Chương 87
Mẹ vợ
- Xưa nay chỉ có mẹ chồng sống chung với con dâu, mẹ vợ sống cùng một nhà với con rể là chuyện trái với lẽ thông thường. Mẹ còn sợ người già hay dở chứng gây ảnh hưởng đến cuộc sống con cái. Nhưng hai ngày nay, Thương Tùng phân tích mẹ ở xa, lúc ốm đau bệnh tật, các con lại phải lặn lội về quê, lúc đó chẳng phải công việc sẽ bị đình trệ, thậm chí bỏ dở để chăm sóc mẹ hay sao? Như thế mọi thứ còn bất tiện hơn, mẹ càng áy náy!
Người già nói nhiều dễ hụt hơi, bà mẹ phải ngừng một lát, Thương Tùng nhanh nhẹn rót nước cho mẹ vợ. Bà khẽ cười cảm ơn, uống một ngụm dài và nói tiếp:
- Chưa kể ở quê một mình, trái gió trở trời, nói dại nhỡ đột quỵ không có ai cứu kịp, nằm liệt giường liệt chiếu chỉ khổ con cháu thôi. Chi bằng đến sống cùng các con, nếu có mắc bệnh, người nhà tiện chăm sóc mà công việc của các con không bị ảnh hưởng quá nhiều. Mẹ lại được gần gũi con cháu, tiện cả đôi đường! - Bà mẹ quan sát một vòng quanh phòng - Ở đây tách biệt với thế giới bên ngoài, phù hợp với người thích yên tĩnh như mẹ!
Bà mẹ tủm tỉm cười uống thêm ngụm nữa:
- Nhưng chủ yếu là mẹ bị con rể dọa quỳ mãi nếu mẹ không đồng ý!
Thạch mỉm chi, ngậm ngùi ngắm chồng bằng ánh mắt ngấn lệ. Thương Tùng cúi đầu che hốc mắt đỏ hoe vì xúc động, Thạch cười khúc khích “chồng” vừa khẽ thở phào nhẹ nhõm, mà không biết hắn còn giấu luôn nụ cười hé nơi khóe miệng. Thương Tùng khẽ hắng giọng, lúng túng xin phép:
- Con chợt nhớ ra có chút chuyện cần giải quyết!
Mẹ vợ sốt sắng giục đi làm ngay kẻo trễ. Thương Tùng chào mẹ và lén nhìn “vợ” đang lườm xéo mình, ả vén mép kiểu trêu chọc, Thương Tùng nhận ra ngay ả biết thừa “chồng” bận chuyện gì, nhưng không giận dữ mà còn ngầm chúc “làm việc vui vẻ”. Tên biến thái được bật đèn xanh liền nhanh đến nơi cần tới. Hắn vừa vào mật thất, đôi mắt sáng rực ghim dính vào hai đứa “con gái” khỏa thân, Pha Lê và Thủy Tinh ưỡn ẹo nằm trên giường, đứa ưỡn ngực lè lưỡi liếm mép, đứa banh háng, nháy mắt đá lông nheo thay lời thúc giục:
“Dượng còn chờ gì nữa, mau ăn con đi!”
Thương Tùng he he gỡ bỏ cà vạt, lao lên giường. Pha Lê thở hừ hừ lột áo “dượng”. Thủy Tinh cuống lên tháo thắt lưng, tụt quần “dượng”, ngoạm luôn khúc thịt thừa mềm oặt mà mút, bú, liếm ướt nhề trái thanh long nóng rực. Thương Tùng cấu véo ngực Pha Lê, luồn tay móc hang mò lỗ chảy tóe loe xuống đệm. Hắn cười dâm trêu đùa:
- Hai ngày thiếu vắng “tình cha”, hai đứa dâm hơn xưa nữa. - Thương Tùng giật ngón giữa vào lỗ, hai ngón khác mân mê mép nổi da gà sần sùi - Mới dạo đầu thôi, miệng trên chảy nhớt dãi cùng miệng dưới rồi.
