Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 262: Anh ta lấy đâu ra tiền?
Buổi trưa, giám đốc Hồng mời khách, Lục Tam Phong cũng vui vẻ để ông ta bị lợi dụng. Lúc nói chuyện anh chỉ trả lời chung chung, không rõ ràng, còn với những câu hỏi thẳng anh đều trả lời là vẫn chưa quyết định.
“Tôi xuống đón một người!" Giám đốc Hồng đứng dậy đi ra ngoài.
Liễu Ngoạn nhìn Lục Tam Phong nói: “Giám đốc, chất lượng bộ phận phụ trợ rất quan trọng, cùng một giá đó nhưng lấy hàng từ những người khác nhau thì chất lượng cũng cách nhau một trời một vực.”
“Tôi biết, cậu yên tâm đi.”
Thôi, anh ta nghĩ Lục Tam Phong hiểu rõ chuyện này hơn ai hết. Chuyện giảm chi phí xuống mức thấp hơn 6 triệu là công việc của bên kỹ thuật. Nhóm người của anh ta sẽ cố gắng chuyện này, nhưng mặt khác cũng phải gia tăng áp lực lên bên mua, dùng số lượng để đổi lấy giá.”
Vài phút sau, giám đốc Hồng bước vào, theo sau là một người phụ nữ trạc bốn mươi, dáng người cao, tóc uốn, nhuộm màu hơi vàng.
“Giám đốc Lục, để tôi giới thiệu với anh, đây là người đứng đầu của trường mẫu giáo Thành Công. Trường mẫu giáo này là trường tốt nhất ở Thành Minh. Cơ sở vật chất đạt trình độ quốc tế, hơn nữa đây còn là trường mẫu giáo song ngữ, tất cả đều là người nước ngoài."
“Giám đốc Lục, xin chào xin chào, tôi họ Tề. Anh gọi tôi là hiệu trưởng Tề là được. Con gái anh đến trường chúng tôi học đúng là một vinh dự của chúng tôi.” Hiệu trưởng Tề đưa tay ra, khách sáo nói.
“Mọi người mau ngồi xuống đi. Đây là vợ tôi, đây là con gái tôi, Như Lan” Lục Tam Phong nói.
“Ôi, đứa bé này xinh gái quá... Hiệu trưởng Tề đương nhiên phải cố gắng nịnh bợ, lấy lòng.
Hiệu trưởng giới thiệu sơ qua về cơ sở vật chất đầy đủ của trường, học sinh có thể học nội trú hoặc ngoại trú. Trong trường còn có cả trường tiểu học, cũng là một trường quý tộc, học sinh tốt nghiệp tiểu học có thể vào thẳng các trường cấp 3 ở các nước phát triển và sau đó là một trường đại học nổi tiếng thế giới.
Đây là dịch vụ trọn gói dành cho những gia đình có điều kiện, giá cả có hơi đắt một chút, học phí một năm ở trường mẫu giáo này là 150 triệu, nhưng vẫn còn cách xa so với những trường nổi tiếng khác trên thế giới.
Lục Tam Phong cũng hiểu biết về những loại trường kiểu này. Trong 20 đến 30 năm nữa, giá dịch vụ một năm ở những trường thế này có thể lên đến mức 3 - 6 tỉ. Những trường này cung cấp dịch vụ trọn gói, nếu phụ huynh muốn con có một suất trong những trường danh tiếng trên thế giới thì phải chi trả được khoản tiền này.
Từ mẫu giáo, tiểu học, trung học lên đến đại học chi tiêu lên đến hàng trăm tỉ cũng là chuyện bình thường, đặc biệt ở một số trường nổi tiếng thế giới, phụ huynh còn phải bỏ ra khoản tiền 90- 150 tỉ tiền quyên góp cũng là chuyện hết sức bình thường.
Bữa cơm diễn ra vô cùng vui vẻ, không liên quan gì tới tiền bạc, kinh doanh mà chỉ toàn nói chuyện về trẻ con, câu chuyện này thật sự quá nhẹ nhàng với những người trên bàn.
“Chỉ còn một tuần nữa là khai giảng. Mấy hôm nay, cô có thể dẫn bé đến trường chơi, cơ sở vật chất trong trường rất đầy đủ, có sân vườn, đài phun nước, sân chơi cho trẻ em. Cô đi và cảm nhận thử một chút, cũng để em bé thích nghi luôn. Cô xem lúc nào có thời gian rảnh, tôi sẽ đích thân ra tiếp đón.” Hiệu trưởng Tề nhìn Giang Hiểu Nghi và nói.
“Chuyện này…... Chúng tôi cũng mới tới đây, để sắp xếp mọi thứ ổn định đã, chúng ta lưu lại số điện thoại nhé.” Giang Hiểu Nghi lấy số điện thoại ra mới phát hiện số điện thoại ở bên kia không dùng được.
“Hiệu trưởng Tề, cô cứ để lại số điện thoại cho tôi, tới lúc đó tôi sẽ gọi cho cô. Chúng tôi mới chuyển tới đây nên vẫn chưa quen lắm” Lục Tam Phong nói.
“Được, được, được, đây là danh thiếp của tôi. Chúc mừng vợ chồng giám đốc Lục dọn đến nhà mới, chúc anh chị dọn đến nhà mới nhiều phúc lộc, đông con đồng cháu.” Hiệu trưởng Tề đưa tấm danh thiếp đến trước mặt Lục Tam Phong rồi nói:
“Vậy tôi xin đi trước, tôi vẫn còn có chuyện”
“Được, cô đi đường cẩn thận.” Lục Tam Phong lịch sự nói, anh liếc mắt sang nhìn Giang Hiểu Nghi ngồi bên cạnh, rõ ràng câu nói vừa rồi của hiệu trưởng Tề khiến mặt cô cứng đờ.
Lục Tam Phong cố tình lảng tránh chủ đề này, anh không biết làm sao để an ủi một người phụ nữ sống ở thời đại này mà vẫn bị mắc kẹt với suy nghĩ đó. Việc duy nhất anh có thể làm là để cho cô khởi nghiệp, để cô nhìn thấy một bầu trời rộng lớn hơn và càng cảm thấy tự tin hơn.
“Giám đốc Liễu, anh về trước chuẩn bị cho cuộc họp ngày mai. Anh chuẩn bị sẵn sàng bản vẽ thiết kế, bản thảo đi.” Lục Tam Phong dặn dò Liễu Ngoạn rồi đứng lên: “Ăn uống xong rồi, chúng tôi về biệt thự nghỉ sắp xếp một chút”
“Anh yên tâm, tôi đã mua đủ đồ đạc rồi, dép đi trong nhà, khăn tắm các thứ có đủ cả rồi.” Giám đốc Hồng đứng lên nói.
Cả nhóm người đi xuống lầu, Giang Hiểu Nghiên đã đưa Như Lan lên xe. Giám đốc Hồng bước tới đưa cho Lục Tam Phong một điếu thuốc và nói: “Giám đốc Lục, đơn hàng đồ phụ trợ anh giao cho chúng tôi nhiều một chút, để anh em chúng tôi chia nhau làm. Năm nay việc kinh doanh ở nước ngoài không được tốt lắm.”
“Giám đốc Hồng, ông yên tâm đi. Làm sao anh em có thể bạc đãi nhau được. Đây không phải là chuyện làm ăn của người trong nhà sao? Lúc đầu nói đến doanh nghiệp cung cấp hàng phụ trợ, tôi nghĩ ngay đến ông đấy. Ở lĩnh vực này làm gì có chuyện gì mà giám đốc Hồng không làm được chứ?” Lục Tam Phong vỗ vai ông ta và hứa: “Ông yên tâm, nghe nói ông còn chưa báo giá?”
“Không phải là tôi đang chờ anh sao?”
“Vậy thì ông gửi bảng giá đi. Cho dù đắt hơn một chút nhưng chất lượng cũng tương đương thì tôi cũng phải hợp tác với giám đốc Hồng. Tôi đã xem lô nguyên liệu đầu tiên mà anh giúp vận chuyển rồi, chất lượng rất tốt đấy."
Giám đốc Hồng cười vui vẻ và gật đầu lia lịa.
Lục Tam Phong khoát tay rồi lên xe, lô hàng trước kia của ông ta đúng là hàng đẹp giá rẻ. Dù sao đó cũng là lô hàng buôn bán đầu tiên, cụ thể về sau thế nào anh không nắm rõ. Huống hồ, Trương Phượng Tiên đã liên lạc với doanh nghiệp tiếp theo, hai bên cũng đã bắt đầu trao đổi.
Chiếc xe dừng lại trước cửa biệt thự, bây giờ là giữa buổi trưa, không khí hơi nóng khoảng hơn 20 độ. Lúc sáng nay đến đây, Như Lan đã mặc sang váy, mọi thứ trong biệt thự từ cảnh biển, hoa cỏ đều vô cùng yên bình.
“Con muốn đi biển chơi, đi biển chơi!” Như Lan đứng một chỗ và nhảy lên, khuôn mặt nhỏ của con bé hiện lên niềm phấn khích khó tả. Một cô bé không biết bơi như Như Lan vô cùng thích biển.
“Chúng ta về nhà xem trước đã” Giang Hiểu Nghi nắm tay cô bé đi về phía biệt thự.
Vừa nãy trước mặt người ngoài, Giang Hiểu Nghi không biểu hiện gì mấy, nhưng bây giờ đứng trong phòng nhìn trái nhìn phải, hai mắt cô sáng ngời, khuôn mặt bất giác lộ ra một nụ cười.
“Chỗ này làm đẹp quá! Nhiều phòng như vậy chúng ta có ở hết được không?"
“Mẹ, ở đây có nhiều điều khiển từ xa quá!”
“Đừng nghịch linh tinh, cái cửa kính lớn như vậy, đến buổi tối kéo rèm chắc mệt chết mất.”
Lục Tam Phong nhìn đống điều khiển từ xa trên bàn, không ngờ đây là rèm điều khiển từ xa, nghĩ lại cũng đúng, công nghệ tần số vô tuyến đã có từ lâu chỉ là chưa được ứng dụng rộng rãi. Làm một chiếc rèm điều khiển từ xa cũng không đơn giản, nhưng chỉ cần có tiền là được.
“Ơ, sao anh lại đóng rèm lại vậy? Giang Hiểu Nghi ngạc nhiên hỏi.
“Điều khiển từ xa!”
“Đúng là công nghệ cao.” Giang Hiểu Nghi cảm thấy hơi quê, cô mỉm cười nói: “Đây không phải là làm em xấu hổ sao? Cứ như là người nhà quê mới ra tỉnh”
“Ba, con muốn chơi, con muốn chơi!” Như Lan cầm lấy chiếc điều khiển từ xa từ tay của Lục Tam Phong và bắt đầu nghiên cứu.
“Đừng ấn linh tinh, đồ này đắt tiền lắm, hỏng thì sao?”
“Cứ để con bé chơi chơi đi, nếu hỏng thì sửa.” Lục Tam Phong bất lực nói.
“Anh chỉ biết chiều nó.”
Giang Hiểu Nghi đi lên đi xuống dạo quanh một vòng, cô tới chỗ bể bơi trên tầng cao nhất. Đứng ở trên cao, có thể nhìn thấy hết cảnh căn biệt thự. Lục Tam Phong ngồi trên ghế tắm nắng bên cạnh nói: “Chúng ta thuê một vài giúp việc lo chuyện dọn dẹp mỗi ngày. Như Lan có thể học nội trú hoặc ngoại trú, thời gian rảnh rỗi em có thể làm việc của mình”
“Em có việc gì chứ? Cả đời em nghĩ chỉ quanh quẩn chuyện chồng con, bếp núc, bây giờ anh cứ bắt em đi mở công ty. Anh thấy em có giống như bà chủ không?” Giang Hiểu Nghi thở dài: “Có tiền đúng là tốt, một căn nhà tốt như vậy, em nằm mơ cũng không dám mơ. Chúng ta tiêu tiền cứ như nước vậy, không đúng, tiêu tiền như nước cũng không nhanh đến như vậy."
“Tiền, cho dù nhiều như nước sông, cũng để tiêu mà mà còn phải để tiêu cho phụ nữ.” Lục Tam Phong nhìn phía đối diện, Kim Ngọc Anh nhất định sẽ không đến đây ở.
“Anh bận xong ở bên kia rồi về đúng không? Em nghĩ mình nên học hành đàng hoàng để trở thành một bà chủ. Bây giờ thời gian anh ở cạnh em còn không nhiều bằng thời gian anh ở cạnh Trương Phượng Tiên nữa.
“Này, này, em nói cái gì vậy? Câu này của em không đúng gì cả? Anh sẽ thường xuyên về đây nhưng công việc mới bắt đầu, rồi từ từ sẽ chuyển về phía bên này. Trong tương lai, nhà máy bên đó cũng giống như Thực phẩm Phong Giai, đến lúc đó anh hoàn toàn buông tay không quản lý nữa” Lục Tam Phong nhìn cô và nói.
“Không nói chuyện này nữa, bây giờ thì rộng rãi rồi, bây giờ mỗi người một phòng cũng thoải mái.”
Lục Tam Phong bị cô nhìn đến