• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chờ đợi cũng là một niềm vui

Chương 65

Mỗi ngày với em là một niềm vui


Spoiler: Chương 65: Mỗi ngày với em là một niềm vui

Từ phòng ra bãi gửi xe khá dài, hầu hết chẳng bâu xâu, chuyện này không còn lạ nữa, từ ngày đến thăm ông anh, thỉnh thoảng về nhà lấy đồ dùng cá nhân và lau chùi giúp mẹ, thời gian còn lại tôi luôn ở bệnh viện. Người nổi tiếng giống đặc sản quý hiếm, càng ít xuất hiện, “thực khách” càng thèm khát của ngon vật lạ. Ngược lại mỗi ngày xơi nem công chả phượng sẽ thấy nhạt hơn nước ốc. Tôi càng không ngoại lệ, dù là siêu sao thế giới - em trai của hai nam thần hút gái như nam châm hút kim loại.

Một tháng qua, dăm ba kền kền lượn lờ trước mặt tôi, lần nào cũng bị tôi đuổi sấp mặt, chúng vẫn lao vào như thiêu thân, còn lại hầu hết đếch hứng thú với thằng luôn mồm chửi bậy, đuổi fan hơn đuổi tà, dọa bóp cổ vặt trụi lông kền kền.

Chậc, mải nghĩ vẩn vơ tới lúc nghe Rose gọi, tôi mới biết đã đến bãi gửi xe. Tôi vội đội mũ bảo hiểm gài trên mô tô để che gương mặt lúng túng. Rose thấy tôi “có tật giật mình”, bèn không đòi đội mũ cho nhỏ như mọi lần, nhỏ tự làm để tránh ngại ngần với người ngoài, nhưng đếch giúp tôi dắt xe, con nhỏ muốn xem “bạn trai” thể hiện “đàn ông tính”. Tôi không thấy mặt Rose, đoan chắc nhỏ tít mắt trông tôi hì hục đẩy mô tô thể thao hình bọ ngựa. Thằng cha trông xe mím môi không dám cười.

Tôi lên xe, Rose ngồi phía sau, đôi tay nhỏ chạm hông, tôi nhấn ga phóng ngay khiến ngực nhỏ đập mạnh vào lưng, cơ thể tiếp xúc hai lần chỉ sau ít phút, không cố ý phóng nhanh nhưng xung quanh nhiều người, tôi và nhỏ vẫn ngường ngượng kiểu đếch giải thích nổi. Nếu mọi thứ bình thường như xưa, tôi gào mồm ngay, khổ cái hai đứa vừa “thân mật” đến nỗi khí nóng chưa tan, nay nó hơ lửa dọc sống lưng. Tôi lén liếc Rose qua gương xe, nhỏ muốn ôm nhưng ngập ngừng không dám, “bạn trai” ngắn hạn liền biết “bạn gái” tạm thời cũng bị ngọn lửa quái đản “hành”. Tôi thở phù cố ý thô lỗ:

- Ơ kìa, tôi tưởng cô ngồi vững rồi chớ?

Chung quanh vang tiếng khinh khích, đám gái che miệng cười, lắc đầu cạn lời tên ngố gái. Tôi tủm tỉm trông Rose trong gương, đôi vai nhỏ khẽ rung, có lẽ đang cắn môi nén cười “bạn trai” cố tình show tính thô thiển. Hình như tôi “khôn” ra theo từng phút từng giây ở bên nhỏ, tôi thích thú điều không tưởng đó và nói bằng giọng “nổi quạu”:

- Nè, sư tử cái, bây giờ muốn ôm hay muốn ngã thì bẩu đây?

Nhỏ cười khục vỗ nhẹ vào lưng tôi, cố tình ngúng nguẩy:

- Hứ, đồ vô duyên!

Nhỏ vừa nói mát vừa ôm tôi, hai đứa giả bộ cho cố rồi vẫn thấy tê rần sống lưng, ngực nhỏ rung rinh chuyển động trên cơ thể tôi, tôi lại là thằng bị coi là “ai đó” của nhỏ, khí nóng hừng hực như thiêu như đốt lần nữa. Toàn thân râm ran, mùi hương dịu êm quấn quýt không chịu rời xa… như cái cách con nhỏ bám dính lấy tôi mỗi lần gặp nhau. Tôi phải chạy xe ngay, nếu còn dừng mãi ở đây, có khi… thần hồn… điên con mẹ nó đảo mất…

Tôi tự nói với mình đến đâu, cảm giác mặt đỏ bừng bừng đến đó, cuống quýt lắc đầu xua ngay con vượn đang nhảy loạn xạ. Xe phóng vụt qua cổng bệnh viện, băng băng chạy trên đường phố, nhỏ bèn nói với giọng điệu sợ “thời gian trôi quá nhanh”:

- Anh, chạy chậm thôi, em muốn ngắm cảnh!

Tôi chép miệng:

- Đường phố cái xứ này ngày nào chả như ngày nào, nó còn cũ hơn cái mặt tôi nữa, cô đi vô số lần rồi mà đếch chán à?

Nhỏ bật cười khúc khích điệu châm chọc tôi “ngố gái” như cũ, tôi quen cách “trêu ngươi” đó lâu rồi, nãy lại hứa làm bạn trai hết hôm nay, thôi thì đành gật gù nghe lời “người yêu”. Tôi giảm tốc xuống còn một nửa, mô tô quẹo trái ngoặt phải lượn lờ khắp thành phố. Một tuần nay, Rose nhiều lần thót tim thành thích thú tài đánh võng siêu đẳng, mô tô hóa thành vệt đỏ đen lúc… xiên chéo hình zích zắc luồn lách “trượt patin” qua dòng xe cộ chen chúc, lúc lại lao vùn vụt như bọ ngựa bắt mồi.

Nhỏ hưng phấn suốt một tuần, nay bắt tôi chạy với tốc độ cưỡi ngựa xem hoa, không ngớt cười cười nói nói, giọng đanh đá sắc bén thường lệ biến mất, bên tai tôi vang tiếng oanh vàng trong như chuông ngân, ngọt hơn mật quyện đường; hễ thấy điều lý thú, nhỏ tíu tít vỗ vai, hào hứng chỉ trỏ cứ như phát hiện ra châu lục mới vậy. Tính cách hồn nhiên nhỏ luôn “tự hào” là đáng yêu ấy… chẳng biết từ bao giờ… mang cảm giác mỗi khi ở bên tôi, nhỏ đang sống trong một thế giới hoàn toàn khác.

Thế giới đó chỉ có niềm vui…và… ngập tràn tiếng cười hạnh phúc… quên hết ưu phiền!

Có lẽ ngoài lời hứa, tôi còn muốn nghe âm thanh trong sáng thiên thần ấy, thằng bị coi là bạn trai mới “chiều chuộng” nhỏ… như người yêu thực sự.

Tôi lại có cảm giác vẫn còn một lý do nữa. Nhưng chẳng thể xác định đó là gì, chỉ thấy vành tai nóng bừng ngay cả khi nhỏ đòi:

- Anh, ăn kem nha!

Tôi nhăn nhó nhìn sương giá đầy trời:

- Lạnh sun vòi đòi ăn kem, cô muốn tôi oánh trống bằng răng với môi cho nghe đấy à?

Tiếng cười hinh hích khiến tôi giật thót nhận ra vừa chơi ngu:

- Thôi ăn… rồi…

Nhỏ cười khùng khục đập vai tôi:

- Nè, anh lại bắt đầu rồi đấy, em là con gái đó, cấm anh nói bậy!

Tôi thở phù đỗ xe trước quán kem Mùa Đông Không Lạnh, tôi vừa lổm bổm vãi cả không lạnh vừa xoa xoa hai cánh tay, tháo mũ bảo hiểm, nhỏ đưa mũ cho tôi cài lên gương một thể, chúng tôi ló mặt, chỉ có vài khách trong quán ra xin chữ ký, mấy đứa trên đường dừng xe chụp vài kiểu rồi phóng đi luôn, đám tản bộ trên vỉa hè còn chẳng thèm liếc đặc sản ngán tận cổ. Chúng tôi mới có thể thảnh thơi ngồi nhâm nhi kem lạnh, ngắm phố xá xô bồ tấp nập muôn hình muôn vẻ. Nhưng nay là cuối tuần, rất đông cha mẹ dẫn con đi chơi, chúng cười khanh khách sà đến bao vây tôi, đứa xin chụp ảnh, đứa đòi mua kem, đứa lại lay tay áo tôi, nhún nhảy ríu rít nói:

- Anh vào công viên Vườn Cổ Tích chơi với em đi!

Cha mẹ thuộc mọi thành phần giàu nghèo, sang trọng, bình dân, tôi dự kiểu gì cũng có ai đó bế con bỏ đi để tránh xa tên mất dạy. Đoán như thần, mấy bà mẹ trẻ ăn mặc sành điệu, xinh xắn đáng yêu, chau mày nhăn mặt đến gần con cái đang đòi tôi đi chơi công viên với chúng. Tôi bị “phũ” thế này vô số lần nên chả rảnh hơi bực bội, các cô gái lại thay đổi thái độ, hào hứng vây quanh tôi, nhiều cô nàng còn chúm chím kiểu mắc lừa rồi nhá. Rose cười khinh khích trông tôi vỗ trán than:

- Bị lừa như trẻ con, ngu người!

Các ông bố chẳng khó chịu vợ đang bá vai choàng cổ tôi, mấy chả còn lầy lội trêu chọc:

- Nào nào nào, vợ con tạo dáng thật điệu đà cho ba chụp nào…

- Hiếm khi “gần gũi” với siêu sao thế giới, thân mật tí đê vợ ơi cho anh chụp làm kỷ niệm để đời chớ! Há há…

- Anh sẽ phóng to tấm ảnh có một không hai này còn bự hơn ảnh cưới và sẽ treo nó nơi trang trọng nhất trong nhà!

- Con gái tạo dáng đê, vợ thơm má Idol của em đi, cùng lắm tối nay anh ngủ ở phòng khách một mình!

Một ông bố hào hứng nói với những gia đình bình dân:

- Ô kìa, sao lại đứng đó, chung vui với chúng tôi đi, ngại quái gì, ai chẳng như ai!

Tôi cùng Rose và đám đông cười rần rần, từ ngày thành siêu sao thế giới, hôm nay là lần thứ hai tôi cảm nhận mình thực sự là “người của công chúng” theo nghĩa tích cực. Vi diệu thay, hai lần đều đến từ trẻ con ngây thơ.

Có lẽ tôi có duyên với con nít thật.

Từ bệnh nhân nhí đến đám trẻ ngoài đường đều quây lấy tôi chụp ảnh, chúng cười hồn nhiên vơi bớt ưu phiền cho tôi. Hễ ngắm những thiên thần bé nhỏ, tâm hồn tôi lại bình yên… giống lúc… ở bên… Lưu Ly… cháu gái đáng yêu của tôi.

Dạo này tôi luôn nhớ tới Lưu Ly, có lẽ vì… chúng tôi… không còn nhiều thời gian nữa.

Nhớ đến Lưu Ly, tôi bất giác bật cười hình ảnh nhí nhố hiện lên trong đầu: thằng nhóc siêu quậy… Kim Thái Dương đang nhe răng toe toét trêu ngươi. Hễ gặp tôi, nó hâm mộ cuồng nhiệt hơn fan chân chính, cưỡi lên vai bắt tôi chạy nhong nhong khắp bệnh viện. Nào giờ Lưu Ly là người duy nhất được “đè đầu cưỡi cổ tôi”, con bé là viên ngọc mỏng manh trên sợi chỉ mành lung lay trước gió, tôi phải mang niềm vui nhiều nhất có thể đến thiên thần, bèn nảy ý cho phép Kim Thái Dương “phạm thượng” để hai đứa nhỏ làm quen nhau. Kế hoạch thành công hơn mong đợi, từ đó chúng dần dà thân thiết hơn cả với tôi. Trẻ con dễ kết bạn, nếu có thứ kết nối sẽ thân rất nhanh, tôi nguyện làm cầu bập bênh để chúng vui chơi thỏa thích.

Người hâm mộ thấy tôi ngẩn ngơ bèn huơ huơ tay trước mặt, tôi giật mình cười trừ selfie, ký tặng mỏi tay đến lúc tất cả hài lòng tạm biệt mới thôi. Tụi nhỏ nằng nặc đòi tôi vào công viên, ba mẹ chúng lia mắt sang Rose đang cười mủm mỉm, nhỏ nhìn vu vơ nhưng thỉnh thoảng liếc trộm tôi, ánh mắt ngập tràn nhu tình ngầm xác định:

“Lời đồn là thật đó, không phải giả đâu!”

Ai nấy tủm tỉm, nhẹ nhàng dỗ ngọt con, chúng vẫn đòi tôi đi. Tôi và Rose không nỡ để lũ trẻ buồn, trả tiền kem, lái xe đến bãi đỗ, theo chân trẻ nhỏ vào công viên. Tôi cùng Rose xuất hiện, chúng tôi lọt thỏm trong biển người náo nhiệt, một tiếng đồng hồ chụp ảnh, ký tặng fan, một tiếng vui chơi cùng fan nhí cưỡi ngựa đu quay, trượt cầu tuột, bập bênh, đập thú, gắp thú bông đến gần hết cửa tiệm… cùng đủ trò con nít khác, bọn trẻ tạm biệt chúng tôi mà không phụng phịu nữa.

Lâu lắm rồi niềm vui theo đúng nghĩa đen mới trở lại với tôi. Rose thấy tôi cười suốt lúc vui chơi, nhỏ che nửa miệng chớp chớp mắt y hệt icon “khúc khích” trên ứng dụng chat ngày xưa. Tôi bật cười thành tiếng nhận ra… nhỏ có sở thích bắt chước thứ kinh điển giống hệt mình.

- Anh cười giề, xấu trai còn vô duyên!

Rose ngước mắt trông cha mẹ đang vui chơi với con cái đằng xa. Tôi thấy nhỏ đương chăm chú quan sát các bậc phụ huynh, chỉ trong mấy giây, sắc mặt nhỏ biến chuyển liên tục từ vui tươi đến trầm ngâm lo lắng, khó hiểu vì sao con nhỏ tự nhiên lại “kỳ quặc”, nhỏ show điệu bộ chưa thể tin tưởng thật giả rồi thở phù một hơi, cái cách gạt bỏ vấn đề nan giải na ná lúc tôi thấy cũng bực mà thôi kệ mẹ đời, tôi liền cười khục tự nhủ con nhỏ này cũng thú vị đó chớ. Nhỏ nheo mày nhếch môi ngó tôi chằm chằm muốn nói cười cái giề mà cười hử, tôi chép miệng với nhỏ:

- Chậc, cái cục đời này hôi thối thật đấy, nhưng ngay cả trong bãi rác cũng có thứ giá trị, huống hồ… cơ mà thôi… cha mẹ chúng có thật lòng muốn con cái vui chơi với tôi hay chỉ lợi dụng danh tiếng ngôi sao cho mục đích cá nhân, tôi chẳng hơi đâu lăn tăn làm gì, cuộc sống đó với tôi trước đây mệt não thế nào, bây giờ vẫn thế, tương lai có lẽ cũng đếch thay đổi.

Tôi trầm tư như đang nói với chính mình:

- Tôi quen rồi!

Chỉ là ba từ đơn giản nhưng đối với người luôn quan tâm đến mình, ba từ đó chất chứa cô đơn không muốn chia sẻ với ai. Đóa hồng mặt ủ mày chau, đương buồn hiu buồn hắt, con nhỏ bỗng nhiên tươi không cần tưới, múm mím cười ngắm tôi. Rose không bao giờ nói lý do mình vui cũng như chẳng đời nào tâm sự vì sao lại buồn tủi giận dỗi tôi. Lần này con nhỏ hân hoan hơn mọi lúc tươi cười rạng rỡ với tôi, nhỏ còn biểu lộ cảm xúc một cách dễ hiểu nhất để… tên ngốc không hiểu tâm lý con gái… biết nhỏ vui vì… ai đó đang tâm sự nỗi buồn trăm năm lòng chỉ nói với lòng mà thôi…

Tôi khẽ cười ngắm đóa hồng đỏ bừng mặt, lơ đãng ngó vu vơ để lảng tránh tên xấu trai lại vô duyên khiến nhỏ ngượng ngập.

Tôi mỉm chi nói hết ý mình:

- Chỉ cần ngắm đám trẻ vô tư tươi cười là niềm vui với tôi, cục đời có đa đoan hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa!

Rose đang e lệ, nghe tôi nói chuyện văn hoa bay bướm, nhỏ chớp cơ hội cười khúc khích trêu chọc cho đỡ thẹn thùng:

- Ghê ta, triết lý vãi cả đạn, đêm nay chắc bão to quá!

Tôi phì cười con nhỏ bắt chước giọng điệu “đả kích trêu ngươi” của Sam siêu quậy. Hai đứa vui vẻ tiến vào khu giải trí phức hợp Xứ Sở Thần Tiên. Chốn này dành cho mọi lứa tuổi. Mỗi địa điểm vui chơi sở hữu hình hài khác nhau, người thích lễ hội sôi động đậm tính hoang dã và phim ảnh sẽ về hướng Tây - nơi tọa lạc vô số tòa nhà mô phỏng kiến trúc trong phim bom tấn: biệt phủ trang hoàng bề thế với phong cách hiện đại phương Tây, hành cung biệt viện cùng cung vàng điện ngọc mang âm hưởng cổ điển phương Đông, hai dãy kiến trúc đối lập nhau nhưng soi chung dòng sông uốn lượn như dải lụa đào tung bay theo gió. Ban ngày, dòng sông trong vắt hóa thành tấm gương cho thượng đế ngắm dung nhan lấp lánh ánh vàng… đẹp rạng ngời mà không chói lóa. Hoàng hôn buông rủ, dòng sông là thiên đường của hàng vạn ánh đèn khoe sắc như tinh tú tỏa sáng trên bầu trời đêm.

Kẻ mê trò đỏ đen hướng đến phương Đông - nơi con bạc khát nước trác táng là tổ hợp sòng bài gồm một dãy liên hoàn biệt thự đậm chất quý tộc - kiến trúc hoàn hảo từng centimet đạt mọi tiêu chuẩn xa hoa lộng lẫy, hoành tráng bóng bẩy như thiên cung dành cho thượng đế… đốt tiền. Hình dạng bề ngoài của những con quỷ hút cạn máu người, ăn thịt không nhả xương này đều “xăm” sóng nước hình kim ngân tiền vào như nước, khắc họa hoa văn mây trời hình tài bảo tiền ra nhỏ giọt.

Hội thích hòa mình vào thiên nhiên hùng vĩ huyền ảo như fantasy sẽ xê dịch sang hướng Nam. Tôi là fan cuồng thế giới giả tưởng, nhưng đang đói bèn kéo Rose qua hướng Bắc lan tỏa mùi hương quyến rũ. La cà hết quán xá này đến cửa hàng nọ, sống mũi liên tục nhảy múa, tôi nhảy tót vào quán ăn quen thuộc mà chẳng quan tâm phong cảnh trên bến dưới thuyền, du khách đông hơn trẩy hội, túm năm tụm ba quanh các gánh hàng rong, tấp nập ra vào tửu lâu khách điếm sơn son thếp vàng, hai tầng tám mái với đầu đao cong vút hình cánh cung.

Mấy năm nay có phong trào cuồng cổ phong phát điên phát rồ, mạng ảo hô hào khôi phục văn hóa cổ xưa… như cái đám diện đồ cổ đại đương lượn lờ xung quanh. Bọn con buôn biến địa điểm ăn chơi chè chén thành họa lâu thi các, mấy thằng cha đệ tử lưu linh phái lập hội “xướng họa đề thơ”, xưng huynh gọi đệ đếch khác gì đám giang hồ lục lâm thảo khấu bên mẫu quốc. Tiếng hò hú chén chú chén anh vang động khắp nơi, vọng đến tận nơi tôi và Rose thưởng thức gà quay tẩm mật ong.

Tôi đói sôi ruột nên đếch cần giữ ý, thoải mái tận hưởng một trong tứ khoái, gặm ngấu gặm nghiến, mỡ dính tèm lem mép miệng cũng chả thèm lau. Rose toan lấy khăn đưa rồi rụt tay lại ngay, nhỏ thu hồi ý định cực nhanh, tôi vẫn kịp nhận ra cử chỉ “bất thường” nhưng không hề lạ đó, có lẽ nhỏ e “bạn trai” mất thể diện với đám đông, to đầu rồi còn để “người yêu” nhắc nhở chuyện ăn uống, bạn gái tạm thời đành đưa bát ngang miệng giả bộ ăn, nhằm giấu nụ cười chực chờ bêu xấu hai đứa.

Quan trọng là có thể nhỏ không muốn làm tôi mất hứng. Tôi đoán thế, chắc chắn đúng đến chín mươi chín phẩy chín phần trăm. Tôi thử ợ hơi phát để xác nhận một phần trăm còn lại, đám đông đang chụp hình quay clip liền cười khục, nhỏ suýt chút nữa sặc nước, khẽ ho hắng. Tôi thản nhiên rút khăn giấy lau từng li từng tí đến khi mồm miệng sạch bong mới thôi. Cô chủ quán cười tít thò lò trêu chúng tôi:

- Sạch tới mức tôi có thể soi gương bằng môi siêu sao thế giới. Đúng là trước và sau khi có bạn gái… - Cô chủ cười duyên với Rose - Khác xa một trời một vực, nhỉ?

Nhỏ múm mím cười chống cằm nhìn bâng quơ, tôi thấy má nhỏ thoáng hiện một đóa hồng đỏ rực, bèn tỉnh bơ hỏi mượn gương cô chủ quán, cô ta lờ mờ biết ý và dù đếch hiểu vẫn đưa như thường. Tôi nghếch đầu nghiêng gương bên này, tay trái sờ sờ môi, ngả mặt đảo gương bên kia, tay phải vuốt vuốt cằm tự hào thốt lên:

- Ô, mềnh cũng đẹp trai phết nhể? Thế mà “ai đó” chê xấu?!

Toàn bộ trố mắt nhòm tôi, Rose cũng quay sang ngó tôi không chớp, mọi người dòm tôi bắt chước nụ cười “vạn người mê” của nam thần Kai, tất cả cùng cười vang trời. Tôi sảng khoái trả lại gương cùng tiền ăn cho chủ quán, tiếp tục hành trình “chiều chuộng người yêu”. Bây giờ mới 15 giờ chiều, tôi phải bị gái hành 9 tiếng nữa, nhưng chẳng khó chịu bực bội giống trước đây.

Tôi còn thấy chưa từng vui như lúc này.

Một niềm vui không theo nghĩa đen, chẳng theo nghĩa bóng.

Đó là một niềm vui “quái lạ” nhất từ xưa đến nay.

Cơ mà kệ…

Tận hưởng niềm vui có một không hai đã, vui theo nghĩa nào để sau hãy tính.

Tôi nhón hơn chục que xiên thịt nướng nữa. Nhỏ tham ăn không kém, vô tư khoác tay tôi la cà mọi cửa hàng sang chảnh, sà vào quán ăn vặt bên vệ đường, tôi gặm thịt rau ráu, thích thú trông làn môi căng mọng bị mỏ khoét phá hình tượng, nhỏ luôn mồm nhai tóp tép mấy món khoái khẩu, chốc chốc ra hiệu tôi hả miệng để “nhét” đồ ăn thức uống vào họng “bạn trai”. Nhỏ cất tiếng khanh khách, đôi mắt to tròn híp lại chỉ còn thấy lông mi cong vút. Từ ngày gọi tôi là anh, xưng em, đôi mắt biết cười đó luôn trong tình trạng muốn nói thay nhỏ:

“Mỗi ngày với em là một niềm vui!”

Chậc, hình như mềnh hơi sến. Cơ mà kệ, miễn nhỏ vui trong ngày ý nghĩa này, biến thành thằng khờ đứng làm thơ, tôi chấp nhận không chút do dự, bạn trai ngắn hạn hào hứng cùng bạn gái tạm thời tham gia trải nghiệm thực tế, chúng tôi “quậy phá” khắp nơi, quẩy tung mọi trò thử thách từ đơn giản dễ xơi như... nấu ăn đến xương xẩu khó gặm như hát... karaoke, nhỏ đinh ninh tôi thô lỗ chắc giọng hát “bá đạo” hệt cái tính nóng nảy bạo lực, bèn lầy lội rủ tôi chơi game với các cặp đôi khác, trước khi bốc thăm may rủi, ai tham gia cam kết với chủ trò và khán giả, trúng tiết mục nào (tất nhiên không bắt hôn nhau hay chuyện đếch thể làm được), người chơi phải hoàn thành.

Kết quả đúng mong đợi của nhỏ và đám đông muốn nghe giọng ca... có 1 - 0 - 2 của vệ binh hổ báo nhất dải thiên hà. Nhỏ khục khục rung vai, đám đông mím chặt môi vẫn không nhịn nổi cười trông tôi chống nạnh, cái mặt nghệt ra hơn mất sổ gạo, bộ dạng câm nín giống tấm ảnh “thách xem không cười” gây bão mạng năm ngoái. Mọi người chẳng dám giục, nhỏ khoái chí cười chảy nước mắt “ngắm” tôi đếch thể câu giờ thêm nữa, bạn trai bị hành tối tăm mặt mũi ngán ngẩm bước lên cầm micro, gã chủ trò đánh bạo hỏi:

- Bật nhạc nhé?

Tôi nhắm mắt hít thật sâu, thở phù ra nói bật đê. Gã lưỡng lự một hồi liếc sang Rose, nhỏ giơ ngón cái khích lệ, điệu bộ tự tin có nhỏ bảo kê, không cần phải sợ, gã vẫn run run bấm nút, tôi há hốc miệng nghe nhạc nền bài hát:

“Ánh sao băng qua mắt em!”

Tất cả reo hò phấn khích nền nhạc sôi động quen thuộc, bắt đầu nhảy theo nhịp điệu từ lâu là biểu tượng vũ đạo mọi thời đại. Tôi lừ mắt lờ đờ nhòm Rose háo hức trêu ngươi. Tôi lầm bầm “chửi thề” thích “chơi xỏ”, thằng này sẽ cho tất cả bể bụng luôn, nghĩ gì hát nấy, tôi cố ý bóp méo giọng lúc eo éo hệt lợn bị chọc tiết, lúc lại rống lên hơn bò động đực. Khán giả vốn chuẩn bị tinh thần chịu tra tấn lỗ tai, tất cả vẫn đếch ngờ “siêu phẩm” tới mức chim chóc bay loạn, trẻ con cười lăn cười bò.

Rose mở to hết cỡ đôi mắt tròn xoe “ngắm” tôi, đám đông không tin nổi, nhòm chăm chăm, toàn bộ ôm bụng cười ngặt nghẽo chảy nước mắt. Mấy người cố tình troll tôi, tôi tỉnh queo hát trọn bài hai lần để đáp trả trò “xúc phạm nghệ sĩ”, chốc lát nhái giọng thái giám khiến lắm kẻ ho quặn ruột mà không dám xin dừng hát. Bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay rầm rầm vang dội bốn bề, khán giả khoái chí cười tươi rói... tán thưởng tôi:

“Soái ca Kai sắp bị soán ngôi hát hay nhất thế giới!”

“Tuyệt phẩm con mẹ nó luôn. Há há há!”

“Hôm nay tôi lại có thêm một Idol nữa.”

“Sam patin là số 1!”

“Người hùng quốc dân Hoàng Kim. Nam thần Kai. Soái ca Sam… vô đối thế giới!”

Tôi giả bộ lừ mắt lườm “con hàng” vừa xỏ xiên mình, hắn quắn đít sun vòi, mặt mũi tái xanh tái mét hối hận chơi ngu, tôi chép miệng cười giải tỏa nỗi sợ... kẻo hắn đái ra quần lại mất vui. Mọi người ồ lên ha ha.

Rose không ngậm nổi miệng suốt màn trình diễn siêu kinh điển, âm thanh sảng khoái phiêu theo giọng ca cực phẩm, tiếng cười lanh lảnh... vang vọng lan tỏa... khắp nơi chúng tôi đi qua.

- Giận em hông anh?

Tôi liếc nhỏ đang che miệng hinh hích, đôi mắt tinh nghịch lấp lánh niềm vui bất tận, nhỏ liên tục trêu ghẹo đến lúc tới phía Nam - nơi tín đồ giả tưởng đắm chìm vào thế giới fantasy thực tế ảo, tôi hắng giọng:

- Miễn là cô vui, có thành trò cười, tôi cũng chấp nhận làm thằng hề!

Nhỏ nghe lời trách “yêu” liền tít mắt, cơ mà nhận ra ngay có gì đó không đúng, tôi hé miệng cười “giễu cợt”, nhỏ ngớ người, miệng hả ra ngáo ngơ nhòm tôi phô bày bộ dạng “trả đũa”, tôi đếch nói gì nhưng cái ý “trò này diễm xưa rồi” hiện rõ trên từng biểu cảm phản dame, tôi khoái trá cười khanh khách:

“Rose đếch phải hoa hồng!”

“Rose là sư tử cái!”

“Đanh đá lại vô duyên combo thêm vô dạng!”

“Rose đếch phải hoa hồng!”

“Rose tham ăn tục uống!”

“Một suất gà sốt mật, hai bát bún riêu cua, ba tô phở tái gầu!”

“Hút cạn đáy trà sữa, tráng miệng dưa trộn bở!”


Chung quanh vô số du khách đang vui chơi. Rose kệ người ta chỉ trỏ, bơ luôn tiếng xì xào bàn tán, phớt lờ cả ánh đèn chụp ảnh nhấp nhoáng, tôi hát câu nào, nhỏ bóp mồm véo miệng tôi câu đó, tôi cười ngoác mồm để mặc nhỏ trút giận hờn dỗi:

- Anh dám lừa em… - Con nhỏ đột nhiên ngừng vò đầu bứt tóc bạn trai, tôi nheo mắt trông nhỏ bắt chước icon “khúc khích” - Hô, tự nhiên nổi hứng trêu em thế, đáng nghi quá nha!

Tôi tỉnh queo nhún vai:

- Tôi không còn là tấm chiếu mới nữa!

Nhỏ cười híp mắt điệu bộ ngứa đòn giống icon bọ ngựa nhún vai. Tôi mủm mỉm ngắm gương mặt luôn rạng ngời khi ở bên mình, nhỏ đỏ mặt ngượng ngùng nhưng vui mừng nhận ra điều lạ. Tôi cảm giác điều lạ đó dường như chưa từng tồn tại… và… nhỏ chờ nó từ rất, rất lâu rồi. Tấm chiếu mới lại thành chưa từng trải, tôi không hiểu sao nhỏ cười chúm chím, đôi mắt long lanh lấp lánh hình trái tim, tảng lờ lơ đãng ngó nơi không có tôi, tích tắc hai giây lại lén lướt qua mắt tôi, nhỏ lặp đi lặp lại cách cư xử kỳ quặc ấy, tôi chưa nhận ra ý nhỏ, cơ mà trước mắt đám đông đang dòm ngó, tôi đâu thể để nhỏ sượng sùng lúng túng, tên sắp hết ngố gái bèn cười duyên với nhỏ, nụ cười đôi chút gượng gạo vẫn tô màu hồng rực lên đóa hồng. Trời lạnh giá, hơi thở phả mù khói, luồng khí quái đản lại trỗi dậy đốt nóng má hai đứa. Bọn hóng hớt đương tọc mạch, tôi bèn chóp chép miệng, giả bộ xem đồng hồ rồi hốt hoảng nói:

- Thôi chết, bốn giờ rồi, một tiếng nữa ông anh sẽ tổ chức họp báo, tôi không muốn lỡ dịp xem ổng khóa mõm kền kền.

Rose phì cười cái cớ không thể hợp lý hơn, nhanh chóng cùng tôi đến quầy đăng ký. Nữ tiếp tân xinh đẹp tươi cười:

- Thế giới giả tưởng hoan nghênh quý khách. Xin hỏi...

Tôi ngắt lời ngay:

- Lần này người chọn không phải tôi. - Tôi trỏ sang Rose - Mà là sư tử cái!

Nữ tiếp tân giơ tay che miệng cười trông Rose đập vai tôi, nhỏ quay qua nói với cô gái:

- Tôi muốn trở về thời trung cổ du ngoạn đại mạc thảo nguyên!

Tôi nghiêng đầu nhướng mắt chớp chớp ngó Rose, không ngờ nhỏ có cùng sở thích với tôi, cơ mà khoan, nhỏ đang phớt lờ tôi, tôi ngố gái thật vẫn nhận ra thói quen hễ muốn che giấu chuyện tế nhị hoặc ngại ngùng, xấu hổ, nhỏ lại diễn vai em nào biết, em nào có hay. Nhỏ đếch cho tôi cơ hội buột mồm, cầm hai thẻ từ tay nữ tiếp tân, đưa cho tôi một cái. Tôi chuyển khoản thanh toán tiền, nhỏ chẳng nói lời nào khoác tay tôi bước vào thế giới giả tưởng.

Chúng tôi đến trước cổng xám bạc, cột bên trái trong suốt như nước chạm hình phụng vũ cửu thiên, cột bên phải làm bằng khối thép đen tuyền khắc hình nửa người nửa quỷ đứng sừng sững như thần, thân thể phát tán sấm sét màu tím chói lóa không gian, “gã” chỉ thẳng kiếm lên trời, thần thái kiêu hãnh tương đồng Thất Thường tướng quân - viên tướng huyền thoại của Hồng Hoang quốc.

Phần trên cùng cánh cổng phác họa một con sói gộc thảo nguyên, nhe nanh múa vuốt, tròng mắt đỏ lòm màu máu muốn ăn tươi nuốt sống cả khách tham quan. Tôi đến đây vô số lần, luôn hào hứng hệt lần đầu tiên, không thể kìm nén phấn khích, bước đến hai nhân viên đứng canh cổng, một gã khoác trang phục giáp da tướng thảo nguyên, tay cầm đao cong vút, tóc bện xoắn thành tết buông xuống hai vai, gã kia mặc soái giáp đại tướng trung cổ của Hồng Hoang quốc. Hai gã cúi chào, cầm thẻ từ tay nhỏ và tôi:

- Lệnh bài hợp lệ!

“Tướng Hồng Hoang” tiếp lời:

- Nam nhập vai Thủy Phụng tướng quân… Nữ nhập vai…

Tôi không kiên nhẫn chờ đọc phân vai, lập tức kéo nhỏ xuyên qua cánh cổng, thân thể hòa vào làn sương mù mờ ảo, quần áo ảo hóa thành trang phục cổ đại. Rose cười khinh khích trông tôi biến thành chiến binh đích thực, chân đi giày da sói, tay bọc vòng sắt bảo hộ màu bạc, thân khoác chiến bào thiết giáp bọc bên ngoài giáp da.

Tôi nghe tiếng cười liền hếch mắt ngó sang Rose, miệng há ra chữ A đếch ngậm lại nổi, mắt tròn hơn chữ O trông Rose thả dáng thướt tha cùng xiêm y màu tuyết. Nhỏ vốn cao ráo, thân thể lại “phổng phao” với đường cong uốn lượn như cầu vồng trong mưa, tôi tưởng nhỏ chỉ quyến rũ khi diện trang phục táo bạo bó sát thân thể gợi cảm, nào ngờ “body” bốc lửa đốt mắt đám háo sắc, giờ đây hóa thân thành mỹ nhân cổ đại, đóa hồng lại mong manh như sương khói, dịu dàng yểu điệu tựa cành liễu lay động trước gió.

Tôi biến thành thằng khờ đứng làm thơ, ánh mắt bất giác không còn nhòm chòng chọc nữa mà là ngắm.

Đích thực tôi đang chiêm ngưỡng đóa hồng khoe sắc… giữa… đại mạc thảo nguyên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK