Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 140: Thiêu hủy đến giọt máu cuối cùng
Cuốn theo biến động trong ngành, trận quyết chiến này cũng oanh liệt mở màn. Mấy ngày tới đây sức sản xuất của bảy cái xưởng sản xuất của Thực phẩm Phong Giai giống như một con ngựa hoang vừa được giải phóng khỏi cương ngựa vậy. Dưới tác động mạnh mẽ như hồng thủy của thị trường, chỉ vài trong vài ngày ngắn ngủi mà doanh số đã tăng thêm 1900%, thậm chí một vài nơi còn xuất hiện tình trạng khan hiếm hàng hóa.
Mà tác động mạnh mẽ đó không chỉ ảnh hưởng đến riêng Wahaha, một vài xưởng sản xuất nhỏ của địa phương cũng đã phải chịu ảnh hưởng. Tổng sản lượng của thị trường không đổi mà thị phần Thực phẩm Phong Giai chiếm lĩnh lại tăng mạnh đồng nghĩa với việc các nhãn hiệu khác không thể nào sinh tồn được.
Theo số liệu mới nhất, Thực phẩm Phong Giai có tổng cộng chín dòng đồ uống, chiếm 11% thị phần, xếp thứ nhất trong dòng đồ uống.
Số liệu này khiến vô số người sởn hết cả da gà, dòng đồ uống bao gồm cả nước cam, sữa bò, sữa bột, vân vẫn..., hơn nữa một số nơi còn tạo ra các loại nước có gas đặc biệt nữa.
Không chỉ riêng dòng đồ uống mà dòng đồ hộp cũng đã chính thức tiến quân nhằm vào các yến tiệc, đưa ra thị trường phiên bản cho yến tiệc đồng thời theo đó bắt đầu tặng kèm các phiên bản dinh dưỡng, phiên bản cho trẻ em, vân vân.., doanh số một mạch tăng vọt.
Chỉ trong có mấy ngày mà đám người giám đốc bộ phận thị trường, Cao Chí Dũng, Trương Phượng Tiên đã cảm thấy hơi chết lặng, không còn cảm giác gì với số liệu nữa, ngay cả khi nghe được doanh thu tăng lên 1900% cảm giác cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Chỉ cần có Lục Tam Phong ở đây thì không có chuyện gì là không làm được. Suốt mấy ngày phải chịu sức ép của thị trường, Wahaha không chống đỡ được, mở hoạt động ưu đãi “thêm một chai nữa”, cùng lúc đó đưa ra thị trường một lúc sáu dòng đồ uống, trong đó có vài loại rất giống với sản phẩm của Thực phẩm Phong Giai.
Bộ pháp vụ lập tức khởi tố, chiến tranh ở cả hai mảng kéo trận chiến này tăng thêm một cấp bậc, Cao Chí Dũng đã mở vài cuộc họp báo gặp mặt phóng viên, lại là một hồi khẩu chiến.
Bắt đầu từ tháng tư Lục Tam Phong đã đi đến các nhà xưởng lớn để thị sát. Trong một tháng đi đến hết từng cái xưởng, còn mấy cái đội đàm phán chỉ có vài móng công phu mèo cào kia thì Lục Tam Phong trực tiếp thanh toán tiền lương rồi đuổi người.
Dự định ban đầu là mười sáu xưởng, đàm phán được mười hai cái, trừ bỏ Công xưởng Thái Nguyên còn đang tiến hành thì ba cái còn lại tạm thời không đàm phán nữa.
Tiền bị đốt rất nhanh, tiền trả lương cho công nhân, tiền mua nguyên vật liệu, vân vân... sản phẩm lại bản đắt như tôm tươi. Bây giờ trên các loại quảng cáo tuyên truyền của Thực phẩm Phong Giai đều viết: Thực phẩm Phong
Giai, năm nay bán ra một tỷ chai.
Chiết khấu cho các đại lý, chiết khấu cho các bên hợp tác, còn tổ chức khuyến mãi tặng thêm một chai, phần trăm lợi nhuận của Thực phẩm Phong Giai gần như đã về đến con số không, thậm chí còn phải bù thêm tiền.
Năm mươi tỷ nhìn thì không ít nhưng để trang trải cho bảy xưởng sản xuất thì nhiều nhất cũng chỉ đủ được hai tháng. Nhưng dưới tình huống như vậy, bã lăm tỷ đã bị đốt sạch, còn lại mười lăm tỷ cùng lắm có thể chống đỡ được đến cuối tháng năm.
Thân là một thị trường cạnh tranh lớn nhất sau khi thị trường sửa đổi luật cạnh tranh tự do giữa các thương nghiệp, Hương Giang và một ít cơ quan tài chính cũng luôn theo dõi sát sao hai công ty, thậm chí còn hiểu biết tình trạng của hai bên hơn cả truyền thông trong nước.
Thời báo tài chính Hương Giang làm một số phỏng vấn, đối tượng được phỏng vấn là Tài chính Thiên Thác đặt tiêu đề rất hùng hồn là Thực phẩm Phong Giai chỉ là thùng rỗng kêu to, một tháng sau sẽ phá sản.
Nội dung bên trong đều rất sáo rỗng, nào là chỉ ra Wahaha có căn cơ vững chắc, có tài chính vững mạnh kiếm về trong ba năm từ khi thành lập tới nay, các xưởng sản xuất đề thuộc sở hữu, nếu thật sự nguy cấp có thể bán xưởng hoặc là thế chấp cho ngân hàng để tạm thời giải quyết nguy cơ.
Còn Thực phẩm Phong Giai thì khác, các xưởng đều là đi thuế, không có bất kỳ nền móng tài chính thực sự nào, phát triển quá nhanh chóng, thời gian tới tài chính sẽ kiệt quệ, có thể đi được đến ngày hôm nay đều là nhờ thủ đoạn hèn hạ. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Bài báo này đã được đăng lên báo chí của vùng Đồng bằng Châu Giang, tiêu đề đổi thành: Thực phẩm Phong Giai đang đốt đến giọt máu cuối cùng rồi.
Quá nhiều cơ quan tài chính và người trong ngành đều nhìn ra được điểm yếu của Thực phẩm Phong Giai, thậm chỉ còn có một vài tờ báo nhỏ viết bài với tiêu đề hết sức ghê tởm, gọi là Thực phẩm Phong Giai thận hư.
Đã sang tháng năm, trong không khí đã mang chút hơi nóng, thảm cỏ xanh mượt, cây xanh rợp bóng, Lục Tam Phong đã trở về từ xưởng Phước Châu được mấy ngày, đọc báo đến đói bụng được vài lần rồi.
Mà quản lý Lý cũng đã đến tìm anh rất nhiều lần, nếu cuối tháng trước không giải quyết được vấn đề tài chính thì việc Thực phẩm Phong Giai sụp đổ là việc ván đã đóng thuyền. Công nhân của nhà máy đều rất vui mừng vì được nhìn thấy sản phẩm của chính mình ở khắp mọi nơi, chỗ nào cũng thấy có quảng cáo.
Nhưng chỉ có mấy người giám đốc Lý, Lục Tam Phong, Cao Chí Dũng, Trương Phượng Tiên mới biết rằng xưởng sản xuất sắp không gắng gượng được nữa, trận đại chiến đốt tiền này họ không chơi nổi.
Theo Wahaha cũng thực hiện “Thêm một chai nữa”, việc mở rộng thị trường cũng khó khăn hơn.
Trương Phượng Tiên ôm tài liệu đến, nói: “Quản lý Lý nói rằng nếu không giải quyết được thì cuối tháng ông ta sẽ đi. Kiến nghị của ông ta là bảo anh đi đến thị trường phía Nam kêu gọi vốn, không thể động vào vốn nhà nước nữa. Chúng ta ngày ngày lên trang đầu, đã có một vài tờ báo quan trọng công khai phê bình, không phải phê bình chúng ta mà là phê bình chính phủ của những địa phương đó."
Góp vốn ở loại thời điểm mấu chốt này nhất định sẽ bị đối phương chèn ép giá cả. Vốn dĩ Lục Tam Phong dự định chống đỡ qua đợt này rồi sẽ bỏ tiền túi ra làm vốn, còn có thể đưa ra thị trường hay không thì phải xem đám người Cao Chí Dũng, Đỗ Lam Minh rồi. “Hiện tại mà đi kêu gọi vốn thì quá thiệt thòi, tính theo giá trị đánh giá được thì đối phương không bằng lòng mà tính theo giá trị thị trường thì quá thiệt thòi cho chúng ta rồi.” Lục Tam Phong nhấc một bên chân, bắt chéo lên, châm một điều thuốc rồi trầm ngâm.
Trương Phượng Tiên nhìn anh rồi hỏi: “Anh cũng hết cách sao?” “Ừ, hết cách rồi, cô chỉ cách cho tôi đi.”
Mấy lời ma quỷ như này cô tuyệt đối không tin, khi Lục Tam Phong nghĩ ra loại kế hoạch marketing như “Thêm một chai nữa” thì từ khi đó ở trong mắt Trương Phượng Tiên anh đã mang một vầng hào quang không thể tả rõ. Ngay cả vị thầy kia của cô ta cũng từng kích động mà gọi điện thoại cho cô ta rồi nói liên tục về sự kiện marketing lần này. “Lại phải đi một chuyến thôi, mỗi ngày của tôi ngoài tìm nguồn tiền ra thì vẫn là tìm nguồn tiền, bên phía Thái Nguyên đoàn đội đàm phán đến đâu rồi?” Lục Tam Phong hỏi. “Anh còn tơ tưởng đến chính sách FDI đấy à?” Trương Phượng Tiên nhắc nhở: “Tôi đã nhắn mặt trong cái giới FDI này rồi, hiện giờ cả nước đều biết rằng tôi đã lấy hết ưu đãi ở các tỉnh lớn, vì những lần chiều thương đó mà người ta gọi tôi là ăn mày chính sách đó." “Ăn mày mà xin được cơm thì cũng không phải ăn mày bình thường đầu. Bây giờ khác rồi, chúng ta là công ty lớn nhất trong ngành sản xuất đồ uống, con đường phát triển tương lai cực kỳ tốt, chúng ta mà ra mặt là có tư cách đàm phản với bọn họ, lấy tiền của Thái Nguyên để nhét vào cái máy đốt tiền của chúng ta." Lục Tam Phong vỗ đùi nói: “Qua cái ải lần này, ông vẫn là ông!” “Vậy anh định lấy bao nhiêu tiền của Thái Nguyên?” "Kiểu gì cũng phải ít nhất bảy mươi tỷ, không thì không phải tài chính chuyên nghiệp!” Lục Tam Phong treo một nụ cười tự tin lên mặt, cười nói: “Không phải anh ta muốn có chơi có chịu à, không phải muốn đốt tiền à? Tôi chơi cùng anh ta! Chỉ sợ anh ta không chơi nổi thôi. Cô đi chuẩn bị một chút đi, ngày mai đi công tác với tôi. “Hả? Tôi lại phải đi công tác à?” Trương Phượng Tiên hơi bất mãn mà nói. “Thì chúng ta là cộng sự hoàng kim cơ mà, lại nói, gần đây cô càng ngày càng quen với xưởng sản xuất, cũng bắt đầu quản lý một số việc mà, đây là một quá trình học tập. Sau khi chuyện này đi qua, sang năm bắt đầu tập đoàn hoá tôi giao cho cô đi làm!” “Thật chứ?"
Lục Tam Phong gật đầu, Trương Phượng Tiên kích động không nói lên lời, nếu có thể dẫn đầu phụ trách việc tập đoàn hoá của một công tiến hành phân chia bộ môn chuyên hoá, chỉnh lý tổng hợp tài nguyên, có kinh nghiệm này thì lý lịch quả thực mà danh thiếp mạ vàng đó.
Lục Tam Phong không nói gì, song trong lòng lại biết đây là tờ séc không có khả năng thanh toán, đến lúc đó vẫn cứ để Cao Chí Dũng, Đỗ Lam Minh cầm đầu, có hai người kia ở đó anh vẫn tương đối yên tâm.
Chạng vạng, Lục Tam Phong đón Như Lan từ nhà trẻ về, đi mua đồ ăn, mở ra cửa nhà thì nhìn thấy Giang Hiểu Nghi đang ngồi trên sô pha, nhìn thấy cha con hai người về thì hậm hực mà nói: "Sao hôm nay về sớm vậy?” “Thì tại ở xưởng không có việc gì.” Lục Tam Phong đưa đồ ăn qua đó rồi hỏi: “Sao buổi chiều không đi đánh bài vậy?” "Không đánh nữa, em không biết đánh, lần trước thua mất đống tiền, đến bây giờ em còn xót ruột đây này, nếu mà là trước đây thì chỗ đó bằng tiền lương một tháng của em đó. Lục Tam Phong nhìn dáng vẻ này của cô, nghĩ thầm có lẽ cả đời cô cũng không thể trở thành một phủ bà tiêu tiền như nước. Như Lan đang ngồi chơi với một đống búp bê, trên TV đang chiếu chương trình cho trẻ nem, tiếng Giang Hiểu Nghi bận rộn truyền ra từ trong phòng bếp.
Tất cả mọi thứ bên cạnh lúc này đều khiến con người ta cảm thấy thân thuộc, thả lỏng, Lục Tam Phong ngồi trên sô pha bất giác nghĩ xem mấy năm sau này mình nên làm gì, cái gia đình này đã căng lên, cho dù là xưởng sản xuất giải tán, Lục Tam Phong cũng có thể cho mẹ con hai người một cuộc sống tốt hơn người bình thường, nhưng là một kẻ đứng trên đầu chiều gió của thời đại này này, trong lòng không ngứa ngáy là việc không thể nào.
Lợi nhuận của kinh doanh thực phẩm có hạn, cứ cho là lợi nhuận 300% thì cũng không thể biến thành Bill Gates được, Lục Tam Phong thầm tính toán trong lòng, cho dù kinh doanh đến ba mươi năm sau thì giá trị của Thực phẩm Phong Giai cũng chỉ vào khoảng bảy tám trăm tỷ, đây là giá trị bình thường của một tập đoàn thực phẩm hạng nhất.
Đầu To chiếm 5% cổ phần, Lục Tam Phong đã chia bớt 30% cho ban quản sự, hiện tại anh còn 65%, qua đợt này bắt buộc phải góp vốn nếu không lỗ hổng tài chính Lục Tam Phong không thể lấp được, dự tính nhượng lại tầm 20 đến 30% cổ phần.
Tính nhẩm qua trong đầu một lần, Lục Tam Phong thầm nói: “Đến năm 2020 giá trị con người của mình mới chỉ có hai ba trăm tỷ?”
Thân là một vị doanh nhân trẻ tuổi ưu tú mà mới hơn ba mươi tuổi giá trị con người đã phá bảy mươi tỷ ở đời trước, kết quả này khiến anh có chút không tiếp thu nổi, hoàn toàn có lỗi với cái thân phận là một kẻ trọng sinh của mình. “Ăn cơm thôi!” Giang Hiểu Nghi đặt một chén cơm đến trước mặt LụcTam Phong, nói: “Nghĩ cái gì vậy hả? Sao nhập tâm thế?” “Không có gì, à đúng rồi hai ngày nữa anh phải đi công tác một chuyến “Lại đi công tác à, không phải mới đi về được có mấy ngày thôi sao?” Giang Hiểu Nghi có hơi bất mãn, thời gian một tháng này anh tổng cộng ở nhà chưa được đến mười ngày. “Mấy hôm nay là đi xưởng sản xuất thị sát, từ lúc xây xong anh còn chưa đi xem lần nào đâu, ai mà biết được cấp dưới làm việc ra sao. Lần này đi Quỳnh Tây, không mất bao nhiêu ngày, một tuần là xong rồi.” “Đủ tiêu là được rồi, kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì đầu. Không được ăn không được mặc mà mỗi ngày anh đều vì tiền mà lo toan như vậy." Giang Hiểu Nghi nói thầm. “Có thể đổi nhà to hơn này, cũng có thể đổi sang siêu xe, Mercedes-Benz, Bentley gì gì đó. Lục Tam Phong vừa ăn cơm vừa thăm dò, hỏi: “Em thích phía Nam không? Thích biển không?” “Người phương Bắc toàn là vịt cạn, đi phương Nam làm gì?” Giang Hiếu Nghi nghĩ nghĩ rồi nói: “Công ty Phi
Long anh biết không, mấy ngày hôm trước vợ Lý Phi Long ly hôn, đi bơi cùng tình nhân, nghe nói là như người nước ngoài ấy chỉ mặc một cái áo ngực quần lót, mất mặt chết người. "Ha ha ha ha ha!"
Lục Tam Phong bị dáng vẻ bà tám y như mấy bà phụ nữ đầu thôn này của cô chọc cười, nói: “Anh cũng mua một cái biệt thự bên bờ biển, ngày nào cũng chơi như thế.