Chương 71
Huy Hùng
“Hôn nhau đi!”
“Hôn nhau đi!”
“Hôn nhau đi!”
“Mạnh bạo lên nào, vệ binh!”
“Chuẩn vãi đạn, anh là đờn ông đích thực cơ mà!”
“Trao tình cảm thắm thiết đê!”
Hàng trăm lời giục vệ binh thể hiện nam tính, hàng ngàn lời trêu chọc đóa hồng nên chủ động trước, thời buổi văn minh, nam nữ bình đẳng, có phải thời phong kiến đâu, e thẹn cái quái gì; hàng vạn lời ngưỡng mộ, xuýt xoa khen ngợi, ghen tị gato rồi bật chế độ hot trend ngày xưa bây giờ vẫn chưa hết nguội:
“Anh chị có cần phù dâu, ới em một tiếng, em yêu anh chị!”
“Trùi ui, đáng yêu quá đi, anh chị thành đôi, em sẽ tặng 999 đóa hồng freeship tận nơi chúc phúc cho anh chị!”
“Từ nay tui sẽ là fan cứng không bao giờ gãy của tình yêu mật ngọt muốn xỉu lun này!”
“Trời ơi, anh chị chữa bệnh cuồng cho iêm đi, iêm sắp phát điên vì anh chị rồi!”
“Cài bông hoa đẹp nhất thế giới lên ngực áo, người anh em quá đỉnh!”
“Chị sẽ makeup miễn phí cho hai em, yên tâm, hàng free nhưng điểm mười cho chất lượng, hai em sẽ là cô dâu chú rể đẹp nhất thế giới!”
“Mau mang vợ về cho mẹ đi em ơi!”
Hắn cười khục tên chửi đời hay hơn cả hát nghệt mặt, chép miệng bối rối với cục đời mà mình căm ghét, “bức xúc” nhưng bị ship đôi ghép cặp trong ngày ý nghĩa… và… tâm trạng lại lâng lâng bay bổng trên chín tầng mây, gã hổ báo đếch phát khùng phát điên như thường lệ, còn dịu dàng ngắm sắc hồng trên mặt Rose đỏ đến vượt max một vạn tám ngàn dặm, con nhỏ nữ tính hơn bao giờ hết cắn môi múm mím nén cười, giao nhiệm vụ “bất khả thi” cho vệ binh. Tên hết ngố gái hé nụ cười hiểu ý, mồm miệng lập tức tía lia chế độ trêu đùa, chọc cười ngược lại đám fan cuồng cùng kẻ anti có số má nay biến thành fan cứng cựa.
- Tui vừa xơi thịt chóa chấm mắm tôm xong lên hát ngay.
Khán giả cười té ghế xem tên bựa thổi hơi vào tay đưa lên mũi ngửi, nhăn mặt hơn khỉ đớp gừng:
- Nặng mùi thế này mà phanh xích lô, đêm nay ai đó mất ngủ. Tui không muốn ngừi ta đi học muộn đâu!
Tiếng cười vang động toàn trường, hắn vội giảm âm lượng tránh thủng màng nhĩ. Nhạc hội quay về chủ đề chính là ca hát, hắn nghe ba giọng ca này vô số lần, nhưng lần đầu các thiên tài âm nhạc cũng là người thân quen… hoà chung một nhịp, hắn không thể bỏ lỡ dù chỉ nửa giây, màn trình diễn có một không hai kết thúc, hắn chuyển qua xem bản tin tổng hợp sự kiện một tuần nay:
“Ba nàng công chúa đến thăm viện dưỡng lão và trại trẻ mồ côi!”
“Đế chế thời trang sụp đổ vì đại án chất cấm.”
“Hoa Thủy Tiên đi thiện nguyện tại vùng lũ lụt!”
“Đại nhạc hội “Tình” sẽ quyên góp toàn bộ tiền bán vé cho đồng bào chịu thiên tai bão lụt!”
“Đại nhạc hội hoành tráng nhất lịch sử.”
“Đóa hồng và vệ binh say tình trong đêm nhạc “Tình!”
“Viện sinh học bị khủng bố, kẻ chủ mưu là ai, động cơ là gì?”
Thay vì xem bản tin, hắn bật chức năng nghe đọc báo:
“Một tuần qua, tin tức đế chế thời trang sụp đổ chưa kịp nguội, toàn quốc chấn động vụ việc hội khủng bố tấn công viện sinh học quốc gia. Tám trăm quân lính hy sinh, một ngàn binh sĩ thương vong, viện trưởng trọng thương, nhân viên thiệt mạng hơn chục người. Tiêu diệt một nửa khủng bố, bắt sống vô số tên nhưng chúng đã kích hoạt quả bom là con chip gắn trong đầu để tự sát. Một tiếng sau khi chết, tất cả thi thể đều tự phân hủy và tan thành cát bụi.
Đồng bọn khủng bố hủy công trình cùng hệ thống, phá két bảo mật để cướp mẫu vật, quá trình giao chiến, mẫu vật đã bị phá hủy. Hiện tại, chính phủ, cảnh sát và quân đội đang ráo riết truy lùng danh tính, thân phận của bọn khủng bố, đồng thời điều tra lý do chúng tấn công. Thống soái quân đội tuyên bố đanh thép quyết không khoan nhượng kẻ phá hoại an ninh quốc gia, mọi kẻ địch của Hồng Hoang quốc phải nhận kết cục thê thảm…”
Hắn trầm ngâm suy ngẫm chuyện quá khứ, từ khi ông anh hộ giá nữ hoàng Lục Lăng quốc đến nay, thế giới liên tiếp phát sinh toàn vụ động trời, tất cả không liên quan nhau. Nhưng chỉ xảy ra ở Lục Lăng quốc, Quân Tử quốc, Hồng Hoang quốc và Thái Dương quốc - những quốc gia từng in bóng ông anh. Lạ lùng là… khi ông anh đến đó, mọi thứ mới ghi tên mình vào lịch sử… cứ như… có bàn tay vô hình nào đó sắp đặt vậy. Từng tình tiết, mỗi sự kiện hóa thành vạn dấu hỏi bí ẩn lạc trong dòng chảy vô tận của thời gian… dẫn đường… tâm trí trở về không gian đen tối…
Sương khói bảng lảng trôi trong màn đêm mù mịt, nhưng không thể che khuất trăng sao trên trời. Nhờ ánh sáng thiên nhiên phản chiếu ngọn đèn quang thạch trên tay, hắn vác con mèo rừng bị trúng tên trên vai, men theo triền núi để về nhà. Chân bước đều đột ngột sựng lại, lắng nghe tiếng loạt soạt phát ra nơi sương mù, hắn trói con mèo vào gốc cây, rút dao quắm ở thắt lưng, chờ xem kẻ địch là con người hay thú dữ. Đợi một lát, âm thanh nhỏ dần nhưng không thấy gì, hắn nép sát núi, nhặt sỏi ném liên tiếp về phía đó, mỗi lần quăng đúng một kiểu, rắn rết hay thú dữ ắt bò trườn và nhảy xổ ra ngay, nếu là con người sẽ có phản ứng khác. Tiếng kêu cứu đáp lại hắn:
- Ai đó làm ơn cứu tôi, tôi bị ngã gãy chân!
Hắn nghe giọng nói mệt nhọc, lập tức chạy đến cứu người. Tay huơ đèn soi vết thương khá nặng, không chậm nửa giây, hắn cởi túi lấy đồ sơ cứu, kê thanh nẹp, xé băng ga bó chân trái. Tình hình tạm ổn, hắn giơ đèn xem mặt nạn nhân, kinh ngạc kéo dãn gương mặt đơ cứng trơ trơ:
- Anh là… Hoàng Kim!?
Người tên Hoàng Kim đang đau đớn vẫn ráng gượng cười:
- Cảm ơn anh!
Hắn nói tôi kém tuổi anh, đưa một viên thuốc cùng chai nước cho Hoàng Kim:
- Nó giúp anh chống nhiễm trùng, chống sưng, tiêu viêm và nhanh hồi sức.
Hoàng Kim không do dự uống ngay, nạn nhân khát cháy cổ tu cạn chai nước. Gần nửa tiếng sau, thuốc phát huy công hiệu, mọi đau đớn mệt mỏi tiêu tan, chân trái giảm nhức buốt, chân phải cũng hết ê ẩm tê dại. Hắn đỡ Hoàng Kim đứng bằng một chân, xoay lưng về phía nạn nhân:
- Nhà tôi dưới chân núi, về đó dưỡng thương!
Lời nói ngắn gọn, không dài dòng. Hoàng Kim cũng chẳng chần chừ khách sáo, nạn nhân để ân nhân cõng mình xuống núi. Hai người về đến nhà tranh, hắn đặt nhẹ Hoàng Kim xuống giường, cẩn thận xem lại vết thương mấy lần mới vô bếp nấu nướng. Hoàng Kim nghe tiếng xèo xèo vang lên rồi đảo mắt quan sát, giữa nhà đặt bộ bàn ghế Bát Tiên màu đen tuyền mang họa tiết văn hóa đặc trưng Quân Tử quốc, bên trên là bộ ấm chén bằng gỗ đàn hương khắc hoa văn tinh xảo. Bốn vách tường treo đầy bẫy rập, vũ khí cùng dụng cụ săn thú.
Thay vì tranh sơn thần trấn trạch, ân nhân treo tấm da báo cùng đầu hổ răng kiếm trên tường đối diện cửa chính. Bên dưới kê kệ tự chế tác bằng xương trắng để đặt laptop. Hoàng Kim nheo mày trông mỗi khúc to bất thường, đoan chắc toàn xương mãnh thú hung hãn nhất. Chủ nhà là thợ săn chính hiệu. Nhưng Hoàng Kim tham quan rừng núi từ sáng đến chiều, động vật nơi này chỉ có loài ăn cỏ như hươu nai, thỏ rừng, mà vắng bóng thú dữ. Hoàng Kim đoán có lẽ ân nhân săn ở nơi khác rồi chuyển hết về đây. Nạn nhân gật gù hiểu ra. Ân nhân bưng bát cơm chiên đưa cho Hoàng Kim:
- Bát cơm này trộn thuốc an thần, tuy anh không đau nhức mệt mỏi nữa, nhưng người mới bị chấn thương cần tránh vận động tối đa, tốt nhất là ngủ một giấc!
Hoàng Kim cảm ơn rồi ăn ngay. Ân nhân có chút bất ngờ nạn nhân chẳng hề nghi ngờ mà xơi như hổ đói:
- Tin người dễ thế có ngày bị ăn thịt mất luôn xương đó!
Hoàng Kim thản nhiên cười câu nói nửa đùa nửa thật:
- Chúng ta không thù không oán, thậm chí còn chẳng hề quen biết, cậu đâu có lý do hãm hại tôi?
Hắn nhấn mạnh nạn nhân là ngôi sao nổi tiếng:
- Vì anh là Hoàng Kim! Một lý do này thôi quá đủ rồi!
Không như thường lệ, “ngán ngẩm” với tâm lý nghi kị, nhìn đâu cũng thấy kẻ thù của người cẩn trọng quá mức cần thiết. Lần này, ngôi sao lừng danh cười nhẹ, hai mắt lim dim chớp chớp, show bộ mặt “khổ thế nhỉ” như muốn nói “Kẻ đa nghi là người mệt mỏi nhất thế giới”, và tiếp tục ung dung xúc cơm:
- À, cậu nhắc tôi mới nhớ mềnh là người của công chúng. Khổ!
Hoàng Kim dừng lại vài giây chờ đối phương phản ứng, ân nhân lại im lặng chẳng bộc lộ điều gì. Hoàng Kim tủm tỉm cười ân nhân “thi gan” đến cùng… để… làm gì chỉ có trời biết, đất biết, chính chủ biết và bản thân người đang bị “hỏi cung” biết, nhưng nạn nhân vẫn nói bằng giọng ôn hòa, thong thả, chẳng đi đâu mà vội… và… không việc gì phải xoắn:
- Tôi đúng là cái gai trong mắt vô số kẻ, loại bỏ tôi, bọn họ sẽ mở đại tiệc ăn mừng trở thành người hạnh phúc nhất thế giới.
Hoàng Kim ngừng xúc cơm, ngước cái nhìn ba phần tin tưởng, bảy phần như ba không tin mình tin nhầm người:
- Nếu muốn giết tôi, cậu chẳng mang tôi về đây để lưu lại dấu vết, mất công tẩy xóa, che giấu tội lỗi. Hạ thuốc mê nhằm lấy nội tạng hay làm chuyện mờ ám nào đó, đại loại đưa gái lên giường ôm tôi ngủ rồi chụp ảnh, quay clip hả? Cảnh báo trước cho đối phương không nghi ngờ, nghe hợp lý đấy, cơ mà anh bạn à, cậu chờ tôi ngủ say, phun thuốc mê cho tôi không dậy nổi là end game, đâu có lằng nhằng mất công thế này.
Ân nhân nghe đến đây đủ hiểu ý nạn nhân, cơ mà hắn lại nổi hứng trêu đùa, hắng giọng nói:
- Nếu là thuốc… kích dục thì sao?
Hoàng Kim đang nhai lập tức cười phun cơm:
- Thần linh ơi, sao con toàn đụng thể loại đùa dai thế này?
Ân nhân khẽ hé miệng cười nạn nhân than cái chân gãy:
- Chân cẳng đi còn không nổi, tiên nữ có khỏa thân trước mặt, tôi cũng “bất lực!”.
Hai tên lầy phá lên cười vang nhà. Hoàng Kim thấy ân nhân vẫn chưa chịu bị thuyết phục, nạn nhân cười mỉm chi, gãi gãi má hơi đỏ, nói nhát gừng:
- À thì… nói điều này chẳng ai tin vì nó... hơi bị… nói sao nhỉ? Cơ mà tôi có thể nhận ra một nơi từng xuất hiện nữ giới hay chưa?
Ân nhân đớ đờ đờ, sắc mặt trơ trơ bị “năng lực khó tin” nắn, bóp, chỉnh rồi sửa thành biểu cảm muốn cười mà phải kìm nén âm thanh tự bêu xấu mình. Hoàng Kim bối rối chẳng kém, lời giải thích vô tình đụng vào nỗi “cô đơn” của kẻ cô độc nơi rừng núi cô quạnh, nạn nhân cố ý cười khục dáng vẻ khó đỡ… để… gỡ rối cho hai gã đàn ông đích thực đang lúng túng… cứ như… thiếu nữ mới lớn. Kẻ đắc nhân tâm chốt hạ:
- Tôi thật may mắn vì sở hữu năng lực “dị” đó, nhờ có nó, tôi khẳng định người cứu mình không phải kẻ buôn lậu, gài bẫy, ít nhất cũng không hãm hại tôi.
Ân nhân vò mặt vày trán, cười điệu tâm phục đến cạn lời kẻ giỏi chèo khéo cả trống:
- Chậc, tám nhảm nãy giờ cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó, cơ mà khổ… gãy chân vẫn còn sốc nên nhất thời não bị lag, không nhớ nổi…
Hắn xua xua tay, gật đầu lia lịa kiểu rồi rồi rồi, tôi cam bái hạ phong rồi. Hoàng Kim sảng khoái ngả đầu xuống gối, để mặc chủ nhà dọn giường, bung màn cho khách nghỉ ngơi. Ân nhân chúc ngủ ngon đoạn cầm đèn phóng nhanh lên núi mang con mèo về đặt ở góc phòng. Hoàng Kim thấy ân nhân vung dao, nạn nhân toan mở lời, nhận ra ân nhân không hề có sát ý, yên lặng xem hắn bôi thuốc trị thương, băng bó cho con mèo, cắt dây trói:
- Tao chưa từng từ bi với mọi con mồi săn được, hôm nay ngoại lệ, phóng sinh cho mày để cầu nguyện nạn nhân mau lành vết thương… và… không bị ảnh hưởng sự nghiệp thể thao đỉnh cao!
Lời cầu chúc khiến… không khí ấm áp… một cách… bất thường. Hoàng Kim bèn hài hước trêu đùa để giảm bớt… kỳ cục:
- Chúc nó ngủ ngon, làm phước mới trọn vẹn!
Hắn bật cười, vỗ nhẹ lên đầu con mèo đang ngơ ngác nhìn mình:
- Ờ thì chúc say giấc nồng và mơ thấy mộng đẹp!
Hoàng Kim kê gối, tung chăn, chờ ân nhân trải giường gấp bên cạnh, bèn chuyển chăn gối khác ra cho hắn. Ân nhân quấn chăn kín thân, nằm mấy phút nghe thấy nạn nhân thở đều, hắn bèn khép mắt ngủ đến sáng. Ngày hôm sau, hắn vô bếp nấu một bữa thịnh soạn, bưng đồ ăn thức uống ra bàn. Hoàng Kim mỉm cười trông toàn món giúp chân gãy mau lành. Hai người ăn uống và trò chuyện.
- Vì sao anh lại bị ngã?
Hoàng Kim vừa gắp thức ăn vừa nói:
- Tôi đến Quân Tử quốc du lịch, không may trượt chân té xuống đất, dây leo cây cối mọc xiên vách núi đỡ thân thể, giảm bớt lực rơi, may mắn ngã vào thảm cỏ dày chất đầy lá rụng cùng cành cây, tử thần mới không đoạt nổi mạng. - Hoàng Kim chép miệng - Đi một mình, điện thoại bị hỏng, tôi đành nằm chết dí một chỗ với cái chân gãy này.
Từ hôm qua đến giờ nạn nhân “bắn” tiếng Quân Tử như súng liên thanh, phát âm chuẩn hệt người Quân Tử khiến ân nhân không khỏi thắc mắc. Hoàng Kim cười:
- À, ban đầu tôi học chữ Quân Tử quốc qua phim cổ trang có phụ đề, cảm thấy hứng thú nên thuê gia sư dạy một tiếng mỗi ngày.
Ân nhân thích thú quá trình học ngôn ngữ, tìm hiểu lịch sử văn hóa từ truyền thống đến hiện đại của Quân Tử quốc. Hoàng Kim vừa kể vừa chăm chú quan sát ân nhân đang hào hứng nghe từng câu, nuốt từng lời miêu tả sống động như thể chính mình trải qua thời gian thú vị đó. Bữa tối không có rượu cũng chẳng có trà, câu chuyện thiếu nguồn cảm hứng của đàn ông đó… vẫn… cuốn hút kẻ kể và người nghe đến lạ.
Vì là ân nhân cứu mạng?
Lý do này chưa đủ để mở lòng với người mới gặp lần đầu.
Có lẽ nó đến từ nguồn cảm hứng kinh điển là tính cách giản dị mà sảng khoái của đôi bên. Có lẽ đến từ phong cách phóng khoáng đến mức… xuề xòa phiên phiến đi cho dễ sống của ngôi sao thế giới; có lẽ đến từ đối phương tin mình không tin nhầm người… và… có lẽ còn đến từ hai người chẳng hề câu nệ, rào trước đón sau hay miễn cưỡng khách sáo theo quy tắc mặc định thông thường… khi… mới gặp nhau. Hai con người chưa từng gặp mặt, nhưng không hiểu vì sao lại có thể vô tư cởi mở như quen biết đã lâu.
Kẻ xa lạ chẳng mảy may vướng bận… điều mình coi… tiểu tiết đó. Người đồng điệu để nguồn cảm hứng “có lẽ” đó dẫn dắt vào câu chuyện bất tận… không có hồi kết… đến khi nghe tiếng con mèo kêu rên, họ bật cười nhận ra đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, hai người thu dọn bàn ghế bát đũa rồi ngủ một mạch đến sáng.
Những ngày tiếp theo, hắn chăm sóc tận tình, chữa trị bằng thảo dược kết hợp Tây y, tập vật lý trị liệu thúc đẩy vết thương hồi phục nhanh hơn dự kiến. Lúc Hoàng Kim khỏi chân, bắt tay ân nhân và nói:
- Tạm biệt Huy Hùng!
Hai người tạm biệt bằng lời hẹn:
- Hy vọng lần sau tái ngộ với cơ thể nguyên đai nguyên kiện.
Cả hai cười vui vẻ. Hoàng Kim là ngôi sao nổi tiếng, ân nhân không muốn bị quấy nhiễu nên chỉ tiễn đến gần đường cái - nơi taxi đang chờ sẵn. Tài xế vui mừng xin chữ ký, chụp ảnh rồi chở Hoàng Kim rời khỏi rừng núi.