm, cô gái tóc vàng không dọa suông. Người mẹ lạnh run người, vừa mừng vừa lo nhỡ lộ chuyện, con gái chịu kết cục thê thảm.

- Cô yên tâm! - Viện trưởng gượng cười - Tôi chỉ quan tâm lợi ích của con gái. Mọi thứ khác vô nghĩa với tôi!

Hai người đứng lên bắt tay nhau:

- Vậy là chúng ta hiểu nhau rồi nhé!

Anh Đào đáp ngắn gọn:

- Hợp tác vui vẻ!

Anh Đào chào tạm biệt và ra xe phóng thẳng đến nhà Ngọc. Nàng bật radio nghe tin tức:

“Khoảng 9 giờ sáng nay, cảnh sát đến điều tra Hoàng Kim bị tai nạn. Bọn họ bảo mật thông tin nhân chứng. Theo nguồn từ cư dân mạng, cô gái bí ẩn ở bên Hoàng Kim là người Thái Dương quốc, tên Hanna Izumi. Hanna nói bác sỹ cần người nhà động viên tinh thần Hoàng Kim, cô ấy mới mạo nhận thân nhân. Thưa quý vị, hai tiếng phẫu thuật vẫn chưa kết thúc…”

Anh Đào nghe báo đài nói Hoàng Kim gặp nạn trên đường tới viện. Nàng chẳng lạ chuyện này cùng danh tính cô gái cứu giúp Hoàng Kim, không có người con gái nào bên hắn lúc này, nàng mới thấy bất thường. Cô gái tóc vàng chú ý tin ca mổ chưa thể hoàn thành. Đài chuyển sang thời sự, nàng tắt radio để tập trung lái xe đến nhà Ngọc.

***

Thời điểm người dân phát hiện Nhật Bình chết dưới chân núi, anh ta gọi cho đồn công an. Cảnh sát đến hiện trường chỉ thấy miệng Nhật Bình nồng mùi rượu, kết luận gã uống say bất cẩn té ngã. Chồng Ngọc là con ma men nổi tiếng nên chẳng ai nghi ngờ. Ngọc nhận xác chồng từ cảnh sát, JK sai đám thuộc hạ giúp dựng rạp lo ma chay. Mấy tiếng sau, ai đó tung tin JK xuất hiện ở nhà Ngọc, ông trùm truyền thông an ủi mẹ con nàng, vô số kẻ tìm đến đám ma Nhật Bình. Kẻ tò mò muốn coi JK quan hệ thế nào với gia đình Ngọc. Kẻ đoán già Ngọc là thân nhân lưu lạc lâu năm của JK. Kẻ đoán non Ngọc làm bồ nhí của lão. Đám chủ nợ chắc chắn một trăm phần trăm JK thân thiết nhà Ngọc, có thể lão trả tiền thay nàng, cả bọn lũ lượt đòi món nợ lâu năm.

- Cô mau trả nợ đi!

- Trả món nợ của chồng cô nữa!

- Bình chết. Nhưng chồng nợ, vợ con phải trả!

Gia đình tang tóc còn chịu sỉ nhục, người chết không được an nghỉ, người sống chẳng thể yên ổn tiễn đưa người thân, mẹ con nàng phải nghe mỉa mai:

- JK đâu rồi? Nhờ ông ta trả nợ giúp đê?

- Đúng đấy, không phải cô là bồ nhí sao?

Mẹ con Ngọc chấp nhận mọi lời xúc phạm, phận con nợ phải chịu nhục. Đám chủ nợ chà đạp nhân phẩm, khoét vào vết thương lòng, lũ chỉ biết đến tiền gán ghép Ngọc với kẻ thù hãm hại gia đình. Ngọc tức giận gào lên:

- Các người câm miệng hết đi!

Toàn thân Băng Sương băng lạnh trong cơn giận dữ, nàng chĩa bộ mặt xác chết lâu ngày vào đám chủ nợ. Tất cả sợ vã mồ hôi, bất giác lùi lại phía sau. Vài gã đòi nợ thuê muốn thể hiện, hùng hổ xắn áo lao vào nàng:

- Nợ không trả còn dám bố láo!

Hắn dứt lời liền tát mặt nàng, Băng Sương hất tay, tung cước đạp hắn văng ra xa. Cả bọn bị kích động ào ạt xông lên. Chớ dại đụng vào con cái bất cứ ai, cha mẹ chúng dữ dằn hay hiền lành quyết không để con mình uất ức. Ngọc chịu bao cay đắng tủi hổ, tinh thần bất ổn, tâm lý gần như điên loạn, người mẹ cuồng dại vớ dao nhọn hoắt trên bàn chĩa vào đám đông:

- Đứa nào dám đụng vào con tao, tao đâm chết nó!

Chủ nợ trông nàng tóc tai xõa tung, mặt mũi tím đỏ, tròng mắt đỏ sẫm trợn trừng, bộ dạng dữ tợn hơn hổ cái. Lũ đàn bà sợ hãi lùi lại phía sau. Đàm đàn ông chùn chân, một số kẻ không dám làm bừa nữa. Bọn thích thể hiện sợ bị chê cười nhát gan, ngần ngại vài giây liền hô nhau xông lên:

- Nó chỉ dọa thôi. Chúng ta đông người, sợ gì mẹ con nó!

Không gian lóe lên bóng gậy vụt vỡ mặt tên đi đầu. Đám đông kinh hoàng trông hắn bị đập lõm má, gãy vài cái răng hàm. Tuyết Lan mặt mày tím đen, giương chếch côn trong tư thế cầm kiếm. Tất cả không nhận ra cô gái rụt rè nữa, nàng biến thành con người khác, nộ khí oán hận đốt cháy hết nước mắt, không còn nhút nhát, không còn ủy mỵ đau khổ, chỉ còn căm phẫn dâng lên tiếng hét thống hận:

- Mẹ và em tao mất một sợi tóc, tao đập chết hết cả lũ chúng mày! Cút ngay!

Chủ nợ run rẩy sợ sát khí lạnh băng ập đến từ cô gái đáng tuổi con cháu mình. Đám anh chị làm nghề này lâu năm chưa từng thấy con nợ nào hung dữ như ba con hổ cái kia. Nhất là Tuyết Lan, người con gái yếu đuối nhất, ngỡ dễ bắt nạt nhất, ai ngờ ghê gớm hơn cả bà mẹ điên khùng.

Anh Đào xem từ xa thầm cảm phục, ba mẹ con chịu khổ nhục, tủi thẹn, uất ức đè nén, chèn ép thể xác lẫn tinh thần. Gia đình tang tóc, sóng gió lại vùi dập mẹ con nàng, Tuyết Lan biến thành hung thần, mẹ và em gái nàng muốn hóa điên. Một nhà toàn đàn bà con gái, cô nhi quả phụ vẫn không để bị ức hiếp. Thảm cảnh nhà tan cửa nát hằn dấu vết tội lỗi của nàng, tinh thần quật cường ấy xô Anh Đào vào hổ thẹn. Cô gái tóc vàng bật cười chế giễu bản thân chỉ là kẻ rác rưởi như lũ không có tình người. Tức giận dâng đỉnh điểm, khinh bỉ đám đàn ông ỷ đông hiếp yếu, căm ghét mấy ả chủ nợ, họ cũng là đàn bà lại sỉ nhục phụ nữ, bất chấp đạo lý đến đòi nợ vào ngày tang thương. Anh Đào điên máu lớn tiếng chửi:

- Lũ chó má, dừng trò khốn nạn ngay cho tôi!

Câu chửi chua ngoa vang cùng lúc tiếng quát khác:

- Các người thôi đi!

Người quát là cô gái trẻ, thân hình cân đối cao trên mét bảy, mái tóc đen huyền suôn mượt xoăn đuôi ôm khuôn mặt tròn trịa như trăng rằm. Mày dài như liễu, mắt nai lấp lánh sáng hơn ánh trăng rằm. Nốt ruồi hấp hé trên bờ môi dầy hình trái tim vén cong gợi cảm, nét đẹp thuần khiết đáng ngưỡng mộ lại bị khuyết một phần trong sáng bởi vẻ quyến rũ ấy. Làn da hồng hào vừa điểm trang nét thuần khiết vừa tôn thờ vẻ gợi cảm. Mặc đồ chuyên dự tang lễ, không bó sát ôm gọn thân hình, ngọn vu sơn vẫn vươn lên đỉnh cao hùng vĩ. Đàn ông thèm khát soi cơ thể dào dạt sóng tình. Những cặp mắt háo sắc tăm tia vòng ba cong vút chưa đủ còn lượn xuống đôi chân siêu mẫu thon dài.

Mọi người chia ra hai phe, một nửa hướng về Anh Đào, một nửa hướng về cô gái trẻ. Mẹ con Ngọc ngậm ngùi nhận ra người đó là Thanh Loan - giáo viên của Sương và Lan, phía sau nàng là bạn cùng lớp với chị em Lan. Hai chị em bật khóc chạy đến ôm cô giáo. Loan cùng nhóm học sinh nhẹ nhàng an ủi.

Đám đàn ông đứng hình há hốc mồm ngắm hai đại mỹ nhân xuất hiện cùng lúc. Mỹ nhân tóc vàng là người nổi tiếng và là con gái nuôi của JK. Bầy sắc lang quên đòi nợ, tên nào tên nấy dán dính cặp mắt háu gái vào mọi điểm nhạy cảm trên thân thể hai nàng. Anh Đào gặp vô số kẻ đáng khinh hơn, nàng chẳng bận tâm. Loan chau mày khó chịu, gương mặt khả ái nghiêm nghị đáp trả:

- Gia đình người ta đang tang gia bối rối, các người cũng đến đòi nợ được! Các người có còn là con người không?

Đám đàn bà vung vẩy tay, gân cổ trợn mắt gào mồm:

- Cô biết cái gì, mẹ con cô ta nợ tôi mười triệu cả năm nay chưa trả, bây giờ có cơ hội, tôi phải đòi!

Một mụ béo mập sồn sồn:

- Cô là ai hả? Tôi đếch cần biết cô là ai. Cô chớ dây vào chúng tôi, chuyện này không liên quan đến cô. Đừng lo chuyện bao đồng!

Mụ béo chìa giấy nợ:

- Hôm nay cô ta phải trả hết nợ! Tiền nợ hai năm cả gốc lẫn lãi hơn ba mươi triệu! Con mẹ nó chớ, nghèo còn đẻ lắm, chơi nhau cho sướng rồi rước nợ vào thân!

Mỗi lời đụng chạm kích động mẹ con Ngọc, các nàng nhảy xổ vào muốn ăn tươi nuốt sống chủ nợ. Mụ béo hết to mồm, vội vàng nấp sau đám đông.

- Mẹ con chúng mày muốn làm gì, tính giết tao đấy à? Mẹ kiếp, sao lúc vay tiền tao, chúng mày ngọt nhạt thế, giờ lại trở mặt hơn lật bàn tay!

Anh Đào và Loan can ngăn ba mẹ con. Anh Đào ngó quanh tìm Zero, hắn đứng trong đám đông, tay cầm túi lớn đựng đồ đám ma. Tên vệ sĩ toan xử lý, Anh Đào ngầm ra hiệu tạm thời bất động. Zero bèn lặng lẽ quan sát diễn biến. Lũ chủ nợ nhao nhao đòi tiền. Loan yêu cầu mang hết giấy nợ:

- Ai không có giấy nợ coi như chưa từng cho vay!

Mẹ con Ngọc bừng tỉnh. Ngọc sực nhớ mình nợ trên mười người, kẻ đòi trả lên đến hơn ba mươi. Các nàng khốn quẫn không thấy đám ăn hôi, ban đầu chúng xem náo nhiệt, mẹ con nàng bị dồn ép đến phát rồ, dường như mất nhận thức, hiếu kỳ biến thành lòng tham hối thúc đòi tiền, biết đâu kiếm khoản lớn. Loan nhắc giấy nợ, cả bọn đánh bài chuồn. Chủ nợ mất giấy ghi nợ vẫn gân cổ siết nợ. Kẻ sợ bị quỵt cuống lên:

- Tôi để giấy ghi nợ ở nhà, mai tôi mang đến. Mọi người làm chứng cho tôi!

Kẻ khác ông ổng chửi:

- Giấy nợ cái chó gì, tôi cho vay hai mươi triệu, cô ta phải nhớ mặt tôi. Không nói nhiều, trả tiền mau!

Loan hiền dịu, gương mẫu, nghiêm khắc nhất trường. Nàng quan tâm tất cả học sinh, thiện cảm Sương cùng Lan. Gia cảnh nghèo khổ hơn bất kỳ ai, chị em ngoan hiền, chưa từng phạm lỗi, hàng năm nhà trường khen con ngoan trò giỏi, biểu dương thành tích học tập. Chị và em vang danh đấu trường võ thuật toàn quốc. Gia đình học trò lâm nạn, cô giáo không thể làm ngơ.

Chị em Lan yêu quý Loan. Nay nể phục cô giáo đối mặt gian khó. Từ hơn ba mươi chủ nợ, Loan nói một câu liền loại bỏ hai mươi tên ăn hôi cùng bảy kẻ làm mất giấy ghi nợ. Anh Đào và Ngọc khâm phục cô gái trẻ tuổi suy nghĩ thấu đáo. Gia đình Ngọc chịu hiếp đáp, cô gái tóc vàng bảo vệ nạn nhân:

- Đòi tiền lại quên giấy nợ ở nhà, bà bị thiểu năng hả? - Nàng cười khẩy - Tôi thấy bà mất giấy tờ nhưng vẫn cố đòi! Tính cầm tiền rồi chuồn chớ gì?

Mụ chủ nợ bị nói trúng tim đen tức nổ mắt. Anh Đào chuyển mục tiêu công kích tên cho vay hai mươi triệu:

- Mất giấy ghi nợ, các người đòi tiền tỷ cũng phải trả à? Đúng là lũ con nít to xác!

Đau đầu món nợ khó đòi lại đụng hai con đàn bà đanh đá, miệng lưỡi không xương ăn nói hơn cả luật sư bào chữa khiến hắn cứng họng, trợn mắt văng tục:

- Con mẹ mấy con điếm chúng mày có trả tiền cho bố không?

Phụ nữ ghét nhất bị chửi là con điếm, Thanh Loan sa sầm sắc mặt, khóe môi giật giật muốn chửi để thỏa cơn điên, nàng phải nén giận làm gương cho học trò, cô giáo lớn tiếng hét:

- Lũ lưu manh các người còn gây sự, tôi sẽ gọi cảnh sát!

Anh Đào và mẹ con Ngọc mặt đỏ tía tai, chị em Lan như thú dữ nhảy xổ vào đám chủ nợ. Zero chưa cần thiết ra tay. Hắn manh động có khi còn làm mọi thứ tệ hại hơn. Anh Đào túm cổ tên dám chửi mình, nào giờ kẻ trêu chọc xúc phạm đều gục dưới chân nàng. Nàng hé miệng cười lạnh:

- Cha mẹ không dạy mày, tao dạy thay!

Tên đó vùng vẫy mãi không thoát, cổ bị kẹp cứng trong tay nàng, hắn trợn trụa chửi bới:

- Con mẹ mày, thả tao ra ngay, con...

Bộ mặt ác thần bùng cháy lửa giận, Anh Đào đấm lõm bụng đối phương, nàng hét lên giận dữ tát bay mặt hắn, vả gãy một bên hàm. Cơn giận tạm lắng, mẹ con Ngọc thẫn thờ trông toàn trường loạn thành một bầy, thi thể người thân vẫn chờ an táng, vợ con để đám tang bị phá tan hoang, các nàng còn tham gia ẩu đả. Xấu hổ với người sống, có lỗi với người đã khuất, day dứt nguyền rủa chính mình. Ê chề, nhục nhã trút thống khổ xuống người đàn bà bất hạnh đau đớn gào khóc:

- Đừng làm loạn nữa! Bình đang chờ chúng ta dưới địa ngục đó!

Gió vờn qua vách núi vọng bên tai từng người, làn gió hư hư vang lên nghe như ma gào quỷ khóc. Phạm lỗi với người sống, chớ đắc tội người chết. Mọi đạo đức nằm dưới háng kẻ đội tiền lên đầu. Chúng coi đạo lý là giáo điều vớ vẩn, giáo lý chẳng đáng nửa xu ấy đang dọa sợ chết khiếp. Chủ nợ run rẩy chắp tay lạy lia lịa nơi đặt quan tài, miệng lầm rầm khấn vái xin người chết tha tội. Thành kính xong lại hành tiền mẹ con Ngọc. Loan nhất quyết giữ nguyên ý định:

- Ai có giấy ghi nợ hãy đòi tiền, không có là chưa cho vay. Các người về đi, đừng ép tôi gọi cảnh sát!

Đám mất giấy sợ run người. Dây dưa mãi, Loan gọi cảnh sát, chúng gặp phiền phức. Tiền nợ rất nhiều nhưng chẳng đáng dính vào pháp luật, cả lũ tức tối đá bay vật cản rồi kéo nhau đi. Còn lại bốn người cầm giấy nợ, tổng cộng gần sáu mươi triệu, số tiền rất lớn với mẹ con Ngọc, bán nhà mới trả hết. Mẹ con nàng có mỗi căn nhà là tài sản duy nhất, gán nợ sẽ thành người vô gia cư. Cực chẳng đã, Ngọc đành khất nợ:

- Các người cho tôi thời gian bán nhà trả nợ!

Anh Đào muốn nhắc điều kiện JK trả hết nợ, nhưng không thể nói ở nơi đông người. Ba mẹ con gục ngã trong tuyệt vọng, một nam sinh hùng dũng bước ra giải vây:

- Tôi trả nợ cho họ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK