Ngoại truyện: Mèo vờn chuột
Chương 86
Không hiểu phong tình
Giây phút “chồng” lảng tránh “người vợ” đang giận run bần bật, phẫn nộ và ghê tởm chuyển thành bình thản, mắt trái liếc xéo con gái đương kìm nén cảm xúc trên khóe môi vén cong, mắt phải khép hờ cái nhìn suy đoán tâm tư “chồng”. Ả chỉ thấy hắn chẳng nói nửa lời mà ngồi ôm trán, không nhúc nhích, khó xử đống tàn cuộc chưa thể thu dọn sạch sẽ. Nhưng đếch xấu hổ hành vi bất chấp đạo lý. Hắn còn chép miệng thở dài kiểu trước sau chuyện này cũng xảy ra.
“Vợ” vẫn “gắng” kìm nén phẫn nộ, kiên nhẫn chờ kẻ làm “chồng” giải thích chuyện “làm cha” lúc “vợ” vắng nhà thế nào. Giây phút hắn đương đầu sự thật “phũ phàng”, người đàn bà đa đoan nhanh như chớp “tô mi, vẽ mắt, kẻ môi”, make up lại thần sắc căm phẫn, kinh tởm tội loạn luân thành đau đớn và hụt hẫng… cuộc đời không đẹp như mơ. Thương Tùng đếch thấy nửa giây trước đó, nữ quái ngấm ngầm phân tích biểu hiện của hắn… bằng… ánh mắt thản nhiên trước chuyện động trời với nhân loại, nhưng chỉ là vết bẩn đối với những thân xác nồng nặc bùn nhơ. Gã ảo tưởng làm chủ mọi thứ chỉ thấy “vợ” không dám phản ứng thái quá, ả siết miệng ngăn tiếng khóc nấc và quay đầu bỏ đi. Thương Tùng thở dài đuổi theo, ôm “vợ” từ đằng sau.
- Bây giờ có giải thích thế nào cũng chỉ là giả dối. Anh sẽ không nói gì hết!
Thạch vẫn vùng vẫy dữ dội. Thương Tùng đơn thuần ôm chặt, hắn không giở trò kích dục như mọi lần mà nhẹ nhàng nói:
- Anh mặt dày thế này không phải để cầu xin em tha thứ… - Giọng hắn đột ngột run rẩy nghèn nghẹn - Anh sợ em… - Hắn không dám nói hết câu mà bỏ trống lời nói ai cũng hiểu ý - Anh sẽ mất em mãi mãi!
Thạch ấm ức khóc, “vợ” bất động trong vòng tay “chồng”. Hai người đóng kịch câm hồi lâu, nghe tiếng bước chân, Thạch nhẹ nhàng gỡ tay hắn. Thương Tùng thấy không có gì bất thường, từ từ buông tay, “vợ” lủi thủi vào mật thất. Hai đứa “con gái” chạy lướt qua Thương Tùng, đầu cúi gằm, nhưng khóe mắt lại dịch chuyển về phía “dượng”, không phải liếc mắt đưa tình, đơn giản nhìn lén mà thôi.
Thương Tùng chẳng hứng hú hí nữa. Hắn gãi đầu, vò tai về phòng, thả mình xuống giường nồng mùi sex, vắt trán suy ngẫm, tìm cách hàn gắn tình cảm gia đình. Đầu tiên hắn mặc quần áo chỉnh tề, rời nơi hỗn độn như bãi chiến trường, gọi video call cho mẹ vợ. Hắn thấy sắc mặt bà mẹ mệt mỏi sau cơn bạo bệnh, nhưng không nhợt nhạt tiều tụy như trước, con rể quan tâm hỏi thăm sức khỏe. Bà ta hồ hởi trả lời:
“À, con yên tâm nhé, mẹ gặp đúng thầy đúng thuốc, bệnh tình chuyển biến tích cực, có thể tự chăm sóc mình rồi!”
Thương Tùng vui mừng chúc mẹ nhanh bình phục. Bà mẹ cảm ơn và nói:
“Mẹ định gọi con để hỏi Thạch về đến nhà chưa? Mẹ dặn về đến nơi phải gọi cho mẹ ngay, con bé đi từ hôm qua đến giờ chưa gọi lần nào. - Bà ta ngừng một lát đỡ hụt hơi mới nói tiếp - Nãy mẹ gọi nhưng nó không nghe máy!”
Thương Tùng kể Thạch vừa về mấy phút trước, điện thoại hết pin giữa đường nên không gọi được. Bà ta à à hiểu ra. Thương Tùng nói:
- Mẹ vẫn chưa khỏi hẳn, Thạch lại để mẹ một mình thế này, con không yên tâm!
Bà mẹ cười xòa:
“Cảm ơn con! Nhưng đàn bà lấy chồng phải theo chồng, mẹ khuyên nó về sớm để chăm sóc chồng con và đón Tết cùng gia đình!”
Thương Tùng đăm chiêu nhìn người mẹ neo đơn:
- Nhưng con không yên tâm để mẹ thui thủi một mình. Mẹ đến sống cùng chúng con đi!
Bà mẹ xúc động nghe lời ấm áp, cười đôn hậu:
“Ôi có gì to tát đâu, mẹ con chúng nó vất vả mưu sinh, thường xuyên phải xa nhà bao năm nay, mẹ ở một mình quen rồi!”
Thương Tùng vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ, mẹ vợ một mực từ chối, kiếm cớ nhà có khách để ngắt điện thoại. Thương Tùng thở phù, quay lại phòng nằm suy nghĩ mọi thứ. Quê Thạch ở vùng hẻo lánh cách xa Vĩnh Hằng, không có đường hàng không, Thạch phải bắt xe khách đến trạm tàu điện để về thành phố. Một ngày là đến nơi, bình thường khoảng trên dưới 8 giờ sáng sẽ có mặt ở nhà. Cô ta đi từ hôm qua, hiện tại 8 giờ 5 phút, thời gian di chuyển hợp lý khiến hắn tin không bị cả nhà “vợ” giăng bẫy. Đơn giản vì mẹ vợ không biết người thân làm bướm đêm. Bà ta đinh ninh con gái bươn chải bằng nghề trong sạch, cháu gái học hành chăm chỉ trên thành phố.
Lúc bắt đầu quan hệ với Thạch, hắn ngầm điều tra, tìm hiểu chuyện mẹ vợ không muốn sống cùng con rể, ngày xưa chồng cũ của Thạch năm lần bảy lượt muốn đón mẹ vợ về sống chung, bà ta nhất quyết từ chối. Gã chồng đó là trẻ mồ côi, đó là lý do vì sao sau khi chồng chết, mẹ con Thạch mất chỗ dựa nên phải làm điếm, trụy lạc nhiều năm như vậy mà đếch bị lên án, mẹ Thạch mới không biết con cháu mình phải sống nhục nhã đếch bằng súc vật.
Mọi thứ hợp lý đã quẳng bớt gánh lo cho Thương Tùng. Hắn bình tâm suy tính trăm phương ngàn kế fix lại “lỗi lầm”.
Ngày hôm sau, Thạch vẫn bày biện đồ lễ mua từ mấy hôm trước lên bàn thờ thần. Ả trầm uất nhưng cung kính dâng hương hoa lễ vật, tụng kinh gõ mõ, nghiêm trang bái thần rồi về phòng, để mặc nhà cửa cho Thương Tùng trang trí. Ả còn phũ luôn cả hai đứa con gái rụt rè, sợ sệt đếch dám đến gần mẹ. Hai đứa đành cắm cúi lau chùi, quét dọn mọi nơi trong biệt thự. Quá trình vùi đầu vào công việc để trốn tránh hiện thực, “dượng” và “con gái” luôn giữ khoảng cách “an toàn”, hễ bất đắc dĩ chạm mặt lại lờ nhau. Lúc dùng bữa, người ăn trước, kẻ ăn sau đỡ ngượng ngập khó xử. Thương Tùng đích thân mang đồ ăn thức uống cho vợ. Hắn ngó khay cơm còn nguyên ở ngoài cửa, thở phù một tiếng, nhẹ nhàng nói:
- Dù ghét anh, giận con, em đừng ngược đãi bản thân như vậy chứ, cơ thể em đâu có liên quan chuyện này, em làm thế là bất công với chính mình đấy!
Thương Tùng căng tai chú tâm lắng nghe động tĩnh, hắn khẽ hé miệng phát giác một tiếng cười khục, âm thanh nhỏ như muỗi kêu, hắn vẫn cảm nhận rõ ràng “vợ” tuy chiến tranh lạnh, nhưng không vô cảm với hắn.
- Nếu em đổ bệnh, người lo lắng nhất là mẹ đấy. Mẹ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn đâu, nhỡ chịu thêm cú sốc nữa, mẹ sẽ đột quỵ mất!
Thương Tùng cố ý nhấn mạnh “cú sốc”, người nghe ngầm hiểu hắn muốn cả nhà phải tiếp tục thương yêu nhau như xưa… để… giữ kín bí mật cần che giấu. Thạch im lặng không đáp và chờ hồi lâu, nhưng đếch có động tĩnh gì. Ả thấy lạ, bình thường Thương Tùng huyên thuyên đủ thứ, hết khuyên nhủ lại dỗ ngọt, đôi khi không còn gì để nói, hắn tâm sự cả chuyện làm ăn để kiếm cớ gần gũi ả. Lần này hắn kết thúc chóng vánh khiến Thạch tò mò, ả đến cửa, nhòm qua mắt thần nhưng không thấy Thương Tùng. Ả nhăn mày chả hiểu hắn muốn làm trò quỷ gì, cơ mà hắn nói đúng, tuyệt thực chỉ thiệt thân mà chẳng thể thay đổi “vấn đề cốt yếu”. Nếu ả đổ bệnh, mẹ già lại lo lắng khiến mọi thứ loạn hơn mớ bòng bong, ả phải cẩn thận giữ gìn “sức khỏe” để “chiến đấu” với Thương Tùng bất cứ lúc nào. Ả bèn mở cửa mang khay cơm vào phòng ăn sạch không còn thứ gì.
Tối đến ả hóng Thương Tùng mang cơm tới. Hắn lại lặn mất tăm, căn nhà bỗng vắng bóng đàn ông khiến Thạch cảm giác… thiếu thiếu “thứ” gì đó. “Nỗi nhớ” đốt nóng cơ thể rạo rực, ả về phòng, cởi hết váy áo, nằm vật ra giường mà thủ dâm, tưởng tượng kẻ loạn luân với con gái đang mò mẫm, xoa loạn khắp thân thể mình, luồn tay vào động Bàn Tơ móc ngoáy, đầu óc mê dại hiện ra ảo ảnh Thương Tùng đang hùng hục cày cuốc, đào xới bới loạn trong cái hang không đáy. Tiếng rên rỉ ngắt quãng trong nụ hôn nhẹ nhàng từ đôi môi con gái, Thạch nhếch miệng cười vít cổ Pha Lê mà hôn thật sâu, dạng háng phơi bày lỗ đen sâu hoắm cho Thủy Tinh bú mút, tiểu dâm nữ liếm hết nước nhờn rỉ chảy từ nơi sinh ra mình.
Thiếu hơi đàn ông khiến màn sex giảm một nửa hưng phấn, chăn gối vẫn nát nhàu, ga đệm vẫn ướt sũng dâm dịch nồng mùi nhục dục. Ba mẹ con chơi sex les dâm loạn thâu đêm, vờn nhau tới sáng đến khi bụng sôi ùng ục, lũ loạn luân mới vác thân xác tội lỗi đi nấu ăn. Dùng xong bữa sáng, Thương Tùng chưa về nhà. Tất cả kiên nhẫn chờ đến tối vẫn chẳng thấy bóng dáng hắn. Cả đám đang chơi trò mèo vờn chuột, đâu thể gọi trực tiếp cho Thương Tùng, Thạch bèn bấm số Đằng Không, gã âm trầm nói:
“Tôi cũng không biết hắn đi đâu.”
Đằng Không là “Ông Tơ” kết nối mẹ con Thạch với Thương Tùng, thật khó tin kẻ se duyên không biết tên tóc vàng đang ở đâu. Thạch đếch dám to gan thắc mắc, ả ậm ừ rồi lựa lời mời chủ nhân:
- Hôm nay là cận Tết mà chỉ có ba mẹ con tôi ở nơi rừng rú này, thật cô đơn và sợ hãi. Anh có thể về nhà để cảm giác lạnh lẽo này… dịu đi không?
Thạch nín thở chờ câu trả lời, hai đứa con gái biết 99% tên lãnh cảm với đàn bà sẽ từ chối, cơ mà vẫn háo hức mong muốn một phần trăm… dù… hão huyền trở thành hiện thực. Thạch cũng khấp khởi hy vọng có người sưởi ấm đêm nay… đến mức… ướt đẫm quần lót, ả liếc con gái đang liếm mép, nuốt nước miếng ừng ực, hai con nhỏ dâm không đợi tuổi nứng… lắm rồi, chúng hau háu muốn nếm thử mùi vị xác chết “kích thích” đến mức độ nào. Thạch nhếch mép cười, sờ xuống háng ướt nhẹp hai đùi. Đáp lại lòng “nhiệt tình” là giọng nói hờ hững, lạnh còn hơn cả đêm đông buốt giá:
“Cuối năm. Nhiều việc. Không rảnh!”
Thạch cười rinh rích:
- Anh sợ à? Mẹ con tôi có ăn thịt anh đâu mà lo, cùng lắm là… a… hi… hi…
Đằng Không trả lời bằng giọng điệu nhàn nhạt:
“Tôi là xác chết, không phải thịt.”
Đằng Không dứt lời liền cúp máy, cái cách từ chối khô khốc khiến Thạch tắt nứng, ả nhăn nhíu tắt điện thoại. Ba mẹ con hậm hực khó chịu cảm giác bứt rứt cơ thể:
- Đồ không hiểu phong tình!
Thủy Tinh chưng hửng, nhếch môi thổi phù lọn tóc dài:
- Dâng gái cho thằng khác chơi, bản thân lại éo thích chơi gái. Hắn là cái thể loại quái đản gì thế này. Hãm… vãi.
Pha Lê làu bàu:
- Gái dâng tận mõm không xơi, hắn là thái giám hả? Đếch biết dưới háng hắn có thứ làm gái sướng không nữa?
Dâm nữ bực bội ăn qua loa cho xong bữa. Khó ở trong người nên mất hứng sex. Quan trọng hơn, tất cả sợ Thương Tùng về đột ngột thấy mẹ con “thân thiết”, hắn sẽ sinh nghi, bèn trở lại phòng mình ngủ đến sáng.
- Nè, dậy đi con gái, mặt trời lên cao rồi còn ngủ, lười thế này làm sao chăm sóc cho chồng con được!