Chương 53
Quà tặng
- Ngon thế nhể, ông anh là số một! Chén đê!
Hắn lấy cơm cho mẹ đầu tiên, người thứ hai là Huge, kế đến là chị dâu. Rose biết tỏng Sam chẳng đời nào quan tâm mình, nàng bèn giơ đũa, Sam lại gắp tranh. Rose chỉ muốn gào vào mặt Sam để xả hết bức bối, nàng lườm lườm hắn, tên ngốc lại khiến nàng buột miệng ơ một tiếng khá lớn, đóa hồng lơ ngơ trông hắn đặt nhẹ miếng cơm “ngon nhất” đối với nàng vào bát.
- Nè, ăn rồi bớt ỉu xìu khó ở giùm tôi nhé, chị hai!
Tâm lý nàng rung rinh theo nụ cười nửa miệng, điệu cười vẫn trêu ngươi gợi đòn như thường lệ, lúc này lại tỏa nắng trong đôi mắt sáng lấp lánh. Sam nổi hết da gà, mẩn đỏ da vịt với cái nhìn dịu dàng tưởng đếch thể đến từ sư tử Hà Đông.
- Cô đừng làm tôi sợ chớ, chị hai!
Cả nhà thấy Rose lại bị tên ngố rừng kéo tụt hứng, ai nấy nén cười khiến suýt nghẹn. Rose mém môi tém miệng, mấy giây sau lại ung dung bình thản ngồi nhâm nhi từng li từng tí, Sam lờ đờ nhìn nàng ăn kiểu sợ nhanh hết, hắn chép miệng gắp cho nàng miếng nữa mới khoan khoái nhắm rượu. Rose ngó Sam không đụng miếng ở giữa mà gắp từ ngoài vào trong, nàng cười khinh khích tên thô lỗ biết lịch sự khi ăn món cần quy tắc.
Sam từ từ cho từng chút sa tế vào bát riêng đến lúc đạt độ cay như ý, hắn chấm phần bề mặt cuộn cơm vào nước tương và sa tế, há miệng rõ to đớp cả miếng để thấm trọn hương vị, cơm trộn hỗn hợp giấm đường tiết vị chua ngọt thanh lọc hết mùi tanh còn sót trên cá sống. Sam nhai không nhanh không chậm mà đều từng nhịp, xà lách dưa leo vang rền tiếng sột soạt rôm rốp, âm thanh vui tai chưa dứt, rong biển giòn tan thành nước để tôm cua tung tăng “bơi lội” quanh miệng lưỡi; quẫy đạp cùng hải sản là cá sần sật mát lạnh tiết mùi ngầy ngậy quện sa tế nồng xông mũi.
Hắn nhăn mũi chép chép miệng vị cay xé mắt, phe phẩy tay trước mồm để giảm bớt độ cay chớ đếch uống nước. Hắn sợ sẽ trôi sạch cái cay quắn lưỡi, xót môi nhưng để lại dư vị dẻo mềm của cơm, vị cay cay ngòn ngọt của gừng hồng ngâm, dai dai của cá quấn siết tôm cua mềm mại nhảy múa vũ điệu sóng biển, chút rong biển còn sót lại biến dưa leo xà lách thành ván trượt lượn biển tung tăng lướt sóng. Rose múm mím cười trông Sam vừa ăn vừa lúc lắc đầu, đánh lưỡi tem tép:
- Tôi ăn món này vô số lần nhưng hôm nay đỉnh của chóp! Ông anh là số một! - Hắn giơ ngón cái và khen người mình quan tâm - Từ lâu món cơm thành tinh thần dòng ẩm thực này. Nó còn có nghĩa bóng là nét đẹp thanh tao, cao quý vượt xa lũ phàm tục. He he, vùng trời của én nhỏ phải khác biệt chớ, ông anh nhể?
Hắn show bộ dạng nghệ nhân kiểm định ẩm thực, lời nói hàm ý tán thưởng ông anh chọn món mang nghĩa ca ngợi thuần khiết. Tất cả cười vui cách Sam ngầm khen chị dâu, hễ có cơ hội lại thể hiện ngưỡng mộ người được hắn quý trọng. Độ cuồng gia đình tăng từng giây nên thay vì thấy lạ, cả nhà sum vầy bên bàn tiệc, Rose rót rượu cho Huge, ông đưa đồ ăn kèm cho cô gái. Sam ngồi kế bên Hanna để tiện nhờ mấy thứ linh tinh, hắn giúp nàng rưới nước chấm vào bánh và lấy thêm rau thơm trái ngọt.
