Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 569: Mua lại
Mọi người bên trong sàn giao dịch nghe vậy đều hoảng sợ, vội vàng điều tra tin tức liên quan đến tập đoàn tư bản Trần thị, khi thấy biểu đồ xu hướng chạy thẳng xuống một đường rạch trời thì đều nhao nhao hốt hoảng.
Công ty nào đột nhiên lại bán ra? Cũng ác quá đi!?
Tổng giám đốc Trần vẫn đang ngồi nói khoác với hội đồng quản trị, chợt nghe đầu bên kia điện thoại hét lên một tiếng, miệng cứ la làm sao có thể như thế?
Giọng nói giống như đang gặp phải ma.
"Tổng giám đốc Trịnh làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi?"
"Trần Thu Phương, cô nói cô đã xử lí rất tốt rồi phải không? Chẳng phải nói giá cổ phiếu đã ổn định rồi sao, căn bản không có bất cứ vấn đề gì đúng không?”
Tổng giám đốc Trịnh đang nổi khùng bên kia bắt đầu chất vấn bà ta. Tổng giám đốc Trần sững sờ, nói rằng: "Thật sự không có vấn đề gì cả mà."
"Không có gì? Báo cáo cuối ngày viết một phút cuối cùng có doanh nghiệp bán tháo một lượng lớn cổ phiếu, giảm mười phần trăm!" "Cái gì?"
Tổng giám đốc Trần gần như suýt tắt thở, đêm qua bà ta nói chuyện với mấy tổng giám đốc công ty tài chính đang giữ cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị, vô cùng có thành ý nói cho mấy người đó biết rằng chuyện kinh doanh của công ty không gặp vấn đề nào cả, hơn nữa năm ngoái lợi nhận vẫn tăng trưởng vô cùng tốt.
Làm sao lại có người báo thảo cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị?
Tổng giám đốc Trần sau khi cúp điện thoại thì gọi đến phòng giao dịch, sau khi biết rằng thật sự đã giảm mười phần trăm bà ta đã ngây người đứng một chỗ, sau khi tỉnh lại hỏi:
"Doanh nghiệp nào bán tháo lượng cổ phiếu lớn như vậy?"
"Thật xin lỗi, chúng tôi không thể cung cấp cho bà thông tin này."
"Tôi là chủ tịch của tập đoàn tư bản Trần thị, hiện tại tôi yêu cầu các người đưa ra chi tiết giao dịch!" Tổng giám đốc Trần mắng vào điện thoại.
"Bên tôi là điện thoại tư vấn giao dịch, nếu muốn biết chi tiết xin bà liên hệ qua đường dây tư vấn riêng." Bên kia nói xong liền cúp điện thoại.
Tổng giám đốc Trần vội vàng gọi qua đường dây riêng, cả nửa ngày mới biết được hóa ra không phải công ty nào mà là mấy chục nhà đầu tư nhỏ bản thảo cùng lúc.
Có người mở nhiều tài khoản hại mình!
Cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ, tổng giám đốc Trần đặt điện thoại xuống nói: "Vào đi!"
Một gã phó tổng giám đốc đi tới, vẻ mặt hốt hoảng nói: "Tổng giám đốc Trần, lúc trưa báo cáo cuối ngày cho biết đột nhiên cổ phiếu của công ty chúng ta giảm, chỉ sợ chiều nay khi bắt đầu phiên giao dịch sẽ tạo thành khủng hoảng, chúng ta có cần mua về không?
"Chờ chút, chuẩn bị họp báo, nói rõ ràng tình huống để trấn an các công ty tài chính và các nhà đầu tư." Tổng giám đốc Trần sắp xếp nói.
"Được, tôi sẽ đi sắp xếp ngay. Ngài có cần gọi cơm không?"
"Không ăn!” Tổng giám đốc Trần nào còn tâm tư ăn uống, bà cầm điện thoại lên bắt đầu gọi ra ngoài. Bà ta nhất định phải đảm bảo mấy cái công ty tài chính kia sẽ không đổi ý.
Nếu mấy công ty lớn đều bán ra thì cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị sẽ thật sự mất đi điểm tựa, dựa theo quy định của thị trường chứng khoán ở Hồng Kông, nắm giữ năm phần trăm cổ phiếu là lên biển hiệu, và sau đó cứ tăng năm phần trăm là sẽ được công bố ra. Khi vượt quá ba mươi phần trăm sẽ phải đối mặt với hai sự lựa chọn.
Một là các công ty phát hành thêm cổ phiếu giao dịch, nếu như cổ phiếu không tăng sẽ mở ra thu mua, người nắm giữ cần phải mua hết tất cả cổ phiếu đang lưu thông. Nắm giữ cổ phiếu vượt lên trước bảy mươi phần trăm, sẽ bắt đầu hình thức thu mua triệt để.
Loại mô hình này chính là vì để bảo vệ các công ty trong thành phố để khỏi bị người khác thao túng, nhưng nếu mở nhiều tài khoản dẫn tới tình huống như vậy rất dễ bị bán ra.
Hơn nữa bậc cửa của hội đồng quản trị của tập đoàn tư bản Trần thị rất thấp, chỉ có bảy phần trăm, cứ nắm giữ cổ phiếu hơn bảy phần trăm là sẽ tự động được vào hội đồng quản trị. Có cổ phiếu thì có quyền, quyền bỏ phiếu của hội đồng quản trị.
Bước vào hội đồng quản trị chính là bước từng bước một, đến chừng họp hội đồng quản trị sẽ có cơ hội đá tổng giám đốc Trần ra, rất nhiều cổ đông lớn kết bè để khi dễ cổ đông nhỏ là chuyện phổ biến. Điều kiện thay đổi chia hoa hồng là thay đổi quy tắt trò chơi của hội đồng quản trị, dồn người sáng lập chỉ nắm giữ mười phần trăm cổ phần giống dễ như chơi.
Bây giờ đây chính là điều tổng giám đốc Trần đang lo lắng!
Tổng giám đốc Trần gọi mấy cú điện thoại, tâm trạng các bên xem như cũng ổn định, cơ bản là nên nể mặt thì phải nể mặt. Hơn nữa tổng giám đốc Trần cũng đồng ý nếu như cổ phiếu xuất hiện tình trạng sụt giảm nữa thì bọn họ sẽ bỏ tiền ra mua để ổn định giá cổ phiếu.
Gọi đi một cuộc điện thoại, tổng giám đốc Trần lại muốn tâm sự với Lục Tam Phong. Đầu tiên là liên hệ với một số báo đã phỏng vấn Lục Tam Phong, thông qua họ mới biết được bây giờ cậu ta ở đâu, sau đó đi đến trước quầy tiếp tân của khách sạn để gọi điện thoại lên phòng của Lục Tam Phong.
"Cho hỏi ai vậy?" Lục Tam Phong nằm ở trên ban công, trông vô cùng thoải mái, anh thuận tay nhận điện thoại hỏi.
"Tôi đây, chủ tịch tập đoàn tư bản Trần thị!" Giọng nói của tổng giám đốc Trần lạnh lùng, dường như đầu bên kia điện thoại lúc này chính là một con cọp mẹ muốn ăn thịt người vậy.
"Tổng giám đốc Trần, bà đúng là bản lĩnh cao cường đấy, tôi đã đổi khách sạn khác bà vẫn có thể tìm tới để gọi cho tôi nhỉ."
Lục Tam Phong cười nói: "Ngày hôm nay, lúc trước khi bắt đầu phiên giao dịch, người của cả cái Sông Hương này đều chế cười tôi, nói tôi lòng tham không đáy. Lúc sáng khi tiếp nhận phỏng vấn, những người đó chê cười tôi, bây giờ thì tất cả điều bùng nổ rồi."
"Cậu thu mua cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị lúc nào? Còn bao nhiêu?"
Tổng giám đốc Trần đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Muốn đấu với tôi đúng không, không phải là đọ đốt tiền sao, đấu với tôi? Cậu lấy gì đấu với tôi?"
"Tổng giám đốc Trần, không nên nói năng ngông cuồng như thế. Bà là người làm tài chính, trong tay bà có vốn lưu động, có bao nhiêu đồng là của bà?
Chẳng qua là cầm tiền người khác rồi đứng đấy ra vẻ là người giàu mà thôi, tôi mới chính là có sự nghiệp thật sự."
Lục Tam Phong chầm chậm nói: "Cùng cưỡi lừa xem sách hát thôi, chờ xem."
Tổng giám đốc Trần hít sâu một hơi, bà tự nói với bản thân mình phải bình tĩnh, bà nói:
"Lục Tam Phong, chúng ta chưa từng gặp nhau, lại không có thù sâu hận lớn gì đúng không?"
"Không sai!"
"Mâu thuẫn lớn nhất của chúng ta chính là Tô Ái Linh đúng không, cậu thích cô ta sao? Được, tôi có thể tặng cô ta lại cho cậu." Tổng giám đốc Trần quyết định đầu tiên phải đẩy Tô Ái Linh ra đã.
"Tôi cần món đồ chơi kia làm gì?" Lục Tam Phong liếc mắt, vứt Tô Ái Linh cho mình? Tặng không cũng không thèm.
"Vậy cậu muốn cái gì? Tôi và cậu chưa từng có mâu thuẫn trên phương diện nào khác, nếu như có thì có người cho cậu trái ngon trái ngọt để cậu thay hắn xông pha chiến đấu, hắn cho cậu lợi ích gì tôi có thể cho cậu lợi ích cao hơn. Ở cái đất Sông Hương này, ngoại trừ người đầu tư từ bên ngoài chứ chẳng mấy ai tàn nhẫn hơn tôi."
Lục Tam Phong nghe ra tổng giám đốc Trần muốn chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không. Xem ra lần này thực sự đã đánh vào điểm yếu của bà ta rồi.
“Tổng giám đốc Trần không cần phải luôn dùng suy nghĩ của bà để suy diễn người khác, con người của tôi ấy à, lúc làm việc luôn luôn thẳng thắn, bộc trực. Tôi nó cho bà biết nhé! bây giờ đùa giỡn với bà cũng vì lần đầu tư trước đó bà đã đánh đuổi tôi."
Lục Tam Phong hừ một tiếng nói: "Con người của tôi ấy, có thù tất báo."
Lục Tam Phong nói xong cúp điện thoại còn tổng giám đốc Trần ngồi đó vẻ mặt u ám.
Phó tổng giám đốc mở cửa ra bước tới nói: "Cánh nhà báo tới rồi."
Tổng giám đốc Trần đứng lên đi ra ngoài, bước vào phòng tiếp khách, một đoàn phóng viên giương “súng ngắn súng dài” lên.
"Tổng giám đốc Trần, báo cáo cuối ngày về cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị cho thấy phút cuối cùng cổ phiếu bị bán tháo, đối với chuyện này xin bà cho ý kiến."
"Báo cáo tài chính năm ngoái của công ty bao giờ có thể công bố?"
"Cổ phiếu đột nhiên sụt giảm có liên quan đến đại gia Lục Tam Phong của Đại Lục không? Bây giờ tập đoàn tư bản Trần thị đã có kế hoạch mua lại cổ phiếu chưa?
"Tổng giám đốc Trần đối mặt với các vấn đề được đưa ra như súng liên thanh, đứng trước máy ảnh, bà bình tĩnh như nước nói: "Nhân lúc thời gian buổi trưa này mời cánh truyền thông quý vị đến thật ra để công bố một chuyện."
"Đầu tiên là về cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị, có người ác ý tiến hành bản thảo hàng loạt, mấy ngày trước đây còn nói xấu bịa đặt kêu gọi các doanh nghiệp cũng như nhà đầu tư bản thảo cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị ra ngoài để đạt được mục đích đen tối nào đó."
"Nhưng xem ra từ lúc bắt đầu phiên giao dịch sáng hôm nay, thị trường vẫn vô cùng xem trọng tập đoàn tư bản Trần thị. Những thủ đoạn đê hèn như thế này không thể làm ảnh hưởng đến tập đoàn tư bản Trần thị đang hoạt động bình thường được. Còn báo cáo cuối ngày ghi nhận phút cuối sụt giảm, thật ra thị trường chứng khoán chính là như vậy, tập trung bán ra, tập trung mua vào."
"Vì chúng tôi không muốn bị nhiều người giữ số lượng cổ phiếu lớn để thao túng, công ty sẽ mua lại cổ phiếu ở mức giá thấp. Đối với giá giảm phút chót có thể hiểu đó chỉ là giao dịch bình thường của thị trường chứng khoán, hoặc cũng có thể hiểu đó là một kĩ thuật điều chỉnh"
"Được rồi, cảm ơn mọi người!"
Tổng giám đốc Trần nói xong thì quay đầu đi qua chỗ khác, không chút nào do dự. Sau lưng một nhóm nhà báo muốn hỏi thêm vài câu nhưng đã bị chặn lại.
Theo một số bên truyền thông đổi ngoại đưa tin, bên trong giới tài chính đã triệt để bùng nổ rồi, tổng giám đốc Trần đã tự mình đứng ra kêu gọi bản thân bà đại diện cho một lời cam kết.
Chỉ là, tập đoàn tư bản Trần thị thật sự cảm thấy có nguy hiểm. Càng nói không có vấn đề gì và càng giải thích