Chương 66
Đóa hồng và vệ binh
Tôi thường xuyên đến đây rèn luyện thực chiến nên quen khí thế hổ báo này rồi. Rose lại giật nảy mình, đôi vai khẽ run, chỉ là game thực tế ảo, nhưng mọi thứ sống động từng chân tơ kẽ tóc, mùi khói bụi nồng nặc xông cay xè mắt mũi, mấy lần mắt nhíu nhắm rồi mở ra mới quen ánh đao bóng kiếm sáng loáng, bước trên cát cảm nhận hơi nóng rãy từ sa mạc. Đám quân du mục khua đao hò hú kinh dị:
- Đầu hàng hoặc chết!
- Ngươi chạy lên trời, ta theo lên trời, ngươi chui xuống đất, ta theo xuống đất, ngươi lặn xuống nước, ta theo xuống nước đuổi bắt!
- Dám cự tuyệt Đại Hãn, còn quyến rũ mê hoặc công chúa, ngươi chết chắc rồi!
Tôi phì cười lời đe dọa cuối cùng, hẳn là cự tuyệt Đại Hãn nhưng quyến rũ công chúa. Má, nói cứ như lão Đại Hãn du mục là thằng gay ấy, đếu chơi gay được lại cay cú nhân vật tôi nhập vai… cuỗm công chúa là con gái yêu của lão, bèn lệnh truy sát. Cốt truyện game sao chép gần giống lịch sử:
“Thủy Phụng tướng quân và Thất Thường tướng quân là hai tướng của Hồng Hoang dẫn đoàn sứ thần sang đế quốc Thảo Nguyên, thể hiện nhân phẩm và tài năng xuất chúng, Đại Hãn muốn mua chuộc, lão lấy cớ hai con gái thầm thương trộm nhớ các viên tướng trẻ, công chúa chị yêu Thất Thường, công chúa em yêu Thủy Phụng, ngỏ ý cho kết đôi với công chúa, nhằm dụ hàng nhân tài hiếm có.
Thủy Phụng và Thất Thường nhất quyết cự tuyệt, Đại Hãn và công chúa chị lập mưu vu oan đổ tội để tống giam, ngày đêm thuyết phục vẫn bất thành. Đại Hãn bèn đánh thuốc mê hai người, kẻ đóng giả Thủy Phụng nhận chức quan to, kẻ giả dạng Thất Thường giả bộ thành thân với công chúa chị trước mắt đoàn sứ thần, Thất Thường và Thủy Phụng bị kết tội phản quốc, không thể hồi hương, nhưng không chịu khuất phục. Công chúa em bèn lén lút thả ra khỏi ngục.
Hai mươi năm sau, Thất Thường và Thủy Phụng trở về Hồng Hoang sau thời gian lưu lạc khắp thế giới, hai người lúc này thành vua hải tặc, kéo quân tướng dưới trướng về Hồng Hoang giúp chống đế quốc Thảo Nguyên xâm lược. Chiến tranh kết thúc, Hồng Hoang thắng lợi, Thảo Nguyên đế quốc phải rút quân. Nhận tin, công chúa em lén bỏ trốn khỏi hoàng cung, sang Hồng Hoang tìm Thủy Phụng. Thủy Phụng lúc này kết hôn với người mình yêu là công chúa của Hồng Hoang quốc, không muốn công chúa Thảo Nguyên đau khổ cả đời, loan tin mình chết vì bạo bệnh. Công chúa tưởng thật, lập đàn tế lễ, nhảy xuống biển tự sát. Game này lại chế tình tiết theo ý người chơi…”
Tôi nhướng mắt ngó Rose đang cười chúm chím, con nhỏ thật đúng là… hành tôi ngoài đời chưa đủ, quấy nhiễu cả trong mơ, giờ chơi game cũng bị nhỏ “ám”, bẻ lái thành công chúa từ bỏ vinh hoa phú quý, chống lại vua cha, chạy theo tiếng gọi tình yêu. Tôi mải miết suy tư, Rose chợt đẩy tôi sang một bên, kịp tránh lưỡi đao chém xả xuống vai.