Gia đình yên ấm là hạnh phúc của người mẹ, bà nổi hứng muốn uống một chút, bia lại đặt phía xa, bà nhờ Kai lấy hộ, gã giật nắp rồi đưa lon cho bà. Thanh Hằng nhấp một ngụm dài, gắp thức ăn cho Kai mà chẳng cần xoay đũa. Chiếc đũa lấm tấm dầu mỡ, nhưng với kẻ chưa từng cảm nhận điều giản dị này, vệt bẩn ấy là tấm lòng chân thành của người mẹ.
Kai ngắm thật lâu miếng cơm trắng tinh lấm lem dấu vết, con cháu muốn kỷ niệm cùng đấng sinh thành mãi không phai mờ trong ký ức. Kai cười nhẹ với bà, gã ăn thật chậm theo từng giây để ghi nhớ mãi hương vị đượm tình thân. Thanh Hằng đăm chiêu trông khóe môi Kai hiện hữu niềm vui, ánh mắt hoen lệ lại chất chứa tâm sự trầm uất, dường như ẩn giấu trong cảm xúc chia đôi ấy có một nỗi buồn khác.
Người già ưu tư sầu muộn, đám trẻ cũng có vấn đề của riêng mình. Lạ là Kai mang đến cảm giác u uất đến chẳng muốn mở lòng với ai, nếu không thể tìm hiểu tâm tư con cháu, người thân mãi mãi đào sâu chôn chặt điều sống để bụng, chết mang theo ấy. Kai đâu có ý che giấu tâm trạng, bà vẫn cảm thấy bí mật đó bị che khuất đằng sau vẻ rạng ngời. Người mẹ đau xót nhận ra Kai quay quắt nỗi đau quá lâu, mỗi phút mỗi giây bắt buộc phải sống cùng sự giả tạo, ngày qua ngày “giả tạo” không mong muốn đó thành bản năng trong giao tiếp, có lẽ chính Kai cũng chẳng biết “nó” đã là một phần con người gã.
Một lần nữa, đôi mắt trầm đục lại mờ lòa trong dòng lệ cay. Bà luôn tôn kính trời, lúc này người mẹ nguyền rủa đấng tối cao có mắt như mù, ưu ái ác quỷ, đức hiếu sinh lại tàn nhẫn với thiên thần, không lẽ phải hành hạ giày vò gia đình bà, ông trời mới thỏa mãn hay sao? Người mẹ cúi đầu vò xoắn đôi tay run từng cơn giận dữ bản thân. Bà đáng nhận chỉ trích từ JK, đây là quả báo bà gây ra cho gia đình. Cả nhà đang vui nên không thấy nỗi đau ấy, chỉ có kẻ làm cha luôn luôn dõi theo, cảm thấu nỗi đau con cháu phải gánh nghiệp chướng mà người mẹ chỉ có thể khóc trong câm lặng.
Thế này mãi đếch ổn, nhỡ bọn trẻ phát hiện bà đang đau buồn vì tự trách, u ám lại đeo bám tất cả, ông phải tìm cách khuấy động không khí, người cha liền chọc cho Sam nổi khùng để cãi nhau um nhà, hễ cha con phường chèo tấu hài, kẻ đứt dây thần kinh vui vẻ cũng ôm bụng ngặt nghẽo. Thanh Hằng cười buồn gật đầu thầm cảm ơn Huge giúp mình gỡ rối, ông khẽ lắc đầu, ngoáy ngón tay quanh thái dương rồi hất nhẹ, bà hiểu ý quẳng gánh lo đi cho nhẹ não, người mẹ thở phù gạt bỏ hết muộn phiền mà vui vầy bên gia đình.
Không giống Sam, bà cùng mọi người dùng tương ớt trộn sốt mayonnaise. Ăn với nước chấm khác mang hương vị mới lạ, cái cay cay, ngòn ngọt, mằn mặn hòa tan sốt béo ngậy, beo béo ngầy ngậy hạ nhiệt ớt nóng nồng thính giác, đôi bên trung hòa bổ khuyết cho nhau, khơi gợi từng hương thơm dịu nhẹ cùng vị chua cay ngọt bùi. Mọi người xuýt xoa khen đỉnh cao ẩm thực. Nhưng giàu chất dinh dưỡng, nguyên liệu làm nhân lại là cá ngừ, hải sản thành nơi vi khuẩn, ký sinh trùng tụ tập, Kai sơ chế loại bỏ hết nguy hiểm, cá lại chứa hàm lượng protein, chất béo và muối cao, Kai sợ ai đó dị ứng hay cơ địa yếu ăn nhiều không kịp tiêu hóa, nguy cơ trướng bụng, buồn nôn, mắc bệnh lý rối loạn, nên chỉ làm đủ ăn. Sam thòm thèm tóp tép miệng tiếc rẻ:
- Ê ông anh!
Kai hửm một tiếng quay qua hắn. Sam khịt khịt mũi cười hè hè:
- Một tuần nữa là sinh nhật thằng em, anh em ta nhậu riêng một chầu cho đã nhể! - Hắn vỗ vỗ bụng no căng - He he, dạ dày thằng em có thể tiêu hóa mọi đồ ăn, đếch sợ mông xả cống, mồm bắn pháo hoa đâu!
Mọi người cười té ghế, Rose thấy sắp đến sinh nhật Sam, khóe mắt vụt lóe vui mừng, cơ mà nghe câu cuối là lúc uống nước, nàng suýt phun thẳng mặt Sam, “đồ vô duyên” nén tiếng cười liền bị ho sặc sụa. Sam loe môi nhòm chòng chọc:
- Bảo đồ con gái vô duyên lại tự ái!
Rose liên tục xin lỗi người lớn:
- Cháu thật vô ý, cơ mà đến thượng đế cũng phải cười, các bác ạ! Chết mất thôi!
Bố già vỗ đầu thằng con đang trợn trụa với Rose, hắn gào lên:
- Ông làm cái quần gì thế?
- Mày mới là đồ vô duyên, thằng ngố! - Huge cười muốn sập nhà - Cháu gái cứ cười vào mặt thằng ngáo ngơ này đê, bác cho phép!
Huge nhấn nhá hai từ “ngáo ngơ” để thử Rose, ông gãi mũi vờ không thấy đóa hồng ngại ngùng, e lệ tố cáo biểu cảm đáng nghi lúc nãy khiến người cha thích thú và... lưu tâm. Thằng con ngố gái chả hiểu tâm lý phụ nữ, nó nhăm nhăm chê con gái người ta là đồ sư tử vô duyên, cãi đếch lại liền kiếm cớ dọn dẹp rửa bát, hắn vừa lạo xạo trong bồn xả vừa làu bàu:
- Đã vô duyên còn ngang hơn cua, thằng nào xui xẻo đụng phải cô, ung đầu nhức óc cả ngày!
Kai rửa kế bên cười kiểu thằng đó đứng cạnh ông anh đây này. Sam nghếch mắt khó hiểu:
- Gì thế ông anh!
Kai nói à tự nhiên nhớ đến một chuyện hài hước. Sam cảm giác ông anh tảng lờ. Hắn khó ở thái độ không mê nổi của sư tử Hà Đông, bứt rứt lý do Kai đánh trống lảng, nhưng đếch thể bắt bẻ vô cớ nên càng bức xúc. Tên dễ lúng túng chuyện nhỏ nhặt bèn rửa bát thật nhanh nhằm thoát đống rối não. Sam cùng Kai xếp đồ lên chạn rồi ra uống nước với cả nhà. Rose chưa hết ngượng, Huge bèn kiếm cớ:
- Thành phố đêm tối xe cộ nườm nượp, chúng ta nên về sớm tránh tắc đường!
Sam đang muốn về viện để đỡ nghĩ lung tung, bèn tạm biệt anh chị, tên ngốc muốn giơ tay chào Rose nhưng lại ngường ngượng, hắn liền ném con mắt lờ đờ ngán ngẩm vào nàng, cô gái lườm nguýt hứ một tiếng, quay sang người lớn:
- Dạ, cháu xin phép về phòng trước!
Sam đếch hứng thú cà khịa, hắn đi thẳng một mạch ra khỏi nhà. Tất cả lắc đầu bó tay cặp đôi rắc rối. Anh em Hanna cúi chào tạm biệt, Kai tiễn chân, chờ người thân đi khuất, gã đóng cửa xong cõng em về phòng. Anh trai nhẹ nhàng vén tóc, nựng má em gái, Hanna khẽ chạm nhẹ tay anh mình, anh em dịu dàng chúc nhau ngủ ngon. Rose cười hinh hích trông Kai nấn ná chưa muốn “rời xa” em gái, nàng trêu chọc:
- Nè, ông anh muốn ngủ ở đây luôn đấy à, chúng em là con gái đó nha!
Kai và Hanna cười khục lời đùa giỡn. Kai khẽ vỗ má em gái và ra ghế sofa ở phòng khách. Hanna đợi cửa đóng hẳn liền đập gối vào mặt Rose:
- Con nhỏ này đùa vô duyên!
Rose cười hi ha đến ngăn tủ của Hanna, cô nàng lí lắc ném đồ ngủ cho bạn.
- Em chồng bảo vệ, anh trai cưng chiều, đau chân có bạn thân ship đồ từ A tới Z! Sướng nhất bà!
Hanna vừa thay đồ vừa cười trêu:
- Một tuần nữa mới được ăn bánh sinh nhật ai đó, vậy mà có mùi gato là sao ta?
Rose bẻ lái:
- Sinh nhật tôi năm nay sẽ úp bánh kem vào mặt bà cho biết thế nào là gato!
Hanna che miệng khúc khích cười khiến người có tật liền giật mình:
- Ô, sinh nhật ai đó, tôi cũng úp bánh vào mặt bà cho biết mùi gato là thế nào?
Rose khinh khích con nhỏ thuần khiết nay lém lỉnh hơn cả nàng. Nàng giả tảng bằng cách mở ngăn tủ của mình, cô gái phát hiện có vật lạ nằm dưới bộ đồ ngủ, nàng lấy ra liền giấu vào quần áo ngay, lén liếc Hanna mải nghịch điện thoại, Rose vỗ nhẹ ngực thở khẽ, rút khăn bông to dài vắt lên vai và nói:
- Tôi đi vệ sinh!
Rose chạy ngay tới toilet, khóa cửa cẩn thận, lấy vật lạ ra. Nàng tủm tỉm cười ngắm mảnh giấy dán trên nắp hộp, hình vẽ mặt sư tử xù lông choán gần hết giấy, bên dưới ghi dòng chữ:
“Chúc mừng sinh nhật sư tử Hà Đông!”
Rose bóc giấy bóng bọc bên ngoài, nàng toan mở hộp chợt nhớ ra người tặng là tên siêu quậy, hắn kiểu gì chả giở trò, nàng phải cẩn thận kẻo mắc bẫy, cô gái từ từ đặt hộp lên ghế, hơi run hệt cầm bom hẹn giờ. Hộp quà nằm yên không nhúc nhích, Rose lui mấy bước cho chắc ăn, lấy gậy treo quần áo, xoay đầu gắn móc khoặc vào khe hộp, chầm chậm gạy lên, nhăn mặt nhắm mắt sợ điều kinh dị chín mươi chín phẩy chín phần trăm ắt xảy ra.
Một giây, hai giây, ba giây rồi một phút, hộp vẫn im lìm, Rose thở phù tươi cười lại gần, đập vô mắt mở to là một đống mảnh kim loại đủ kích cỡ, bên trên đặt sách nhỏ ghi hướng dẫn lắp ghép, nàng vốn thích nhất trò chơi này, hí hửng làm theo hình minh họa, cô nàng nao nức như một đứa trẻ, thoăn thoắt ráp nối hàng trăm bộ phận sau vài phút. Rose mê tít sư tử máy mang vẻ dễ thương y hệt mình, mải ngắm bản sao bỗng sư tử gầm vang nhà, nàng hét ầm ĩ. Kai hốt hoảng chạy đến gõ cửa. Lo lắng rồi khó hiểu nghe Rose hinh hích, gã hỏi lần nữa, nàng nén tiếng cười:
- Web truyền hình chiếu phim kinh dị, Hanna sợ đau tim, em phải xem trong này tiện thể tẩy phấn để đắp mặt.
Kai à à quay về ghế sofa. Rose bụm miệng cười ông anh bị lừa, nàng tít mắt thích mê con sư tử máy nãy còn gầm gừ, nay uốn hông xoay đầu, quay thân lắc mông nhún nhảy vũ điệu chọc tức trêu ngươi, há miệng ê a hát:
Rose đếch phải hoa hồng
Rose là sư tử cái... á... á... à... a... a...
Đanh đá không ai bằng... tăng... tẳng... tắng... tăng...
