Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 45
Tổng giám đốc Trần châm một điều thuốc, cười nói: “Cậu trai này thú vị, có thể tay không bắt sói, sếp Nhậm anh cẩn thận nha, tôi cảm thấy anh không được rồi.”
“Tổng giám đốc Trần đã nói không thể, vậy thì tôi không thể!” Nhậm Thiên Bác nói một ngoan ngoãn.
“Nhìn anh xem, rốt cuộc nhiều năm như vậy, ông không có chút tham vọng nào?” Chủ tịch Mã nâng ly nói: “Nào, uống một chút đi.”
Sau ba lượt rượu, năm lượt thức ăn, Lục Tam Phong uống hơi nhiều, không thể không uống quá nhiều trong tình huống này, tổng giám đốc Hoàng nhìn Lục Tam Phong và nói: “Thiếu niên xuất anh hùng. Tôi biết tình hình của cậu, trong một tháng, nếu xưởng của cậu không xông ra được, thì cậu liền phá sản rồi.”
“Đúng vậy, sếp Nhậm, anh chống cự một tháng là được.” Tổng giám đốc Trần chỉ tay vào Lục Tam Phong, quát: “Chỉ một tên đầu xanh mà có thể chơi chết ông à?”
“Nếu như vậy, không phải tôi sống vô ích rồi sao?” Nhậm Thiên Bác có chút say, ông ta cười: “Anh ta vẫn còn quá nhỏ, không chấp nhặt với anh ta, về phần thực phẩm Giai Mỹ, sẽ không trụ nổi một tháng!”
“Sếp Nhậm quá tự tin đấy nhỉ!” Lục Tam Phong nói.
“Anh dùng cái gì đánh lại tôi?” Nhậm Thiên Bác hai tay vỗ bàn, nhân lúc có tí cồn quát lên: “Tôi chỉ cần nhường chút lợi, hao chút tiền thì anh bán cái gì? Ai sẽ mua của anh? Một tháng sau, tiền lương nhân viên đòi, nhà cung cấp hàng đến đòi vốn, anh xử lý làm sao?”
Người ở đây đều chẹp miệng, đó là điều bế tắc, tài chính lưu động quá ít, không kháng nổi, chỉ cần người ta cho thêm chút sức, anh liền gánh không xong, đây cũng là chỗ mà Cao Chí Dũng không coi trọng Lục Tam Phong.
Tổng giám đốc Hoàng cũng nhìn về phía Lục Tam Phong, phát hiện trên mặt anh không có vẻ lo lắng mấy, trong lòng suy nghĩ hẳn người trẻ tuổi này đã tính trước, hay là do say rồi?
“Lục Tam Phong, nói chuyện đi!” Tổng giám đốc Hoàng nói.
Chủ tịch Mã cầm đũa gắp đồ ăn, lầm bầm nói: “Ông còn trông cậy vào một cậu nhóc con hai mươi tuổi nói ra quyết sách gì, cũng chỉ là may mắn thôi.”
“Chủ tịch Mã, lời này của ông là sai rồi. Ông ta có thể hạ thấp lợi nhuận của mình, thì tôi cũng vậy. Về việc làm như thế nào, tôi sẽ không nói với ông, nhưng tôi sẽ làm vào ngày mai. Đó là chuyện của tiền.”
Lục Tam Phong khịt mũi, trên mặt lộ ra một tia tự kiêu, trầm giọng nói: “Ông thấy tôi giống người thiếu tiền sao?”
Mọi người nhìn chằm chằm mặt của anh gật gật đầu, không phải giống nh mà là cực kỳ thiếu tiền.
“Thời đại này, chỗ nào cũng có tiền, thật sự là không thiếu tiền!” Lục Tam Phong nhìn về phía chủ tịch Mã, đứng lên nói: “Tôi ngưỡng mộ nhất chính là chủ tịch, tôi mời ngài một ly.”
“Đầu tiên nói trước, mời rượu là mời rượu, tôi không thể cho cậu vay.” Chủ tịch Mã cười tủm tỉm nói.
“Chuyện gì thế này, tôi cạn!” Lục Tam Phong ngửa đầu uống một ngụm, quay đầu nhìn Cao Chí Dũng, nói nhỏ: “Anh phi xe máy, bây giờ tìm cho tôi một chiếc máy ảnh.”
“Anh muốn một chiếc máy ảnh để làm gì?”
“Đừng hỏi nhiều, đi đi!”
Nhậm Thiên Bác đặt đũa xuống và nói: “Hôm nay tôi ngồi ở đây, nói lời thật lòng, Lục Tam Phong, nhà máy kia của anh, thần tiên cũng không cứu được!”
Tổng giám đốc Hoàng âm thầm tự đánh giá hồi lâu, cảm thấy Nhậm Thiên Bác nói đúng, đã vào đường cùng rồi, sau tài chính không có chút sức nào, không có bao nhiêu mạnh, về phần chủ tịch Mã cho vay đơn giản là trò cười, người ta cũng đâu phải ăn với anh một bữa cơm mà đòi cho vay ngay được.
“Đó cũng là điều tôi muốn nói với ông. Nhà xưởng kia của ông không trụ được mấy ngày. Còn có, nếu ông tiếp tục cùng ta đập phá đồ vật, đừng trách tôi ra tay độc ác.” Lục Tam Phong trầm mặt quát lên,: “Ông muốn chơi với tôi, tôi tiếp ông, nhưng ở trong mắt tôi, ông không phải là đối thủ. Đối thủ của tôi là ở Giang Tôn, ở Xương Châu kìa!”
“Ha ha ha!”
“Cười chết tôi rồi!
“Ha ha ha!”
“Đây đúng là cấp trên, không leo lên đầu không nói được mấy lời này.”
Không chỉ tổng giám đốc Hoàng cười, mà ngay cả Nhậm Thiên Bác cũng cười, Lục Tam Phong hẳn là đang đề cập đến Wahaha, anh thậm chí sẽ không thể trả lương cho nhân viên vào tháng tới, mà vẫn đang suy nghĩ về điều đó.
“Tôi nghĩ người trẻ tuổi như Lục Tam Phong đây vẫn là có chút suy nghĩ. Tôi đối với người trẻ tuổi vẫn luôn rất rộng lượng. Hôm nay, vẫn còn này, tôi sửa.” Tổng giám đốc Hoàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Như vậy đi, Dã Cương sẽ cho cậu một con đường lùi, làm lâu không được, lao động hợp đồng không vấn đề.”
Tổng giám đốc Trần ban đầu chỉ nghĩ ông Hoàng đến xem náo nhiệt, không ngờ ông ta lại có chút hứng thú với Lục Tam Phong, tuy nhiên, với tư cách là tổng giám đốc của một công ty lớn, ông ta đã từng làm việc trong nhiều doanh nghiệp nhà nước, thậm chí doanh nghiệp hỗn hợp, người này chắc chắn là một đại lão.
Tất cả mọi người đều bỏ mặc anh ta, thực phẩm Giai Mỹ cơ bản bị kết án tử hình, Nhậm Thiên Bác dựa vào ghế, cười chế nhạo Lục Tam Phong, Lục Tam Phong thật mơ mộng hão huyền, một nhà máy sẽ dễ dàng sụp đổ như vậy sao?
“Còn không cảm ơn ông Hoàng? Cậu có biết bao nhiêu người muốn chộp được hợp đồng này không? Chính do ông Hoàng cho rằng cậu là một nhân tài đấy.”
Lục Tam Phong thật sự không ngờ tổng giám đốc Hoàng lại như thế, vội vàng đứng lên, hai tay nắm lấy tay Tổng giám đốc Hoàng, nói: “Cảm ơn tổng giám đốc Hoàng. Ông có lòng tốt, nhưng tôi không cần.”
Không cần?
Mọi người đều nhìn sang, ngay cả khi Cao Chí Dũng, vừa quay lại đang đứng sang một bên chờ lấy chỗ ngồi, cũng không ngờ rằng anh sẽ trực tiếp từ chối.
Ngông cuồng!
Thực sự quá ngông cuồng.
Việc từ chối của anh là giảng cho Nhậm Thiên Bác một cái tát thật mạnh vào mặt, khiến ông ta có hơi bối rối.
“Hahaha!” Nhậm Thiên Bác ngoài cười nhưng trong thì không, nói: “Xem ra một tháng sau cũng phải có người ra đường ăn xin. Anh đây thật không biết xấu hổ!”
Tổng giám đốc Hoàng nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, cười nói: “Có lẽ đây chính là sức trẻ đi!”
“Hôm nay tôi vừa hay mang theo máy ảnh. Gặp được ba vị thực sự là kích động. Trong lòng tôi, ba vị chính là thần tượng của tôi, tôi ngày nhớ đêm mong, cuối cùng thì hôm nay đã được nhìn thấy người thật. Khi nhận được cuộc gọi, tôi đã rất phấn khích, tay run tim đập mạnh, lệ nóng tràn quanh nữa!”
Cao Chí Dũng bên cạnh tràn đầy dấu chấm hỏi, thế này thì hơi quá đà rồi, anh ta có một loại trực giác, lúc Lục Tam Phong không giống Lục Tam Phong, thì anh đang chuẩn bị cho người ta một cú lừa, trong đầu người này không chừng đang suy nghĩ chiêu tổn hại gì nữa.
“Tôi muốn chụp một bức ảnh với mọi người, treo ở nhà, đặt ở bàn làm việc để tạo hứng khởi cho bản thân.” Lục Tam Phong rất chân thành nói, Chủ tịch Mã và tổng giám đốc Trần đã uống rượu đến nóng đầu rồi.
Vừa nghe được loại lời nịnh hót này, cả người như bay lên trời, vội vàng nói có thể.
Tổng giám đốc Hoàng liếc nhìn Cao Chí Dũng. Mang máy ảnh đi ăn tối à? Không nói nhảm đấy chứ.
“Tôi không thích chụp ảnh. Quên nó đi, cậu có thể chụp ảnh với họ.” Tổng giám đốc Hoàng từ chối với vẻ mặt đã uống quá nhiều.
Lục Tam Phong đứng bên bàn rượu, ôm lấy chủ tịch Mã, Cao Chí Dũng chụp vài tấm hình, sau đó lại chụp với tổng giám đốc Trần vài tấm, Lục Tam Phong muốn chụp với ông Hoàng, nhưng bên kia không chịu nên đành phải bỏ cuộc.
Buổi tối mười giờ, mọi người chia tay, Cao Chí Dũng trả lại máy ảnh, mấy ngày nữa sẽ qua lấy ảnh chụp, gió đêm thổi qua người đến thoải mái một chút, Cao Chí Dũng tự hỏi: “Anh sao vậy? Tự dưng đi chụp ảnh nhóm?”
“Có tác dụng lớn.”
“Lừa người thôi, anh có thể làm gì?” “Chậc chậc chậc!” Lục Tam Phong bụm miệng, không khách khí nói: “Tôi là người đứng đắn. Ngày mai ta sẽ bắt đầu đả kích thực phẩm Vạn Nguyên. nên phải làm những gì cần làm. Hiệu quả sẽ được nhìn thấy trong vòng mười ngày, thị trường địa phương sẽ bị chiếm trong vòng một tháng với hơn ba mươi phần trăm trở lên, nuốt Vạn Nguyên trong vòng ba tháng và mở rộng ra toàn tỉnh…
“Còn là ba tháng. Tháng sau tìm tiền lương ở đâu?” Cao Chí Dũng đậu xe máy bên đường, châm một điều thuốc, nhìn Lục Tam Phong đã hơi say, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi thật sự muốn tát anh một cái!”
“Đánh đi, hiện tại tôi cũng đứng không được, anh đánh cũng được, sau khi đánh thì phải đi theo tôi, không thể giống ban ngày, nói chuyện nửa vời được.”
“Có đôi khi tôi cho rằng anh có chút năng lực, cũng có lúc cho rằng anh không biết gì ngoại trừ việc đi lừa lọc. Ngay cả góc tường anh cũng đào, anh nói xem loại người như anh…”
Cao Chí Dũng tức giận hít vài hơi thuốc.
“Tôi có đủ tự tin để chế tạo Giai Mỹ, rồi giao cho anh quản lý. Sau đó tôi sẽ đi làm những ngành khác cao cấp hơn, xây dựng một đế chế kinh doanh khổng lồ, Internet, công nghiệp, bán lẻ, tài chính, giải trí…”
“Uống đến nói sảng luôn rồi.” Cao Chí Dũng bất đắc dĩ thở dài, lại lần nữa leo lên xe máy, quay đầu nói: “Ôm chặt tôi, đừng có rơi xuống.”