- Con mẹ mày đồ chơi bẩn…
Tôi hét lên, xoay quyền đấm hõm bụng tên đánh lén, hắn bay đập vào đám phía sau ngã bật ra đất. Cả đám xông đến xa luân chiến, tôi đập sấp mặt dập mũi, xoay liên hoàn cước đá văng cả người lẫn ngựa lên không trung. Game thực tế ảo nhưng khí thế tựa hổ nuốt phăng trâu, cảm giác sục sôi máu nóng, cuồn cuộn trào dâng hơn cuồng phong bão tố chỉ tồn tại trên chiến trận thời trung cổ. Mỗi cú đấm lún sâu vào thân thể, mỗi ngọn cước truyền đến từng tiếng xương gãy đều chân thực, sống động hệt như tôi đang đơn thương độc mã đối đầu đội quân hung hãn, thiện chiến trên sa trường.
Chúng đương vây giáp tôi, đột ngột chuyển mục tiêu sang Rose. Nhỏ kinh hãi hét lên, tiếng la thất thanh khiến tôi bừng tỉnh cơn say máu, đếch cần biết vì sao tình tiết game bị bẻ lái lần nữa, cơ thể sinh ra để làm vệ binh liền phản ứng theo bản năng, lao tới ôm Rose, liên tiếp xoay trái quay phải đỡ đao kiếm chém vào nhỏ, đau đớn thể xác xót da cháy thịt, máu tươm bả vai, chảy giọt ra hông. Chỉ là ảo giác, “đau đớn” vẫn hoen đỏ mắt Rose, khóe môi nhỏ lại hé nụ cười mãn nguyện.
Có lẽ bộ phận cảm ứng từ game đem đến cảm xúc còn hơn cả thật cho nhỏ.
Hoặc có lẽ… cảm xúc đó trỗi dậy… vì… khoảnh khắc tôi cân cả đội vệ sĩ để cứu nhỏ đang hiện về tâm trí… đa sầu đa cảm… và… đa tình.
Tôi chẳng biết lý do thực sự, tôi không phải bạch mã hoàng tử mà là vệ binh.
Vệ binh chỉ biết bảo vệ… trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Game ảo hay ngoài đời thực, tôi - không - cho - phép - bất - cứ - ai - tổn hại… người mình… quan tâm.
Tôi vừa đánh vừa kéo nhỏ chạy đến khe núi, bảo tạm lánh vào đó:
- Mẹ nó, chém còn đau hơn cả thật, cô bị đâm trúng có khi ngất mịa luôn! - Tôi gầm lên chặn hết mọi đợt tấn công - Cô nặng vãi đạn, tôi đếch muốn còng lưng đâu!
Nhỏ đang khóc cũng phải cười thành tiếng trước “tấm lòng” quan tâm, nhưng thể hiện hổ báo để đỡ sến nổi da gà, thực chất “người yêu” lảng tránh khoảng trống là “cảm xúc” luôn bị lý trí phủ nhận kia.
Tôi tả xung hữu đột giữa trận tiền, đập chết hết, bẻ gãy cổ bất kỳ tên nào dám bén mảng khe núi. Quân số kẻ địch sụt giảm rất nhanh, game lại bật chế độ cảm ứng truyền cảm giác thấm mệt cho tôi.
- Chủ tướng của chúng mày đâu, thằng hèn đó nấp ở xó xỉnh nào rồi, gọi nó ra đây quẩy với tao!
Từ xa truyền đến một tràng ngựa hí kéo dài vô tận, vó ngựa vang vọng không gian, rầm rầm dộng mạnh xuống đất, cát bụi mù mịt cuộn thành gió bão cuốn phăng đám quân tướng lên không trung. Chủ nhân con ngựa đen toát mồ hôi bóng nhẫy là một gã cao to lực lưỡng, mặc thiết giáp cụt ống tay áo, khoe khoang gân guốc xoắn siết quấn chặt cơ bắp cuồn cuộn, từ bá khí kinh động quỷ thần, thần thái vô cảm tới nước da màu nâu đồng bắt mắt, tôi biết gã không phải nhân vật ảo.
Gã là con người bằng xương bằng thịt...
Giây phút bộ mặt trơ lạnh hoàn toàn hiện ra, oán hận trong tâm lập tức bùng cháy lửa giận, tôi gầm thét đánh văng hết quân tướng cản đường, thuận tay giật hai thanh loan đao khỏi xác lính, ngả người trượt về trước, thằng kia thúc ngựa nhảy chồm dộng vó xuống người tôi. Tôi bật thân lên như pháo thăng thiên, quay song đao thành hình lốc xoáy rạch tan xác ngựa, sát chiêu không thể đâm vào kẻ địch, gã kịp nhảy tránh. Lợi dụng gã còn lơ lửng trên cao, tôi dốc tận lực chém xẻ xuống đầu:
- Ai cho mày nhập vai anh trai tao yêu thích hả, THẰNG CHÓ CHẾT!
Gã chém đại đao lên đỡ, kim loại rền vang va chạm tóe lửa, tôi tì đao xuống binh khí đối phương, gập chân thúc gối, gã toan đập thẳng bụng tôi, buộc phải chuyển sang đỡ đòn, lực đấm đẩy bật tôi ra xa. Tôi gầm gừ găm ánh mắt căm hận vào tên khốn chọc điên mình:
- Tao còn chưa tính sổ vụ mày phá hủy kỷ vật, bây giờ mày lại trêu ngươi bố mày! - Tôi lao vùn vụt tới quét đao tấn công - Tao phải bẻ gãy lìa cổ mày để kết thúc thù mới hận cũ!
Gã gạt phăng đao, ngoắc tay chém sạt xuống đầu tôi, tôi lách tránh, tay trái gã phóng xoáy vào mặt, cú đấm cực nhanh, tôi không kịp tránh, lĩnh nguyên một đòn búa bổ. Rose bật khóc hét lên kinh hãi, nhỏ biết nếu để trái tim lấn át lý trí, hành động dại dột, nhỏ sẽ vướng chân vướng tay, tôi bị phân tâm chắc chắn lãnh hậu quả khôn lường. Nhưng đối thủ là con quái vật mạnh thứ ba thế giới, gã đang dồn ép liên tiếp, đánh bầm dập khắp cơ thể người yêu, âm thanh rùng rợn đập quật toàn thân đều là thật, mọi vết thương lớn nhỏ cắt từng vết đau nhói vào trái tim đóa hồng, trái tim ấy không còn nghe theo lý trí mà thúc giục chạy tới xin đừng đánh nữa.
Từ vách núi đến điểm giao chiến rất xa, đóa hồng thấy người yêu vẫn bị thù hận cuốn vào cuộc chiến, kẻ địch dường như cũng hóa điên vì oán hận, cái nhìn căm phẫn không đội trời chung… đếch khiến tất cả kinh ngạc bằng bộ mặt cạu cọ quặp chặt da vào cơ xương gồ lên gò má.
Tôi chết sững biểu cảm giống hệt cố nhân quá khứ.
Tôi mãi mãi không thể gặp lại cố nhân nữa, chỉ có thể tưởng nhớ hình bóng qua kỷ vật…
Nhưng con chó này hủy hoại… vật duy nhất kết nối tôi với cố nhân…
Nỗi nhớ kích động thù hận lên đỉnh điểm, tôi gào lên chém loạn vào gã:
- Con mẹ mày thằng chó đẻ, mày ngăn cản tao đòi công bằng cho Rose, mày còn hủy hoại lời hứa của tao với anh hai, tao mất kỷ vật cũng vì mày. Hôm nay mày lại vác xác tới đây phá hỏng tâm trạng tao, hai lần “xúc phạm” anh hai tao, tao phải hóa kiếp con chó chết mày!
Mỗi một câu rủa xả mang sức mạnh trời giáng, bóng đao loang loáng ánh chớp hóa thành lưới trời đổ ập đầu kẻ thù. Xưa nay lâm vào tình huống nào, gã lầm lì giải quyết bằng vũ lực, hiện tại phát điên hơn bất kỳ thằng điên nào từng bị tôi khóa mõm, màu da nâu đồng tím đen xám ngắt, xương xẩu trồi lên như muốn phá hủy toàn bộ gương mặt, gã điên cuồng vung đao đâm dọc chém chéo, lưới trời bị rạch toang, kim loại ma sát vào không gian dưới tiếng gầm chấn động:
- Mẹ kiếp, thằng lùn, mày dám nhiễu loạn tao, cú đấm xoáy não đó vỡ ra vô số hình ảnh mơ hồ bủa vây đầu óc tao, tao chưa kịp nhận ra là gì, mày lại đập nát tất cả. Tao ngỡ “bóng ma” không ám tao nữa, hễ mặt mày đập vào mắt tao, hình ảnh đó lại đội mồ sống dậy đeo bám như hồn ma bóng quế. Tao phải giết mày...
Tôi đang sôi máu đếch cần biết nó nói cái quần què gì, chỉ muốn đập chết con chó sủa bậy cắn càn:
- Thằng điên nói nhảm, chết mẹ mày đi!
Đôi bên tung hết tuyệt chiêu mạnh nhất, bóng đao trập trùng tán xạ tứ phía, mọi vật xung quanh bị chém tan nát, mặt đất lún hằn dấu chân giẫm đạp huỳnh huỵch, hai gã điên lao vào tấn công hết lần này đến lần khác, binh khí gãy vỡ liền đánh bằng cơ bắp, tôi đập gã sấp mặt, gã đáp trả bằng đòn thế nặng tựa ngàn cân đè nghiến thân thể tôi.
Ba người đang trong game, trận đấu vượt ngoài tầm kiểm soát của máy chủ, đám quản lý vội ngắt mạch tắt nguồn, đâu đó vẫn vang lên tiếng nổ lách tách, hệ thống game bị hỗn loạn, mọi vật bị phá nát không phải giả, đau đớn thể xác cũng là thật. Áp lực khủng bố còn siết nghẹt hơi thở Rose, tận giờ phút này, nhỏ vẫn ý thức xông vào sẽ tự chuốc họa, nhưng mỗi đòn đánh người yêu phải nhận… đập nát vụn tâm lý đóa hồng, Rose lao tới bất chấp nguy cơ bị thương nặng:
- Đừng đánh nữa...
Lời nói đứt quãng giữa chừng, sức mạnh tán phát hất nhỏ xuống dòng sông cuồn cuộn. Sợ hãi vò xoắn sắc mặt xám ngoét, kinh hoàng xé toạc hốc mắt, tôi gầm lên hơn dã thú đập thẳng đầu vào trán kẻ địch, gã choáng váng buông lỏng tay, tôi lập tức đạp văng gã ra xa, gã lại đờ đẫn giống hôm đó, tròng mắt dãn đồng tử trồi ra sắc mặt hoang mang cực độ, mấy “con ma” hiện hồn về ép ôm đầu lắc cổ, gào thét như thằng điên:
- Nó lại ám nữa rồi... đau... đau quá... như bị khoan não vậy… mẹ kiếp… thằng khốn... mày lại đẩy tao vào không gian chết chóc mịt mù khói lửa đó... chúng nó đang tới... lũ ma quỷ đó đang tới xâu xé... giày vò tao... con mẹ mày... thằng lùn chó má... tao giết mày...
Tôi đếch nghe gã lảm nhảm, tức tốc lao thẳng ra sông, cuồng loạn bơi về phía Rose đương chới với ngụp lặn...
- Sam... cứu em!
Lần nào sóng đánh lật ngửa người, Rose lại cuống cuồng lật úp mặt xuống nước, tôi đếch hiểu sao nhỏ lại làm thế, cứ như sợ lưng bị ướt vậy.
- Bình tĩnh, đừng vùng vẫy úp mặt xuống nữa, nước tràn vào miệng, tôi đếch cứu nổi đâu!
Tôi gào lên bơi hết tốc lực, Rose vẫn lặp lại hành động kỳ lạ đến kiệt sức, nước chảy xiết cuốn trôi nhỏ ra cuối sông. Tôi hoảng hồn lao theo bằng tốc độ vượt giới hạn, nhỏ chìm dần xuống sông, tinh thần tôi bị dìm tận đáy khiếp sợ, nỗi sợ không thể gọi tên bóp nghẹt lồng ngực, tôi hóa điên dốc hết sức lao qua dòng nước dữ, sức ép chèn nghiến lồng ngực, cơn đau thấu phổi xuyên tim khiến ngạt khí, dẫu nát phổi vỡ tim, tôi phải cứu người quan tâm mình. Nỗ lực không tưởng vượt qua vùng nước xoáy, cơ bắp đau buốt, thân xác lạnh cóng, tôi vẫn lao vùn vụt về phía Rose, nhỏ ngất lịm bất động dưới nước, con sông đáng nguyền rủa đếch buông tha, hễ tôi sắp tiếp cận Rose, nó kéo giật nhỏ ra xa. Tôi chưa từng chịu nhục, nay năm lần bảy lượt bị giễu cợt.