Thú dữ sợ vãi hồn... hố... hố... hồ... hô... hồ...
Rose tú lệ sắc sảo
Xinh lộng lẫy lung linh.... tính... tính... tình... tinh... tình...
Đáng tiếc lại vô duyên... á... á... á... à... a...
Combo thêm vô dạng... ha... hả... há... ha... ha...
Bền vững tính vờ lờ... hớ... hớ... hờ... hơ... hơ...
Ế mãn kiếp cả đời...
Mỗi câu hát, sư tử máy vỗ mông, lè lưỡi lêu lêu trêu đùa khiến người bị chọc đếch hờn nổi, nàng còn cười rung người, cười như một con điên, cười như chưa bao giờ được cười cái giọng nhí nhố của Sam phát ra từ mồm sư tử, tên siêu quậy có lẽ ung đầu nát óc mới chế ra bài cà khịa này để thu âm, nàng chẳng thể nổi đóa “tấm lòng” ngốc xít dành cho mình. Hắn còn tặng dịp ý nghĩa nhất, đóa hồng không nên chĩa gai mà dịu dàng trìu mến ngắm sư tử, lắng nghe từng câu từng lời tâm sự:
“Đùa tí cho vui thôi! E hèm, nói sao nhỉ, chậc, tôi là kẻ thô lỗ nên khó diễn đạt hết ý, cơ mà sao phải rào trước đón sau với sư tử Hà Đông làm gì cho mệt não nhể!”
Rose cắn móng tay cười hinh hích nghe Sam chuyển giọng trầm ấm:
“Chủ nhật tuần sau là sinh nhật cô. Vì bận chăm sóc chồng tương lai của chị dâu, tôi e nhỡ lại bị thằng điên con dở nào đó gây sự, khó kiềm chế nóng giận đập vỡ mõm chúng nó, vô tù bóc lịch, không có thời gian dành cho cô... à... nhầm... đừng hiểu nhầm nhé... mịa tôi nói lộn... ý tôi là đếch thể mua quà tặng đừng nói hát nhố nhăng giống thằng khùng thế này. Nhân tiện cả nhà sum họp, tôi quẩy luôn một thể!”
Rose cắn môi thẹn thùng nghe hắn giãi bày:
“Cảm ơn cô ba năm qua làm bạn đồng hành, chăm sóc, bênh vực và bảo vệ chị dâu. Tình thân ấy là vô giá với tôi. Cảm ơn cô vì tất cả! Chẹp, sến súa vờ lờ rồi! He he... chúc mừng sinh nhật lần nữa cho bớt hãm nhể!”
Lời chúc vang trong tiếng nổ rộn ràng, sư tử hả miệng bắn pháo hoa giấy tung bay xập xòe, sắc màu lung linh sáng lấp lánh trong ánh mắt long lanh ngấn lệ. Nàng tươi cười hạnh phúc, tâm hồn muốn say theo cơn cảm nắng, ý thức lại sợ lộ sẽ bối rối với bạn thân, Rose tiếc nuối vỗ vỗ mặt cho bớt đỏ, cởi quần áo để mặc đồ ngủ, tháo dỡ sư tử máy, cất quà sinh nhật vô hộp rồi bọc vào khăn bông, mở hé cửa xem bên ngoài, xác định an toàn, người có tật lo bị giật mình nhanh về phòng. Hanna dừng nghịch điện thoại, ngước mắt hỏi Rose:
- Bà xem phim gì mà nổ ầm ầm, la bài hãi như cháy nhà thế!
Rose cười tinh quái xõa tóc dài phủ kín mặt, lộ mỗi con mắt, nàng chạy vòng về bên kia giường, nói giọng khào khào:
- Phim con ma dưới đáy giếng!
Hanna sợ hãi nhắm tịt mắt bắt dừng ngay trò đùa dai. Rose nhanh tay mở rương đựng đồ, vùi quà vào đó, đóng nắp song nhảy lên giường chọc lét Hanna. Đôi bạn cười lanh lảnh đùa giỡn, bỗng nghe Kai sốt sắng hỏi chuyện Hanna la hét, các nàng phì cười ông anh lo lắng thái quá cho em gái. Hanna nói chúng em đùa thôi, Kai mắng yêu vài câu, trở lại ghế sofa lần nữa. Hanna cùng Rose ôm nhau thủ thỉ đến khuya mới chịu tắt đèn đi ngủ.