• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cú sốc đầu tiên

Chương 8


Nghiệp chướng


Spoiler: Chương 8: Nghiệp chướng
Bốn người chưa lau sạch nhơ nhuốc trên cơ thể, JK cùng Anh Đào xuất hiện, áp lực từ ác quỷ bao trùm toàn bộ, không khí căng thẳng ngột ngạt. JK hứa tha, nạn nhân lo sợ không biết lão hài lòng hay lại bắt chịu nhục. JK mãn ý nhưng chưa chắc giữ lời, Hoàng Kim phải rào trước:



- Ông thỏa mãn mới đích thân đến để hạ màn?



Tên vệ sĩ mang ghế cho JK ngồi. Lão nhếch mép liếc mẹ con Ngọc không kịp lấy quần áo, các nàng che ngực, khép chân giấu thứ vấy bẩn thân xác đang trào ra nội thể. Anh Đào nhặt y phục dưới đất liền bị JK trách mắng. JK quyết lăng nhục phụ nữ, cô gái tóc vàng uất hận thay nạn nhân, ngoài mặt lựa lời nhẹ nhàng với lão:



- Mọi chuyện kết thúc rồi, coi như con cầu xin cha!



Anh Đào chưa từng xin lão, nay phá lệ vì kẻ xa lạ. Nàng cũng là phụ nữ, không nỡ trơ mắt nhìn phụ nữ chịu nhục nữa. JK im lặng, Hoàng Kim nhắc lại câu hỏi:



- Ông có hài lòng không?



JK rít hơi thuốc nhả khói vào mặt Hoàng Kim:



- Hài lòng? Đương nhiên, các người mây mưa lũ lụt thế, ta không hài lòng hóa ra bị mù “nghệ thuật” à?



Bọn vệ sĩ cười rộ phụ họa bằng thô tục. Lời bẩn thỉu không nhục bằng lõa thể trước vô số cặp mắt nhòm chòng chọc. Hoàng Kim bắt thóp lại lão:



- Ông nói buông tha là không làm nhục chúng tôi nữa!



JK nhún vai:



- Tôi chưa từng nói cho mặc quần áo!



Chủ tớ JK giễu cợt. Hoàng Kim cười nhạt:



- Chuyện này chẳng mang cho ông lợi ích gì, nhưng với chúng tôi là tôn nghiêm. Kẻ quyền lực lại xảo quyệt nuốt lời, ông không sợ có kẻ phản bội vì mất uy tín? Một phút đắc ý mà tai hại về sau, đáng không?



Thuộc hạ nhao nhao kêu tin tưởng tuyệt đối. JK hếch miệng cười đám nịnh chủ. Lão muốn trêu đùa nạn nhân chút nữa chứ chẳng ham thích chuyện nhỏ nhặt. Lời Hoàng Kim tác động lão. JK bị phá thú vui bệnh hoạn, mất hứng phẩy tay lệnh Anh Đào đem quần áo cho nạn nhân. Giờ khắc cuối cùng, Hoàng Kim vẫn lo cho mẹ con nàng, Ngọc và chị em Lan đa tạ Anh Đào, các nàng thầm cảm kích Hoàng Kim nhưng không dám biểu lộ với hắn. JK nghếch mắt xem ba mẹ con mặc quần áo:



- Tôi chưa hiểu lý do anh cháy hết mình vì kẻ xa lạ, anh làm tình là xong nhiệm vụ, đằng này dành hết tâm tư cho họ. Không lẽ tôi đoán đúng, anh có tình ý với cả ba mẹ con?



JK hé miệng cười gian nhòm gương mặt các nàng đỏ hơn gấc:



- Ô sao lại đỏ mặt thế, tôi nói trúng tim đen tất cả à? - JK cười khoái trá - Hô hô, hung thủ bảo vệ nạn nhân, nạn nhân nảy sinh tình cảm với hung thủ, đôi bên phải lòng nhau! Mặn à nha, thực sự mặn chết khát ta rồi! Há há há…



Ba cô gái vừa thẹn vừa giận đám tiểu nhân cười đắc chí, hận không thể giết hết chủ tớ JK. Hoàng Kim bình thản mặc đồ:



- Vì chúng tôi vẫn còn là con người!



Vai JK rung lên cùng tiếng cười rinh rích, khuôn mặt hóa thành hình dạng nửa người nửa quỷ:



- Anh còn là con người? Các người mà là con người? - Lão khinh miệt liếc từng nạn nhân - Một lũ loạn luân vẫn còn là người?



Foursome với ba mẹ con, xét về đạo lý là loạn luân. JK ép buộc nhưng sự thật bốn người phạm tội trái đạo lý, tất cả cúi đầu hổ thẹn. Mọi chuyện không đơn giản như nạn nhân hiểu lầm ý JK, lão lúc lắc đầu nói giọng kéo dài lê thê:



- Hê, các người tưởng ta đang ví von tội này như loạn luân?



JK giả bộ co rúm người trước những cặp mắt hình viên đạn bắn vào mình:



- Tao lại sợ lũ loạn luân chúng mày quá cơ! - Lão rút trong người một tờ giấy quẳng trước mặt Hoàng Kim - Anh thu dọn tàn cuộc thế nào đây, người hùng quốc dân?!



Hoàng Kim nhặt lên xem, sắc mặt tối sầm, bàn tay cầm giấy run cầm cập, đồng tử dãn ra tròng mắt nổi vằn sọc máu nhìn trừng trừng dòng chữ. Mẹ con Ngọc trông Hoàng Kim bị kích động dữ dội, các nàng bắt đầu lo sợ, hết nhìn hắn lại quay sang JK, lão làm động tác chĩa micro trước mặt, “phỏng vấn” Hoàng Kim:



- Xin anh cho biết cảm xúc phạm tội loạn luân?! Sướng khoái, đau khổ, hay vừa đau lại vừa sướng!?



Hoàng Kim đột ngột gầm lên lao vào JK, tên vệ sĩ xông đến bẻ ngoặt tay đè hắn xuống sàn. Hoàng Kim gào thét điên cuồng:



- JK, lão già khốn kiếp, ông mau giải thích chuyện này cho tôi!



JK lượm tờ giấy lên ném cho ba mẹ con:



- Bình tĩnh nào, anh phải để họ cảm nhận tội lỗi cùng mình mới công bằng chớ lị!



Hoàng Kim giận dữ khiến ba cô gái chột dạ, các nàng muốn xem nhưng sợ hãi áp lực vô hình từ mảnh giấy vô tri. Do dự hồi lâu, Ngọc cúi xuống cầm lên đọc:



“Kết quả giám định gen di truyền, Kim mang nhóm máu AB, Thanh Ngọc mang nhóm máu AB, Thanh Hằng mang nhóm máu AB, ký tự gen trùng khớp, ba người cùng huyết thống. Xác nhận chính thức từ trung tâm xét nghiệm của viện công nghệ sinh học thành phố Viễn Đông, Hồng Hoang quốc!



Ngày xét nghiệm 15 tháng 10, ngày nhận kết quả 20 tháng 10.



Xét nghiệm và chứng nhận:



Trưởng khoa sinh học - bác sỹ Kim Liên!”



Giấy tỉ mỉ ghi chuỗi ký tự gen ba người trùng khớp nhau, bên dưới đóng dấu đỏ viện sinh học. Ngọc kinh hoàng nhận ra thân phận Thanh Hằng, run lẩy bẩy hướng về Hoàng Kim muốn hắn phủ nhận hiện thực tàn khốc. Hy vọng tan vỡ trong khóe mắt đỏ thẫm lệ cay. Nỗi đau của người đàn ông mạnh mẽ chứng minh chuỗi ký tự gen di truyền, Hoàng Kim không thể thay đổi sự thật Thanh Hằng là mẹ ruột mình.



Hắn hoang mang không hiểu, JK muốn kiểm tra gen, lão phải lấy máu, da hoặc tóc hắn. JK chưa từng tiếp cận Hoàng Kim. Ngoài dịp kết thúc giải điền kinh hoặc lễ Tết, quanh năm suốt tháng hắn bận tập huấn thi đấu ở nước ngoài. Nơi đó như một trại quân đội, bảo vệ nghiêm ngặt không ai có thể đột nhập. Lão không thể lấy cắp mẫu vật để xét nghiệm. JK ngó Hoàng Kim chau mặt xoáy tròng mắt sọc đỏ vào mình, bộ dạng muốn xiên chết đối phương kích phát phấn khích cho kẻ chủ mưu:



- Chậc chậc, gì mà căng thế người hùng, tôi chỉ tranh thủ anh vắng nhà, sai người lẻn vào tìm thứ có thể giám định gen thôi mờ. Hô, mẹ anh có tình có nghĩa vãi chưởng, bả cất giữ tóc hồi nhỏ của anh trong túi như báu vật. Tình mẫu tử thật bao la như biển trời. - Lão cười hềnh hệch - Ấy bình tĩnh, anh có giết tôi, lũ phạm tội tày trời cũng chẳng còn xứng làm người nữa!



Hoàng Kim không dám nhìn ba mẹ con. Chị em Lan lo lắng lay áo gọi mẹ hết lần này đến lần khác, con gái đâu biết đất trời sụp đổ trước mắt mẹ. Ngọc như cái xác vô hồn, không còn nghe giọng nói nghẹn ngào văng vẳng bên tai, không còn thấy bất cứ thứ gì, tất cả bị nhấn chìm vào bóng tối. Mọi cảm giác và tâm hồn nàng đã chết. Hai chị em cầm tờ giấy rơi khỏi tay mẹ, dòng chữ oan nghiệt uốn éo thành hình ảnh nhục dục bủa vây tâm trí, những lần thân mật, những nụ hôn đắm say quyến rũ hơi thở nồng nàn mang thanh âm mê hoặc đến tiêu hồn… nay biến thành âm thanh ghê rợn vọng từ địa ngục.



Thăng hoa và đê mê lưu vết không thể xóa nhòa trên làn da nồng mùi dơ bẩn. Thứ nhơ nhớp dấy từng cơn mê dại nội thể, mãi mãi chiếm linh hồn cùng tấm thân vẩn đục. Cảm xúc tội lỗi hóa thành ma quỷ vồ tinh thần hoảng loạn, chúng liếm láp xác thịt nhơ nhuốc đang quằn quại dưới tội nghiệt, xâu xé những tâm hồn tan vỡ. Chị em Lan co quắp cơ thể, đôi tay siết vành tai đến chảy máu, các nàng gần như phát điên trong tiếng cười quỷ dữ. Vang vọng nơi ảo giác mơ hồ là tràng cười the thé, JK sướng phát cuồng xem đám loạn luân khóc cạn nước mắt:



- Quả báo, đời mẹ ăn mặn, đời con khát nước!



Ân ái trong khổ nhục, Hoàng Kim bản lĩnh nhất, bị đày xuống địa ngục tuyệt vọng, lý trí vùng vẫy quyết liệt dưới móng vuốt bóng ma đang cào xé. Một trường đấu tranh tư tưởng, hắn ngoi lên khỏi vũng lầy không lối thoát để hỏi nguyên nhân nghiệp chướng:



- Chuyện này liên quan gì đến mẹ tôi?



JK chuyển sang hút thuốc lá, vẩy tàn xuống tay Hoàng Kim, lão ngả lưng ra ghế kể chuyện quá khứ:



- Ba mươi ba năm trước, một gã trai trẻ vướng phải lưới tình của thiếu nữ tuổi trăng tròn, đôi trai gái trải qua ngày tháng ân ái mặn nồng, thề non hẹn biển với nhau!



JK mơ màng trong khói thuốc nhớ về quá khứ tươi đẹp:



- Gã trai mới mười bảy tuổi, cái tuổi bẻ gãy sừng trâu nhưng ngu như một con bò, lúc đó gã chẳng có gì ngoài lòng nhiệt huyết và ngây thơ tin vào tình yêu một túp lều tranh hai trái tim vàng!



JK chuyển giọng hằn học, linh cảm cho hắn biết sắp nghe nguyên nhân hậu quả đêm nay:



- Mặc gia đình phản đối quan hệ, gã từ bỏ cả người thân. Vì cô ta, gã nỗ lực ngày đêm kiếm tiền lo cho hạnh phúc tương lai. - JK cười chua chát - Khốn nạn thay, sáu tháng sau, gã không ngờ người gã yêu thương lại cắm sừng lên đầu mình!



Câu chuyện gợi nhớ câu “đời mẹ ăn mặn”, hắn biết người đàn bà JK mỉa mai khiến đời con khát nước là ai, nhưng không chấp nhận sự thật:



- Ngửa ra cho thằng thiếu gia chơi cả đêm, con điếm nói với gã một câu: “Chúng ta không hợp nhau, chia tay đi!” rồi cắt đứt liên lạc để sống trong nhung lụa cùng thằng chó chết kia!



Lão cười khinh bỉ cũng để tự giễu một thời ngu muội:



- Cơ mà ở hiền gặp lành, sau lần nhận báo đáp ân tình sâu nặng, gã đâm đầu làm giàu bằng đủ nghề hèn mọn nhất và thề với trời phải phú quý quyền lực hơn đôi mèo mả gà đồng bằng mọi giá, cuối cùng phần còn lại thuộc về lịch sử!



Hoàng Kim chưa rõ thực hư câu chuyện, tâm lý vẫn bị đả kích dữ dội, sắc mặt mặc cảm xám ngoét giận dữ đến tím ngắt. Lão cười khẩy chuyển qua Ngọc, nàng không thể vô cảm trước lời xúc phạm, JK phun khói vào ánh mắt ngập tràn lửa hận, phẫn nộ muốn đốt cháy chính nàng và thiêu chết kẻ đẩy tất cả xuống địa ngục. Nạn nhân căm thù là niềm vui tột đỉnh với JK, dáng vẻ khoái trá mất hết hình dạng con người:



- Hãy nguyền rủa mẹ chúng mày đi, bà ta lăng loàn đĩ thõa, chúng mày phải trả giá bằng tội lỗi không thể tha thứ!



Hoàng Kim mồ côi cha từ nhỏ, mẹ ở giá hơn hai mươi năm nuôi dạy hắn trưởng thành. Từ lúc hiểu chuyện, Hoàng Kim nhiều lần khuyên mẹ đi bước nữa nhưng bà vò võ một mình. Mẹ luôn hòa nhã chưa từng mất lòng ai. Hoàng Kim thành ngôi sao lừng danh, bà chẳng muốn xuất hiện trên truyền hình, từ chối mọi cuộc phỏng vấn. Người mẹ mẫu mực tuyệt đối không phải kẻ bạc nghĩa phụ tình như JK bịa đặt. Thống khổ bị JK chọc ngoáy khiến Hoàng Kim nổi điên, JK giật mình trông mặt hắn biến dạng, nhất thời lão ngỡ đối diện quái vật. Hoàng Kim muốn lao vào xé xác JK, gã vệ sĩ bóp gáy đè hắn xuống đất. Hoàng Kim gầm lên hơn dã thú bị thương:



- Cha tôi là đầu bếp, không phải thiếu gia như ông nói láo!



JK hé một bên mắt thương hại nhìn Hoàng Kim:



- Hê, thật tội nghiệp! Thằng bố và con mẹ mày không cho mày biết ông nội mày bị phá sản sao? - Lão rướn người áp sát mặt vào Hoàng Kim, liên tục lắc đầu tặc lưỡi - Thật đáng thương, vì phá sản, thằng bố mày đánh giày ba năm, con mẹ mày làm tiếp viên quán hát. Tao nghe nói mẹ chúng mày là con hàng ngon nhất quán nhưng bày đặt danh giá quyết không bán thân, lắm thằng nòng nọc thượng não gạ gẫm mãi không thành liền giở trò hiếp dâm bà ta. Quả báo thê thảm, chúng nó đương nhiên giấu giếm quá khứ ô nhục!



Cha mẹ bị sỉ nhục mà chẳng thể bảo vệ danh dự cho đấng sinh thành, Hoàng Kim phẫn hận khóc ra máu mắt. Ngọc xuất thân từ cô nhi viện, các sơ nói ba mươi ba năm trước, nàng nằm trong nôi đặt ở cửa viện. Dẫu bị vứt bỏ, nàng tự an ủi có lẽ cô nhi viện cháy rụi, bà sơ phải đưa nàng vào Nam, mẹ tưởng nàng chết nên không đi tìm. Bao năm qua, nàng khắc khoải tìm cha mẹ ruột. Mong ước ấy sớm không đến, muộn không đến lại đến vào hoàn cảnh đắng nghẹn nước mắt, oan nghiệt khoét sâu nỗi đau nghe JK tiết lộ:



- Mẹ mày giấu quá khứ đê tiện, bố mày còn khốn nạn hơn, thằng đốn mạt ấy nghi chị mày là con gái tao, hắn bèn ép mẹ mày phá thai. Xui cho hắn và may cho chị mày, bác sĩ nói mẹ mày mang thai lúc chưa đủ tuổi, nếu phá ảnh hưởng tử cung với cơ địa, sau này bà ta không thể sinh con được nữa. Thằng bố chúng mày đành chờ chị mày chào đời liền bắt mẹ mày vứt nó vào cô nhi viện!



Ngọc không tin người thân lại tàn nhẫn đến vậy. Hoàng Kim coi lời lão là rác rưởi. JK rút trong túi áo xấp ảnh, những tròng mắt trợn ngược trông hình JK hồi trẻ hôn nhẹ má Thanh Hằng. Nạn nhân bán tín bán nghi, lão ném miệt thị vào Ngọc:



- Chúng mày cho là ảnh ghép? - Lão chỉ vào cổ Thanh Hằng - Sau gáy mẹ chúng mày có một vết bớt giống hình cánh bướm!



Mẹ Hoàng Kim luôn để tóc dài, hắn tình cờ thấy vết bớt lúc mẹ vén tóc gội đầu. JK là người lạ lại biết điều không ai hay, hắn chẳng thể phản bác, khẽ gật đầu xác nhận với Ngọc. Hoàng Kim câm lặng nhưng JK nào chịu bỏ qua cơ hội làm nhục, lão di tay miết vùng kín trên ảnh, miệng hếch lên cười vào mặt Hoàng Kim, mắt lia xuống hạ thể Ngọc:



- Mẹ chúng mày có nốt ruồi dâm ở bẹn giống con gái bà ta. Hai mẹ con còn rậm rạp y như nhau. Dâm vãi chưởng! - Lão chép miệng tặc lưỡi - Chậc, đúng là mẹ nào con nấy, con trai hay con gái dâm ngang ngửa nhau, nhất là đứa con gái dâm y hệt mẹ nó, dâm từ trong ra ngoài, từ cơ thể tới bản tính. Mấy đứa cháu gái rất triển vọng, sau này có khi còn dâm hơn!



Nạn nhân nổi điên, JK giơ các ảnh khác. Ngọc không thể xác định đôi vợ chồng lao động quần quật trong ảnh có phải người sinh ra mình. Nghi hoặc biến thành chết lặng trông Hoàng Kim khóc đỏ sọng tròng mắt, tất cả chứng thực sự thật nghiệt ngã.



- Gia đình phá sản, cha mẹ chúng mày phải làm việc thấp hèn. - JK lật mấy tấm lão ưng ý nhất, dương dương đắc chí dí sát mắt Ngọc - Thật đáng tiếc, nếu là con gái tao, chắc chắn mày không phải chịu nỗi đau này!



Những hình ảnh cha ép mẹ vào viện phá thai, các sơ bế Ngọc trong nôi sau khi cha mẹ bỏ nàng ở cô nhi viện... lần lượt ám ảnh ánh mắt xám tro. JK chưa buông tha, lão nghiền nát tinh thần nạn nhân bằng tấm Thanh Hằng bị cả đám cưỡng hiếp trong con hẻm. Cha uất ức ôm hận đổ bệnh chết thảm. Người mẹ mà nàng ao ước gặp mặt, người mẹ bị ép vứt con phải chịu báo ứng, cha bị quả báo chết không nhắm mắt. Mẹ và Hoàng Kim khóc lặng bên linh cữu cha, kết cục bi thảm như ngàn vạn lưỡi dao xé nát trái tim Ngọc.



Hoàng Kim còn nhớ từng hồi ức, gia đình hắn ăn bữa nay lo bữa mai, vất vả khổ sở trăm bề nhưng luôn yêu thương nhau, đầm ấm hạnh phúc sụp đổ vào đêm biến cố. Bi kịch ngủ yên trong quá khứ trỗi dậy, vết thương lòng cùng tội loạn luân giày xéo Hoàng Kim. Hắn siết chặt lồng ngực cuộn từng cơn quặn thắt, nghiến răng gắng ngăn máu nóng chực trào khóe miệng. JK vừa phe phẩy xấp ảnh vừa chọc ngoáy:



- Hồi chụp đống ảnh này tao chỉ nghĩ buồn bực sẽ lấy ra mua vui, không ngờ lại là công cụ đắc lực giúp tao trả thù!



JK cười hả hê tung xấp ảnh lên cao, mỗi tấm mỗi hình ám ảnh tận tâm khảm nạn nhân:



- Tặng chúng mày làm kỷ niệm!



JK nhấc máy đang đổ chuông, lão cố tình mở loa ngoài cho nạn nhân nghe:



- Thưa ông chủ, clip sex của Hoàng Kim hoàn thành rồi!



Lo sợ sắp thành hiện thực, cơn ác mộng thúc giục nạn nhân vùng dậy xông vào JK, đám vệ sĩ khống chế tất cả. Chuyện đến mức này chẳng còn gì tồi tệ hơn, mẹ con Ngọc gào thét nguyền rủa JK. Bọn thuộc hạ bóp miệng các nàng, hếch miệng cười dâm đãng:



- Chúng mày chán sống rồi sao?



- Thích bị hiếp dâm hả?



Chúng đồng loạt xin JK:



- Ông chủ, thưởng ba con điếm này cho chúng tôi đi!



- Tôi muốn hiếp mấy con điếm này lâu rồi!



Mẹ con Ngọc phẫn nộ nhổ vào người chúng. Lũ lâu la toan dùng vũ lực, JK ngăn cản:



- Phụ nữ bị khuất phục bằng “súng” chớ không phải bằng tay!



Đám háo sắc khoái chí tụt quần, thô bạo xé tan váy áo các nàng. Hoàng Kim sợ hãi người thân bị xâm phạm, nhẫn nhục xin JK buông tha. Anh Đào không thể bàng quan để mặc các cô gái bị hãm hiếp, lương tâm nàng bị cào xé vì mưu đồ bẩn thỉu, nàng chẳng muốn gánh mặc cảm day dứt nữa, cô gái tóc vàng ghé tai nói nhỏ với JK:



“Mẹ con họ bị hiếp sẽ chai sạn cảm xúc, loạn luân không còn chiếm hết tâm lý!”



Mẹ con Ngọc và Hoàng Kim mang cảm tình khó nói, tình cảm thông thường biến thành tội loạn luân. Hoàng Kim căm hận tận xương tủy. Nhưng tình và tội lỗi buộc hắn cúi đầu trước kẻ thù. Lần hai Anh Đào ra mặt vì nạn nhân, nàng chẳng dám cầu xin mà đi đường vòng. Lời cảnh tỉnh hợp ý JK, lão phất tay đuổi thuộc hạ. Đám yêu râu xanh sắp xơi tái con mồi lại bị phá đám, tức điên chửi thầm bỏ đi. JK vếch mép ngó các nàng ngồi bó gối gục đầu.



Người thân chịu khuất nhục mà Hoàng Kim không thể bảo vệ, hắn là nạn nhân đồng thời phải nhận một phần trách nhiệm cho nghiệp chướng. Hoàng Kim còn bị chế giễu bằng đoạn video sex trong điện thoại trên tay JK, căn phòng vang động âm thanh mê hồn, nó thành trụy lạc trần trụi đầy nhục dục với bốn người, tiếng rên rỉ tội lỗi vây bám toàn thân, trườn lên não bộ để nguyền rủa vào tiềm thức.



- Chúng mày yên tâm, tao không cho thế giới chiêm ngưỡng đâu!



JK vén miệng cười nhòm thẳng mặt từng kẻ thù, bốn người bị ảo giác điệu cười dị dạng kéo hai mép JK lên tận mang tai, lão hệt ma quỷ đội mồ chui lên từ địa ngục:



- Tao chỉ muốn coi chồng, cha, mẹ chúng mày phản ứng thế nào khi xem vợ - con - cháu mình làm tình như chó lợn thôi! Ha ha ha…



Phẫn nộ phá vỡ ý chí Hoàng Kim, mặt đất nhuộm đỏ dòng máu uất hận phun trào. JK chẳng quan tâm mẹ con Ngọc đau khổ thế nào nữa, lão nóng lòng muốn đi trả thù người đàn bà phản bội.



- Anh Đào và Zero ở lại canh chừng ngăn bốn người tự sát, giam ở đây để chúng dằn vặt tội lỗi. Một tiếng nữa Zero đưa ba mẹ con về! - Lão vỗ nhẹ vai Anh Đào, nháy mắt với nàng - Ta giao Hoàng Kim cho con, đừng xảy ra sai sót!



Anh Đào chờ JK và đám vệ sĩ đi khỏi biệt thự, nàng rời phòng, lát sau quay về với ba bộ quần áo đặt bên cạnh mỗi người. Mẹ con Ngọc chưa từng trách Anh Đào, kẻ làm con chỉ nghe lệnh cha. Các nàng biết ơn tấm lòng cô gái tóc vàng. Mọi cảm tình bị dập tan trong nghiệp chướng tày trời, chị em Lan oán hận xoáy tròng mắt rực lửa vào Anh Đào, áp lực khủng khiếp gây cảm giác đang bị thiêu rụi thành tro.



Ngọc vô cảm dang tay bạt cái tát trời giáng lật mặt Anh Đào, cặp kính văng vào tường, từng mảnh thủy tinh vỡ vụn. Zero tức giận toan đòi công bằng, nàng ngăn cản, buồn man mác hướng về nạn nhân, tận sâu nơi đáy mắt còn day dứt khôn nguôi, gánh nặng ngàn cân chưa thể trút bỏ nhưng không còn đè nén tâm lý nữa. Anh Đào để nguyên vệt máu rỉ ra khóe miệng:



- Cảm ơn cô! Cái tát này giúp tôi thanh thản hơn!



Hễ nghĩ cô gái tóc vàng hợp sức cùng JK, mẹ con đều căm ghét, chỉ muốn xé xác kẻ đẩy mình xuống địa ngục. Ba người không quên Anh Đào nhiều lần xin JK buông tha. Nàng cất công mang y phục chỉnh tề rồi cúi đầu tạ lỗi, đâu ai yêu cầu hay ép nàng, nàng chẳng cần thiết chu đáo, Anh Đào vẫn tình nguyện làm điều nhỏ nhoi với nàng, nhưng ý nghĩa với người chịu nhục nhã. Mẹ và con nhận ra sắp bị đánh, Anh Đào đoán trước nhưng để nạn nhân trút giận, oán giận phần nào nguôi ngoai và đồng cảm với kẻ mất quyền tự chủ. Rốt cuộc Anh Đào chỉ là công cụ trả thù, JK coi nàng như đống ảnh nằm trơ trọi dưới đất mà thôi.



Khoan dung với “kẻ thù”, mẹ cùng con tránh mặt gã đàn ông vừa ân ái với mình, nay thành máu mủ ruột thịt. Hoàng Kim mất can đảm đối diện người thân yêu nhất. Bốn người chẳng thể lại gần an ủi nhau, lầm lũi lê từng bước nặng trĩu tìm đến góc riêng, người cúi mặt, kẻ gục đầu tự dằn vặt nguyền rủa trong muôn trùng tâm sự không thể ngỏ cùng ai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK