• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông và cháu

Chương 63

Tình


Spoiler: Chương 63: Tình

Saja chuyển hướng sang trái, tăng tốc về bệnh viện. Hắn lái tới bãi đỗ, ra xe mở cửa, đỡ nghị sĩ tới phòng cháu gái. Ngài nói hắn buông tay, vệ sĩ cười mỉm hiểu ý, ông không muốn cháu thấy mình yếu đuối. Ngài đến trước cửa, nhân viên Anjel Blouse cẩn thận bật máy quét khắp thân thể, mọi thông số xác định khỏe mạnh, không có virus truyền nhiễm.

Nửa tháng nay, chế độ điều trị hoàn hảo giúp Lưu Ly tốt hơn xưa gấp bội, cô bé không còn phải cách ly trong lồng kính nữa. Nhưng để bảo đảm an toàn tuyệt đối, ai muốn đến thăm phải quét virus, xịt thuốc khử trùng. Ngài không muốn đám rảnh háng quấy nhiễu con cháu, từ lúc Anjel Blouse sang Hồng Hoang quốc, cha ông bèn nhờ bọn họ cảnh báo bệnh của Lưu Ly phức tạp, nếu mắc thêm bệnh, dù nhỏ như cảm mạo, tình trạng sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát nên tuyệt đối tránh tiếp xúc người lạ. Nhận thông tin này, chẳng còn kẻ ất ơ nào vác mặt dày đến bú fame nữa.

Hôm nay cũng yên bình như mọi ngày, hành lang chẳng có ai ngoài Anjel Blouse và vệ sĩ tập đoàn JK. Nghị sĩ xịt thuốc xong đến gõ cửa, người ra mở là Ngọc. Suốt một tháng bận rộn cả ngày lẫn đêm, hôm nào ông ta cũng thăm và nán lại rất lâu mới về. Nàng đã quen nên lẳng lặng tránh đường. Nghị sĩ thấy quanh giường bệnh có chị em Lan, Anh Đào, Hanna, Rose và Sam. Anh Đào, Lan cùng Sương thản nhiên trò chuyện với ngài. Rose cùng Hanna nhẹ nhàng nói:

- Cháu chào bác!

Ngài gật đầu khẽ cười. Sam bực mình, giơ tay cho có lệ, tên nóng tính kiếm cớ bỏ đi đỡ ngứa mắt. Rose phát hiện hình như hắn khó chịu, nàng định đuổi theo, hắn bỗng dưng quay lại nắm tay kéo nàng, đóa hồng đỏ sậm mặt cắn môi ngập ngừng tạm biệt mọi người, để mặc người yêu đưa nàng tới nơi hắn muốn đến.

Ông ngoại đến thăm, Lưu Ly hớn hở dang tay ôm ông, thơm má, thỏ thẻ:

- Cháu nhớ ông!

Lưu Ly vô tư bên ông ngoại, thích mê mọi quà tặng ông mua cho mình, đêm nào cũng ôm thú bông ngủ đến sáng. Niềm vui của con trẻ là nỗi đau của người lớn. Mỗi người phải cười dịu dàng cùng con và em, miễn cưỡng trìu mến với cha ông. Đằng sau ánh mắt âu yếm và nụ cười ấm áp là… lệ đổ vào tim.

Thiên thần rạng rỡ nói cười cùng ác ma, người thân nuốt ngược nước mắt, lén lau lệ đỏ khóe mi. Áp lực vô hình khiến chán chường. Ngày ngày đeo mặt nạ khác nhau, nơm nớp sợ không chịu nổi cuộc sống giả tạo, nổi điên xua đuổi “ông ngoại” trước mặt Lưu Ly, cô bé sẽ mất hết tinh thần, ảnh hưởng nghiêm trọng sức khỏe.

Mẹ con nàng còn lo chưa tự lộ bí mật, Lưu Ly phát giác người nhà mâu thuẫn, cú sốc tâm lý khiến bệnh trở nặng. Ngỡ mệt mỏi đã chai sạn cảm xúc, các nàng vẫn phải cam chịu số phận, nếu đấng sinh thành không diễn kịch quá lố, đòi hỏi quá đáng như thân thiết giống gia đình khác, mẹ cùng con chẳng mặt nặng mày nhẹ với ông ta nữa.

Nhưng bị đối xử thế nào, cha ông vẫn khôn khéo dịu ngọt, nhẹ nhàng nồng ấm, quan tâm từng miếng ăn giấc ngủ. Một tháng nay, Ngọc không muốn ngày ngày gặp nhau, nàng sinh hoạt ở viện với cái cớ hợp tình, hợp lý là chăm sóc Lưu Ly cùng mẹ già. Lan và Sương không thể học hành ôn tập ở nơi nội quy nghiêm ngặt, chị em sợ đời nghi ngờ soi mói, đành sống trong biệt thự xa hoa nhưng ảm đạm hệt nhà hoang. Mấy hôm Ngọc lại về một lần, bầu bạn, động viên, tâm sự với con.

Ông ngoại tất bật tối ngày, con cháu ngủ say, “người thân” mới về, con cháu thức giấc, “người thân” lại vắng mặt. Mẹ con nàng cảnh giác cao, những ngày này lờ mờ cảm thấy có kẻ rình mò. Ban đầu còn tưởng căng thẳng quá độ, ai dám bén mảng khuê phòng tiểu thư, giác quan nhạy bén vẫn cảnh báo bất ổn. Mẹ cùng con dò xét gia nhân và vệ sĩ nhưng vô ích, bèn nói với Anh Đào, cô gái tóc vàng bí mật điều tra nhưng chưa bắt được kẻ biến thái. Các nàng đặt điện thoại vào góc kín, bật chế độ quay camera trước khi ngủ.

Từ sau đêm hôm đó, mẹ và con không thể yên giấc, mỗi lần nhắm mắt, cảnh tượng ám ảnh hiện về sự thật cha ông đến thăm, thẫn thờ lặng ngắm con gái rượu ngủ say bên cháu gái yêu. Vô tình đẩy máu đào xuống hố sâu tội nghiệt, nay hố sâu không đáy do chính mình đào đó... chôn vùi mong muốn đến bên gia đình, hễ muốn di chuyển, bước chân ngập ngừng chẳng nhấc nổi gánh nặng... đeo bám... tâm lý hổ thẹn. Chỉ cần tâm niệm tình cảm là chân thành... không phải... yếu đuối... mệt mỏi... như cái cách bóng ma chế giễu đồ ủy mỵ, đấng sinh thành sẽ ở gần con cháu hơn bao giờ hết.

Sau ba mươi năm xa cách, người làm mẹ đón nhận cái kết có hậu.

Kẻ làm cha khao khát sống trong niềm vui bình dị ấy... một ngày... một giờ... thậm chí một phút thôi cũng mãn nguyện rồi.

Chỉ một bước chân nữa sẽ chạm tay vào nỗi nhớ...

Ước mơ sẽ thành hiện thực...

Đấng sinh thành lại hóa tượng đá, đáy mắt đỏ thẫm mờ lòa hình ảnh... lầm lũi đến bên gia đình, cúi gằm gương mặt đẫm nước mắt, gục khóc xin tha thứ. Đôi vai run rẩy bất động dưới xúc chạm nhẹ nhàng, cha ông không tin nổi đang cảm nhận tình thân, ngây dại ngước nhìn con cháu cười dịu dàng với mình. Không còn buồn tủi, uất ức vì bị lạnh nhạt nữa, người cha ngắm nụ cười thương cảm nhưng ấm áp như vầng thái dương. Nụ cười đẹp tựa thiên thần đó là… ánh sáng dẫn lối tâm hồn đen tối thoát khỏi… bóng đêm nghiệp chướng tình thù.

Trái tim muốn cảm nhận niềm vui trọn vẹn, thổn thức khuyên nhủ đừng gượng ép thể hiện sốt sắng thế nào, quan tâm thái quá ra sao. Hãy chân thành, dẫu ngại ngùng, bối rối, thậm chí vụng về, người thân sẽ cảm nhận tấm lòng cha ông. Tượng đá vô cảm cũng tan chảy trong máu mủ tình thâm. Người khao khát tình thân không phải sống với những cái xác mất hồn nữa. Ảo giác hạnh phúc viên mãn sẽ thành hiện thực, kẻ làm cha đâu hụt hẫng, siết nghiến lồng ngực ngăn tiếng khóc nấc nghẹn… đau đến không thở nổi như lúc này.

Cha ông chưa thể buông bỏ gánh nặng tội lỗi. Nỗi tủi thẹn là quái vật… ngăn cản lý trí nghe theo tiếng gọi yêu thương từ trái tim mình.

Quái vật vẫn là quái vật.

Quái vật chưa thể thành người.

Không xứng đáng ở bên thiên thần.

Dù không còn vô nhân tính nữa.

Quái vật vẫn sợ nếu vượt qua giới hạn ngăn cấm, chẳng còn cơ hội hồi sinh những cái xác không có linh hồn.

Hình phạt đó còn đau hơn cả nỗi đau... quái vật chưa thể thành người.

Sau tất cả, quái vật... chỉ có thể... âm thầm đến thăm và lặng lẽ trở về màn đêm vô tận.

Rốt cuộc, ước mơ vẫn là ước mơ.

Nước mắt người thân rửa sạch... tội lỗi nhơ bẩn... chỉ tồn tại trong mộng tưởng hão huyền... mà thôi.

Ngày đó, đấng sinh thành chẳng hề biết con cháu thức trắng đêm, vì hình tượng ác ma tưởng chừng không sụp đổ, bắt đầu rạn nứt thời khắc… cha ông bước vào bóng tối cô độc.

Mẹ con nàng bị ác mộng hành hạ mỗi đêm. Nhưng từ hôm ấy, các nàng chẳng chợp mắt nổi, những đêm dài mất ngủ sau này, mẹ cùng con cảm nhận... lồng ngực ác quỷ vang vọng tiếng gọi tình thân.

Thanh âm nao lòng ấy chưa lay động tâm tư các nàng...

Nhưng không còn xa đến chẳng thể chạm vào trái tim nữa.

Từ ngày đoàn viên, mẹ và con thấp thỏm lo sợ sống cùng một nhà quá lâu, tâm bị lay động chỉ vì… huyết thống gia đình.

Các nàng thù hận huyết thống đó.

Nhưng không thể thanh lọc dòng máu ác ma chảy trong huyết quản.

Các nàng căm ghét phải sống chung một nhà với quái vật.

Nhưng chẳng thể phủ nhận hai tiếng gia đình.

Huyết thống ấy nồng nặc hôi thối…

Nhưng lại không phải nước lã…

Muốn chối bỏ mà không thể bài xích hoen ố, máu đào còn sắp hòa vào… vũng bùn đen dưới ao nước lã.

Suốt một tháng nay, tâm lý mẹ và con giằng xé giữa… hận thù… và… buông bỏ, các nàng chơi vơi dưới lý do muốn… buông xuôi thù hận cha ông ác quỷ.

Vì hận cả đời cũng không thể vô tình với đạo lý nghĩa tử là nghĩa tận?

Vì mệt mỏi phải đeo mặt nạ giả tạo đến biến dạng, kẻ sống bằng cuộc đời người khác chẳng dám soi gương, sợ không nhận ra bản thân ở “thế giới ảo” đó, sợ tồn tại trong thế giới bị đảo ngược đó không phải mình… mà là… quái vật?

Hay vì tha thứ để trút bỏ mặc cảm tội lỗi… trót… trao… trái… tim… cho… người… không… nên… yêu?

Mỗi lần ý niệm đó manh nha biến các nàng thành ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho tâm hồn thanh thản, mẹ và con giận dữ tát thẳng vào tinh thần dao động, không biết nên căm hận… hay xá tội… kẻ hủy hoại đời mình.

Các nàng phải căm, phải thù, phải khắc sâu tận tâm can nỗi oán hận kẻ không xứng làm người…

Mẹ và con mới không có lỗi với… ai đó đang chết dần chết mòn, mỗi phút mỗi giây phải giành giật mạng sống trước tử thần.

Mẹ con nàng bất giác cười cay đắng. Anh Đào lặng trông nụ cười chế nhạo bản thân đó.

Những lý do chính đáng… rốt cuộc là ngụy biện cho tình cảm trái đạo lý, thậm chí loạn luân với… người hùng hy sinh tất cả vì mình mà thôi.

Các nàng có thể dối người nhưng không thể lừa mình, khó che giấu sự thật trần trụi trước kẻ trong cuộc. Mỗi phút nhớ đêm hoan lạc, ái tình lại trỗi dậy cảm xúc đắm say, thăng hoa trong tội nghiệt… lưu luyến trái tim đập mạnh khi đến thăm ai đó, để rồi day dứt lương tâm, cúi đầu xấu hổ trước thiên thần bé nhỏ.

Tủi thẹn quay quắt Anh Đào. Nạn nhân coi nàng là gia đình, kẻ đồng phạm tưởng sau tất cả, nàng có lý do chính đáng để tự tha thứ cho mình. Nhưng mỗi giờ người thân bị hành hạ, mỗi khắc gia đình chịu nhục… vẫn khoét sâu nỗi đau sống không bằng chết vào trái tim nàng.

Nỗi đau ấy là sợ hãi một ngày nào đó, con cháu sẽ đồng cảm với cha ông ác ma… cuối cùng sắp thành sự thật.

Tình thân sẽ chữa lành mọi vết thương.

Các nàng không chấp nhận… cái tình chỉ bộc lộ… cảm xúc chân thành… khi con cháu bị ác mộng đọa đày.

Vì sao mỗi lần trò chuyện đều xin tha thứ, rụt rè chẳng dám ôm người thân vào lòng, nhưng lại không thể chân thành như với Lưu Ly?

Cha ông xảo quyệt tìm mọi cách chuộc tội, ngọt ngào như đường mật, bọc sâu bên trong lại là man trá. Nhưng đó là với con cháu bị đấng sinh thành hủy hoại.

Mẹ con nàng chưa từng thấy ác quỷ… giả tạo với thiên thần.

Nhàn rỗi cả ngày hay vỏn vẹn một giờ, cha ông tận dụng từng phút, trân trọng từng giây ở bên cháu gái út. Dù xung quanh là ai: bác sỹ, người thân quen, kẻ xa lạ, đông đảo phóng viên, hay chỉ có ông và cháu, Anh Đào cùng mẹ con nàng và bất cứ ai, thậm chí không đội trời chung như Thanh Hằng, tất cả cảm nhận ngài không phải ác ma hay kịch sĩ diễn như không diễn. Ngài càng chẳng phải thánh nhân, đơn giản chỉ là người ông yêu thương cháu gái mà thôi.

Nhẹ nhàng và ấm áp.

Tình cảm ấy giản dị như bao người bình thường khác.

Dẫu lừa dối cả thế giới, chúa trời luôn chân thật với thiên thần.

Dẫu tàn nhẫn với nhân loại, chúa trời mãi mãi yêu thương thiên thần.

Dẫu hối hận lỡ chà đạp nhân phẩm, hành hạ người thân yêu nhất của thiên thần, chúa trời vẫn muốn chăm sóc bảo bọc cả đời để chuộc lại lỗi lầm.

Dẫu chưa xứng ở bên cháu gái yêu, cha ông vẫn muốn cảm nhận tình thân trong vòng tay ấm áp.

Ngay cả ác quỷ cũng không còn căm ghét khối thịt bầy nhầy trong ngực mình nữa.

Chỉ ở bên thiên thần, lệ cay không còn đắng ngắt, oán hận tình thù tiêu tan trong nước mắt hạnh phúc. Tâm hồn thanh thản, cha ông mới có thể sống như một con người.

Rốt cuộc đấng sinh thành không hoàn toàn yêu thương vô điều kiện.

Nhưng chẳng ai có thể phủ nhận tình cảm ấy là thật…

Không phải giả.

Cha ông đang sống vì con cháu mình…

Ít nhất là với Lưu Ly.

Mẹ hiền và chị gái buộc phải chôn sâu thù hận. Lúc này, đứa trẻ vô tội không nên biết sự thật tàn nhẫn.

Tất cả đều đang sống vì người thân của mình.

Anh Đào là người duy nhất lạc lõng với cái tình nồng ấm ấy.

Một ý niệm không đúng lúc, chẳng hợp hoàn cảnh… manh nha trỗi dậy trong tâm nàng. Thời khắc mẹ con chị gái hổ thẹn ái tình oan nghiệt, người làm em và kẻ làm dì lại chạnh lòng nhớ cảm xúc say đắm với… ai đó… vào đêm hoan lạc điên rồ…

Chẳng phải nàng chủ động dâng hiến để cứu mạng… ai đó… hay sao?

Ngay từ đầu, nàng xác định tư tưởng không để bị liên lụy. Ai đó là nạn nhân của nàng, có day dứt thế nào, nàng cũng chỉ thấy có lỗi với người vô tội mà thôi.

Vậy thì… vì sao… nàng lại chạnh lòng với một người… chỉ có dục mà không có tình?

Không lẽ là vì…

Anh Đào không dám suy đoán nữa. Nàng dằn lòng dìm nỗi bứt dứt giống đang hờn đang ghen… xuống tận nơi sâu nhất nội tâm mình. Cảm xúc ấy vẫn lưu luyến không chịu rời xa giống cái cách… ai đó… dịu dàng đến từng phút giây như nàng là người con gái của hắn trong đêm… hắn đưa nàng lạc vào bến mê.

Hai người từ đầu đến cuối chỉ có dục vọng, bất đắc dĩ phải ân ái để cứu nhau, cảm xúc nồng nàn hắn trao cho nàng đủ báo đáp ân nghĩa nàng dành cho hắn…

Nhưng vì sao nàng vẫn chạnh lòng?

Phải chăng điều đó chỉ đúng với lý trí, nhưng không thể thuyết phục tâm ý… từ lâu âm thầm nghe theo trái tim?

Anh Đào ngây ngốc tự hỏi chính mình, nàng chưa từng đến thăm ai đó, vì sao tâm ý lại lưu luyến cảm xúc ấy?

Cảm xúc đó còn chưa từng xuất hiện trong mơ, vậy mà giờ đây “nó” đang cười nhạo nàng, người thân bệnh tật, gia đình đau khổ, người dì lại để “ý” chạy theo ngựa bất kham náo loạn “tâm” mình. “Tâm” luôn kiên định, nay lại thành vượn nhảy loạn theo “ý”, con vật đáng ghét chớp chớp mắt, che miệng cười khúc khích, Anh Đào ngơ ngác tiếng cười trêu chọc “tâm ý” không nghe lý trí từ lâu. Nàng thấu hiểu “tâm ý” ấy mang ý nghĩa nào, niềm kiêu hãnh không cho phép thừa nhận… bấy lâu nay, nàng bất tri bất giác ẩn giấu “tâm ý” ấy mà chẳng hay biết.

Cô gái tóc vàng si dại như một con ngốc, không hề nhận ra “tâm ý” đang phô bày hết dưới ánh mắt nhạy bén của gia đình và… Hanna.

Mẹ con Ngọc ngỡ ngàng người thân bộc lộ cảm xúc khó nói lên lời. Kẻ trong cuộc không dám tin người luôn động viên an ủi, vực dậy tinh thần cho mình, giờ đây chất chứa nỗi niềm thầm kín, mẹ con nàng hiểu thấu tâm sự không thể chia sẻ cùng ai đó. Nhưng vẫn chưa tin… cô gái kín kẽ còn hơn người cha gian xảo, vậy mà chẳng kiềm chế nổi tâm trạng cần che giấu nhất.

Ai?

Ai là người vương vấn tâm tư người đàn bà thép?

Mẹ con nàng bất chợt nghĩ đến một người, từ danh tiếng đến nhân phẩm đều xứng đáng để cô gái kiêu hãnh lưu luyến. Người trong cuộc thầm cười tự giễu, dẫu mơ ác mộng tồi tệ nhất cũng không tồn tại nghiệp duyên này. Tất cả bị ma quỷ sắp đặt cuộc đời, mọi người còn chịu số phận sỉ nhục, định mệnh chẳng thể nghiệt ngã đến hoang tưởng như vậy. Tâm tư phụ nữ chỉ có phụ nữ mới hiểu. Nhưng chẳng có lý do gì để nghi ngờ gia đình, các nàng còn nghĩ mình cảm tính, bèn lần lượt quây quanh Anh Đào, vỗ nhẹ vai, khẽ áp tay lên má người thân. Anh Đào bừng tỉnh, xấu hổ nhuộm đỏ má đào, nhưng kẻ lý trí lập tức lấy lại tinh thần, bình thản trò chuyện.

Hanna chăm chú quan sát từ đầu đến cuối, mày liễu gẫy gập thành đường gấp khúc, mỗi cung đường đều đưa nàng lạc vào mê cung, đóa hoa thuần khiết bất ngờ cái cách nghị sĩ bộc lộ tình cảm, ông ngoại ôm cháu gái vào lòng, lệ nóng xông đỏ hốc mắt mà người ông không biết, cứ siết chặt khiến cô bé than ngạt thở, bình thường ngài sẽ xin lỗi, hôm nay chỉ nới lỏng vòng tay mà không buông chỗ dựa tinh thần, người ông vùi đầu khóc lặng bên vai cháu gái.

- Ông muốn ôm cháu thêm một lúc nữa, chỉ một lát nữa thôi…

Ngài không ăn nói văn hoa, chẳng thể hiện tình thương vô bờ, đơn giản ôm thật chặt, nhưng hoàn toàn khác biệt so với bình thường, nàng không xác định được cụ thể là gì mà chỉ thấy ngài xung động hơn, mãnh liệt hơn, ấm áp hơn xưa rất nhiều thôi.

Đối với tượng cũng vậy, hoa là kẻ ngoài cuộc, nàng không biết sự thật mà mơ hồ nhận ra có gì đó bất thường trong gia đình tượng, từ ông đến cháu, từ mẹ đến con đều tồn tại một khoảng trống vô hình, mọi người không tìm thấy nhau nơi không gian trắng xóa đó, kẻ thiếu vắng tình thân còn cảm giác… khoảng trống ấy có hố sâu không đáy… ngăn cách người thân đến bên nhau… và… nuốt chửng bất cứ ai ngã xuống.

Hanna chưa hết bất ngờ chuyện kỳ quái, nàng băn khoăn tâm tư Anh Đào, cô gái tóc vàng là người lạ lùng nhất, nàng chẳng giải thích nổi nguyên nhân Anh Đào hoang mang, tựa hồ người đàn bà thép còn thấy xấu hổ, Hanna linh cảm Anh Đào tủi thẹn với mẹ con Ngọc. Đóa hoa thuần khiết sửng sốt lén liếc gia đình tượng, nhưng nhanh định thần, kịp thời lảng tránh trước khi bốn cô gái chột dạ, lần lượt hướng về phía nàng.

Nàng đánh lạc hướng bằng cách vui chơi cùng thiên thần nhỏ. Hanna thầm cảm ơn Lưu Ly, nhờ cô bé thích chơi với nàng, nàng mới có thể thoát khỏi tình huống khó xử.
Từ hôm Hanna cứu mạng, hễ nàng xuất hiện, Lưu Ly lại quấn nàng cả ngày, rủ chơi đủ trò con nít rồi đoán số. Hiện tại lại có cơ hội tìm hiểu người mà nàng quan tâm. Lưu Ly vừa cứu nàng khỏi bị thất thố, Anh Đào với mẹ con Ngọc tưởng bản thân có tật giật mình, căn bản không nỡ nghi ngờ Hanna soi mói, bốn nàng bèn kiếm cớ gỡ rối tình huống khó xử, Ngọc nói đến cantin mua đồ ăn trưa, chị em Lan nựng má em gái, chào mọi người rồi cắp sách đi học. Anh Đào nói có việc riêng cần giải quyết, lái xe đưa cháu gái đến trường luôn. Chỉ còn nghị sĩ và Lưu Ly trong phòng, Hanna không tiện ở lại bèn tạm biệt ngài và Lưu Ly.

- Cháu xin phép về nhà ôn bài!

Nghị sĩ khẽ gật đầu rồi cười cháu gái đang buồn xo:

- Em định rủ chị chơi đoán số!

Hanna vuốt tóc Lưu Ly, khẽ khàng nói:

- Hôm nào rảnh chị sẽ chơi cả ngày với em, nha!

Lưu Ly hớn hở đòi ngoặc tay, Hanna cười tươi ngoéo ngón út và đi ngay. Nàng đóng cửa, ngó qua ô kính trông nghị sĩ vui vẻ nô đùa cùng cháu gái. Lát sau, nàng mới rời khỏi bệnh viện với vô số dấu hỏi chưa có câu trả lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK