Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 5
Suốt chặng đường đi Chu Kiến Quốc cứ ủ rũ không vui, trước giờ anh ta chưa từng nghĩ sẽ có ngày bị Lục Tam Phong chơi ngược lại, vì sĩ diện nên không dám tức giận, chỉ có thể kìm nén cơn tức trong lòng.
Ở lối vào khu giải trí, Lục Tam Phong vòng tay qua vai Tôn Long Bẫn trông rất thân thiết, mấy người này chẳng hề có tâm cơ, vô cùng đơn giản, tên giảo hoạt như Lục Tam Phong đã quá hiểu mấy người này thích nghe cái gì rồi.
Chưa đến hai mươi phút anh đã đẩy mối quan hệ giữa mình với Tôn Long Bản tăng lên nhanh chóng, anh ta vẫn còn hơi men, vỗ ngực nói: “Anh Phong, làm anh em với anh rất đáng, anh có việc gì cần đến chúng tôi, cứ nói thẳng.”
“Bân, ba cậu là thôn trưởng đúng không?”
“Đúng vậy!”
“Thôn các người có cây ăn quả không?” Lục Tam Phong nhìn anh ta hỏi.
“Có, thôn chúng tôi có rất nhiều cây ăn quả, trên núi có rất nhiều.” Tôn Long Bản nhìn chằm chằm Lục Tam Phong nói: “Anh Phong, anh hỏi vậy để làm gì?”
“Gần đây tôi muốn đi lấy một ít trái cây!”
“Có chuyện gì lớn đầu, anh muốn ăn cái gì, cứ nói với đảm anh em này, vác đến cho anh nửa bao tải luôn.” Tôn Long Bản vô cùng hào phóng nói.
“Tôi muốn hơi nhiều, tôi mua, cậu quay về bảo ba cậu chuẩn bị cho tôi một ít, loại trái nào cũng được.” Lục Tam Phong không nói gì thêm, bước vào khu giải trí.
Trong khu giải trí, máy chơi game là thứ xa xỉ nhất ở đây, đây cũng là lần đầu tiên phim ảnh tấn công thị trường nội địa, cùng với sân trượt băng, chắc chắn là nơi lý tưởng để cho các cặp đôi hẹn hò, đồng thời cũng là nơi tụ tập mấy thanh niên trẻ troai troai. . Cập nhật truyện nhanh tại || TrumTruyen . C OM ||
Trong một vài năm nữa, đĩa DVD, VCD và phòng chiếu phim sẽ bị thay thế. Các khu game và quán cà phê Internet sẽ bắt đầu nhận được sự yêu thích của giới trẻ. Sau đó là sự bùng nổ của điện thoại di động và Internet. Trước tiên Lục Tam Phong thực hiện khấu trừ thương mại trong những năm tám mươi chín mươi.
Mỗi khi một công nghệ mới xuất hiện, sẽ tạo ra rất nhiều tỷ phú. Sau tất cả những thứ này không chỉ thay thế công nghệ, mà còn thay thế nhân tài, Lục Tam Phong cũng muốn bắt tay vào máy đĩa, sau đó nghe mấy loại này vài năm sau sẽ bùng nổ thành ngành công nghệ cao.
Đáng tiếc, anh nghèo như quỷ vậy, mục tiêu bây giờ của anh chỉ có một, trước tiên là làm một xưởng đồ đóng hộp trước, tâm trí của Lục Tam Phong vốn không đặt vào điện ảnh.
Càng không để ý mấy cô gái đang âm thầm dụ hoặc người khác kia!
Ở nông thôn bây giờ không có nhiều tiền, người ta đều dùng lương thực để đổi, rồi bán lương thực đó cho trạm lương thực địa phương, cho dù đó là nơi miễn phí, Lục Tam Phong cũng muốn mượn tạm số trái cây này, chế biến thành đồ đóng hộp, đổi lấy lương thực trong thôn, nếu như trạm lương thực không thể giúp anh đổi thành hiện kim, chuỗi vốn sẽ bị phá vỡ.
Lục Tam Phong thường lăn lộn trên thương trường đương nhiên sẽ biết, chu kỳ hoàn vốn quá dài sẽ là một đòn rất nguy hiểm!
Phải xử lý trưởng trạm lương thực địa phương, phải đổi lương thực thành hiện kim một cách nhanh nhất, Lục Tam Phong không có tâm trạng xem phim, quay đầu sang nhìn Đầu To bên cạnh, trong đám người này anh ta là người thật thà nhất.
“Anh Phong, anh nhìn em làm gì vậy? Xem phim đi!” Đầu To có chút khó hiểu hỏi.
“Đầu To, đi, đi ra ngoài với tôi.” Lục Tam Phong vỗ vỗ vai Đầu To rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa bước tới cửa, cô gái nhỏ mua vé đứng chặn hai người lại, nói: “Hai người mỗi người mười lăm đồng!
“Mấy người bạn trong đó của tôi sẽ trả” Lục Tam Phong chỉ tay về phía Chu Kiến Quốc đang ngồi ở hàng ghế đầu, đang nói chuyện phiếm với hai cô gái nhỏ: “Anh ta thanh toán!”
Ra khỏi khu giải trí, Đầu To hỏi: “Anh Phong, có chuyện gì? Chúng ta muốn vào lại phải tốn tiền đấy.”
“Tôi biết rồi, cậu đưa tôi đến trạm lương thực đi!” Lục Tam Phong nói xong đi về phía chiếc xe đạp cũ kỹ của mình.
“Đi đến trạm lương thực làm gì?” Đầu To bị làm mất hứng xem phim cảm thấy có chút không vui, lẩm bẩm nói: “Anh bảo anh Chu hoặc anh Bản đưa anh đi, bọn họ có xe moto, em còn phải đạp.”
“Đừng nhiều lời nữa, nhanh lên!” Lục Tam Phong ra phía sau ngồi xuống, cả người té xuống đất, ghế sau cũng rớt theo.
“Ghế sau của em hư rồi, anh ngồi trên xà ngang đi!”
Lục Tam Phong ngồi ở trên xà ngang, Đầu To đạp xe, tư thế của hai người có hơi ám muội, Lục Tam Phong vừa quay đầu lại liền nhìn thấy cái đầu to của anh ta vội vàng quay mặt đi.
Sở dĩ Lục Tam Phong gọi Đầu To là vì toàn nhờ vào lừa gạt.”
Vừa ra khỏi cửa, anh chưa đi vài bước, sau lưng anh vang lên một giọng nói của một người phụ nữ xinh đẹp.
“Lục Tam Phong? Anh đang làm gì vậy?”
Lục Tam Phong quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy, cao khoảng một mét sáu lắm, dung mạo cỡ người khoảng hai lăm hai sáu tuổi, nhưng trên người lại toát ra một chút cợt nhả.
Người phụ nữ tên là Hà Diễm Ly, cũng sống ở tầng này, cô ta là một góa phụ, mặc dù nói, góa phụ trước nhà nhiều thị phi, thị phi của cô ta cũng rất nhiều.
“Làm chút chuyện, chị Hà không đến xưởng à?” Lục Tam Phong lễ phép nói.
“Gọi chị Hà gì chứ, nghe xa lạ quá? Tôi hôm qua trông cậu đẹp trai lắm đó, nhìn cậu sửa soạn như vậy có phải là muốn đi làm ăn lớn gì không.” Hà Diễm Ly mỉm cười.
Lục Tam Phong lễ phép nói vài câu, không muốn nói nhiều với cô ta, người đàn ông nào ở tầng này nói chuyện với cô ta về nhà hai vợ chồng cũng cãi nhau đánh nhau.
Đi xuống lầu, Đầu To sững sờ khi nhìn thấy Lục Tam Phong vô cùng phong độ, nói: “Anh Phong, anh định làm gì thế?”
“Từ nay về sau đừng gọi tôi là anh Phong, gọi tôi là cậu chủ, biết không?”
“Hả, tại sao?”
“Hỏi nhiều vậy làm gì, gọi đi!”
Đầu To có hơi bối rối, nhưng vẫn gọi một tiếng, Lục Tam Phong ngồi lên thanh xà hai người lao nhanh về phía trạm lương thực.
Đến cửa trạm lương thực, Lục Tam Phong chỉnh quần áo lại cho ngay ngắn, xác nhận lại với Đầu To một lần rồi mới bước vào, vừa bước vào đã thấy ở đó có hai người đang chơi bóng bàn.
“Ai cho các người chơi bóng bàn trong giờ làm việc?” Lục Tam Phong sắc mặt trầm xuống, lấy cái túi kẹp dưới cánh tay ra, chỉ vào hai người bọn họ quát lớn: “Gọi lãnh đạo của các người ra đây, chẳng ra thể thống gì!
Tiếng quát này không chỉ khiến tất cả mọi người có mặt kinh động, mà Đầu To cũng sợ hãi đến mức xém xoắn ra quần, trợn tròn mắt nhìn Lục Tam Phong, anh ta điên rồi sao?
Những người khác nhìn thấy Lục Tam Phong đầy phong độ, không dám nói thêm gì nữa, vội vàng ngồi nghiêm, hai người đánh bóng bàn cũng cúi đầu không dám nói, Lục Tam Phong hỏi: “Trạm trưởng của các người có ở đây không?”
“Trên tâng thứ hai!”
Lục Tam Phong cầm cái túi trong ta đi lên lầu hai, lạnh lùng liếc nhìn hai người kia một cái, nói: “Chú ý vào đấy!”
Lên lầu hai, đứng ở trước phòng làm việc, Lục Tam Phong liếc mắt một cái, Đâu To vội vàng mở cửa nói: “Cậu chủ, mời cậu!”
Trạm trưởng Vương trong phòng làm việc ngẩng đầu lên nhìn thấy Lục Tam Phong thì có hơi sửng sốt, liên đứng lên nói: ‘ Hai người là?”
Lục Tam Phong không nói tiếng nào ngồi xuống sô pha, hai chân bắt chéo, chậm rãi nhìn vê phía trạm trưởng Vương: “Ông tên gì?”
“Tôi họ Vương, các người có chuyện gì không?”
“Không sao, chỉ tới nói chuyện với ông một chút, đừng căng thẳng, ngồi đi!” Lục Tam Phong chỉ vào ghế sô pha bên cạnh, coi như phòng làm việc này thuộc về anh.
Đầu To đứng sang một bên, thấy Lục Tam Phong mà trong lòng lo lắng muốn chết, thâm kêu lên, anh ta làm sao vậy?
“Gần đây, tôi đang có ý định thành lập một nhà máy, có thể có một lô thóc muốn bán cho trạm lương thực, nếu trưởng trạm có nhã hứng, mọi việc sẽ dễ dàng giải quyết. Khi đó tôi sẽ nói tốt với ông già của tôi vê ông.”
Trạm chủ Vương nhất thời không đoán ra được xuất thân của hai người này, nhưng nhìn khí chất của Lục Tam Phong, anh nhất định không phải người tâm thường, liền hỏi: “Ông già nhà cậu là ai?”
“Ông già nhà tôi vừa mới chuyển tới đây không lâu, đừng hỏi chỉ tiết như thế, không có lợi cho ông.”