Pha Lê rên ư ứ thúc giục:
- Con nứng lắm rồi… ứ… chơi con đi… á… dượng ơi… không cần dạo đầu gì nữa, phang nát háng con đi… a… con “yêu” dượng!
Thương Tùng lập tức vật ngửa “con gái yêu”, cắm phập khúc dùi cui cứng ngắc vào động pha lê mà chọc ngoáy liên hồi. Ba con thú lại tái diễn màn sex loạn luân, luân phiên đánh chén, xơi tái nhau, dập rầm rầm xuống đệm, chiếc giường rung lắc dữ dội theo cơn phấn khích điên cuồng.
- A… sướng… hai ngày không “ôm ấp”, “con gái” yêu bóp chặt như muốn siết cổ “tiểu” Thương Tùng vậy. A… “con gái” mãnh liệt thế này, ta ra mất.
Thương Tùng phải tạm thời rút vũ khí ra. Hai đứa con gái không chịu tha, vồ tới hạ thể, hả miệng lau súng, dọn kho đạn nóng vượt mức kìm hãm, hỏa pháo bắn ngập mồm, tung tóe đầy mặt “con gái.” Hai đứa cười te he, liếm hết tinh chất dính vào da, mút sạch chất nhầy trên thân súng. Thương Tùng duỗi thẳng tứ chi nằm hưởng thụ khoái lạc. Chị cùng em thay nhau “cưỡng hiếp” thân dưới và miệng lưỡi “dượng” đến khi thỏa mãn dục vọng, hai con mèo ngừng hành hạ con mồi, chuột khổng lồ từ từ xìu xẹp về hình dạng ban đầu. “Mèo” cái nằm hai bên “chuột”, mân mê lồng ngực, tay kia mơn trớn khúc thịt thừa ướt như “chuột” lột. Thương Tùng hè hè sờ soạng háng đùi “con gái” vẫn chảy ướt ga đệm, lần lượt hôn môi mút lưỡi hai đứa. “Ba cha con” diễn bài tình cảm dào dạt “cả nhà thương nhau”:
- Con nhớ “dượng”!
- Con cũng nhớ “dượng” muốn chết ấy!
Thương Tùng véo má Pha Lê, sờ cằm Thủy Tinh, cười khả ố:
- Nhớ ta hay nhớ “tiểu” Thương Tùng?!
Hai đứa đếch đỏ mặt còn xoa sờ nắn bóp hạ thể Thương Tùng:
- Nhớ cả hai… a hi hi…
Thủy Tinh cười dâm:
- Vì… cả hai… đều làm chúng con sướng chết đi sống lại không dưới ba lần… he he…
Lũ loạn luân cười dâm tà, không ngừng bày tỏ tình cảm bằng lời tục tĩu, khiêu gợi kích dục nhau. Màn hú hí chỉ dừng lại khi điện thoại đổ chuông. Thương Tùng bắt máy nghe Thạch nói:
“Mẹ đang thắc mắc cháu gái đang ở đâu đó!”
Ả nói ngắn gọn xong cúp máy. Thương Tùng giục chị em Pha Lê:
- Các con mau chùi mép đi, bà ngoại đang tìm hai đứa đó!
Chị em phụng phịu xuống giường. Thương Tùng lắc đầu cười, “dượng” cùng “con gái” đến phòng vệ sinh tắm táp tẩy sạch mùi sex, mặc quần áo tươm tất. Thương Tùng nói:
- Hai đứa đến gặp bà trước đi, lát nữa ta sẽ tới sau!
Chị em khúc khích chọc quê “dượng”:
- Hóa ra “dượng” cũng biết sợ!
Thương Tùng cười hì hì không đáp. Hai chị em rảo bước ra ngoài mật thất. Thương Tùng đợi một lát mới lên trên nhà. Gia đình quây quần nấu nướng, tất cả chuyện trò sôi nổi suốt bữa ăn đón giao thừa. Mẹ vợ quệt nước mắt ngắm con cháu tận hưởng hạnh phúc. Thủy Tinh ngạc nhiên hỏi:
- Sao đang vui, bà lại khóc?
Người bà vuốt tóc cháu gái:
- Sống chung với con cháu thật hạnh phúc, vậy mà lâu nay bà lại sợ vu vơ, đúng là già rồi lẩm cẩm mà!
Cả nhà sảng khoái cười lớn. Thương Tùng cùng vợ con chờ đồng hồ điểm 12 giờ đêm, bốn người đốt pháo giấy đón chào năm mới:
- Chúc mừng năm mới!
- Vạn sự như ý!
- Chúc mẹ/bà an khang mạnh khỏe!
Mẹ vợ hồ hởi mừng tuổi cả nhà, chúc Tết theo thông lệ và nói mỏi lưng muốn đi nghỉ sớm. Hồi nhỏ, mỗi dịp Tết của phương Tây, bà ngoại đều lì xì, nên chị em Pha Lê không ngạc nhiên. Cả nhà cảm ơn bà ngoại. Hai đứa cháu nhanh nhảu đỡ bà về phòng. Chúng ngủ luôn với bà để nhường “dượng” cho mẹ.
Thạch thầm cảm ơn người mẹ tâm lý luôn cho con cháu mọi thứ tốt đẹp nhất, dành cả thời gian cho vợ chồng con gái “tâm sự” với nhau. Thương Tùng cùng “vợ” dọn dẹp xong liền về phòng. Thương Tùng ngập ngừng nói lời xin lỗi “vợ”. Thạch vòng tay ôm Thương Tùng, vùi mặt vào ngực “chồng”:
- Vui cũng phải sống, buồn cũng phải sống, phạm lỗi lầm cũng phải sống tiếp, vậy thì chi bằng cứ tận hưởng niềm vui cuộc sống này đi. Mọi thứ đã là quá khứ rồi, day dứt oán trách nhau sẽ khiến gia đình tan vỡ. Em từng mất tất cả rồi phải sống không bằng súc vật, em phải giải thoát số kiếp tủi nhục đó bằng mọi giá.
Thạch ngước mắt ngắm “chồng” đắm đuối:
- Chỉ cần chúng ta hạnh phúc, cả nhà yêu thương nhau, sai lầm hay tội lỗi đều không đáng bận tâm!
Thương Tùng trầm buồn ngắm đôi mắt u uất của vợ, hắn vuốt nhẹ lau nước mắt cho ả. Dịu dàng ấm áp khơi dậy lửa dục, Thạch thở hơ hư phả vào mặt “chồng” làn khí nóng ran.
- Em yêu anh! “Yêu” em đi anh!
Thương Tùng lập tức lột áo, giật tung nội y, tụt váy, cởi quần lót mà úp mặt vào háng “vợ”. Đôi mèo mả gà đồng biến căn phòng ngăn nắp gọn gàng thành bãi chiến trường bốc lửa. Không gian sạch sẽ thơm tho lại ngập chìm mùi sex, hai con vật vật lộn nhau khắp nơi, chơi mọi tư thế khiêu dâm kích dục nhất, sàn phòng vương vãi dâm dịch quyện nhầy nhụa tinh chất trắng đục. Chúng bế nhau lên giường phang phập ruỳnh ruỳnh, há miệng trợn mắt, rên ư ử giao phối như loài súc sinh đến mùa động dục. Chúng thở hồng hộc, quấn chăn ga ướt sũng quanh người, ôm nhau ngủ tới sáng.
***
Những ngày tiếp theo, ngoài giờ làm tại tập đoàn JK, thỉnh thoảng đáo qua công ty riêng và ngủ ở nhà cũ vài hôm để tránh nghi ngờ. Kẻ nghiện sex thời gian qua đắm chìm bể dục, một ngày không được chơi vợ con khiến hắn muốn phát rồ, mỗi khi gặp “vợ”, hỏa dục bị kìm nén lại bùng lên. Hễ lén lút với hai đứa “con gái” tại biệt thự, nỗi sợ bị mẹ vợ bắt quả tang khiến ngọn lửa kích thích cháy ngùn ngụt.
Hôm nay là một ngày như vậy, ba con thú bấp chấp nguy cơ bại lộ, chúng sex ngay trong phòng tắm, lên đỉnh dục vọng, Thương Tùng lần lượt bắn ngập giống “nghiệt chủng” vào hai hang động khép chặt, Pha Lê và Thủy Tinh ư ứ quay sang hôn nhau để ngăn tiếng rên. “Cha và con” nhanh tắm sạch dấu vết. Thủy Tinh cùng Pha Lê lau khô người, mặc quần áo.
Thương Tùng bảo “con gái” ra trước. Hai đứa nhòm qua mắt thần trên cửa, giật mình nhận ra bà ngoại đứng bên ngoài, chúng ngoắc tay kéo Thương Tùng lại gần. Tên tóc vàng trông mẹ vợ cầm quần áo đi tắm, nhưng thấy cửa khóa lại không lên tiếng, có lẽ nghi ngờ “cha con” có chuyện mờ ám, bà ta muốn xác định chắc chắn mới chờ sẵn ở đó, nếu giáp mặt đột ngột, kẻ có tật giật mình ắt sẽ lúng túng để bà ta bắt thóp. Bà già tinh quái y hệt Thạch, cơ mà lại quê mùa không biết cánh cửa có gắn mắt thần. Thương Tùng thầm thấy may mắn khi cẩn thận gắn công nghệ trước khi đón bả về nhà. Hắn móc điện thoại viết dòng chữ:
Bà ngoại nghi ngờ rồi, chúng ta không thể đánh lạc hướng hay dụ bà đi nơi khác như trước nữa. Bây giờ các con phải thật bình tĩnh ra ngoài gặp bà, nói chuyện bình thường, coi như không có gì xảy ra cả.
Chị em Pha Lê lo lắng gõ chữ:
Nếu bà lấy cớ vào tắm ngay để kiểm tra, chúng ta phải đối phó thế nào?
Thương Tùng cười nhẹ, mặc đồ mới, thả quần áo bẩn của mình xuống đáy máy giặt, cầm chai nước thơm xịt khắp phòng để tẩy mùi sex, đeo găng tay giác hút, nhảy lên đoạn nối giữa hai bức tường, kê chân và áp hai tay vào vách, tứ chi dính chặt vô tường. Chị em thán phục Thương Tùng, tin chắc bà ngoại không thể ngờ “con rể” trốn trên nóc nhà, cháu gái yên tâm rời phòng.
- Ơ bà đi tắm ạ?
Bà gật đầu cười:
- Ừ, mà sao hai đứa tắm lại khóa cửa thế?
Pha Lê bình thản đáp câu hỏi dò:
- À, cháu sợ ai đó cần đi vệ sinh, nhỡ người đó là “dượng”, người nhà lại lúng túng khó xử với nhau!
Bà gật gù câu trả lời hợp lý, nhưng chưa bỏ ý định thực sự. Chị em tin Thương Tùng vượt qua cửa ải này, hai đứa xin phép đi học bài, tránh nói nhiều lộ sơ hở. Bà giả bộ xem lại quần áo, ngầm liếc theo cháu gái, chúng không quay đầu mà đi thẳng một mạch. Bà bèn mở cửa vào phòng, kiểm tra cẩn thận xung quanh, lật màn rèm nhòm bồn tắm. Bà thở phào nhẹ nhõm, vỗ trán trách mình cảm tính đa nghi vớ vẩn.
- Phù, nếu không tắm, con cháu sẽ nghi mình ngờ chúng nó làm bậy.
Mẹ vợ treo đồ lên móc, cởi bỏ quần áo. Bồn tắm bị hỏng, bà phải tắm bằng vòi hoa sen. Thương Tùng không muốn thấy thân xác mà hắn chắc chắn… già nhăn nheo, mí đang khép bỗng khựng giữa chừng, kinh ngạc kéo toang mắt nhòm chằm chằm, há hốc mồm đếch tin nổi, thế quái nào lúc mặc đồ, cơ thể bà ta rất thô, vậy mà cởi ra body đẹp ngang ngửa Thạch, ba vòng uốn lượn khiêu khích người xem, eo ót thon gọn, ngực căng mọng nảy nở như thời thanh xuân, mông tròn mẩy cong vút.
Thương Tùng soi chòng chọc vào ngã ba nổi gò vươn cao tận đùi, ánh mắt hau háu ngắm… khu rừng nguyên sinh rậm rạp bao bọc cung đường lả lướt dẫn lối vào động thiên đường. Thương Tùng thèm đến ứa dãi ra mép thị dâm dòng nước thấm đẫm thân thể, rỉ chảy xuống kẽ tay đang chà cọ mông, tẩy rửa nơi sinh ra nữ quái dâm đãng. Hắn lia đôi chân dài miên man mà cười dâm tà, trường túc bất tri lao thế kia, chắc chắn dâm không giới hạn, chiến đấu suốt đêm vẫn hừng hực lửa tình.
Thương Tùng càng soi hàng càng thèm khát, súng ống rục rịch giương nòng thúc giục hắn bắn phá. Nhưng lúc này mẹ con Thạch đang ở nhà, chị em Pha Lê lại biết hắn ở cùng phòng tắm với bà ngoại, yêu râu xanh dằn lòng tự khuyên bảo chính mình phải lịch sự, nhất định phải lịch sự như một quý ông, hắn đếch thể để nòng nọc thượng não làm càn làm bậy. “Con rể” cần kiên nhẫn chờ đợi thời cơ… như… cái cách chơi trò mèo vờn chuột với mẹ con Thạch, hắn mới có thể vui vẻ với “mẹ vợ”.
Mẹ vợ tắm xong, vứt đồ vào máy giặt, mặc quần áo và ra ngoài. Hắn chờ một lát cho chắc ăn, tên biến thái nhảy xuống lục tìm quần lót mẹ vợ, dúi vào mũi hít ngập thính giác mùi “đàn bà” ngai ngái, hăng nồng. Hắn sướng ngất ngây le lưỡi liếm đáy quần ẩm ướt. Thỏa mãn thú vui bệnh hoạn, “con rể” ném quần lót vô máy, bấm phím nhắn tin cho Pha Lê:
Bà tắm xong đi rồi, con xem bà có rình mò bên ngoài không?
Pha Lê cười khúc khích trêu “dượng” cẩn thận thái quá, ả ra ngoài, giả vờ quét dọn để quan sát khắp nơi rồi về phòng, cười tủm tỉm nhắn tin:
An toàn rồi, dượng ra đi. À mà… dượng có nhìn trộm “mẹ vợ” tắm không đấy?!
Thương Tùng phì cười:
Ta là kẻ biến thái đến thế sao?
Pha Lê nửa đùa nửa thật:
Ai biết ma ăn cỗ chớ!
Ả trêu thêm vài câu mới để yên cho “dượng” ra phòng tắm.
***
Từ hôm “ngắm” body “mẹ vợ”, Thương Tùng nhiều lúc mất tập trung, kể cả khi làm việc hay làm tình, đầu óc hắn luôn hiện lên thân thể không tuổi của người đàn bà xấp xỉ năm mươi. Lơ đễnh khiến cả vợ và con gái không thể lên đỉnh, hắn lấp liếm rằng gần đây tập đoàn nhiều vấn đề, công việc ở công ty cũng bề bộn, hắn hơi đuối sức. Đằng Không xác nhận hắn không nói dối, ba mẹ con tin thật nên thông cảm và chăm sóc tận tình, tẩm bổ dinh dưỡng cho hắn có sức chiến đấu “lâu dài”. Gia đình hạnh phúc là niềm vui của người làm mẹ. Nhưng bà ta vẫn thắc mắc một chuyện:
- Mẹ nghe nói trường học ở thành phố thường tổ chức thi đầu năm. Các cháu sắp thi rồi mà sao bà thấy ít ôn bài thế?
Thủy Tinh và Pha Lê chuẩn bị mọi phương án đối phó từ trước, hai đứa trả lời lưu loát:
- Dạ, cháu học thêm lúc đêm bà ơi!
Thủy Tinh chỉ vào vành mắt thâm quầng:
- Cháu với chị học đêm, mất ngủ nên mắt mới thâm nè bà!
Thạch rút khăn giấy lau miệng để che nụ cười mỉm, hai con nhỏ này sex với “dượng” thông đêm mà nói dối không chớp mắt. Lời ngụy biện nhưng hợp tình hợp lý khiến mẹ ả hài lòng ra mặt, khen cháu gái chăm ngoan:
- Nhớ cẩn thận giữ gìn sức khỏe, thường xuyên thức đêm sẽ mệt mỏi đến ngày thi khó làm bài!
Cháu gái gật đầu vâng dạ. Thương Tùng chờ cơ hội này từ lâu, hắn lập tức nắm bắt:
- À, thưa mẹ, hai ngày nữa, chị em nó sẽ xa nhà vài hôm để đi thi liên tỉnh.
Mẹ vợ wow một tiếng, tự hào ngắm cháu gái:
- Cháu bà giỏi thế, thi liên tỉnh cơ đấy, thật hãnh diện!
“Vợ chồng con cái” bàn bạc chuyện thi thố giả này từ trước, tất cả quyết làm mọi thứ để che mắt người thân, mẹ con Thạch liền tung hứng với Thương Tùng:
- Con không yên tâm để con gái đi xa, con sẽ theo sát con bé đến hết kỳ thi!
Mẹ Thạch tán đồng ý kiến này:
- Con làm thế là đúng, cẩn tắc vô áy náy!
Cháu gái xin phép đi học bài. Cả nhà kết thúc luôn bữa tối, mỗi người về phòng nghỉ ngơi.
Hai ngày dài như hai thế kỷ với Thương Tùng cuối cùng cũng đến. Hắn lái xe đưa “vợ con” tới ngôi nhà thứ hai của Đằng Không. Mẹ con Thạch mím môi cười khiến Thương Tùng tò mò:
- Lần này phải xa “tiểu” Thương Tùng một tuần đấy, vậy mà mẹ con em vui thế?
Mẹ con Thạch cười khúc khích. Thạch nhẹ nhàng nói:
- Kế hoạch cho mẹ cảm nhận tình thân gia đình ấm áp sắp thành công, mẹ con em vui là đương nhiên!
Thương Tùng nói lấp lửng:
- Ồ thế mà anh cứ tưởng…
Thạch khẽ chu môi nói:
- Anh lại tưởng tượng gì thế, ông chồng biến thái?
Thương Tùng không đáp mà liếc Pha Lê đang cúi người xuống ghế tài xế, kéo khóa quần “dượng”:
- Mẹ và chúng con chỉ nghiện “tiểu” Thương Tùng thôi.
Thương Tùng cười hì hì lời “tỏ tình”, nhăn mặt cảm nhận cơn sướng truyền từ khóe miệng nhỏ xinh đang mút liếm hạ thể. Ba mẹ con thay nhau chăm sóc “tiểu” Thương Tùng, đến nhà Đằng Không, tất cả mới dừng trò bẩn thỉu mà tạm biệt nhau. Thương Tùng nói với Đằng Không:
- Phiền anh chăm sóc họ vài hôm, nhớ cẩn thận, đừng để xảy ra sai sót!
Ba mẹ con cười khục lời ẩn ý. Đằng Không gật đầu, lặng thinh đi thẳng vào nhà. Mẹ con Thạch vẫy tay chào Thương Tùng. Thủy Tinh đợi hắn lái xe đi thật xa mới hỏi:
- Mẹ, nếu chuyện đó xảy ra, chúng ta nên làm thế nào đây?
Câu hỏi này cũng là điều Thạch lo sợ khi Thương Tùng đưa mẹ về nhà.
- Nếu phải chịu nỗi bất hạnh này, gia đình ta buộc phải chấp nhận thôi.
Ả lầm lũi bước vào nhà:
- Vì chúng ta chỉ là những con rối cho đàn ông tiêu khiển!