Thời khắc sắp lìa xa, hình bóng những hòn vọng phu bất hạnh mòn mỏi đợi chờ, mỗi ngày hy vọng rồi tuyệt vọng trông người trong mộng chết dần chết mòn… ám ảnh tâm trí tôi. Một thoáng lơ đãng khiến mất dấu Rose, tôi tìm dưới đáy không thấy nhỏ, cuống cuồng bơi lên mặt sông, ngó quanh quất khắp nơi liền phát hiện đám đông tụ tập đằng xa, một cô gái trong số họ vẫy gọi tôi, tôi bơi hết tốc lực, lao lên bờ, chen vào đám người, bước chạy rối loạn sững khựng, trừng trừng nhìn gã cứu hộ hô hấp nhân tạo cho… Rose.
Tôi biết hắn nỗ lực cứu người chớ không cố ý lợi dụng, chứng kiến hắn… kề miệng hà hơi, ấn tay xuống ngực Rose để đẩy nước ra ngoài, “tức khí” đột nhiên cháy bùng bùng, nước sông đọng trong hốc mắt hoen đỏ bốc hơi ngay không còn nửa giọt, cảm giác nghẹn đắng cứ uất chẹn thanh quản, tôi chưa từng “vô lý” đến đếch phân biệt đúng sai phải trái, nay lại gào lên đẩy ngã “tên khốn”, đám đông trố mắt nhòm tôi, ai nấy chẳng thể tin nổi. Tôi tập trung tinh thần, dốc sức cứu Rose, hễ thổi ngạt cho nhỏ, nỗi sợ mất người quan trọng siết ngạt hơi thở ngắt quãng, hễ nhấn tay xuống người nhỏ, lồng ngực tôi dường như bị bóp nghẹt không thở nổi nữa.
- Xin cô! Ông anh và Lưu Ly đang rời xa tôi, tôi sắp mất tất cả rồi!
Cảm xúc cay xé hốc mắt đỏ thẫm… chèn nghẹn… lời nói chất chứa tình cảm còn chẳng xuất hiện trong mơ, không ngờ giây phút sợ hãi đến mất hết tinh thần, “nó” biến tôi thành “tên ngốc” yếu đuối hơn bao giờ hết. Dẫu sắp phải chịu nỗi đau mất người thân, dẫu cảm nhận nước mắt đắng ngắt một lần nữa, tôi vẫn tâm niệm tình ủy mỵ là nỗi sợ không còn ai ở bên chớ không phải… “nó” vốn say giấc nồng trong tâm tư tôi từ rất lâu, nay “cơn say” thức tỉnh vào lúc sinh ly tử biệt. Tên ngốc không tự chủ được tâm lý hoảng loạn nữa mà gào lên như mất trí:
- Tôi không thể mất cô!
Tiếng ho khẽ khàng đáp lại tiếng gọi thống thiết, tôi đang gục đầu vội ngước lên hy vọng mình không nghe nhầm, nước mắt mờ nhòe hình ảnh sắc mặt tím tái lạnh ngắt… nhưng khóe môi Rose khẽ hé nụ cười mãn nguyện tình cảm nhỏ gieo vào trái tim… “ai đó” từ lâu, nay mới đơm hoa kết trái.
Khoảnh khắc ấy… chỉ còn đóa hồng và vệ binh hiện hữu trong ánh mắt nhau.
Khoảnh khắc ấy…
Nước mắt không còn đắng ngắt nữa… mà… lắng đọng cảm xúc ngọt ngào.
Chúng tôi say đắm ngắm người mình quan tâm, ánh mắt lưu luyến không muốn xa nhau dù chỉ nửa giây. Rose khẽ ho hắng nhưng chẳng dập tắt nổi nhiệt độ nóng hừng hực đốt ra má đào, sắc hồng còn chuyển màu đỏ thẫm, cơ mà với tôi, tiếng ho ấy như sét đánh bên tai, tôi giật thót bế xốc nhỏ lên. Rose bị đẩy vào tình thế bất ngờ, đôi tay theo phản xạ ôm chặt vai tôi, thân hình to gấp đôi “bạn trai”, nhưng phút giây “lãng mạn” mà mọi cô gái đều mơ ước này, nhỏ thấy vệ binh sừng sững như một vị thần, còn mình là bông hồng nhỏ trong lòng bóng hình che khuất vầng thái dương. Nhỏ đỏ lựng mặt cười chúm chím, cúi đầu cắn môi nghe người quan tâm mình… trở lại bản tính thô lỗ:
- Con mẹ nó, phòng y tế ở đâu?