Chương 77
Ẩn ý
- JK vạn tuế!
- Thương Tùng vô địch!
Thương Tùng nghiêm khắc chỉnh đốn đàn em:
- JK vạn tuế thì chuẩn rồi! Thương Tùng vô địch lại không ổn. Chậc, lần sau bỏ hai từ vô địch đê, tôi nghe còn thấy chối tai...
Nhân viên gục gặc đầu hiểu ý ông chủ, chúng chia thành từng nhóm, tản ra xử lý xác chết, đỡ đám bị thương về một chỗ. Thương Tùng đến bắt tay Vô Thần và tên âm trầm:
- Không có hai anh giúp sức, có lẽ tôi phải mất cả đêm để quét rác.
Hắn vỗ vai hai người, chính thức tuyên bố:
- Từ nay hai anh là chiến hữu của tôi!
Thương Tùng tươi cười với con thú kia, nó hiểu ý cúi đầu xuống để chủ nhân xoa tóc:
- Linh Cẩu săn mồi đỉnh của đỉnh!
Hai mép Thương Tùng vén lên nụ cười không lộ miệng, đôi mắt híp dịp tỏ ý hài lòng. Giọng Linh Cẩu khàn khàn lại trọ trẹ giống dã thú học tiếng người:
- Cảm ơn ông chủ!
Vô Thần đếch chú ý chủ tớ Thương Tùng, hắn liếc tên âm trầm, khẽ nhếch miệng “thái độ” vẫn bình thản với niềm vui... tên tóc vàng hợp thức hóa sự xuất hiện của kẻ lai lịch bất minh. Từ giờ phút này, thế giới tồn tại nhân vật trước đó hoàn toàn... vô danh, thậm chí không ai biết Đằng Không là thằng ất ơ nào. Nhưng chả liên quan đến Vô Thần, tên thích thể hiện chỉ mong tin tốt lành... sau... màn debut ấn tượng hôm nay. Hắn rút khăn lau tay dính máu be bét:
- Bạn bè hơn hai mươi năm, tao vẫn ngứa tai mỗi lần mày giở giọng khách sáo như quý ông. Mịa, chỉ muốn đấm vào mồm!
Thương Tùng cười bật thành tiếng, lắc đầu cạn lời thằng bạn thô lỗ. Tên tóc vàng theo thuyền trưởng và thủy thủ xuống hầm tàu. Vô Thần, Đằng Không đến giúp bọn đang dọn rác trên thuyền. Hai người chưa chính thức thành nhân viên tập đoàn JK, tốt nhất không nên vượt quá giới hạn. Nửa tiếng sau, giải quyết mọi thứ gọn gàng, sạch sẽ, ngăn nắp như chốn công sở. Thương Tùng kiểm tra xong lô hàng, vui mừng thông báo:
- Hầm tàu này đúng là xịn nhất thế giới, chống đạn cùng mọi lực tác động, ăn mừng đê anh em. Hàng vẫn nguyên đai nguyên kiện!
Tất cả hô vang lần nữa. Từ xa vọng đến tiếng còi hú rền, cả đám nheo mắt, đặt tay lên trán che bớt ánh sáng hắt vào mặt. Thương Tùng thấy cảnh sát biển tới xử lý. Cả đội nhảy sang các tàu, chau mặt nhíu mày hiện trường tàn khốc, ngoại trừ hầm tàu còn nguyên vẹn, mọi thứ bị phá hủy nặng nề; không có cái xác nào toàn thây, cái mất chân, cái mất tay, cái mất đầu, cái nát bấy, có thi thể còn thủng lỗ chỗ hệt tổ ong, khủng khiếp hơn địa ngục.
Đội tuần tra biển từng thấy vô số thảm cảnh, nhưng chưa bao giờ buồn nôn giống hiện tại. Họ ghê sợ đội vệ sĩ cười mỉm chào mình. Nụ cười “thân thiện” hơn quý ông... lạnh rợn sống lưng cảm tưởng những kẻ “lịch sự”... biến thành... ma quỷ đội lốt người. Các cảnh sát không muốn thấy hình ảnh rùng rợn, nhưng vẫn phải chụp ảnh toàn bộ hiện trường. Riêng hai người - một nam và một nữ xem xét từ mọi góc nhìn, tỉ mỉ ghi chép từng li từng tí.
Đám Thương Tùng không bất ngờ lòng gan dạ, hai cảnh sát nổi tiếng toàn quốc về tinh thần thép. Từ ngày nữ cảnh sát đang viết kia thăng chức đội trưởng, dân xứ này truyền tai nhau biến cố gia đình... đã... rèn tinh thần thép cho đôi cảnh sát luôn đồng hành. Thực tế chứng minh đối diện chiến trường ghê rợn, tinh thần sắt đá vẫn nung không chảy, đập không tan, cứ như đây chỉ là tai nạn thông thường.
Nhất là gã đầu bù tóc rối, bụi bặm hệt dân giang hồ kia. Mặc kệ mùi máu tanh lợm, mặc kệ luôn tử khí nồng nặc, gã vẫn soi mói mọi vết thương, chụp hình, ghi sổ từng chi tiết từ nhỏ đến lớn. Sau một hồi quan sát, ghi ghi chép chép, gã cảnh sát cùng đồng nghiệp tới nói chuyện. Đám Thương Tùng thấy gã luôn nghiêm nghị, tận tụy với trách nhiệm. Nữ cảnh sát chấp pháp nghiêm minh không kém, phù hợp hình tượng đầy tớ của nhân dân hơn đồng nghiệp.
Vệ sĩ không lạ khi cảnh sát Vĩnh Hằng đến đây. Dù vùng trắng cách cảng Vân Hải khá xa. Vân Hải thuộc thành phố Hàng Long. Giao thông nơi này chạy qua các thành phố, nối liền với Vĩnh Hằng thành tuyến đường huyết mạch. Tiện quản lý nhân sự, bàn giao công việc, điều tra, truy bắt tội phạm, chính phủ tổ chức lại hệ thống, đội trưởng và đội phó cảnh sát Vĩnh Hằng có quyền tham gia, chỉ huy trực tiếp mọi đồn công an và nhân sự từ Vĩnh Hằng đến Hàng Long. Mấy ngày trước, hai người đến Vân Hải công tác, bàn bạc kế hoạch hoạt động vào năm mới.
Nữ cảnh sát chờ đội trưởng cảnh sát biển tự giới thiệu bản thân hắn, nàng mới lên tiếng:
- Xin chào, tôi là Phượng Hoàng!
Gã bụi bặm tiếp lời:
- Tôi là Kim, thuộc tổ điều tra số ba!
Đám Thương Tùng niềm nở chào đón và nói họ tên. Kim cùng Phượng Hoàng gật đầu. Tuy có thể thẩm vấn, giải quyết vụ việc, hai người không muốn lạm dụng quyền hạn, lấn át, vượt mặt đội trưởng cảnh sát biển là người phụ trách chính.
- Luật pháp Hồng Hoang quốc cho phép tự vệ, nếu lỡ tay giết người vẫn có thể hưởng ân xá. Phòng chống giặc cướp, tổ chức hay cá nhân đánh giết tội phạm, tất cả đều không bị truy cứu. Nhưng... - Viên đội trưởng cau mày - Thảm khốc đến mức này vượt quá sức tưởng tượng...
Hắn kìm lại từ tàn nhẫn, thay bằng thảm khốc để tránh xảy ra tranh cãi không cần thiết, đồng thời bỏ lửng lời thoại. Hắn không nói hết, ai nấy đều hiểu ẩn ý trong câu nói đó. Thương Tùng thở dài:
- Nhân từ với địch là tàn nhẫn với chính mình! - Thương Tùng cười hòa nhã trưng bày dáng vẻ lịch thiệp - Hơn nữa... chúng tôi buộc phải lạnh lùng để dằn mặt đám khác... nhằm... fix bản tính giặc cướp. Đây cũng là lời cảnh báo, nếu bọn tội phạm còn hung ác, cái chết thảm khốc này sẽ kết thúc cuộc đời nhỏ không học, lớn làm cướp!
Thương Tùng nói hết ý mình, show vẻ thân thiện giám đốc tiếp khách quý:
- Các đồng chí còn thắc mắc hay vấn đề nào chưa thỏa đáng không?
Đám Thương Tùng tàn bạo nhưng đúng luật. Cảnh sát không thể bắt bẻ, toàn đội làm nốt thủ tục cần thiết, xử lý gọn nhẹ tất cả thi thể. Kim từ tốn nhắc nhở:
- Không phải đám tội phạm nào cũng hung ác giống nhau. Lần sau các anh nên tiết chế cảm xúc để giải quyết hợp lý tùy theo tình huống!
Vô Thần khẽ vẹo miệng, đút tay túi quần. Kim không chấp cách cư xử thô lỗ. Thương Tùng phớt lờ vẻ khinh khỉnh, coi thường hai kẻ thích gài ý ẩn trong lời nói lịch sự. Vô Thần đợi cảnh sát đi hết bèn cười khẩy:
- Sáo rỗng vẫn thích hack não nhau!
Thương Tùng không hơi đâu đấu khẩu, hắn gọi điện cho tàu neo đậu cách đó không xa đến chuyển hàng, tất cả hăng hái bê đồ và dìu đỡ những kẻ bị thương sang tàu mới. Một tiếng sau, tàu cập bến, thuận lợi qua cửa hải quan, chuyển nạn nhân lên xe khác đến bệnh viện, đưa dược phẩm lên container, xình xịch chạy thẳng về tập đoàn. Cha con JK cùng đám thuộc hạ thân tín hồ hởi chào đón. Thương Tùng báo cáo quá trình bảo vệ:
- Đáng lý nên bắn chết hết bọn cướp, thay vì giáp lá cà khiến nhiều anh em hy sinh. Tôi xin nhận hoàn toàn trách nhiệm!
Thương Tùng có vô số lý do bào chữa, nhưng thẳng thắn nhận lỗi, gập người cúi đầu không dám cử động, thái độ phục tùng hệt thần tử quỳ gối trước hoàng đế. Đáp lại dáng vẻ luồn cúi chỉ là im lặng tuyệt đối. Nhịp tim tất cả gần như ngừng đập. Đàn em rét run. Không khí ngột ngạt bịt kín hô hấp của Vô Thần. Hắn lén liếc Hero, con trai hoàng đế không lo lắng cho Thương Tùng, lạnh nhạt kiểu chưa từng quen biết real friend. Hero đẩy cặp kính lên, thói quen đó hôm nay không còn nụ cười nửa miệng kinh điển nữa. Bộ mặt tảng băng lạnh buốt xương tủy... khiến... đối phương cảm thấy nếu Thương Tùng chịu phạt, real friend sẽ bị bạn thân biến thành kẻ xa lạ. Cha thâm sâu. Con khó dò. Giây phút đáng lẽ nên ăn mừng, chủ nhân lại phạt... bằng... thái độ vô cảm đến mức không ai dám đối mặt cha con hắc ám.
Vô Thần chuyển mắt lia sang Đằng Không, gã khẽ nhíu mày, biểu hiện bình thường đó lại là bất thường với tên âm trầm, dường như kẻ tâm tư kín kẽ cũng dao động tâm lý. Đó là nỗi sợ mà tất cả đang e ngại bất cẩn... sẽ... kinh động JK.
Hero cùng cha thấy dù đếch dám thở, da trắng bệch tím tái, mặt lấm tấm mồ hôi rịn ra thái dương, toàn đội vẫn giữ vững đội hình, hướng về kẻ nắm quyền sinh sát, cúi đầu thần phục, nghe theo mọi mệnh lệnh, đồng nghĩa cam chịu mọi hình phạt. Bộ dạng nô tài nhưng không mất khí thế hừng hực. Hero và JK gật gù liếc nhau, thích thú phát hiện cha và con đều ưng ý với cảm nhận... tư thế... sẵn sàng liều chết bảo vệ chủ nhân của ông chủ.
Cảm nhận bằng lý trí đó chưa bao giờ phản bội cha con JK.
Con trai tươi rói đến ôm real friend. Gã vỗ lưng, đẩy vai thằng bạn vẫn lo bị phạt. Cha cười vang tập đoàn:
- Đùa tí cho vui cửa vui nhà, làm gì căng!?
Đàn em thở hắt ra nhẹ nhõm, lau mồ hôi đẫm trán. JK sảng khoái không giấu niềm vui tất cả phủ phục xưng thần... trước... uy quyền chủ nhân. Vô Thần nghe lão trêu đùa, tinh thần mới được giải thoát khỏi áp lực vô hình. Xưa, hắn luôn phải gồng lên mọi lúc, mọi nơi để tạo hình tượng hung thần. Nay, đối mặt kẻ chẳng cần hổ báo lên gân lên cốt, hắn vẫn bồn chồn lo sợ mất cơ hội ghi điểm. Nỗi sợ khiến hắn cảm giác mình chỉ là thần dân... úy kỵ oai nghiêm... đạp cả thiên hạ dưới chân. Vô Thần e cha con JK phát giác hắn bất ổn, bèn lủi vào đám đông trước khi bị chú ý.
Tên háo danh không chịu nổi nỗi nhục yếu bóng vía trước kẻ mạnh hơn, hắn ráo riết quét mắt khắp nơi, hy vọng có ai đó đồng loại với mình. Và kẻ đầu tiên bị hắn soi là Đằng Không. Gã bề ngoài trơ trơ, cổ họng lại khẽ chuyển động... giống... nuốt khan. Vô Thần hé miệng cười tình huống biến mất đếch còn tăm tích... như... chưa từng xuất hiện. Hóa ra kẻ âm trầm không hề sâu không thấy đáy. Vô Thần dừng tìm kiếm, động lực từ Đằng Không quá đủ giúp hắn đập tan tâm lý yếu kém. Vô Thần tự tin hướng về cha con JK, hắn quay đi đúng lúc... tròng mắt... Đằng Không dịch chuyển sang hắn. Vô Thần chợt nhột gáy, hắn quắc mắt sang trái, chỉ thấy Đằng Không vẫn là Đằng Không bị hắn nhìn thấu tâm tư. Vô Thần đếch lấn cấn nữa, hắn chăm chú nghe JK hào sảng nói:
- Nếu các anh thắng kiểu rước nhục vào thân là tự bôi nhọ thanh danh, uy tín và thể diện gây dựng bao năm đổ sông đổ biển!
JK nói đủ ý để thuộc hạ hiểu gian khổ tạo nên thành công. Chắc chắn vô số kẻ ngưỡng mộ, sùng bái đến cuồng tín sẽ ca ngợi, vinh danh chiến thắng bằng máu ngày hôm nay. Tất cả vỗ tay tán thưởng, tung hô ông chủ anh minh sáng suốt. JK khách sáo, động viên, khen ngợi vài câu rồi làm quen đám Thương Tùng. Tên tóc vàng giới thiệu lần lượt đến hai thành viên mới:
- Thưa ngài, Vô Thần chơi thân với tôi từ nhỏ và là chiến hữu của tôi. - Hắn quay qua tên âm trầm - Đây là Đằng Không - nhân viên mới gia nhập công ty Thương Tùng.
JK chủ động giơ tay, hai tên lần lượt bắt tay ông chủ. Vô Thần hào hứng vui vẻ. Đằng Không khẽ cười đáp lại thịnh tình. JK hơi nheo mắt trông nụ cười tương phản bộ mặt vô cảm. Đằng Không chậm rãi giải thích:
- Xin lỗi, tôi không giỏi thể hiện cảm xúc, nếu sơ ý thất lễ, ngài rộng lượng bỏ qua!
JK à à hiểu ra, lão hòa nhã tươi cười, xua tay nói đừng câu nệ tiểu tiết. Đằng Không cảm ơn và cùng Vô Thần tiếp chuyện Hero. Ba tên lần lượt bắt tay chào hỏi nhau. Thương Tùng đợi màn xã giao kết thúc, hắn giới thiệu kẻ cuối cùng với JK:
- Thưa ngài, đây là Linh Cẩu, chiến hữu thân tín của tôi. Lần này, hắn, Đằng Không và Vô Thần cùng anh em vệ sĩ và thủy thủ liều chết bảo vệ dược phẩm. Nếu không có họ trợ giúp, e rằng khó tránh thất bại!
Linh Cẩu khom lưng cúi chào. JK, Hero và đám thân tín nhìn Linh Cẩu từ đầu xuống chân. Ai nấy không chớp mắt trước “sinh vật” quái dị. Mùi máu tanh toát ra từ cơ thể con thú khiến tất cả cau mày, nhăn mũi. JK vẫn nhiệt liệt chào mừng nhân tài:
- Anh chàng này ngầu phết, xem ra công ty Thương Tùng không hề đơn giản!
Vô Thần phát mệt kẻ thích ra vẻ cao siêu bằng ẩn ý. Nhưng không dám bỗ bã, hắn còn nói lời hay ý đẹp về công ty để lấy lòng hai bên. Thương Tùng cười nhẹ thằng bạn khôn lỏi, và cảm ơn JK:
- Chúng tôi còn nhiều khiếm khuyết, mong ngài chỉ bảo, răn đe nếu có thiếu sót!
Hero đút tay túi quần, cắn tăm ngậm nơi khóe miệng đang cười. Thương Tùng mở cờ trong bụng với tín hiệu bạn thân ngầm báo:
“Cha tôi không hề diễn, ổng thực sự hài lòng cung cách lịch thiệp, ứng xử lễ độ theo phong cách quý ông của anh!”
JK gặp kẻ hợp từ tính cách hòa hoa văn nhã… đến… hình tượng hoàn hảo giống hệt mình, lão hứng khởi trò chuyện. Thương Tùng cảm giác ông chủ coi hắn là bạn vong niên, lòng khấp khởi mừng thầm mơ về tương lai xán lạn. Cuộc đối thoại nồng mùi lợi ích kết thúc, JK bảo bọn họ đến ra mắt Vuốt Rồng và Saja - hai trong Tứ Khuyển. Đôi bên bắt tay, khách sáo vài câu rồi tạm biệt. Thương Tùng cùng toàn đội cung kính chào cha con JK. Lão gật đầu cho phép họ ra về:
- Mọi người nghỉ ngơi ba ngày. Ba ngày sau chính thức đến tập đoàn làm việc! À, nói với gia đình người hy sinh, cha mẹ già vẫn sống cùng con cháu, ta cử người đến chăm sóc hàng ngày. Trường hợp là người già neo đơn, không còn ai để nương tựa, nếu có nguyện vọng, ta sẽ rước đến viện dưỡng lão Kính Lão Đắc Thọ thuộc tập đoàn JK. Đối với vợ con kẻ chết trận, con cái còn nhỏ, tập đoàn chu cấp hàng tháng cho mẹ con. Nếu đứa con đang đi học, tập đoàn chi trả toàn bộ học phí. Bất kể trường hợp nào, tập đoàn cũng tạo công ăn việc làm cho mẹ bọn trẻ và người thân ruột thịt của tử sĩ. Ai có tài, người đó thành nhân viên tập đoàn JK. Mỗi chiến binh bị thương tùy mức độ nặng nhẹ, hưởng ưu đãi khác nhau. - JK dừng một nhịp nghe tràng pháo tay rầm rộ rồi nói với thủy thủ - Từ hôm nay, các anh chính thức là nhân viên đội hàng hải Hải Thần!
Tập đoàn JK kinh doanh, tham gia vào mọi ngành nghề và lĩnh vực đời sống, mạng lưới tỏa khắp thế giới. Hải Thần không chỉ giao thương, buôn bán, vận tải hàng hóa thuê trên biển, đội ngũ này còn đứng đầu mạng lưới chân rết kia. Mọi thuyền trưởng và thủy thủ, thậm chí kẻ không hiểu biết gì về biển, tất cả đều mơ ước gia nhập vào nơi danh vọng, uy quyền đứng thứ hai trong tất cả chi nhánh, vị thế chỉ sau tập đoàn. Gã thuyền trưởng cùng thủy thủ cứ ngỡ mình nằm mơ, tên nào tên nấy lên đỉnh phấn khích, hân hoan hò reo vang dội:
- JK vạn tuế!
JK hạ thấp hai tay, ý muốn nói vui thôi, đừng vui quá, kẻo ngứa mắt kẻ không nên động chạm. Đám đông cười ồ thừa hiểu JK đang ám chỉ tầng lớp lãnh đạo, phàm quyền lực càng cao càng đố kị, e sợ và đa nghi, nhất là với người từng làm nghị sĩ như JK. Dẫu không phải ai cũng nhỏ nhen, nhưng chỉ cần một quan chức nào đó sân si, JK sẽ phải đau đầu thu dọn tàn cuộc. Bọn họ bèn hạ nhiệt hưng phấn, và cùng đám Thương Tùng cúi đầu cảm ơn, chào tạm biệt lần nữa. Hero đợi cả bọn lái xe đi khuất, gã liếc sang cha, hỏi dò:
- Cha ấn tượng với ai nhất?
JK nhếch mép cười nửa miệng:
- Nếu ta nói khoái con thú hoang kia, con có tin không? Con trai ta?!
Hero nửa đùa nửa thật:
- Con tin thì tin, không tin cũng phải tin!
Hero dừng một lát để JK lia ánh mắt sắc lạnh… khiến… cảm giác lời nói của mình bị cắt nát vụn như… hồi đó, gã cười mỉm chi nâng cặp kính lên:
- Từ nhỏ đến lớn, có khi nào cha nói mà con không tin chưa?
JK cười nhạt thói quen kinh điển của con trai, lão bước vào tập đoàn, im lặng không đáp ý ẩn trong lời, lời khơi gợi ý… chỉ có hai cha con biết là… đùa... hay… thật.