• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Làm trò

Ngoại truyện: Mèo vờn chuột

Chương 84

“Dục” cha - “tình” con


Spoiler: Chương 84: "Dục" cha - "Tình" con

Những ngày sau, Thủy Tinh luôn ở bên chị cả ngày lẫn đêm. Ả không còn lén lút vụng trộm với “cha dượng”. Hai đứa đếch thể bỏ đi vì “không muốn hủy hoại hạnh phúc của mẹ”. Chủ yếu là thời gian qua ăn sung mặc sướng, an nhàn hưởng thụ khiến sợ quay lại “cuộc sống theo ý thiên hạ” trước đây. Huống hồ từ lúc thành người một nhà với Thương Tùng, cả chị lẫn em, nhất là kẻ làm mẹ, tất cả không thể phô bày mặt mũi trước thế giới nữa. Những đóa hoa dại buộc phải sống kiếp bản sao ở đây đến cuối đời. Mỗi lần ra ngoài, ba mẹ con đều phải đeo khẩu trang và hạn chế đến nơi đông đúc.

Nhưng sợi dây kết nối với bên ngoài chưa đứt, Thạch còn phải chăm lo mẹ già nơi quê nhà. Thương Tùng đề nghị đưa bà về đây. Thạch cảm kích tấm lòng hiếu thảo. Bà mẹ nói sống ở thôn quê từ nhỏ quen rồi, không thích nghi được với cuộc sống xô bồ nơi thành thị, thực chất ngại sống chung với con rể. Mấy ngày nay, mẹ vợ trái gió trở trời, Thạch nói cùng hai con gái đến chăm sóc. Thời điểm đón chị em Pha Lê tới biệt thự, Thạch gọi điện báo cho mẹ là con gái lên thành phố học tập. Thế nên hiện tại bà sợ làm phiền, ảnh hưởng đến con cháu, nhất quyết không cho đưa cháu gái về quê. Thuyết phục mãi, mẹ vợ chỉ đồng ý để Thạch về một mình. Tình hình bệnh trở nặng, Thạch phải ở lại quê thêm một thời gian nữa.

Tranh thủ lúc Thạch vắng mặt, Thương Tùng tìm cách hàn gắn tình cảm với “con gái”. Mặc dù Pha Lê căm ghét hắn, Thủy Tinh cũng chiến tranh lạnh, Thương Tùng vẫn chăm lo chu đáo từng miếng ăn giấc ngủ, quan tâm mọi thứ từ nhỏ đến lớn. Hắn không nhớ bao nhiêu lần chị em Pha Lê “thái độ” với hắn, đôi lúc còn giận hờn kiểu xấc láo, hắn chẳng để bụng mà luôn ân cần hỏi han mỗi khi về nhà, chiều theo mọi ý chống đối, xua đuổi của “con gái”. Đơn cử như chuyện Pha Lê bị “sốc”, ốm liệt giường một tuần, hắn chạy đôn chạy đáo từ tập đoàn JK đến nhà, mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác, không than vãn nửa lời, chăm sóc “con gái yêu” tận tâm hơn cả công việc mà mình luôn mơ ước.

Tình cảm ấm áp như tình thân gia đình thực sự… và… đương nhiên hai chị em cảm nhận “dượng”… thực sự hối hận muốn chuộc lỗi, bù đắp tổn thương cho gia đình. Hôm nay không khí bữa ăn chuyển biến tích cực, cả chị và em không còn mặt nặng mày nhẹ với hắn nữa, nhưng hai đứa vẫn im lặng từ đầu đến cuối. Dùng xong bữa tối, Thương Tùng lại tranh rửa bát, hai chị em không nói gì mà rời khỏi phòng ăn.

Thương Tùng mừng thầm trong lòng, vui vẻ làm chuyện nội trợ, vươn vai huýt sáo về phòng riêng. Hắn nằm vắt chân, gác tay sau đầu nghe tiếng mưa nặng hạt đổ rào rào, nửa tiếng sau trời đột ngột giáng sấm sét uỳnh uỳnh. Mấy phút tiếp theo, hành lang có tiếng bước chân, ngoài cửa vang giọng Thủy Tinh, âm thanh sợ sệt lại có chút ngần ngại:

- Dượng ơi, mở cửa cho con!

Thương Tùng khẽ hé miệng cười, bật dậy ra mở cửa, “cha dượng” sốt sắng hỏi:

- Mặt mũi hai đứa sao lại tái mét thế?

Hai chị em ấp úng mãi không nói lên lời, không gian lại bị âm thanh khủng khiếp phá toang. Pha Lê và Thủy Tinh kinh hãi la hét chạy vào phòng Thương Tùng. “Cha dượng” à nhẹ một tiếng hiểu ra vấn đề. Hắn chạy đến vỗ về “con gái yêu”. Lát sau hai đứa bình tâm hơn, hắn ra ghế bành đơn cầu vồng cách giường hơn mười bước, chị em liếc cửa phòng vẫn mở, bấy nhiêu là đủ cho “con gái” cảm giác an toàn… và… lịch sự như một quý ông. Thương Tùng ngả lưng, nhẹ nhàng nói:

- Trời có sập, ta sẽ chống đỡ cho hai con!

Chị và em cúi đầu giấu nụ cười hài lòng, nằm ôm nhau, mắt nhắm nhưng tâm không yên mà cứ trằn trọc. Ông trời hiểu ý kẻ “mất ngủ”, liên tiếp giáng sét phá toang không gian, chị em khiếp sợ la toáng nhảy bật khỏi giường, lao tới ôm “cha dượng”. Thương Tùng vỗ nhẹ lưng “con gái yêu”, dịu dàng trấn an. Chị cùng em ngước ánh mắt ngấn nước lên nhìn “dượng”, kẻ làm “cha” không còn là yêu râu xanh nữa, gã đồi bại giờ đây lột xác thành “trụ cột gia đình” chuẩn mực, dịu dàng, tinh tế như một quý ông hớp hồn “con gái yêu”. Tâm vẩn đục vốn chưa bao giờ tịnh, ý bấn loạn luôn chìm đắm trong nhục dục. Nay ông trời tác thành cho “tình thân gia đình”, cả nhà lập tức thương nhau cuồng nhiệt. Thương Tùng đang nóng rực người, Pha Lê lại đẩy hắn ra.

- Không, chúng ta không thể có lỗi với mẹ!

Thương Tùng kích dục, khiêu dâm đủ kiểu, “con gái” nhất quyết ngăn mình làm chuyện trái đạo lý. Một tuần thiếu hơi đàn ông khiến Thủy Tinh ngứa ngáy toàn thân, giờ đang hứng tình lại bị tắt nứng, ả không kìm nén nổi bản tính thèm khát dục tình hối thúc thỏa mãn sinh lý. Tiểu dâm nữ chạy về phòng, lát sau quay lại đặt quyển sách vào tay Thương Tùng. Pha Lê lúng túng muốn giật sách, Thủy Tinh túm tay ngăn chị:

- Chị còn muốn giấu đến bao giờ nữa đây!

Pha Lê ấp úng lắp bắp:

- Nhưng…

Thủy Tinh chép miệng tặc lưỡi:

- Không nhưng nhị gì cả, em không muốn thấy chị phải đau khổ chịu đựng một mình nữa!

Thương Tùng ngơ ngác hỏi:

- Các con nói gì ta không hiểu!?

Thủy Tinh ôm chị gái đang khóc thầm, ả giục Thương Tùng:

- Dượng đọc đi rồi sẽ hiểu!

Thương Tùng đang nóng trong người, hắn muốn chuyện này nhanh kết thúc để vui vẻ với “con gái”, bèn lật sách đọc:

Ngày mùng 3 tháng 3

Mình vốn không thích viết nhật ký, nhưng hôm nay là một ngày không thể nào quên, mình phải lưu lại ký ức về người ấy. Nếu không có người ấy cứu kịp thời, có lẽ mình và em gái bị lũ ma cô cưỡng hiếp tập thể đến chết, bây giờ không thể trút hết tâm sự vào dòng nhật ký đầu đời này nữa. Tuy không cao lớn nhưng khoảnh khắc hạ gục lũ biến thái, người ấy oai nghiêm như một vị thần. Thần thái ấy khiến tất cả phải ngước nhìn kính sợ. Thần thái che cả bầu trời ấy đốn tim mình… và… có lẽ còn chinh phục cả em gái mình nữa. Ánh mắt ngưỡng mộ đắm đuối ngắm người ấy nói lên tất cả tình cảm của con bé. Từ ngày hôm đó, nó luôn mơ mộng gặp lại người ấy. Mình cũng ấp ủ hy vọng…

Thương Tùng chưa hiểu ý, nheo mắt ngước nhìn chị em Pha Lê đỏ bừng mặt, chị lúng túng cúi đầu, em lơ ngơ lảng sang hướng khác. Thương Tùng lật xem những trang kế tiếp, bao nhiêu ngày tháng, gần như chỉ nhắc về người hùng với nỗi nhớ da diết, khao khát gặp lại để bày tỏ cảm kích…

Ngày 23 tháng 12

Cuối cùng mong ước thành sự thật. Nhưng sự thật lại quá tàn nhẫn với mình. Tại sao người ấy lại là chồng của mẹ. Người mình ngày nhớ đêm mong vì sao lại thành cha dượng của mình. Thật không công bằng. Mình có cảm tình với người ấy trước cơ mà, tại sao số phận lại trêu đùa biến người ấy thành chồng của mẹ? Em gái mình cũng không thể chấp nhận sự thật này. Nó ngoài mặt vui tươi cười đùa để che giấu tâm tư u uất. Tâm tư ấy đau thắt giây phút chứng kiến người ấy ân ái mẹ. Dằn vặt và ghen tuông với mẹ khiến đày đọa tinh thần, thổi bùng nỗi nhớ quay quắt người hùng, lý trí quay cuồng trong “tình” nghiệt ngã, hối thúc xúi giục tâm lý mê loạn làm chuyện trái đạo lý để giải tỏa mọi “bứt rứt” dồn nén. Nếu không chị em mình sẽ phát điên vì tình cảm tội lỗi.

Nhưng biện minh thế nào, tội lỗi vẫn là tội lỗi, những ngày sau đó mình cùng em gái phải ngăn cản tình cảm biến thành dục vọng thấp hèn, kiên quyết không làm chuyện đáng xấu hổ đó nữa.

Chúng con không muốn có lỗi với người mẹ phải hy sinh cả đời để con cái không phải chịu khổ, dù có phải làm kẻ thế thân cho“nàng thơ” thuần khiết trong giấc mơ hoàn mỹ của người ấy.

Dẫu xác định tâm lý chấp nhận làm cái bóng cả đời, nhưng trái tim mẹ vẫn đau nhói mỗi lần chồng tưởng nhớ nàng công chúa trong giấc mộng hoàn mỹ. Mẹ ngày ngày vui tươi rạng ngời, nhưng người ấy không hề biết mẹ luôn u uất, khóc thầm sau mỗi lần ân ái với người coi mình là kẻ thế thân. Người ấy cũng không hề biết sau lưng là ánh mắt ưu tư của người ngày đêm đầu gối tay ấp, nhưng phải âm thầm nuốt nước mắt vào tận đáy lòng mà ngậm ngùi sống kiếp bản sao. Chị em mình cũng buồn tủi cho tình cảm đơn phương không lối thoát.


Ngày 28 tháng 12

Cha dượng đã cưỡng hiếp mình khi mẹ vắng nhà, mình căm hận dượng, tại sao dượng lại tàn nhẫn với mình như vậy? Nhưng một tuần nay, dù bị đối xử thế nào, dượng vẫn chăm lo chu đáo cho chị em mình. Mình cảm nhận dượng thực sự hối lỗi! Nhớ lại đêm kinh hoàng đó, mình lại ghê sợ và thất vọng hình tượng người hùng sụp đổ! Nhưng nếu không tha thứ cho dượng, hạnh phúc của mẹ sẽ tan vỡ! Mình không muốn mẹ chịu khổ nữa…

Mỗi dòng mỗi chữ chất chứa “tâm sự thấm đẫm lệ cay”, giờ lại ướt nhòe nước mắt kẻ làm “cha” luôn tận tâm vì gia đình. Thương Tùng sững sờ nhớ ra bốn năm trước, hắn đánh đuổi đám ma cô muốn hiếp dâm các cô gái. Lúc đó cả hai đeo khẩu trang, trời tối mù mịt, Thương Tùng lại bận giải quyết chuyện cá nhân, chở nạn nhân đến đồn cảnh sát, hắn lập tức đi ngay. Thời gian gấp gáp, hắn tập trung lái xe, chẳng chú ý họ có bỏ khẩu trang ra không.

Hồi đó hắn không biết trên đời có Đằng Không, chưa kết bạn với Hero. Hắn không có quyền lực như hiện tại, không thể có chuyện tên âm trầm dàn xếp chuyện này để kết thân rồi lợi dụng hắn. Nhưng hắn tin tưởng chủ yếu vì những đoạn lâm li bi đát, tương tư đau khổ đều bị mờ hoặc mất nét chữ do thấm ướt nước mắt, những vệt lấm lem này đã ngả màu vàng, chứng minh “tình cảm chân thật” không hề giả dối. Thương Tùng gục đầu lặng thinh, đếch nhúc nhích nổi nửa ngón. Nội tâm Thủy Tinh âm thầm mở hội, ả liếc niềm vui đắc thắng lấp lóe trong ánh mắt Pha Lê, những cảm xúc “thỏa mãn” đó bị tách biệt khỏi giọng nói uất ức của Thủy Tinh:

- Cứu người là chuyện đương nhiên với người không cần đền ơn như dượng. Nhưng nghĩa cử cao đẹp đó lại khắc ghi vào ký ức nạn nhân, cả đời chẳng thể quên được khoảnh khắc rung động trái tim. Bốn năm qua, nỗi nhớ ấy hằn sâu trong từng trang nhật ký chất chứa tâm sự u uất…

Thương Tùng không còn bận tâm, lấn cấn chuyện ả tinh tế “nhắc” đến “nỗi nhớ” chẳng thể phai mờ đó. Yêu râu xanh u mê “tình cảm” éo le trói buộc “tình thân” vào dục vọng nhơ nhớp, đau xót “con gái yêu” phải âm thầm chịu đựng nỗi khổ vì “tình”. Chị em Pha Lê lia mắt sang nhau, hai tiểu nữ quái khẽ nhếch mép liếc tiếu ý lóe trong ánh mắt mà nghe Thương Tùng cất giọng “đắng ngắt”:

- Ta có nằm mơ cũng không tưởng tượng nổi nạn nhân năm xưa, bây giờ thành con gái riêng của vợ…

Tiểu nữ quái chuyển nụ cười nửa miệng thành cắn khóe môi ngăn thanh âm yếu đuối… khoảnh khắc… “người hùng” năm xưa ngước sắc mặt buồn thảm.

- Ta là thằng ngốc, không nhận ra cảm xúc của các con!

Hắn gục xuống cúi đầu xin lỗi “con gái”:

- Ta còn đồi bại hãm hiếp “con gái” và làm nhục người yêu thương mình bấy lâu. Ta thật đáng kinh tởm, ta không xứng làm “trụ cột” gia đình, ta đáng chết vạn lần cũng không hết tội!

Thủy Tinh vòng tay ôm “cha” vào lòng, ả vừa vỗ về “cha” vừa khuyên chị:

- Nếu chị không tha thứ mà cứ kìm nén tình cảm, tất cả chịu đau khổ. Rốt cuộc gia đình tan vỡ, chúng ta lại phải sống không bằng con vật như trước kia. Hạnh phúc hay thảm hại tùy thuộc quyết định của chị đó?

Lời cảnh báo khiến Pha Lê kinh hãi, ả khiếp sợ cuộc sống bị hành hạ thể xác, chà đạp nhân phẩm hơn cả tội loạn luân. Nàng “công chúa” mỏng manh phút chốc sụp đổ, lao đến ôm chầm “cha dượng”. Kẻ làm “cha” âu yếm an ủi, lau nước mắt cho “con gái” bằng những nụ hôn nhẹ nhàng. Lửa dục âm ỉ lại cháy bùng lên sưởi ấm tình thân gia đình, cả nhà lại yêu thương nhau đắm đuối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK