• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mãi mãi là chị em

Chương 60

Gia đình

Spoiler: Chương 60: Gia đình

Chị em hoảng sợ chạy đến nơi, phẫn nộ toát khí lạnh băng cơ thể Sương, căm hận phủ màu bạch tạng chết chóc lên sắc mặt Lan, nàng cầm khúc cây gãy dưới đất và lao vút đi, nhanh hơn em gái gấp bội. Hai nàng vùn vụt xông tới cứu bạn thân đang bị yêu râu xanh đè nghiến. Gã bịt mặt buông nạn nhân, lách tránh nhưng không kịp, cánh tay chịu lực đập đau điếng. Hắn ngạc nhiên tốc độ kinh hoàng, Lan áp sát hắn trong nháy mắt, cây gậy nhấp nhoáng bóng kiếm chém xả xuống vai, tên bịt mặt chụp gọn, tay liền tê rần, hắn toan buông ra nhưng chậm một nhịp, trân trối trông Lan thu vũ khí nhanh hơn chớp giật.

Cô gái nhút nhát hoàn toàn biến mất, nàng như hóa thành thanh kiếm sắc nhọn liên tiếp đâm chém. Hắn bị bức lui và phải chống đỡ Sương đấm xoáy vai, đá tạt hông. Chị em phối hợp hoàn hảo không một động tác thừa, tấn công mọi tử huyệt trên người hắn, toàn bộ chiêu thức bị hóa giải. Lan xoay vòng chém xoáy ngược, hắn nhảy ra xa tránh đòn hung hiểm, vạt áo vẫn bị chém rách. Sương giáp công, hắn bắt bài cách đánh quen thuộc, vòng tay khóa chặt cú đấm móc, nàng cố rút nhưng kẻ địch bẻ ngoặt tay ra sau, bóp siết cổ, gằn giọng đe dọa:

- Vứt vũ khí ra xa, quỳ xuống cho tao!

Lan đang xông tới vội khựng chân, sợ hãi yêu râu xanh hại em và bạn. Hắn cười đắc chí ép Lan cởi hết váy áo. Sương khóc hận đỏ sọng mắt, em gái tự thề bảo vệ người thân bằng mọi giá. Nhưng hễ gặp nạn, lời thề thành hổ thẹn trơ mắt nhìn chị chịu ức hiếp. Sương bất lực tuyệt vọng cầu xin:

- Tha cho họ, anh muốn cưỡng hiếp thế nào, tôi không kháng cự!

Tất cả kinh ngạc trông Lan tháo cúc, dứt khoát vứt áo xuống đất, không do dự cởi nốt quần dài, gần như lõa thể trước đàn ông, nàng lại thản nhiên chấp nhận số phận nghiệt ngã luôn vùi dập mình.

- Xin anh hiếp một mình tôi thôi, tha cho hai người!

Giây phút số phận giao chị em nàng cho ai đó, cuộc đời bị dìm xuống địa ngục đau khổ. Từ thời khắc định mệnh, chị và em trao trái tim cho người đàn ông ấy. Định mệnh thành lời thề tâm hồn cùng thể xác chỉ thuộc về một người mà thôi.

Chị em chịu chung nỗi đau nhưng chưa từng trải lòng với nhau, hai người cùng một tâm sự... hiểu thấu ý niệm gìn giữ tấm thân trong trắng để... chờ đợi... ai đó...

Em gái và tri kỷ sắp bị hủy hoại, người chị chôn vùi trái tim tan vỡ xuống tận cùng đau khổ, chấp nhận vấy bẩn tấm thân dành cho người nàng nhớ thương để cứu người mình trân quý.

Đêm đó, hình tượng anh hùng xả thân vì kẻ xa lạ khắc cốt ghi tâm, gõ cửa trái tim Sương. Nàng ngỡ tình cảm trao cho hình tượng ấy là không thể đong đếm. Nay bẽ bàng nhận ra chẳng so sánh nổi với người thân. Sương mang nặng ân tình với hình tượng ấy. Ân tình thành tình yêu mãnh liệt. Nàng tôn sùng hình tượng vương vấn trái tim mình.

Nhưng... thế nhưng... vì sao... giờ đây trái tim nàng đau nhói từng cơn như bị đâm nát vụn thế này?

Phải chăng lý trí sẵn sàng hy sinh, thâm tâm vẫn không muốn thân thể trong sạch bị vẩn đục... chỉ vì sợ sau này... chẳng thể gặp lại hình tượng ấy nữa.

Phải chăng nàng không đủ dũng cảm để chấp nhận hy sinh như chị?

Phải chăng hình tượng người hùng kiên cường xả thân cứu người vô tội... nay... tái hiện nơi người chị bất khuất hy sinh vì người thân?

Phải chăng em gái đang ghen với người chung huyết thống?

Vì tình cảm của nàng không bằng cô gái khác?

Người ấy lại là chị nàng?

Tình cảm giày vò trái tim. Tình thân dằn vặt tâm can.

Bi thương... căm hận... và... ghen... đều bị xấu hổ nhấn chìm, chỉ còn nước mắt tủi thẹn mờ lòa hình bóng người thân.

Lúc này...

Người con gái ấy...

Không còn can đảm...

Đối mặt với gia đình mình nữa...

Tri kỷ nuốt hận chèn siết tiếng khóc nghẹn ngào. Nàng hối hận vì không nỡ rời xa mà vẫn nhớ, vẫn mong kỷ niệm xưa trở về. Nàng hối hận vì lạnh nhạt với bạn thân, đôi bên đau khổ, dằn vặt lẫn nhau để rồi phải nhận kết cục thê thảm này.

Xưa, mỗi lần bị chọc ghẹo, bắt nạt, người bạn rụt rè luôn bảo vệ. Nàng trốn sau lưng bạn mà không dũng cảm đương đầu.

Nay, bạn thân bị đủ loại thị phi quấy nhiễu, tri kỷ cứ ngỡ vì sợ rước thêm rắc rối cho bạn, nàng không dám nhận người quen.

Thực ra nàng tự lừa dối chính mình... để phủ nhận sự thật đáng xấu hổ... vì quen sống dựa vào người khác, nàng mới yếu đuối đến thảm thương.

Vì yếu đuối, nàng sợ miệng lưỡi thế gian đắp mộ cuộc sống của mình.

Sự thật nàng luôn tìm mọi lý do phủ nhận, lấp liếm, bao biện cho bản tính hèn yếu, nay bôi nhục nhã lên bộ mặt hễ núp sau lưng bạn thân, nàng không dám soi gương suốt thời gian dài.

Bây giờ nàng sợ bạn bị cưỡng hiếp.

Sợ sau này mất tư cách gặp lại bạn thân.

Sợ kết cục bi thảm hôm nay sẽ chôn vùi kỷ niệm ngày xưa…

Nàng lo lắng bạn bị xâm phạm, chẳng cần biết nỗi sợ ấy tát thẳng vào tính hèn nhát, chỉ nghĩ đến bản thân, nhưng lại lừa mình dối người là lo cho bạn bè.

“Cái tát” đập tan nỗi sợ ích kỷ, người bạn khóc không thành tiếng, không hề do dự lao đến ngăn bạn cởi nốt nội y.

Chỉ là cái chạm nhẹ vai, cơ thể đang rét run trong gió lạnh lại ấm áp hơn bao giờ hết.

Chỉ là nụ cười nhẹ nhàng quen thuộc… nhưng mang đến niềm vui ngày đêm mong đợi mỏi mòn.

Nụ cười thấm đẫm nước mắt chất chứa muôn trùng tâm sự… chẳng cần nói cũng hiểu lòng nhau.

Nụ cười nhen nhóm hy vọng thắp lửa tình bạn, Lan lại không thể vui mừng, nàng sợ sau nụ cười hạnh phúc sẽ là nước mắt tủi nhục đau khổ, bật khóc nức nở ngăn bạn thân cởi toang váy áo. Sương mới chịu cú sốc tâm lý, tinh thần lại bị đả kích. Em gái tủi thẹn và ghen với chị. Xấu hổ, nể phục nhỏ bạn nhút nhát, bấy lâu nấp sau cái bóng chị em nàng, nay xả thân hy sinh vì người luôn bảo vệ mình.

Các cô gái gào khóc thảm thiết, tranh nhau cầu xin kẻ muốn cưỡng dâm họ. Lan hất đẩy bạn thân đang quỳ dưới chân tên biến thái.

- Xin anh làm nhục một mình tôi thôi, hãy tha cho Sương và Mai!

Tri kỷ gục khóc bám chân hắn:

- Không, chị em bạn che chở mình từ bé đến lớn, hôm nay hãy để mình bảo vệ các bạn, mình không muốn mãi mãi là kẻ hèn nhát, lừa mình dối người nữa!

Mỗi câu cầu xin như một lời chế giễu Sương - cô gái luôn kiêu hãnh mạnh mẽ khóc đỏ đậm màu máu gào thét:

- Hai người đừng tranh nhau nữa!

Hễ hạ quyết tâm, Sương sẽ hét lạc giọng, một khi nàng quyết định, không ai có thể thay đổi. Nàng cố ý trưng bộ dạng dâm đãng cho con thú đớp mồi. Đau đớn xé nát trái tim, uất hận vò nát gương mặt đẫm lệ, nhục nhã thấm đẫm nước mắt cay đắng dìm chết mọi nỗi đau. Nhưng chẳng ai chịu để người còn lại cứu mình, gia đình và tri kỷ vẫn nguyện hy sinh vì nhau. Thống khổ vượt quá giới hạn chịu đựng, tên dâm tặc buông tay thả Sương. Các nàng ngơ ngác trông hắn đột nhiên cúi đầu, tư thế nghiêm trang cung kính hết mực:

- Xin lỗi, tiểu thư rộng lượng tha thứ!

Các nàng kinh ngạc nghe giọng quen tai, tiếng nói vốn cao vút, nay trầm thấp và ấm áp. Dù bình thường hay gặp nguy hiểm, chất giọng đó luôn chừng mực đúng với thân phận thuộc hạ. Lan và Sương thấy hắn chuyển lễ độ thành ngưỡng mộ tình thân gia đình, khâm phục tình bạn trước sau như một, sẵn sàng hy sinh cho nhau. Hắn lột bỏ mặt nạ để chủ nhân biết mình đang vui.

Niềm vui hiếm thấy trên bộ mặt vô cảm, thay lời muốn nói Lan và Sương không chỉ là bổn phận và trách nhiệm mà từ nay thành… chủ nhân đích thực của hắn. Chỉ có một người hiểu hắn. Ngày xưa hắn công nhận nàng là tiểu thư bằng niềm vui ấy. Nàng vui thay cho người thân, thong thả bước đến từ xa, cô gái múm mím trông hắn quay đi. Gã vệ sĩ thuộc thế giới thứ ba nhưng nam nữ khác biệt, hắn phải tạm thời tránh mặt.

- Zero!

Các nàng sửng sốt thốt lên, không còn tin vào mắt mình nữa, kẻ muốn cưỡng hiếp lại là Zero - vệ sĩ tận tụy nhất tập đoàn JK. Từ khi chính thức nhận con cháu, JK giao nhiệm vụ bảo vệ mẹ con tiểu thư 24/7 mọi lúc mọi nơi, bất kể giờ giấc ngày đêm, hắn luôn phải làm cái bóng theo sau ba nàng công chúa. Thời gian này, Zero chỉ nói điều cần thiết, số lần hắn mở miệng với mẹ con nàng còn ít hơn các nàng trò chuyện cùng JK. Mẹ hay con gái chưa từng thấy hắn… vui thế này. Chị em nàng còn cảm tưởng hắn đang cười nữa. Mọi điều không tưởng lại thành thật. Ba cô gái trân trân nhòm hắn. Kinh ngạc nối tiếp bất ngờ khi Anh Đào xuất hiện cùng Rose. Đào cầm quần áo dưới đất đưa cho Lan mặc. Rose giúp Mai và Sương chỉnh sửa trang phục ngay ngắn. Hai nàng cười tủm tỉm nói với Zero:

- Quay lại đi!

Lan, Sương và Mai ngạc nhiên bản mặt luôn trơ trơ lãnh đạm, đôi mắt trống rỗng như cái tên của hắn. Hình tượng lạnh lùng đóng băng cảm xúc chính mình, đông cứng luôn thiện cảm của mọi kẻ tiếp xúc hắn. Nay mọi thứ tan chảy hết chỉ với một nụ cười thân thiện.

Hắn đang cười.

Cỗ máy trơ trơ đích thực đang bộc lộ cảm xúc với chủ nhân của mình.

Anh Đào với Rose đột nhiên xuất hiện còn khó tin hơn nữa. Cùng trải qua cú sốc nặng về tinh thần, chưa hết hoang mang lại bị chuyện kỳ lạ trêu đùa tâm lý, các nàng đốp chát hỏi lý do hắn dám xâm phạm. Mai chất vấn đầu tiên:

- Quái quỷ gì thế này? Tôi không hiểu?

Sương vẫn ức hắn dám đụng chạm cơ thể. Em gái và bạn thân suýt bị xâm hại, Lan căm hận hơn Sương, hai nàng đếch cần biết ly do là gì, trước hết xả giận bằng cái tát cháy mặt Zero. Vật lộn với Mai, giao đấu rồi khống chế Sương, Zero sợ mình vô ý thất thố, hắn không tránh né coi như tạ lỗi. Sương đấm bụng Zero, hắn hơi nhăn mặt cơn quặn ruột, đầu vang câu than “đau đấy tiểu thư của tôi”.

Lan hét thẳng vào mặt hắn:

- Anh làm xằng làm bậy rồi tươi cười thân thiết là sao hả? Nói mau!

Zero thở phù rút khăn lau mồ hôi:

- Lần thứ hai bị con gái đánh, không tệ chút nào!

Hắn đếch giải thích còn nói linh tinh, Sương và Lan tức điên đạp vào chân tên vệ sĩ. Zero ngồi xuống xoa nắn, ngó cô chủ đanh đá chuyển sang Anh Đào và Rose.

- Tôi không tin hai người xuất hiện ngẫu nhiên đâu!

- Mau giải thích mọi chuyện đi!

Rose mủm mỉm xem các nàng hung dữ như hổ cái, ai nấy ngơ ngác vừa tức vừa thẹn vì bị mang ra làm trò đùa. Anh Đào thấy cháu gái sắp mất bình tĩnh, Mai chạm đáy kiên nhẫn, ba cô gái ung đầu rối não muốn phát điên phát rồ, người dì cười dịu dàng:

- Zero là diễn viên. Dì của cháu là khán giả. - Anh Đào liếc sang Rose - Cô ấy mới là đạo diễn!

Rose luôn bày trò nghịch ngợm, đùa dai nhất trường, chọc tức “nạn nhân” phát khùng mới chịu thôi. Lan, Sương và Mai vẫn sững sờ nhìn chằm chặp Rose, mí mắt cứng đơ không chớp nổi một lần. Rose chờn ớn sắc mặt đanh lạnh, kinh ngạc hóa thành giận dữ chực đổ ập xuống đóa hồng. Cô nàng không trách bởi “nạn nhân” mới chịu khủng hoảng tâm lý, tinh thần kích động, giận quá mất khôn, bao nhiêu thông minh bay biến hết. Nàng sợ không kịp giải thích, nguy cơ cái sảy nảy cái ung, bèn nở nụ cười ấm áp, hồn hậu ngắm gia đình của bạn thân. Đóa hồng bắt chước Hanna thể hiện tình cảm, nhưng tất cả chẳng thể phủ nhận cái tình ấy là thật, không phải cố ý diễn để gỡ rối tình huống khó xử.

Bức xúc tạm lắng trả lại bình tĩnh cho ba người, các nàng ngẫm kĩ câu nói của Anh Đào. Người dì chỉ là khán giả, Zero là diễn viên. Rose mới là đạo diễn. Nếu hãm hiếp là thật, nãy giờ đánh nhau, quát tháo ầm ầm, Kai và Sam chạy đến cứu ngay, hai người lại bỏ mặc, bây giờ mới thấy Sam xuất hiện từ xa. Ông cậu nhăn răng vẫy tay gọi cháu gái:

- Nè, kệ con mẹ đám hãm… rảnh háng nói này nói nọ, mồm chửi tai nghe, quan tâm làm éo gì cho mệt xác. Đứa nào dám bố láo thẳng mặt các cháu, lúc đó hẵng chấp, cậu sẽ đập vỡ mồm, tống chúng nó vào viện răng hàm mặt ăn Tết quanh năm hết!

Mọi người phì cười nghe giọng oang oang hổ báo của Sam. Hắn thở phì lau mồ hôi trán mệt mỏi hội con gái đa cảm, đứa nào cũng thích hờn dỗi tự kỷ một mình:

- Mấy đứa tình thương mến thương với nhau đê để cậu đỡ mệt đầu! Mía, hờn với chả dỗi, đám con gái cứ thích nhõng nhẽo bắt người ta dỗ ngọt mới chịu cơ. Nói thế cho nó vuông!

Rose rung vai cười chảy nước mắt. Sương, Lan và Mai đang buồn bực cũng không nhịn nổi cười trông ông cậu sảng khoái nói lớn:

- He he he… cười phát xinh gái ngay, đáng yêu ghê, cute thế! Đúng là cháu gái của Sam!

Rose bó tay tên ngốc chuyện tình cảm nam nữ, nhưng hễ liên quan gia đình và bạn bè, hắn chưa từng thất bại mà lo liệu đâu vào đấy. Giá như… hắn… Đóa hồng vội xua mong ước không đúng lúc, đúng chỗ khiến mình đỏ mặt. Nàng ôm từng cô gái, nhẹ nhàng vỗ về và thú nhận:

- Nếu không cùng chịu cú sốc tinh thần và vượt qua sóng gió, các cô gái ngang bướng lại đa cảm của tôi sẽ tự kỷ, dằn vặt nhau cả đời. Tôi buộc phải nói dối là ba cô hẹn gặp ở đây. - Rose lau nước mắt cho từng người, đóa hồng nói thôi đừng khóc nữa nha, nhưng khóe mi nàng lại đỏ thẫm lệ nóng - Hoạn nạn biết chân tình, các cô mới có thể khởi động lại tình bạn như thuở ban đầu!

Mai vẫn lấn cấn chuyện Lan không hề hẹn nàng, Rose chép miệng vỗ nhẹ vai con nhỏ đa sầu lo lắng riết thành tự ti:

- Thôi cho tôi xin đi, các bà nguyện hy sinh cho nhau, bây giờ chỉ vì lý do nhỏ nhặt vặt vãnh đó lại âu sầu rầu rĩ như cũ đấy. Gớm quá cơ!

Lan và Sương không muốn bỏ lỡ cơ hội, chị và em ôm bạn thân vào lòng. Lan nói hết tâm sự:

- Mình có mọi thứ đáng mơ ước đối với mọi người, thực ra... mình... mình... gần như mất tất cả rồi! Tình thân, tình người, tình...

Rose và Mai đinh ninh Lan đang nói đến tình bạn. Ai trong cuộc mới hiểu sau chữ tình không phải bạn... mà là cảm xúc cả đời không quên. Cảm xúc ấy hạnh phúc với các cô gái bình thường. Nhưng lại là đau khổ với kẻ trao trái tim cho người không nên yêu. Nàng day dứt bản thân và nhớ về ai đó. Người con gái ấy phải giải tỏa phần nào nỗi niềm thầm kín... chẳng thể tâm sự cùng ai. Nếu cứ đào sâu chôn chặt, vùi lấp nỗi đau u uất, nàng sợ sẽ phát điên. Đóa hoa không còn mạnh mẽ nữa, nàng khóc nức nở nói mà như cầu xin bạn thân đừng bỏ rơi mình:

- Nếu mất luôn bạn, mỗi ngày là địa ngục không lối thoát!

Bờ vai Mai ướt đẫm nước mắt bạn thân, Sương và Lan cảm nhận lệ nóng tri kỷ sưởi ấm trái tim mình. Mai giơ tay nhưng lại ngập ngừng... nửa muốn ôm nửa muốn chối bỏ cảm xúc, Sương cùng Lan siết chặt vòng tay, các nàng sợ để đôi tay ấy buông xuống sẽ mất bạn mãi mãi. Lan khóc nấc:

- Quá khứ, hiện tại và tương lai thay đổi thế nào, bạn luôn là tri kỷ của mình! Chúng ta vẫn là chị em cả đời!

Sương khẽ khàng nói:

- Vô số kẻ muốn chúng ta sống theo ý chúng. Hãy sống cuộc đời của mình, đừng sống cuộc đời của kẻ khác. Nếu sợ bị đàm tiếu mà không dám sống thật, chị phải sống kiếp con rối cho người ta giật dây!

Mai xiêu lòng từ trước, nàng muốn có lý do chính đáng hơn vở kịch kia. Mai không còn e ngại nữa, lời khuyên đó thành con đường sáng cho người lạc lối như nàng. Tri kỷ luôn hết lòng vì nàng, đó là lý do nàng chờ đợi, Mai vòng tay ôm siết bạn thân, cúi đầu gục khóc:

- Mình xin lỗi… xin lỗi… các bạn!

Nước mắt ngừng chảy chưa lâu, nay lại cay đỏ, Rose vỗ tay chúc mừng khởi động lại tình bạn thành công. Zero hào hứng chia vui với tiểu thư, hắn liếc sang Anh Đào, phát hiện tâm lý cô gái tóc vàng bất ổn, nàng để mặc lệ trào khóe mi mà rạng rỡ ngắm cháu gái. Chưa thể nói tình cảm nồng ấm ấy, những cái ôm thật chặt chẳng muốn rời xa ấy là khổ tận cam lai. Ít ra người thân cũng được an ủi để vực dậy niềm tin và hy vọng.

Nhưng vì sao nụ cười trên môi Anh Đào lại buồn thảm đến vậy?

Zero không thể lý giải đến khi Sương giật mình, hối hận hướng về người dì đang rạng ngời thả tim, cô bé ngậm ngùi nhận ra đó là dáng vẻ bề ngoài nhằm che giấu nội tâm bên trong. Đáng tiếc ánh mắt đượm buồn không biết nói dối. Nỗi đau thành tâm bệnh ấy lột bỏ vỏ bọc hạnh phúc. Sương cúi đầu tạ lỗi với dì và tự trách chính mình. Những lời nói trầm uất oán số phận nghiệt ngã, hận ác ma hành hạ, nguyền rủa bản thân trầm luân trong ái tình oan trái. Nào ngờ vô tình đụng chạm vết thương lòng của người… từ lâu nàng coi như gia đình.

Không oán không trách, người dì còn hổ thẹn tội ác đẩy mẹ con nàng xuống bùn. Sương khóc rưng rức, tròng mắt đỏ sẫm màu máu đau đáu một ước mong. Bấy lâu Anh Đào cũng khao khát mong ước giản dị ấy, nàng khóc như chưa từng được khóc, dang rộng vòng tay ôm tất cả. Nhiều lần muốn nói nhưng rồi câm lặng, mặc cảm tội nghiệt ngăn cản bày tỏ nỗi niềm. Nàng luôn chờ dịp thuận lợi để thổ lộ hết tâm sự, giờ đây chỉ thốt lên ba tiếng:

- Dì xin lỗi!

Đối với người thân yêu nhất…

Ba tiếng ấy ý nghĩa hơn cả vạn lời nói.

Chứng kiến các cô gái bộc lộc hết tâm tình…

Zero mới thấy quá vô tâm với người mà hắn coi trọng.

Tên vệ sĩ lẳng lặng bỏ đi như thường lệ… bởi nơi đong đầy tình thương không còn cần kẻ chẳng giỏi thể hiện tình cảm.

Vì hắn vốn là cỗ máy chỉ biết nghe lệnh.

Nhưng từ nay về sau, cỗ máy ấy không còn vô cảm nữa.

Bốn cô gái vẫn đang đón nhận trọn vẹn cái tình ấm áp. Rose và Sam mừng như mở hội, đóa hồng chúm chím ngắm người yêu cười toe toét, mặt mũi sưng húp nhưng tươi hơn cả hoa cỏ mùa xuân, cơ mà vui quá độ ảnh hưởng đến vết thương, cơ xương mới nhô lên gò má, hắn nhăn nhó than đau:

- Mía, đau vãi cả… nhầm… đạn…

Câu nói thô tục chọc cười tất cả, các nàng lau nước mắt cho nhau. Mọi chuyện kết thúc tốt đẹp, Sam yên tâm ngoạc mồm ngáp:

- OK rồi, đếch lo gì nữa, mệt vãi đạn, ngủ một giấc cho sướng!

Sam chả cần biết xung quanh toàn con gái, hắn vò đầu gãi mông sồn sột, ngáp ngắn ngáp dài thong thả về xe. Các nàng cười rung người, lắc đầu cạn lời ông cậu có một không hai. Mấy cô nàng cùng Sam lên oto. Hắn giơ ngón cái với Kai, nháy mắt với chị dâu, Hanna vui mừng khôn xiết, tíu tít hỏi hết người nọ đến người kia. Sam liền đặt điện thoại vào tay nàng:

- Tặng chị!

Hanna tò mò mở video liền thốt lên thích thú, chăm chú xem câu chuyện cảm động, hồi hộp, kịch tính đến phút cuối cùng. Nước mắt hoen mờ điện thoại, đóa hoa thuần khiết nghẹn ngào cảm ơn Sam. Kai lái xe mà không thể tập trung, thi thoảng liếc gương trên nóc, cười vui vẻ nom các nàng lần lượt đến ôm Hanna. Em gái âu yếm từng người rất lâu mới chịu ôm người khác. Lần này không còn khoảng cách nào nữa, hội chị em trò chuyện rôm rả, tiếng cười lanh lảnh khiến Sam chẳng thể chợp mắt, hắn ngồi dậy, gác tay sau đầu ngắm gia đình quây quần bên nhau. Kai trêu chọc để khuấy động không khí:

- Chậc, rơi hết liêm sỉ rồi Sam ơi, nhặt lên đê thằng em!

Các cô gái khúc khích nghe Sam cười hô hô:

- Nè, tui nghe công khai chớ đếch hóng hớt chuyện con gái nhá, ông anh!

Gia đình cùng bạn bè cười đùa sảng khoái.

Hôm đó là ngày vui nhất trong đời mỗi người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK