Chương 57
Vuốt Rồng và… mũ
Vuốt Rồng phải bảo vệ hình ảnh tập đoàn JK, thân phận cùng địa vị gã cao quý chỉ sau gia đình ông chủ, gã không thể lép vế trước thằng trẻ trâu máu chó, lý do chính đáng lệnh Vuốt Rồng phản công, gạt ngọn cước tạt ngang, xoay tay phải đập thẳng mặt, quyền cuộn xoáy áp lực ép vệ binh gồng sức chắn đỡ, hắn bị đấm văng, tạp vật va quệt khiến khắp thân trầy da xước thịt. Cánh tay chưa hết tê rần như bị điện giật, Vuốt Rồng lao tới đấm móc ngược lên mặt. Vệ binh xoay vòng lách tránh, đá quét xuống chân địch. Vuốt Rồng nhảy lên đập xuống mạn sườn, vệ binh lăn qua một bên né trong gang tấc, đòn đánh hụt liền đục lủng nền gạch.
Mồ hôi lấm tấm rịn khắp mặt đóa hồng, sợ hãi cú đấm lõm mặt đất thành hố lớn, tưởng tượng nếu trúng đòn, vệ binh vỡ ngực nát tim mà chết, nàng hét lên xin đừng đánh nữa. Hung thần và quái vật đang say mồi, đếch thấy gì ngoài kẻ địch, đếch nghe mọi tiếng động xung quanh, tinh thần tập trung cùng trí lực cảm nhận “khí” của đối phương, bên nào nắm bắt khí tốt hơn sẽ chiếm lợi thế. Vệ binh liếc mắt sang người mình quan tâm, nàng đang dáo dác nhìn quanh rồi chạy xuyên qua rừng người để tìm anh trai. Nhưng chưa đến cửa, Kai bước ra từ đám đông, anh trai kéo em gái đứng gần mình.
Lơ đãng trong thực chiến là tự sát, diễn ra có mấy giây, địch thủ chớp thời cơ, lao vút như phi đạn đâm thẳng đến tấn công, vệ binh đếch chú ý từ thân pháp tới cách di chuyển, địch giống hắn sáu, bảy phần, khác biệt ở tốc độ, không ai nhanh hơn quán quân thế giới ba môn phối hợp - kẻ xô đổ mọi kỷ lục. Lần này không ngoại lệ, vệ binh hé miệng cười gian, hắn ngả người tránh đòn, khuỳnh chân tung hai cú đá móc trúng ngực và cằm đối thủ.
Đám vệ sĩ nãy còn mỉa mai thằng trẻ trâu giỏi bắt nạt kẻ yếu hơn, đụng phải thứ dữ, chỉ biết co cụm phòng thủ, lời chê bai tắt ngấm, mồm miệng há hốc, mắt mũi trợn ngược trông kẻ mạnh nhất - niềm tự hào của tập đoàn JK bị đá bay lên không trung. Hung thần thừa thắng truy sát, hai chân xoay chuyển liên hoàn cước xoáy thẳng Vuốt Rồng, tuyệt chiêu xé gió rít tràng âm thanh lộng óc. Đa số khán giả ghê sợ, nhiều kẻ háo hức muốn trận đấu kéo dài xem cho sướng, tất cả không chớp mắt nửa giây, thán phục võ thuật mãn nhãn ngỡ chỉ có trên phim ảnh. Đóa hồng vẫn lo sốt vó cho người mình nhớ và… thương, nàng lay áo giục anh trai:
- Anh mau can đi, hay ho gì ba cái trò đánh lộn ẩu đả này mà xem chớ!
Anh trai nàng đâu muốn rắc rối, lần trước phá rừng chịu cảnh cáo, lần này thằng em hổ báo lại đập tan tành mọi thứ, gã không sợ danh tiếng ảnh hưởng mà e phiền phức với cảnh sát. Ông anh còn lo em trai nóng tính để lộ sơ hở, trúng một đòn của quái vật, nguy cơ dập nát gân cốt. Khổ nỗi lúc mới đến xem tình hình, gã định can ngăn, cha lại gọi điện:
“Bình tĩnh đê con trai, Sam nào giờ toàn áp đảo đối thủ, nó chưa từng đụng kẻ địch mạnh vượt trội giống con quái vật kia, ta cấm phá đám cơ hội thực chiến có một không hai này. Chậc, Sam có bị thương, tử thần đếch phải đối thủ của nó đâu mà lo vớ vẩn! Con phải cho nó nếm trái đắng khó nuốt thế nào, thằng trẻ trâu máu chó mới trưởng thành về tinh thần, thể chất và tư duy. Đó là trách nhiệm của kẻ làm anh đó, con trai à!”
Cha nói xong cúp máy ngay. Người cha quái dị luôn hành xử bất thường, kẻ làm con chưa bao giờ dám thắc mắc, lần này vẫn tuyệt đối nghe lời, nếu trái lệnh, chọc cha nổi giận, hậu quả tồi tệ hơn. Kai đành trấn an em gái:
- Sam thất thế, anh sẽ can thiệp!
Anh trai nói giọng đanh thép, chuẩn bị sẵn tư thế, em gái chưa thể an tâm, lòng nóng hơn lửa đốt, dù Sam chiếm ưu thế, song cước cuồng bạo đá thẳng ngực, đạp ngược lên mặt. Vuốt Rồng ê ẩm vùng bị tấn công - một chuyện khó tin chưa từng xảy ra, từ lâu gã không biết đau là gì, kẻ trụ vững lâu nhất là ba chiêu liền gục ngã, nào ngờ có ngày bị ép ngạt thở, quái vật không vô cảm được nữa, gã chau mặt xoay vòng hai tay liên tiếp đỡ đòn, âm thanh chát chúa váng động cùng tiếng đội vệ sĩ cổ vũ:
- Thủ lĩnh vô địch!
- Giáo quan vô đối!
- Đập chết mẹ nó, trả thù cho Beak đê, thủ lĩnh!
- Rửa hận bằng máu thằng trẻ trâu đó!
Một số kẻ ngoài cuộc vốn ngứa mắt với Sam, nhân hỗn loạn liền hùa theo chó cắn càn:
- Đập nó tàn phế luôn đi!
- Gia đình không dạy nổi thì để đời dạy mày, thằng chó chết!
Sam vẫn tấn công ác liệt, Vuốt Rồng bất thình lình lấy cứng đấu cứng, tụ lực quanh vùng bị đạp để chặn đòn, Sam cảm giác vừa đá vào tường liền thấy bất ổn, cuống cuồng biến chiêu, Vuốt Rồng canh chuẩn từng giây, ngoắc tay tóm chặt cổ chân Sam, kẻ mạnh nhất gầm lên quật đối thủ xuống quầy hàng. Sam bắt chéo hai tay chống đỡ, ngọn cước lóe ánh sáng xanh đạp văng Sam, quầy hàng vỡ tan, mọi vật nát bấy, mũ lưỡi trai trên đầu rơi xuống đống bẩn thỉu, chỉ là vệt ố dính lem luốc mũ nhưng lại khiến Sam phẫn uất.
Tên quậy phá chỉ biết đánh người, thằng trẻ trâu coi cục đời hôi thối hơn đống phế thải, gã ngạo nghễ khinh trời bằng vung, hình tượng hổ báo vỡ vụn dưới thân thể đổ gục xuống sàn. Mọi người tò mò biểu hiện lạ, mấy phút trước hắn còn quyết sống mái kẻ mạnh hơn mình, bây giờ hung thần bất động thành cái xác mất hồn. Hắn giữ vững lý trí dù Hoàng Kim tai nạn, thế quái nào lại bị một cái mũ đánh gục tinh thần. Người ngoài coi mũ cũ kĩ phai màu rẻ tiền, không xứng với ngôi sao thế giới; đội vệ sĩ cười khẩy thằng máu chó yếu đuối hơn cả đàn bà.
Kai cũng ngỡ mũ để đội nắng che mưa, tâm lý vướng vất cảm giác Sam vừa đánh mất một thứ gì đó, em trai chẳng thể tìm thấy thứ dường như chỉ có trong ký ức bị vết ố hủy hoại. Gã tin không suy diễn nhưng trong lòng vẫn lấn cấn. Anh em hòa đồng thân thiết, đáng tiếc hai người thành gia đình chưa lâu, kẻ làm anh chưa hiểu em mình.
Tình nghĩa anh em đủ nặng để xả thân…nhưng chưa đủ sâu để đồng cảm…
Người lạ vô tâm, kẻ địch vô tình, anh trai mông lung với câu hỏi chưa thể giải đáp, đóa hồng cảm nhận vật “vô giá” không hề vô tri, thời điểm thứ tưởng “vô nghĩa” đó vuột khỏi tầm tay, Sam cuống cuồng nhoài người níu giữ hy vọng, hắn coi mũ như gia đình, đống bẩn thỉu hôi hám kia là vực thẳm tăm tối. Hắn quyết không để “người thân” biến mất lần nữa, nỗ lực chẳng được đền đáp, “người thân” vẫn rời xa hắn mãi mãi. Nỗi buồn gợi đóa hồng nhớ hình ảnh bạn thân thẫn thờ, cúi đầu gục khóc tự trách đánh mất kỷ vật.
Hai người thân chung một tâm sự, anh trai trăn trở tâm tư em gái mà chưa hiểu tâm trạng em trai. Lạ thay, người mới thân quen lại chơi vơi với nỗi đau không thể gọi tên. Người đó luôn tươi thắm rạng ngời, giờ đây ủ rũ như đóa hoa tàn phai hương sắc. Bông hồng thép cắn môi bật máu ngăn tiếng nấc ngậm ngùi, nàng sợ ai đó biết cảm xúc thật của mình, nụ hồng mong manh vẫn yếu đuối trước tên ngốc cân cả thế giới vì nàng. Hắn không khóc như tri kỷ của nàng, lệ cay vẫn mờ lòa đáy mắt xám trắng. Đóa hồng sững sờ nhận ra chẳng còn gì ngoài trống rỗng trong ánh mắt thất thần đó.
Vệ binh bảo vệ người mà mình yêu thương. Nhưng không thể gìn giữ vật mà hắn trân quý. Hắn mất hết ý thức, không nhận biết địch thủ xông đến, tâm trí lạc lối trong vô thức nghe tiếng người quan tâm gào thét nghẹn giọng:
- Sam, hắn tấn công kìa…
Đóa hồng hoảng loạn tinh thần, nỗi sợ tương lai không còn màu hồng thúc giục lao đến đỡ đòn chí mạng. Tình huống bất ngờ nhưng với kẻ sống vì em gái, chết vì gia đình, cảm xúc buồn vui, hờn giận từ người mà gã yêu quý, cả nhịp đập trái tim xao xuyến, thổn thức vì người mà gã lo lắng, gã đều cảm thấu như tâm sự chính mình, anh trai ngăn em hành động dại dột, lúc giằng co, ngón tay gã móc vào vết rách nhỏ trên tay áo Rose, lực kéo xé toạc tay áo, gã hốt hoảng đuổi theo vòng tay ôm chặt hông em mình.
- Rose, bình tĩnh…
- Buông em ra, em phải cứu…
Đóa hồng ngưng vùng vẫy, anh trai nàng bèn nhìn về phía Sam, anh và em câm bặt trông máu rỉ ra lưỡi dao sắc lẻm. Máu tươi nhuộm đỏ đậm mắt Rose, Kai bàng hoàng cảm giác Beak và Vuốt Rồng bị hút xoáy vào hốc mắt chuyển màu trắng dã, nơi trũng sâu không thấy đáy nghiền nát hai tên thành tro rồi nuốt chửng tất cả. Mấy giây trước, Rose mặt cắt không còn giọt máu, nay lại lạnh toát, Kai rùng rợn khí lạnh đông cứng toàn thân, cảm tưởng đang chạm vào vật thể quái dị.
Vật thể đó xoáy cái nhìn tàn khốc vào Beak, tên hèn hạ cười hềnh hệch đâm nghiến dao, Sam siết chặt ngăn vũ khí chọc thẳng tim, hắn kéo giật đối thủ. Beak kinh hãi sức mạnh khủng bố, tên đâm lén không kịp trở tay, trơ mắt nhìn Sam lách người tránh mũi dao, giật đầu gối vào bụng, đối phương bật ra, hắn vứt dao, xoay hai tay đánh liên tiếp, tên vệ sĩ choáng váng mặt mày, Sam đấm móc vỡ cằm Beak, hất bay địch lên cao. Bàn tay rách tươm máu đập thẳng bụng Beak, tên mỏ nhọn phun dịch vị lẫn máu lần nữa, lực đánh văng Beak vào Vuốt Rồng.
Gã giáo quan đang lao tới liền đẩy Beak bay ra xa. Hung thần và quái vật tiếp tục ác chiến, không gian đột nhiên vang tiếng rầm khủng khiếp. Mọi người kinh hoàng, đội vệ sĩ trợn mắt, toàn trường câm lặng nhìn kẻ phang thẳng bàn gỗ vào ngực Beak. Tất cả không tưởng tượng nổi nữ sinh tinh nghịch nhí nhảnh, thường xuyên bày trò trêu đùa bạn học, đóa hồng mong manh bị căm thù biến dạng, nàng không còn là con người trong mắt đám đông ghê sợ, ai nấy rùng mình thân thể toát khí lạnh buốt xương, ám ảnh sắc mặt vô tình đóng băng mọi cảm xúc, giết kẻ đáng chết là ý niệm tồn tại duy nhất với người mất trí.
Đội vệ sĩ trừng trừng nhìn Rose lừ lừ đến gần cái thây bất động. Zero vội gạt đẩy mấy thằng phía trước, chạy đến ngăn Rose đang cầm chai vỡ. Một tên, hai tên, ba tên… thấy Kai phóng vút đến bảo vệ Rose, chúng vội lao vào ngay, đôi bên xô xát can ngăn loạn xạ. Ngụy Hoàng bình thản xem drama kịch tính từ đầu đến cuối, gã nhếch mép cười đểu lũ mua vui cho thiên hạ. Tên đầu bù tóc rối đứng kế bên lẩm bẩm chửi:
- Thằng xướng ca vô loài kia bá đạo thế mà để con em nó xổng ra là sao? Mịa, đồ vô dụng!
Ngụy Hoàng ngầm khinh bỉ thằng nông cạn. Gã quan sát không sót chi tiết nào, lúc Beak sắp bị Sam đấm bay, thằng anh con nhỏ điên khùng khựng lại mấy giây, lưỡng lự khó xử, bộ mặt thiên thần bị vò nát như ai đó bẻ gãy cánh. Ngụy Hoàng không hiểu lý do đối phương ức chế, cam chịu nới tay buông em gái. Cơ mà chả quan trọng, gã đâu rảnh hơi bao đồng chuyện đếch dính dáng đến mình. Ngụy Hoàng chẹp miệng tiếc rẻ trông đội vệ sĩ tách Beak khỏi Rose, con nhỏ dại trai cũng bị anh trai kéo xa ra.
Rose vùng vằng không chịu đứng yên, anh nàng ngỡ ngàng sức lực ngang đàn ông khỏe mạnh, gã siết chặt hơn mới khống chế được cơn điên vì tình. Đóa hồng chĩa gai nhọt hoắt, xoáy tròng mắt trắng dã vào Beak, con ngươi đỏ rực lửa giận muốn thiêu cháy hắn, khóe miệng rào rạo từng tiếng gầm gừ nhai nuốt như thể không bị ngăn, nàng xé xác ăn thịt hắn.
Beak nghiến răng kèn kẹt, mắt tụ máu trợn trừng đáp trả thái độ thù địch. Kai cảnh cáo, người anh cắm ngập đôi mày kiếm xuống sắc mặt lạnh băng, cổ họng Beak co quặp trốn tránh nỗi sợ bị cắt đứt, khóe mép run rẩy nuốt khan mồ hôi rịn xuống từ thái dương, tên nhát gan ngất lịm, đếch dám đối diện anh em lũ quái vật nữa.
Tiếng gãy vỡ đổ rầm rầm thu hút Beak, hắn hé mắt xem thằng máu chó đấu Vuốt Rồng. Ác thú quần nhau tơi tả, đôi bên tấn công mà đếch thèm phòng thủ, tên lùn lãnh trọn liên tiếp cú đá trời giáng, cơ thể căng phồng vết thương, lấy cứng đấu cứng, gồng lên chống chọi hàng loạt quả đấm thép mạnh ngang búa tạ. Vuốt Rồng phải trả cái giá tương đương, toàn thân muốn nứt rạn dưới những ngọn cước hung hiểm, Sam siết nắm đấm bật máu đập từng nhát búa bổ, sức mạnh kinh dị ép gân cốt cơ hồ đứt toạc.
Trận chiến vượt qua giới hạn con người khiến toàn bộ im bặt, không ai dám thở mạnh, đám kích động bạo lực đếch có gan hô hào nữa. Nhiều kẻ sợ tai bay vạ gió vội bỏ đi. Chờ mãi chưa thấy cảnh sát tới dẹp loạn, một nữ giáo viên nóng ruột ra ngoài gọi lần nữa liền nhận tin xấu:
“Chúng tôi bị tắc đường!”
Giáo viên nói như hét vào điện thoại:
- Trường học sắp bị phá nát rồi, không tới kịp, hai con quái vật sẽ đập thành đống gạch vụn!
Một tiếng động khủng khiếp vang lên, giáo viên vội quay lại liền bực bội chửi thề. Tạp vật bắn vào học sinh trong lớp nàng phụ trách, nàng chạy đến đỡ một nam một nữ học trò ra nơi an toàn.
Quái vật vẫn xâu xé nhau. Người quan tâm theo dõi từng chi tiết, mỗi vết thương lằn trên người Sam, lửa giận bùng cháy đốt khô nước mắt đóa hồng, con ngươi tím đỏ nổi vằn tia máu sắc nhọn đâm thẳng vào Vuốt Rồng. Gã chẳng biết bông hồng có gai coi mình là tử thù.
Anh trai hoa ớn lạnh trước em gái, gã vẫn kiểm soát người thân đang cố thoát khống chế, đồng thời xem cuộc chiến cho cha phân tích, đó là lý do con chip trong đầu gã được kết nối với mắt và tai. Gã chưa biết nguyên nhân thực sự cha muốn Sam đấu Vuốt Rồng, chắc chắn không đơn giản rèn bản lĩnh và giảm cái tôi quá lớn của Sam. Gã chẳng hiểu sao lúc Sam sắp đánh bay Beak, cha gọi vào con chip bắt buông Rose. Tình huống ngoài dự tính, cha lại căn chuẩn từng giây, như thể ổng biết trước mọi chuyện. Vấn đề là ổng cho Rose đánh Beak để làm gì? Đập Beak xong, Rose hoàn toàn biến thành con người khác, hung bạo định giết luôn thằng dám đâm lén Sam.
Hả, đâm lén Sam!? Không lẽ…
Một ý nghĩ điên rồ đặt dấu hỏi bí ẩn trong đầu gã, điều hoang tưởng đổ ngập mồ hôi lạnh ra toàn thân, sắc mặt xám xanh xám ngắt, thái dương đau thắt co giật từng cơn kinh hoàng, mỗi lần dự cảm chuyện chẳng lành, triệu chứng này tái phát báo hiệu suy luận chính xác. Cơn đau dữ dội hơn mọi lần, gã suýt để vuột em gái đang hóa điên, gầm gừ muốn nhảy xổ vào ăn tươi nuốt sống Vuốt Rồng. Gã còn phải lo em trai đang ác đấu nên tạm bỏ qua nghi vấn.
Bên kia, Vuốt Rồng chụp vai Sam, co chân thúc gối, Sam nghiêng đầu tránh gãy mũi, mặt cứng đờ đếch biết đau nữa. Hắn vẫn đứng vững đối diện Vuốt Rồng. Gã thấy Sam tập trung mọi giác quan vào mình, và cái nhìn trơ trơ vô hồn với tất cả, Vuốt Rồng lạnh băng cảm giác một màu trắng xóa bao trùm không gian; mọi thứ, mọi vật cùng mọi người đều biến mất nơi khoảng không trống rỗng đó, kẻ đang mất nhận thức chỉ thấy một mình gã.
Nào giờ luôn là cỗ máy mang hình dạng nhân loại, gã không hiểu sao phát sinh “cảm xúc” với kẻ mới gặp lần đầu. Cảm xúc kỳ quái cho gã biết với Sam, gã không còn là người, chẳng phải súc vật giống lời Sam chửi hễ nổi điên, gã thành tử thù trong cặp mắt màu tro lạnh. Sam coi gã như kẻ thù không hề vì cứu Beak... mà do gã làm bẩn... mũ...
Vuốt Rồng càng đánh càng hưng phấn, gã bị cuốn vào cuộc chiến lúc nào chẳng hay, phấn khích không phải gặp đối thủ xứng tầm, mà là niềm vui của một con người bình thường như bao người khác. Nhưng với cỗ máy chỉ biết nghe lệnh, niềm vui ấy chưa từng tồn tại.
Nay, niềm vui mới gieo hạt giống hy vọng lấy lại bản tính, tư tưởng phục tùng cắm sâu mệnh lệnh vào tiềm thức liền đùng đùng nổi giận, ép gã vùi mầm mống trái ý vào nơi sâu nhất trong bóng tối. Vuốt Rồng thô bạo xua đuổi “niềm vui” làm loạn đầu óc, gã gầm thét đá thẳng bụng kẻ địch, Sam bất biết cơn đau quắn ruột, lộn vòng trên chân đối thủ nhanh hơn chớp giật, cùi chỏ quật mạnh ngực Vuốt Rồng, vung nắm đấm thép đập giữa trán gã. Đội vệ sĩ cổ vũ nhiệt tình bỗng im tiếng, chau mày trông Vuốt Rồng trúng đòn liền bất động, lực đánh mạnh kinh hồn nhưng đâu nặng đến mức mặt mũi ngây dại, đơ đờ đờ như thằng mất não để Sam trèo lên vai, quặp chặt hai chân vào cổ.
Kai cũng thấy Vuốt Rồng có gì đó rất lạ, khó hiểu tên vệ sĩ tự nhiên thẫn thờ, mắt sáng quắc bỗng tối sầm hơn màn đêm đen đặc. Tất cả khẳng định Vuốt Rồng có vấn đề, không ai ngờ tâm lý gã đang hỗn loạn, đỉnh đầu dội từng cơn đau nhói, gã bịt siết tai ngăn tiếng rè rè vang trong đầu, chưa chặn được tiếng động lạ như mũi khoan vào tận não bộ, Sam tăng lực mạnh hơn, những cú đấm phẫn nộ vô tình đập nát tiếng khoan lộng óc; thanh âm biến mất sau năm giây, hàng loạt hình ảnh mơ mơ hồ hồ ùa về tiềm thức Vuốt Rồng, mỗi hình mỗi ảnh mang không gian khác nhau cùng những cái bóng mờ ảo.
Gã căng mắt xem là ai và họ đang ở nơi nào, ý muốn đó kéo rách đồng tử, khung hình nhập nhoạng bị mờ nhòe dưới màu máu đỏ thẫm chết chóc, gã lờ mờ thấy cảnh mịt mù khói lửa có một cái bóng đổ gục trên vũng máu. Bóng đang thành bản thể hoàn chỉnh, nỗ lực tập trung lý trí để nhận dạng sắp được đền đáp, những cú dộng đau thấu xương, những cú giật cùi chỏ nhức buốt óc… đập mọi thứ vỡ vụn thành từng mảnh.
Cơn đau ép nghiến tinh thần rối loạn, tiếc nuối trêu đùa tâm lý hoang mang khiến Vuốt Rồng nổi đóa, gã gầm thét bóp móp chân Sam, cuồng bạo tìm cách quật con chó điên cắn mãi không nhả. Sam đếch cần biết xương chân mình đang vang tiếng rạn vỡ, nỗi đau kỷ vật bị phá hoại siết nghẹn tâm can, những hình ảnh gia đình bình dị, một nhà ba người nô đùa vui nhộn, cãi nhau chửi lộn, to tiếng nạt nộ, răn dạy, trêu chọc từ người thân vọng về tâm trí điên loạn:
“Mẹ mày, nhỏ không chịu học, lớn làm cướp hả mậy?”
“Em thành cướp sẽ trấn lột cái kính râm của anh đầu tiên! Trông ngứa mắt vãi đạn!”
“Đó, mày thấy chưa, tao bẩu roài, tám chục tuổi nó vẫn nhắng nhố coi trời bằng vung, mày tốn nước bọt với nó làm mẹ gì?”
“Ông già chưa chi đã nản thế, nó mới sáu tuổi, làm gì căng!”
“Thì đó, nó bẩu cướp kính của mày đầu tiên kìa!”
“Chậc, bố già éo biết đùa, chán vãi lựu đạn!”
“Kệ mịa chúng mày, thích làm gì thì làm. Tao chuẩn bị hành lý mai còn kịp lên đường!”
“Này nhóc, đàn ông đội trời đạp đất. Mày thì đạp nát đất rồi, cơ mà ghét lão giời nên éo muốn đội thằng đàn bà khắm thối bẩn bựa đó. Anh mày khổ công lục tìm khắp nơi mới mua được cái mũ siêu xịn xò này đấy. Đội nó thay cho đội trời, ngầu vãi lựu đạn!”
“Xí, cái mũ xấu quắc, xịn cái lồng gì! Mua cho em trai còn tiếc tiền, anh em như lồng, biến mịa đi!”
“Tổ cha mày, éo cảm ơn còn đểu xỏ. Đội vào đê! Liệu hồn giữ gìn cẩn thận, mày làm bẩn hoặc làm mất, anh về đá đít đốt trụi tóc mày luôn đấy!”
“Rồi rồi, biến đê, nói lắm còn hơn bố già nữa, điếc tai! Biến!”
Anh và em đều không thể giữ lời hứa. Lão trời khốn nạn chia cắt anh em, hắn phải sống sáu năm vật vờ như một cái bóng, đếch nhớ nổi thức trắng đêm bao nhiêu lần, cuộc đời hắn sẽ đâm vào ngõ cụt nếu không quen biết Hoàng Kim. Một lần nữa, thằng đàn bà lại ganh tị thả con chó săn JK cắn xé người anh thứ hai, gia đình hắn nhà tan cửa nát. Đàn “con” của chó la liếm tri kỷ của người thân, cũng là bạn... hắn. Súc sinh chưa chịu buông tha còn vùi “anh trai” hắn xuống đống ô uế.
Hắn khó quên ký ức đen tối nên chẳng muốn nhớ kỷ niệm đau thương. Năm xưa mạnh mẽ đắp mộ kỷ niệm xuống tận đáy ký ức, ngày nay nấm mồ quá khứ bị đào lên vì hắn yếu kém. Tên sỉ nhục lại là tay sai của kẻ thù không đội trời chung. Phẫn nộ giăng mạch máu rạch ngang xẻ dọc gương mặt tím ngắt, xé toang hốc mắt đỏ đẫm lệ nóng. Tất cả không nhận ra kẻ chỉ đổ máu cho gia đình, rơi lệ vì người thân nữa.
Hắn không còn là vệ binh, không phải hung thần, hắn càng chẳng phải người mà là thần chết.