• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hợp tác vui vẻ

Chương 75

Thương Tùng nghênh khách


Spoiler: Chương 75: Thương Tùng nghênh khách

Thương Tùng xem đến đây, ra hiệu đàn em tắt ti vi. Nhân viên công ty thi nhau chúc mừng giám đốc. Hai tên khó ưa kia chạm cốc với Thương Tùng. Tên tóc vàng phẩy tay lệnh đàn bướm xinh rời phòng. Đám điếm đi hết, đầu đinh mới hỏi chuyện hợp tác, nhưng nói bằng giọng điệu và ngôn ngữ chợ búa. Thương Tùng nhăn mặt:

- Chậc, tôi nói với anh bao nhiêu lần rồi, đàn ông phải lịch sự mới có thể thành công trong cuộc sống...

Tên đầu đinh cười nhạt:

- Tùy đối tượng là ai. - Đầu đinh nhún vai - Tao vẫn lịch sự trước mọi kẻ cần thiết phải có văn hóa, riêng thằng chơi với nhau từ thời mặc quần thủng đít tắm mưa, tao đếu cần xã giao giả tạo.

Thương Tùng chẹp miệng:

- Nếu chỉ có tôi với anh, anh muốn xưng hô bỗ bã thế nào không thành vấn đề. - Tên tóc vàng thấy bọn đàn em tỏ ra thản nhiên, nhưng mép tên nào tên nấy chực vén lên - Anh xem, bây giờ không phải hai người mà là hai mươi người. Dù họ là đàn em, tôi hay anh vẫn nên giữ hình tượng để làm gương cho cấp dưới. Huống hồ... - Hắn liếc sang tên âm trầm - Chúng ta còn có khách. Tôn trọng người khác đồng nghĩa tôn trọng chính mình!

Đầu đinh nhếch mép cười thằng bạn xưa nay chưa từng chửi bậy, tên tóc vàng hồi nhỏ luôn luôn chăm chỉ, nghe lời người lớn để nhận phiếu bé ngoan. Tương phản hoàn toàn thằng học sinh cá biệt như hắn.

- À, tao quên mất từ thời thắt khăn quàng đỏ đến khi bước vào giảng đường đại học, mày luôn là con nhà người ta trong truyền thuyết. Tao đếch phải mày, đừng áp đặt kiểu sống nơm nớp lo lắng tấm gương sáng bị mờ đó cho tao. - Đầu đinh cười khẩy - Bây giờ mày còn nâng level lịch thiệp bằng cách nhại giọng điệu ông hoàng truyền thông cơ đấy! - Hắn nghếch mặt lên hỏi đểu - Ổ, thế đồng chí con ngoan trò giỏi muốn nhận bằng khen hay phiếu bé ngoan nào?

Tên tóc vàng cười khùng khục:

- Bảo thô lỗ lại tự ái! Mà thôi, tôi quen rồi, tranh cãi với anh cả ngày chẳng phân thắng bại, bàn chuyện hợp tác còn có hứng hơn!

Đầu đinh chép miệng:

- Mày sảng khoái từ đầu thế này, chúng ta đếch mất thời gian vô ích nãy giờ!

Thương Tùng gật gù tặc lưỡi kêu rồi rồi, biết rồi, khổ lắm nói mãi. Đầu đinh giục vào chủ đề chính ngay và luôn. Tóc vàng bèn giơ tay về phía tên âm trầm:

- Hai anh làm quen nhau trước đi.

Tên âm trầm chìa tay trước mặt đầu đinh:

- Chào anh, tôi là Đằng Không. Hân hạnh làm quen!

Đầu đinh bất ngờ trước cái tên đa nghĩa, hắn sững lại vài giây, bất giác tò mò muốn biết đằng không là cưỡi mây vượt gió... hay... trống rỗng? Hoặc có thể mang cả hai nghĩa đó, hắn thầm suy đoán, nhíu mày quan sát Đằng Không đang chờ đợi, sắc mặt thản nhiên kiểu phải chờ bao lâu đi nữa, gã vẫn kiên nhẫn đợi. Dáng vẻ bình thường hóa mọi thứ khiến đầu đinh cảm tưởng nếu hắn đếch phản ứng, đối phương chẳng mảy may bận tâm. Đầu đinh thô lỗ nhưng không phải loại luôn bất tuân quy tắc, lúc này lịch sự mới là tốt nhất, hắn bèn bắt tay Đằng Không.

- Tôi là Vô Thần!

Ba tên bắt đầu bàn chuyện chính. Thương Tùng giở bản đồ ra, chỉ vào chấm đỏ phía Đông Bắc:

- Tối mai tàu chở dược phẩm cấp bến cảng Vân Hải, chuyến hàng này vô cùng quan trọng, ngài JK tin tưởng giao công ty Thương Tùng đón rồi chuyển về tập đoàn.

Vô Thần gật đầu hiểu ý:

- À, ông ta muốn thử thách năng lực công ty Thương Tùng.

Thương Tùng cau mày:

- Tôi là bạn thân nhất của Hero, nhưng ngài JK chỉ coi trọng năng lực, không nhận người quen. Công ty Thương Tùng phải nắm bắt cơ hội duy nhất này. - Hắn dừng lại một lát, lo lắng đối phương không nhận lời - Nếu hai anh từ chối, tôi e khó bảo vệ an toàn tuyệt đối cho chuyến hàng!

Vô Thần cười điệu ngu mới từ chối:

- Mày tưởng chỉ có mày biết liều mạng tranh công danh à? Tao chốt kèo này!

Thương Tùng khẽ cười vỗ vai thằng bạn thân:

- Bạn tốt! Cảm ơn!

Vô Thần xua tay nói bỏ mịa cái khách sáo giả dối đó đi. Thương Tùng lắc đầu cười quay sang Đằng Không, gã ung dung nói:

- Anh có lòng mời chúng tôi, đích thân đón tiếp trọng thể, nếu từ chối là không nể mặt anh!

Thương Tùng bật cười kiểu nói theo văn mẫu, hào hứng chào mừng khách quý nhập đội. Ba tên chạm nhẹ cốc:

- Chúc may mắn và thành công!

Tất cả bàn kế hoạch chi tiết đón rước, bảo vệ, vận chuyển đến tập đoàn JK. Một tiếng sau, cả bọn giải tán. Thương Tùng vừa lên xe, điện thoại đổ chuông, hắn nhấc máy nghe giọng Đằng Không:

“Tôi có thương vụ muốn bàn riêng với anh!”

Thương Tùng khó hiểu lý do giấu Vô Thần. Đằng Không khẽ cười thành tiếng, Thương Tùng ngạc nhiên tên âm trầm bộc lộ cảm xúc hiếm thấy. Gã đang thể hiện thành ý... hoặc... có thể đây là cái bẫy. Đôi bên không thù oán lại mới hợp tác, đối phương đâu có lý do hại hắn, tên tóc vàng vẫn giữ khoảng cách an toàn. Đằng Không thấy Thương Tùng nghi ngại, bèn từ tốn buông nhẹ từng lời:

- Đa nghi quá cũng không tốt đâu, giám đốc à!

Thương Tùng giữ nguyên thái độ trung hòa không lạnh cũng chẳng nóng:

- Mỗi phút mỗi giây là vàng bạc đối với tôi, tôi không thích lằng nhằng, mau vào đề luôn đi!

Đằng Không ôn tồn:

- À thì... hai năm trước, anh giúp tôi tạo thân phận hoàn toàn mới... để... sống dễ thở hơn. Bây giờ anh lại nhờ tôi trợ giúp bảo vệ dược phẩm, lần này thành công có khi tôi sẽ đường hoàng bước ra ánh sáng. Nếu viễn cảnh đó thành thật, anh sẽ là ân nhân của tôi. Nói gở nhỡ thất bại, tôi cũng đâu thể quên người tạo cơ hội cho mình!

Đằng Không dừng lời ở đoạn đủ để hiểu ý nhau này. Thương Tùng hé miệng cười kẻ khôn ngoan không nói thừa nửa câu.

- Chà, xem ra tôi sắp đón nhận một bất ngờ lớn!

Đằng Không nói hãy đến biệt thự trong rừng phía Bắc. Thương Tùng nghi hoặc, thắc mắc chuyện gặp nhau nơi hẻo lánh. Đằng Không buông tiếng cười nhẹ:

- Chậc, tôi là bạn, không phải kẻ thù, nếu tôi hại anh, ngài JK chẳng cần bẩn tay xử lý, năm trăm anh em công ty sẽ xé xác tôi! Tôi đến đó trước đợi anh...

Đằng Không phân tích cặn kẽ, tin tưởng thuyết phục được Thương Tùng, nếu không dám tới ắt bị chê cười nhát gan. Tên tóc vàng phóng lên phía Bắc. Đến nơi, Thương Tùng cẩn thận quan sát, xung quanh tĩnh lặng không bóng người, chỉ có vài con thú mò mẫm kiếm mồi, hắn bèn xuống xe đến gõ cửa biệt thự. Đằng Không tiếp đón, dẫn khách kiểm tra mọi ngóc ngách để chứng minh thiện ý. Thương Tùng thấy nhà khang trang, sạch bong bóng loáng, phảng phất hương thơm dịu nhẹ. Xác định 99% an toàn, tên tóc vàng vẫn theo dõi Đằng Không, hắn ngầm đặt tay vào trong áo khoác, tiến từng bước theo Đằng Không vô căn phòng cuối cùng.

Đằng Không mở cửa, Thương Tùng lục soát khắp nơi, lật tung từng thứ nhỏ nhất, hắn lại dùng máy dò tìm thiết bị quay trộm và máy nghe lén, nhưng không phát hiện bất thường. Đằng Không bấm nút điện thoại, kệ tủ đột nhiên xoay nửa vòng, một đường hầm sâu hun hút hiện ra. Hắn theo sau Đằng Không, máy dò tìm vẫn báo an toàn, hắn yên tâm đi tiếp.

Chủ nhà tiến thêm mười bước, bấm nút điện thoại, vách tường mở ra mật thất, hai người vào trong. Đằng Không tránh sang một bên. Thương Tùng thấy phòng đầy đủ tiện nghi hiện đại đời mới nhất, đẳng cấp vượt trội khách sạn năm sao đạt chuẩn quốc tế. Nhưng không hề lộng lẫy xa hoa mà trang nhã giản dị, thông thoáng, sạch không hạt bụi. Hắn khoan khoái hít hà mùi bạc hà nhẹ nhàng lan tỏa, vị thanh mát quấn quýt hương ngọc lan dịu êm ve vuốt khứu giác. Hương thơm quý phái mà phong tình âu yếm... tâm trí lâng lâng bay bổng, dẫn dụ ý thức nửa tỉnh nửa mê về phía... bóng hồng yêu kiều chải tóc trước gương bên phải chiếc giường công chúa.

Người đàn bà đó ngập ngừng chuyển thân, rụt rè đối diện Thương Tùng, đập vào đôi mắt run rẩy bàng hoàng, tròng trắng lấn át tròng đen là công chúa xinh như ngọc bước ra từ... giấc mơ hão huyền. Giấc mơ hoang tưởng nhưng hoàn mỹ... ru hồn vào cõi thiên thai mỗi đêm ấy... giờ đây... biến thành sự thật. Nhưng đối với hắn lúc này, sự thật đẹp như mơ đó là cơn ác mộng điên rồ nhất. Lo sợ dập tắt cơn khát tình đang bùng cháy mãnh liệt, lửa dục tàn lụi trên sắc mặt xám ngoét cứ như công chúa hóa thành ma nữ. Ả khẽ chạm ngực hắn, mồ hôi toát đẫm toàn thân lạnh ngắt hệt xác chết, hắn cuống cuồng đẩy ra, gầm thét siết cổ quật chủ nhà xuống sàn. Ả kinh hãi hét lên thất thanh, lao thẳng ra cửa, căn phòng tự động đóng sập khiến khách quý càng điên loạn:

- Con mẹ mày, dám giở trò bẩn thỉu với tao, đằng nào cũng chết, tao giết mày trước!

Đằng Không bị bóp siết cổ đến tím ngắt mặt mày, gã cuống cuồng vồ cánh tay Thương Tùng, con chip gắn trên tay gã khởi động sóng xung kích, luồng điện xập xòe giật tung Thương Tùng. Tên tóc vàng co quắp thân thể, không gượng dậy nổi, tự trách ngu xuẩn đẩy bản thân vào chỗ chết, bao ước mơ hoài bão tan thành mây khói trong cơn cuồng nộ căm hận kẻ thù. Hắn muốn chửi rủa nhưng mồm miệng méo xệch, căm tức nhìn trừng trừng tên khốn ho lụ khụ, cơn ho lắng dịu, gã quơ chai rượu trên bàn, uống hết một nửa cho trôi hết cơn nghẹn. Đằng Không thở phù một hơi. Thương Tùng nghiến răng kèn kẹt.

- Bình tĩnh nghe tôi giải thích! - Đằng Không lau mồ hôi trán - Nếu muốn tỏ thành ý với ai đó, đầu tiên phải cho thứ người ta thích...

Đằng Không ung dung nói ra ham muốn của Thương Tùng, giọng thản nhiên hơn mọi lúc bình thường, hàm ý ham muốn đấy giống mọi khao khát khác mà thôi, chẳng có gì phải sợ hãi, vì đơn giản nó đếch đáng bị lên án. Quan trọng nhất là ở đây chỉ có ba người.

Miệng lưỡi hết tê bại, Thương Tùng lập tức gào lên:

- Con mẹ thằng ngu, mày tưởng có thể giấu chuyện động trời này cả đời sao? Ngài JK mà biết báu vật bị xâm phạm, ổng sẽ đày tao và mày xuống địa ngục sống không bằng chết!

Đằng Không thong thả nói:

- À, ra thế, nếu anh “tưởng” tôi cao siêu đến vậy, hãy để trí tưởng tượng bay cao, bay xa, bay lên thiên đường lạc thú!

Đằng Không vẫn không nói nửa câu thừa thãi. Lời chẳng nhanh chẳng chậm, chả đi đâu mà vội và đếch sợ... vì... mọi chuyện nằm trong tâm tư kín kẽ... không một sơ hở. Bốn từ “không một sơ hở” vang mãi bên tai gợi tò mò, Thương Tùng tự hỏi vì sao kẻ cẩn trọng lại chơi trò mạo hiểm? Câu hỏi dẫn hắn về... người đàn bà hừng hực xuân tình, sức nóng dục tính luôn đạt trạng thái vượt mọi giới hạn... muốn... thiêu đốt trang phục kín đáo để khoe ba vòng rực lửa bùng cháy đam mê trên cơ thể phồn thực đẫy đà.

Hắn chuyển ánh mắt thèm khát nhưng chưa hết sợ hãi lên nhan sắc ả. Mày ngài nhăn nhíu xuống đôi mắt lá răm đa tình. Đôi mắt lả lơi mời gọi đàn ông ấy hoang mang hết nhìn hắn lại lén liếc Đằng Không, ả muốn xin rời khỏi nơi nguy hiểm, thoạt thấy Đằng Không khẽ lườm, sắc mặt gã lạnh tanh không cảm xúc, ả co rúm thân thể. Giây phút ả cúi gằm đầu, Thương Tùng phát hiện dung mạo người đàn bà này... có gì đó... sai sai. Tính tò mò trấn áp hoàn toàn nỗi sợ, đúng lúc sóng xung kích tan hết, Thương Tùng vùng dậy lao xổ vào ả.

Kẻ vô cảm với mọi thứ, nay khóe môi khẽ nhếch lên nửa phân... xem... Thương Tùng ra lệnh ngước mặt, ả vẫn đếch dám nhúc nhích, toàn thân run lập cập, chân đứng không vững. Ả bật khóc càng kích động Thương Tùng, nắm chặt cằm, nâng mặt ả lên, quan sát thật kĩ mái tóc ngắn suôn mượt ôm trọn gương mặt trái xoan, khóe môi hờ hững không tô son vẫn căng mọng màu hồng đậm; má đào không điểm phấn để tôn nét giản dị nhưng chẳng thể khuất nấp nhan sắc đa dâm. Đối với Thương Tùng, thiếu đa dâm là “khuyết điểm” đáng tiếc nhất của công chúa trong mộng. Nay khuyết điểm đó trở thành vô khuyết nơi người đàn bà... bốc cháy lửa tình này.

Nhục dục nồng đậm toát đẫm toàn thân thơm ngát... chân thực... gấp vạn lần... tưởng tượng sex với body bốc ngùn ngụt dục hỏa. Nay “chân thực” đó còn hoàn mỹ hơn thân thể “khuyết điểm” bị hắn tăm tia từ đầu xuống chân. Kẻ thèm khát nhưng đếch thể xơi... chỉ có thể... thỏa mãn dục vọng trong mơ suốt một tháng nay. Giờ đây, giấc mộng không phải hão huyền, hắn đang chạm vào ước mơ hoàn mỹ, đôi tay siết chặt vai ả, muốn xơi tái con mồi ngon thịt ngọt nước.

Thái độ hung hăng biến thành háo sắc, hắn vẫn gắng gượng ngăn thú tính xổng chuồng. Ả thấy hắn sắp không khống chế nổi dục vọng. Đằng Không khẽ vén mép, gã cố ý bộc lộ mừng thầm... để... khích lệ ả mạnh dạn tung sát chiêu chí mạng. Tâm lý vốn không còn khiếp sợ nữa, nữ quái hành động giống được lập trình, lúng liếng ánh mắt đa tình liếc hắn, cái nhìn chết người mê hoặc ý loạn. Ả vẽ nụ cười ngọt lịm mà thỏ thẻ bên tai hắn:

- Em sẽ sống ở đây cả đời chờ anh về “thăm” em!

Giọng nói dịu dàng, trầm ấm tương tự âm thanh thân quen hắn si mê, lén lút ghi âm để sex trong hoang tưởng. Hiện tại không phải nghe qua máy nữa, kẻ biến thái đang hưởng thụ thanh âm êm ái, quyến rũ đến mê hồn. Thanh âm ấy không thanh thuần như công chúa trong mộng, mà phả hơi nóng bỏng ham muốn xác thịt... biến... kẻ xưa nay luôn nghiêm trang thành háo sắc.

- Em là Ngọc trong giấc mơ hoàn mỹ của anh! Chiếm hữu “cô chủ” của anh đi!

Máy dò tìm báo an toàn, hắn lập tức bế xốc lên, nữ quái cất tiếng cười dâm đãng kích thích hưng phấn cho hắn. Đằng Không liếc hình tượng không còn đường hoàng nữa. Gã âm trầm lui vào bóng tối. Tiếng cười đắc ý vang vọng tâm trí Đằng Không. Gã vẫn vô cảm với thanh âm thỏa mãn... như... lời cảm ơn kẻ biến giấc mơ hoàn mỹ thành sự thật.

Dù sự thật đó chỉ là khao khát của kẻ biến thái luôn thèm... sex... “cô chủ” của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK