Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 343: Thị sát
Người đàn ông đứng ở đó như
trời trồng, sắc mặt khó coi. Trước đây mọi người trong giới thương gia địa phương đều quen biết với nhau nên luôn nể mặt nhau, thương nhân mà, hòa khí sinh tài.
Nhưng khi những gương mặt trẻ như Lục Tam Phong dần lộ diện thì đảm thương nhân đã có tuổi như bọn họ đã không còn hợp với phong cách làm việc của những người trẻ nữa.
Trong phòng nghỉ ngơi, Hoàng Hữu Danh ngồi ở giữa, bắt chéo chân, tay kẹp điều thuốc lá, nói chuyện với mọi người ở hai bên. Trong số những người ngồi bên cạnh ông ta, người gật đầu lia lịa, người thì cầm bút viết ghi chép lại, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.
Thư ký Thôi gõ cửa rồi bước vào và nói: "Lục Tam Phong đã đến "
“Để cậu ta vào!”
Lục Tam Phong bước vào, nhìn về phía những chủ doanh nghiệp có mặt ở đó và gật đầu chào rồi ngồi vào chiếc ghế ở bên trái.
“Vẫn là câu nói đó, cần phải nằm bắt sức mạnh của thời đại, dốc hết sức làm để doanh nghiệp càng lớn, càng vững mạnh hơn, không chỉ phải đứng vững ở địa phương mà còn phải hướng tầm mắt ra toàn quốc, toàn thế giới, làm tốt mậu dịch cảng, để hàng hóa được đưa ra ngoài, phải biết cảm ơn và tạo phúc cho địa phương, tích cực tham gia sự nghiệp từ thiện.
Hoàng Hữu Danh vừa dứt lời thì tiếng vỗ tay đã vang lên ầm ầm mặc dù trong phòng chỉ có mười mấy người.
“Đã đến giờ cơm rồi, mọi người đi ăn cơm trước đi, hy vọng đến cuối năm mọi người sẽ phát triển lên một tầm cao mới." Hoàng Hữu Danh nói xong thì đứng dậy. Mọi người cũng vội vã đứng dậy theo, không ngớt nói mấy lời khách sảo như “Vất vả quá”, “Đã để ông phải vất vả rồi”
Lúc Hoàng Hữu Danh đi đến trước mặt Lục Tam Phong thì liếc nhìn anh một cái rồi nói: "Đi ăn cơm!
Lục Tam Phong gật đầu, cùng ông ta đi ra ngoài, những người có mặt ở đó chỉ biết nhìn nhau, trong lòng họ ít nhiều gì cũng có chút không vui, lúc nãy vừa tan họp thì bọn họ đã chạy đến đây ngay, nịnh bợ ông ta cả buổi vậy mà không bằng một người đến trễ sao?
Bữa trưa cũng không quá thịnh soạn, chỉ có mấy món ăn thường ngày, buổi chiều Hoàng Hữu Danh còn phải đi thị sát, vì thời gian khá gấp gấp nên ông ta chỉ ăn vội mà không nói câu nào.
Một lúc lâu sau ông ta mới thả chén đũa xuống và nói: “Mấy ngày nay nhẹ nhàng hơn nhiều nhỉ?”
"Đứng vững rồi, có lợi nhuận rồi nên tôi cũng thấy vui.” Lục Tam Phong nhìn ông ta và nói.
“Ngày một lãnh đạo sẽ đến, sắp xếp tốt một chút, đừng để xảy ra sơ suất gì, tôi nói cho cậu biết, bây giờ cậu đã là bộ mặt của cả tỉnh, phía Thành Minh muốn đưa người qua khảo sát, hiểu không?” Hoàng Hữu Danh nói với vẻ mặt khá đắc ý.
Lục Tam Phong nhìn vẻ mặt như con nít đó của ông ta thì bật cười.
"Cười gì? Tôi mới tới chưa bao lâu, chính sách của chúng ta ở đây có thể bì được với bên Thành Minh sao?"
“Đúng, đúng, đúng! Chủ yếu là năng lực của ông vượt trội, tôi cũng chỉ ở đây, thật sự qua bên Thành Minh cũng không phát triển nổi, nhân tài như ông nhất định sẽ được điều lên cao vùn vụt, năng lực càng mạnh thì trách nhiệm càng lớn mà." Lục
Tam Phong mỉm cười và nói.
“Hahahaha!" Hoàng Hữu Danh vui vẻ cười phá lên, ông ta vui đến mức cười toe toét, mặt mày hớn hở, ông ta cầm đũa lên ăn hai miếng rồi lại nói: "Hai người chúng ta rất xứng, lỗ hổng đó của cậu có thể lấp đầy được không?”
“Lỗ hổng nào?” Lục Tam Phong hỏi. Lỗ hổng vốn của Điện Tử Thủy Hoàn quá nhiều nên anh nhất thời không biết cụ thể ông ta muốn hỏi cái nào.
Hoàng Hữu Danh nghe anh nói vậy thì thở dài một hơi, cũng chỉ có Lục Tam Phong dám chơi như thế, suốt quãng đường lập nghiệp của anh đều sử dụng đòn bẩy tài chính cao nhưng mẫu chốt là anh vẫn chưa gặp phải sự cố gì.
"Khoản hai mươi bốn tỷ đó!” Hoàng Hữu Danh khó chịu nói.
“Cái đó thì không thành vấn đề, với lợi nhuận hiện tại thì nhất định đến cuối kỳ có thể trả hết, hơn nữa mười lăm tỷ của Trang Đức Trung sang năm mới tới hạn. "
“Dẹp, dẹp, dẹp!” Hoàng Hữu Danh phất tay rồi nói: “Tôi cũng không phải chủ tịch của cậu, cậu nói mấy chuyện phiền não này với tôi làm gì? Trước đây tôi ở tập đoàn kia đã đủ phiền rồi, tôi chỉ có một yêu cầu, đừng phá sản, đừng để xảy ra sự cố gì, nửa cuối năm nay với tư cách là đối tượng tuyên truyền trọng điểm, Điện Tử Thủy Hoàn sẽ xuất hiện rất nhiều trong báo cáo công việc của tôi, cậu hiểu không?”
“Tôi hiểu!” Lục Tam Phong trịnh trọng gật đầu.
"Vậy thì cứ thế đi." Hoàng Hữu Danh đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Phải rồi, tổng giám đốc Hoàng...
"Lại có chuyện gì nữa?”
Lục Tam Phong vội mò mẫm trong túi, trước đó anh đã bảo Trương Phượng Tiên mua một căn nhà bên Hồng Kông, cô ta cũng đã làm xong rồi, hôm nay lúc anh đi cô ta đã giao chìa khóa cho anh.
"Hôm đó. Ông đã đánh rơi chìa khóa nhà ở chỗ của tôi.” Lục Tam Phong nhìn ông ta chăm chăm rồi rút ba chiếc chìa khóa từ trong túi ra, đưa qua cho ông ta và nói: "Hôm nay tôi đã đem qua đây cho ông, đỡ phải ra ngoài làm lại chìa khóa khác
Xung quanh có rất nhiều nhân viên phục vụ, cũng có rất nhiều người luôn đưa mắt nhìn về phía họ, thật sự là họ đang ở chỗ đông người.
Hoàng Hữu Danh do dự một lát rồi nhìn chăm chăm vào xâu chia khóa đó và hỏi: “Tôi đã đánh rơi chìa khóa ở nhà cậu từ lúc nào vậy?” "Chính là ngày hôm đó, ông quên rồi sao? Lúc ăn cơm trong nhà hàng, ông nhiệt tình muốn thúc đẩy quan hệ với các doanh nghiệp tư nhân, tiến thêm một bước trong việc chỉ đạo chúng tôi làm việc, chìa khóa được đặt ở trên bàn nhưng ông đã quên cầm đi!” Lục Tam Phong nói với vẻ rất chân thành.
“Ồ, ồ, ồ!” Hoàng Hữu Danh tỏ vẻ như đột ngột hiểu ra rồi vỗ nhẹ lên ngực và nói: "Bận đến mức quên mất, tôi đã làm lại chìa khóa mới rồi.”
“Vậy ông cũng cầm cái này về đi, ngộ nhỡ hôm nào lại đánh rơi, vợ lại không cho vào nhà nữa." Lục Tam Phong vừa nói vừa đưa tay về trước mặt ông ta.
Hoàng Hữu Danh nhìn Lục Tam Phong chăm chăm, ánh mắt có phần sắc bén, sau vài phút do dự thì ông ta đã đưa tay ra nhận lấy xâu chìa khóa.
Lục Tam Phong đưa mắt nhìn ông ta rời đi rồi ngồi lại vào chỗ của mình, tiếp tục ăn cơm. Anh không biết lúc đó Hoàng Hữu Danh đang nghĩ gì nhưng sau bao năm lăn lộn trong giới thương gia thì anh đã hiểu sâu sắc một đạo lý đó là người ta có thể từ chối nhưng bạn không thể không tăng.
Người ta từ chối, thậm chí là la mắng bạn một trận thì đó cũng là màn biểu diễn của lãnh đạo, họ thích tận hưởng quá trình nói lời chính nghĩa, thể hiện bản thân quang minh lỗi lạc đó. Còn nếu người ta không từ chối thì cứ thuận nước đẩy thuyền thôi.
Rất nhiều việc đều có cùng một nguyên lý, chẳng hạn như theo đuổi con gái cũng vậy.
Lục Tam Phong ăn cơm xong thì có rất nhiều người đến chào hỏi anh, đối với Điện Tử Thủy Hoàn mà nói thì những doanh nghiệp này không có nhiều lợi ích cho lắm, ngược lại họ đều hi vọng có được đơn đặt hàng từ Thủy Hoàn. khó khăn lắm anh mới thoát khỏi được đám người đó, lái xe trở về nhà máy.
Lần thị sát này của các vị lãnh đạo khả quan trọng, Trương Phượng Tiên đã mở cuộc họp với các phòng ban, trong vòng mấy ngày gần đây, không chỉ phải kiểm soát sản xuất mà còn phải kiểm soát kỷ luật, buổi chiều, việc tổng vệ sinh toàn bộ nhà máy được thực hiện rầm rộ.
Lục Tam Phong quay về phòng ngủ ngủ một giấc, anh mơ mơ hồ hồ cảm giác có người đang ngồi bên mép giường. Anh giật mình tỉnh giấc, nhìn Trương Phượng Tiên chăm chăm rồi nói: "Này, cô có thể đừng như thế được không?”
"Alo, chị Hiếu Nghi, chị có nghe thấy chưa, anh ấy mằng em!" Trương Phượng Tiên đặt điện thoại trên đùi, cài điện thoại ở chế độ rãnh tay.
"Lục Tam Phong, anh đừng mắng người ta, ngày nào Phượng Tiên cũng phải vất vả lắm rồi!” Giọng Giang Hiểu Nghi vang lên qua điện thoại.
Lục Tam Phong nhìn Trương Phượng Tiên chăm chăm, anh thật sự đã hết cách, bây giờ cái cô này còn kéo cả Giang Hiểu Nghi vào, quan hệ của hai người họ rất tốt, có những chuyện Giang Hiểu Nghi không nói với anh nhưng lại đi nói hết với cô ta. Trước đó không biết Lực Tam Phong đã khuyên cô đến bao nhiêu lần, bảo cô đừng uống thuốc lung tung mà cô không nghe, kết quả Trương Phương Tiên bảo có tập yoga thì cô liền ngoan ngoãn nghe theo.
Trương Phương Tiên nhìn vẻ mặt ấm ức của Lục Tam Phong thì nhích mày với anh, trong lòng cô ta nghĩ “Tôi không làm gì được anh nhưng tôi có thể nằm được vợ anh."
“Đâu có, em đang làm gì thế?" Lục Tam Phong hỏi.
“Em có thể làm gì, ngày nào cũng xoay vòng vòng với Như Lan, mấy ngày trước gọi điện thoại cho anh anh cũng không bắt máy, trường mẫu giáo của Như Lan tổ chức hoạt động gì đó, sắp xếp đi Singapore một chuyển
Giang Hiếu Nghi chỉ nói mấy chuyện lặt vặt trong cuộc sống thường ngày, đến cả chuyện tối hôm qua làm vỡ một cái chén cô cũng lôi ra nói cả buổi.
Lục Tam Phong im lặng lắng nghe, Giang Hiểu Nghi thì ở bên cạnh nói chuyện với anh. Bỗng dưng Lục Tam Phong cảm thấy chua xót trong lòng.
Một thành phố lớn như thế
Một căn nhà trống trải như thế! Một người phụ nữ có độc đến thế
Lục Tam Phong hít một hơi thật sâu rồi nói: "Um... Gần đây anh đã giải quyết xong việc rồi, ngày hai anh sẽ về "
"Ngày hai?" Giọng Giang Hiếu Nghi ở đầu bên kia trở nên phấn khởi, cô nói: "Ngày hai tháng sau sao?”
“Đúng vậy, ngày một anh có chút việc, xong việc anh sẽ về, đến lúc đó anh dắt em đi du lịch nhé?" Lục Tam Phong suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Chúng ta cũng ra nước ngoài lội một vòng, dắt theo Như Lan nữa."
“Không cần ra ngoài, chẳng có gì hay họ hết, ở nhà rất tốt, chỉ cần anh về là được."
Trương Phượng Tiên không kiềm được trêu chọc một câu: "Phòng ngủ, ghế sô pha, phòng sách, trên lầu, dưới lầu, phải du lịch đến mấy ngày đấy chứ
"Ây da, Phượng Tiên em nói lung tung gì thế?” Giọng Giang Hiểu Nghi ở đầu dây bên kia trở nên xấu hổ.
Lục Tam Phong giơ tay lên vả miệng cô ta một cái, cái người phụ nữ không ra gì này.
“Vậy mấy ngày này em sẽ dọn dẹp sơ lại nhà cửa và tiện thể mua thêm chút đồ ăn. " Họ nói chuyện điện thoại hơn một tiếng đồng hồ thì tắt máy, Trương Phượng Tiên lại thở dài, lấy điện thoại lại và nhìn Lục Tam Phong rồi nói: “Anh nên đối xử tốt hơn với chị ấy
"Câu này không đến lượt cô phải nói.” Lục Tam Phong bước xuống giường, mang giày vào và nói: “Sau này cô không được vào phòng ngủ của tôi nữa, có biết không?”
“Chị Hiểu Nghị nói có thể, chị ấy yên tâm về tôi.”
“Tôi không yên tâm về cô!”
Trương Phượng Tiên trừng anh một cái, vỗ một cái lên mông Lục Tam Phong rồi nói lớn: "Anh không yên tâm về tôi hả? Sao cơ? Tôi ăn thịt người à?"
Lục Tam Phong ngày ra vì cái vỖ mộng đó, anh nhìn cô ta chăm chăm cuối cùng thì bây giờ anh đã hiểu ra câu nói "Phòng lửa, phòng trộm, phòng bạn thân".
Mọi thứ đã đi vào quỹ đạo, tạm thời dừng mở rộng thị trường, trong thời gian hai ngày Lục Tam Phong đã đi xem xét hết tất cả các bộ phận trong nhà máy và phát hiện ra rất nhiều vấn đề
Chủ yếu vẫn là nên tập trung vào quản lý nội bộ, còn có vấn đề phòng cháy chữa cháy và an toàn sản xuất. Cùng với sự ổn định của thị
trường đang diễn ra trước mắt Lục Tam Phong thì công việc chủ yếu của nửa năm sau là xây dựng phân xưởng, nâng cao sản xuất, thúc đẩy thị trường ở các tỉnh và đẩy nhanh việc nghiên cứu phát triển kỹ thuật.
Ngày một tháng bảy, nắng hè gay gắt, thiêu đốt mặt đất, không khí nóng hầm hập, hít một hơi thật sâu thì có thể cảm giác thấy phối mình nóng hừng hực lên.
Chín giờ sáng, Lục Tam Phong mặc bộ đồ vest đứng ở cửa, Trương Phượng Tiên, Chu Hoài Đông và mười mấy nhân viên quản lý cấp cao đều đứng ở cửa, hôm nay bảo vệ cũng đứng thẳng hơn cả vệ binh.
Ba chiếc xe Toyota Coaster được lái đến, theo sau là bốn năm chiếc xe hơi nhỏ, xe được dừng ở cổng nhà máy, Lục Tam Phong tiến về trước hai bước, cửa xe được mở ra, thư ký Thôi bước xuống đầu tiên, ông ta đứng bên cạnh xe, làm tư thế mời.
Tiếp đó Hoàng Hữu Danh bước xuống xe, ông ta nhìn thấy Lục Tam Phong thì mặt mày rạng rỡ, đưa tay ra bắt tay Lục Tam Phong.
“Chào mừng lãnh đạo đến thị sát
Sau đó lại có một người đàn ông hơn năm mươi tuổi bước xuống xe, tóc rẽ hai, ông ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay và quân tây, chân mang giày sandal, trông có vẻ khá hiền từ nhưng có thể cảm giác được sự lạnh lùng trong ánh mắt của ông ta.
“Vị này chính là chủ doanh nghiệp tư nhân ưu tú của chúng tôi, anh Lục Tam Phong!” Hoàng Hữu Danh giới thiệu: “Vị này là bí thư Vương của tỉnh...
“Chào ông, chào ông!” Lục Tam Phong đưa hai tay ra bắt tay đổi phương và nói: "Ông có thể đến đây là sự cổ vũ rất lớn cho doanh nghiệp tư nhân của chúng tôi!
Vương Thành Vũ quan sát Lục Tam Phong với ánh mắt hơi thắc
mắc, ông ta nhìn sang Hoàng Hữu Danh ở bên cạnh và hỏi: "Đây chính là cậu Lục Tam Phong đó sao? Trẻ vậy à? Bao nhiêu tuổi thế?"
“Tôi năm nay hai mươi lăm tuổi Lục Tam Phong trả lời.
Hai mươi lăm?
Tất cả mọi người ở đó đều ngày ra, hai mươi lăm tuổi mà đã là chủ doanh nghiệp tư nhân ưu tú của địa phương rồi sao?
“Tôi đã từng nghe đồng chí Kim ở quê của cậu nhắc về cậu, giỏi xông pha đấy, đúng là tuổi trẻ tài cao. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì