Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 413: Dụ rằn ra khỏi hang
Sau khi hoàn thành xong thủ tục, Lục Tam Phong xem qua bản hợp đồng, đứng dậy khẽ mỉm cười nhìn về phía Hà Gia Nhạc rồi đưa tay ra, hai bên bắt tay nhau thật chặt:
"Hợp tác vui vẻ!
“Vậy tối nay có phải sẽ bắt được bọn người Kha Bình Vân không?” Lục Tam Phong hỏi: "Tôi có cảm giác rất bất an, hay là tôi đi luôn trong đêm?”
"Không được, cậu không được đi!” Hà Gia Nhạc vội vàng nói: “Nếu cậu đi, tôi làm sao ăn nói với người dân trong thành phố, tiền đã đi đâu rồi? Cậu phải tham gia buổi ký kết hợp đồng, tuyên bố với bên ngoài, cậu hiểu không?”
Lục Tam Phong suy nghĩ giây lát rồi gật đầu đồng ý. Hiện giờ bên ngoài một vài giới truyền thông đã suy đoán Điện tử Thuỷ Hoàn đi cửa sau hay đại loại là lan truyền những tin đồn như vậy.
“Hay là cử người bảo vệ tôi?” Lục Tam Phong hỏi.
“Những người này phải bắt lại, nếu bọn họ đã nhắm vào cậu, vậy phiên Tổng giám đốc Lục phối hợp một chút, ít nhất phải bắt được những người này trước, để tránh khi xảy ra chuyện, bọn chúng bay ra nước ngoài, thịt thôi thì còn lại trong nồi." Hà Gia Nhạc cười nói.
Lục Tam Phong không nghĩ rằng mình phải mạo hiểm một lần, anh nói:
"Được, được!"
Mọi người ngồi xuống bàn bạc một vài việc cần làm vào đêm nay. Từ phòng hội nghị bước ra, trời đã nhá nhem tối, Hà Gia Nhạc vội vàng trở về, Lục Tam Phong trực tiếp đến nhà hàng ăn cơm tối.
Kha Bình Vân đã báo cáo tình hình lên trên, người ở trên ông ấy cuối cùng cũng yên tâm, chập tối có bảy, tám người đã tập hợp tại khách san VIP.
"Phải trông cậy vào Tổng giám đốc Kha, Mã Toàn Quân là cái thá gì, vậy mà cũng dám xuất đầu lộ diện?”
"Đúng thế, cũng không biết tự lượng sức mình, chỉ biết lỗ mãng, chẳng phải là xảy ra chuyện rồi đó sao?"
“Vẫn là phải dùng cái đầu, tôi đã nói ông ta không nhảy nhót được bao lâu nữa mà, quả đúng như vậy, cuối cùng cũng để xảy ra chuyện rồi."
“Phải là một nhân vật như Tổng giám đốc Kha đây, trong việc bày mưu lập kế, nhất định sẽ thắng từ xa ngàn dặm!”
Hiện trường toàn là phân ngựa, Kha Bình Vân ngôi đó thấy khó chịu, nụ cười trên khuôn mặt sắp kìm
không được nữa, ông ta họ lên một tiếng và nói: “Tôi nói vài câu, trước đây mọi chuyện vẫn rất tốt, nhưng từ khi cái tên Lục Tam Phong đó vừa chuyển đến, liên tục xảy ra chuyện, vấn đề là ở chỗ Lục Tam Phong, hắn ta muốn lấy khu nhà máy số một, khu nhà máy số một phải là của tôi, chuyện này chỉ được biết trong nội bộ."
"Nhà máy linh kiện của ông mới xứng với khu nhà máy số một.” "Đúng thế, chuyện này Đông Lưu
đều biết l
Kha Bình Vân gật đầu nói: “Nên Hà Gia Nhạc ủng hộ Lục Tam Phong, còn người ủng hộ tôi, bây giờ trong tay không có sổ sách, sợ cái đếch gì, tối nay phải để hắn ta hiểu được tại sao xã hội lại đen như vậy!”
“Ông yên tâm, người của tôi đã đến rồi."
“Tối nay chúng tôi tuyệt đối làm chủ được tình hình, ông cứ ngồi trên xe nhìn, những chuyện khác giao cho chúng tôi.
“Đúng thế!" Kha Bình Vân rất hài lòng với nhóm người này, mở miệng nói: "Cử mấy người đến khách sạn theo dõi, nếu hắn ta không ra ngoài, thì xông vào khách sạn lôi hẳn ra ngoài. Còn nếu hắn ta ra ngoài, tìm một nơi nào đó yên tĩnh để xử lý luôn đi.”
“Yên tâm, mọi chuyện đã sắp xếp
rất ổn thỏa.."
Lục Tam Phong ăn cơm xong, Diệp Vô Thanh nhận được cuộc gọi, dưới lầu đã có người theo dõi, anh ta vội vàng chạy đến nhà hàng thông báo cho Lục Tam Phong: “Tổng giám đốc Lục, dưới lầu có mấy chiếc xe không rõ lai lịch đang đậu "Biết rồi, ăn cơm xong tầm cái đã bên kia đã chuẩn bị thế nào rồi?
“Sẽ có một chiếc xe đến, trong xe sẽ có ba người mặc thường phục, phía sau sẽ có người đi theo, đến lúc đó trực tiếp xông lên bắt toàn bộ!”
"An toàn là được!”
Lục Tam Phong nói xong cầm cúi ăn cơm, trong lòng âm thầm dự tính vấn đề tiến độ năm nay, trước khi đến cuối năm, sáu tỉ doanh thu của công ty không vấn đề gì, vấn đề là sáu tỉ đó không đủ tiêu.
Sau khi Lục Tam Phong thay đổi công ty, Điện Tử Thuỷ Hoàn giống như một cái lỗ khổng lồ, cần phải nạp đủ vốn, mới gồng sức phát triển được, đặc biệt là công ty nghiên cứu và phát triển, dự tính năm sau nhất định phải đủ vốn.
Theo như Lục Tam Phong nghĩ mười lăm tỷ làm vốn, ba mươi tỷ cũng không phải không được, dành tiền để tuyển người, xây dựng con đường xây dựng nhân tài, tiến hành hợp tác trong phạm vi toàn cầu.
“Thiếu tiền rồi!”
Lấy chai nước trên bàn uống hết, anh đứng lên nhìn ra bên ngoài.
Có mấy chiếc xe dừng ở trước cổng lớn, cũng không tắt máy, không biết đang làm gì, có một chiếc xe Crown màu đen dừng ngay giữa cổng lớn, Lục Tam Phong bước xuống lầu, cố ý đứng trước cửa ngước nhìn xung quanh, sau đó mở cửa lên xe.
Chiếc xe lao vùn vụt theo hướng ngoại ô, những chiếc xe khác vội vàng đuổi theo.
Trong xe có một một người đàn ông gọi điện cho đại ca: “Alô, tổng giám đốc Tiêu, Lục Tam Phong đã xuất phát rồi, đi về hướng tây ngoại ô, vâng!”
Trong khách sạn VIP, một người đàn ông xấu xí tầm ba mươi mấy tuổi, nở nụ cười nói: “Tổng giám đốc Kha, người của tôi đã trả lời rồi, Lục Tam Phong đã ra ngoài, đi về hướng
tây ngoại ô.
Hướng tây ngoại ô?
Khu đó trong vòng ba mươi dặm một cái làng cũng không có.
Kha Bình Vân tuy nghi ngờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, trong lòng ông ta nghĩ, Lục Tam Phong đã là con vịt hầm chín, trong tay hắn ta không có sổ sách thật, nếu đã không có cách nào lừa được sổ sách của Kha Bình Vân, hắn cũng không có tác dụng gì với Hà Gia Nhạc nữa.
Một người đã không còn tác dụng gì, Hà Gia Nhạc sẽ thay hằn ra mat?
Kha Bình Vân đã nghĩ rất rành mạch những uẩn khúc lòng vòng bên trong, có thể xem như không chút sai sót.
"Xuất phát
Mười mấy chiếc xe vù vù đi về hướng tây ngoại ô, trên đường đi có phần thu hút sự chú ý của người khác.
Xe càng chạy càng nghiêng, Lục Tam Phong nhìn rừng cây bốn bề an, xung quanh cảm thấy bất nhìn về phía sau, phát hiện những chiếc xe đi theo càng lúc càng nhiều, hỏi: "Phía sau có mấy chiếc của chúng ta?”"Xe của chúng ta hình như không theo kịp rồi."
“Tôi cũng cảm thấy hình như không theo kịp, có đoạn không thấy đầu nữa.
Lục Tam Phong nhìn vào mắt những người kia, mọi người đồng nhất im lặng, trong đó có một người mặc thường phục nói: "Lái xe nhanh chút, đửng để chúng đuổi kịp, nếu không được thì đi đường vòng về
Vừa dứt lời, một chiếc xe đã vượt lên, trực tiếp phanh gấp ngay trước đầu xe.
Một chiếc xe phanh gấp, hai bên cũng dừng xe, Lục Tam Phong nhìn thấy tình hình này không biết nói gì, hỏi: "Các người làm việc không đáng tin vậy sao?"
“Theo không kịp cũng là chuyện
thường!
Lục Tam Phong thở dài, giờ không có google map, ở ngoại ô lượn mấy vòng như thế này không theo kịp thực sự cũng là chuyện thường.
Một tên gầy nhom dùng tay gõ cửa sổ nói: “Tổng giám đốc Lục, xuống xe đi, anh muốn đi đâu vậy?”
“Tôi nói cho cậu biết, trước khi tổng giám đốc của các cậu đến, tôi đề nghị cậu đừng có làm bậy." Lục Tam Phong ngôi trong xe hô lên. "Làm sao đây? Không phải là chấp hành nhiệm vụ, chúng tôi không có mang theo súng!”
Một lúc sau một đám người Kha Bình Vẫn dừng xe ở phía sau, mở cửa xe ra, Kha Bình Vân bước xuống xe, trên tay cầm điều xì gà, dáng vẻ như người đỡ đầu, đến trước xe của Lục Tam Phong, dùng tay gõ cửa xe.
“Tổng giám đốc Lục, lâu rồi không gặp!”
“Cũng đâu có lâu lắm!” Lục Tam Phong biết, mình có trấn cũng không được, nên anh chủ động xuống xe. Nếu không được thì chạy vào trong rừng, ba người mặc thường phục đứng bên cạnh.
"Cậu đi đâu đấy? Không ra oai nữa à? Chẳng phải là đến cứu tôi sao? Để tôi chuẩn bị sổ sách, suýt nữa dọa chết tôi rồi, có biết không?” Kha Bình Vân nở một nụ cười, kiểu da cười thịt không cười, dùng điều xì gà múa may trước mặt Lục Tam Phong
“Tổng giám đốc Kha chuẩn bị thế nào rồi?”
“Chuẩn bị cái đếch gì? Cậu là một thương nhân, không nghiên cứu bản hàng, xem binh pháp sao? Lừa bịp phải không.” Kha Bình Vân lấy tay sở đầu mình: “Chơi với cái đầu của ta, cậu không biết 10 của ta rất cao sao?” IQ cao?
Lục Tam Phong suýt chút là cười ngất ra, nhưng lúc này anh đã kìm lại, nếu không kha Bình Vân thật sự sẽ then quá hoả giận, bây giờ liền sẽ động thủ với anh mất.
“Nào ngờ, lại bị ông nhìn ra rồi, tổng giám đốc Kha là tôi đã xem thường ông rồi!” Lục Tam Phong giả vờ nói, muốn kéo dài thời gian.
"Đừng nghĩ là tôi không nhìn ra, từ lúc lên xe lửa cậu đã bố trí, trước tiên là chiêu lùi một bước để tiến hai bước, tìm hai tên trộm, trên xe lửa thành công thu hút sự chú ý của tên trộm trong vùng, sau đó là chiều dẫn họa về đông, nói là hai tên trộm đó không liên quan gì đến cậu."
“Cả thành phố đều đang tìm hai tên trộm đó, chúng tôi cứ nghĩ trong tay cậu không có sổ sách, sổ sách nằm trong tay hai tên trộm đó, vì cậu biết, nếu cậu nói sổ sách trong tay cậu, cậu sẽ gặp nguy hiểm rất lớn, cậu lắc lư giữa lãnh đạo và Hà Gia Nhạc, đang nhìn theo hướng gió!"
Lục Tam Phong vỗ tay nói: “Thông minh quá, ông đúng là rất thông minh, ngọa long phương số cũng không bằng ông, tiếp tục phân tích!"
“Tổng giám đốc Kha đã nhìn rõ mọi chuyện "
"Tổng giám đốc Kha đúng thật là
thông minh!”
"Tổng giám đốc Kha mọi chuyện nằm chắc trong lòng bàn tay!"
Xung quanh toàn là những người
nịnh bợ.
Kha Bình Vân mỉm cười, khuôn mặt đầy vẻ đắc ý, tiếp tục nói: "Lúc này, cậu phải liên hệ với Hà Gia Nhạc, cậu muốn một cái giá tốt, trong đó bao gồm các chỉ tiêu khu nhà máy số một, khoản vay chín mươi tỷ, ngoại hối ba mươi tỷ!”
"Không sai!” Lục Tam Phong khẳng định nói.
"Điều cậu không ngờ tới là, cậu chơi lớn rồi, hai tên trộm đó không chịu sự kiểm soát của cậu, cậu cũng tìm không được sổ sách, bọn chúng chắc chắn trốn rồi. Ngay lúc này, Mã Toàn Quân cái tên lỗ mãng đó xuất hiện, làm hỗn loạn kế hoạch của cậu, tôi sợ sổ sách rơi vào tay của hắn ta, nên đã đến cướp lại!”
“Không ngờ rằng, Hà Gia Nhạc lại cướp đi thứ mà tôi đã cướp được, cậu đã hoảng loạn rồi, cảm thấy mọi chuyện đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát, nên cậu đã hoàn toàn đứng về phía Hà Gia Nhạc, nói thẳng với ông ta là cậu không có sổ sách, còn chuyện hai tên trộm đó gạt đi sạch sẽ, cậu chơi chiều tương kế tựu kế
“Chiêu tượng kế tựu kế của cậu, có hai lựa chọn. Một là sử dụng kế lừa gạt, nếu tôi trúng kế, tôi sẽ lấy số sách của mình ra, còn nếu không trúng kế, cậu cũng có thể lặng lẽ chuồn mất, trực tiếp chạy trốn!”
Lục Tam Phong đã hiểu, thì ra bây giờ mình đi về hướng tây ngoại ô, trong mắt ông ta gọi là kim thiền thoát xác.
“Tổng giám đốc Kha, thành ngữ của ông dùng tốt quá đấy, vậy ông dùng kế gì?” Lục Tam Phong hỏi lại.
“Trước tiên ta dùng mỹ nhân kế thất bại, sau đó dùng nhân tâm kể lại thất bại. Cuối cùng chỉ có thể xuất chiêu kế sách gián điệp, nhìn thấu rõ mọi chuyện, Lục Tam Phong, cậu chơi không lại tôi đâu!” Kha Bình Vân đắc ý nói.
Lục Tam Phong nghe xong vỗ tay, quả nhiên, thế giới này trong mắt mỗi người đều không giống nhau, một cử chỉ nhỏ của ông, trong mắt người khác cũng có thể giải thích thành nhiều thứ khác nhau.
“Lên đường nhé, kiếp sau học cách thông minh chút, rồi hãy đến đấu trí với tôi!” Kha Bình Vân nói xong lùi lại một bước. Xung quanh có mấy tên, tay cầm gậy đưa lên, vừa chuẩn bị động thủ, mười mấy chiếc xe chạy vù vù đến.
Sau khi dừng xe lại, mở cửa xe, cảnh sát lần lượt chạy ra, tay cầm súng hét lên:
"Đứng yên!"
“Tất cả đưa tay lên!”
Kha Bình Vân bị dọa bất ngờ không biết phải làm thế nào, đối mặt với miệng súng tối om. Tất cả mọi người ngồi xổm xuống, Kha Bình Vân có chút không cam tâm, tại sao lại như vậy.
"Đây là đây là kế gì?”