Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 636: Ngượng tay rồi!
Hoàng Hữu Danh cúp điện thoại, gọi ngay cho người tổ chức cuộc họp, một lúc sau thư ký Thôi bước vào và nói với Hoàng Hữu Danh: “Mọi thông báo đã được thực hiện.”
“Địch Văn Khởi cũng thông báo rồi chứ?”
“Đã thông báo, tổng giám đốc Hoàng, trong cuộc họp này có nên cảnh cáo cậu ta một chút?” Thư ký Thôi hỏi: “Hành động của cậu ta gần đây có chút lón!"
Hoàng Hữu Danh hít một hơi sâu, từ trong ngăn kéo lấy ra một điều thuốc, hiện tại tình huống phức tạp hơn một chút, ông ta châm điếu thuốc nói: “Thôi, quên đi, việc nhỏ không nhịn ắt hỏng việc lớn, chỉ cần khôi phục cửa hàng bán hàng trực tiếp của điện tử Thủy Hoàn là được.”
Thư ký Thôi ở một bên gật đầu nói: “Lấy đại cục làm trọng, nhịn được vẫn lên nhịn!”
Thế giới bên ngoài đầy náo động, một động thái lớn như vậy đối với điện tử Thủy Hoàn mà nói, là có một không hai, nhưng chuyện gần đây xảy ra quả thực rất nhiều, hết chuyện này đến chuyện khác nối tiếp nhau phát sinh.
Các công ty điện tử khác cũng bắt đầu hơi hoảng, dựa theo nỗ lực điều tra của điện tử Thủy Hoàn, căn bản không có doanh nghiệp tư nhân nào có thể qua mặt hải quan, sau khi hỏi thăm các bên, biết rằng đó chỉ là đối với điện tử Thủy Hoàn, cuối cùng mọi người đều để bụng.
Trong một văn phòng, một số giảm đốc tụ tập cùng nhau uống trà.
“Đây đúng là cuộc chiến đấu của hổ, dọa chúng tôi sợ chết khiếp, ông là không biết, buổi sáng tôi vừa nghe tin Cục giám sát thành phố đóng cửa cửa hàng bán hàng trực tiếp của điện tử Thủy Hoàn trong một lần kiểm tra ngẫu nhiên, cả người đều bị dọa cho sợ chết khiếp.”
“Hahahaha, nếu như điện tử Thủy Hoàn đều không qua được kiểm tra tại chỗ, ngành công nghiệp điện tử trong toàn thành phố đều tính là bị đóng cửa rồi.”
“Gần đây càng ngày càng phiền phức, cảm thấy có một cảm giác không sống không chết a, ba anh em nhà họ Hác có thể lực gì, động tĩnh lớn như vậy, tôi cảm thấy Lục Tam Phong này sóng gió cũng không gánh nổi.”
“Đây không phải là thứ mà người phàm chúng ta có thể rình mò, tôi có tin tức mới nhất, có một cuộc họp trong thành phố.”
Sau khi mọi người âm thầm thảo luận, uống một tách trà, họ có cảm giác tĩnh lặng ngắm gió nhìn mây.
Tại cuộc họp lớn, sắc mặt Hoàng Hữu Danh rất khó coi, Địch Văn Khởi ngồi bên tay trái mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, dường như tất cả sự việc đều không có gì liên quan đến anh ta.
Hoàng Hữu Danh đập tay lên bàn và hét lên: “Ai yêu cầu các người kiểm tra? Có kiểm tra như vậy sao? Ai hướng dẫn các người kiểm tra, nếu hôm nay không cho tôi một lời giải thích, thì cút đi cho tôi!”
Người phụ trách Cục giám sát thành phố sắc mặt tím tái, khẽ liếc nhìn Địch Văn Khởi, ông ta nào dám nói là Địch Văn Khởi ra lệnh.
Địch Văn Khởi từ tốn mở miệng nói: “Ai đứng đầu, ai chịu trách nhiệm thì ông cứ nói, hôm nay bất kể là ai, trách nhiệm này từng cá nhân phải chịu, phải điều tra nghiêm khắc, sự hoảng loạn do các công ty địa phương gây ra là kéo dài, đương nhiên, mọi người cũng đang điều tra và trừng phạt các sản phẩm giả và kém chất lượng, nhiệm vụ là điều dễ hiểu, cứ yên tâm mà nói ra, tôi và tổng giám đốc Hoàng sẽ hỗ trợ mọi người.”
Lời này của Địch Văn Khởi nói thật hay, người phụ trách Cục giám sát thành phố nghiến răng, cúi đầu nói: “Là do tôi làm chủ, không kịp báo lên trên, mục đích là để điều chỉnh thị trường, không ngờ khi thực hiện phần sau sẽ bị biến dạng, lỗi của tôi, ngài giải quyết tôi như thế nào đều được”
Còn có thể làm thế nào?
Hoàng Hữu Danh đập bàn ghế mắng chửi, khung cảnh im lặng, Địch Văn Khởi ở một bên thuyết phục, chuyện lớn hóa thành chuyện nhỏ.
“Lập tức, thu hồi ngay cho tôi!” Hoàng Hữu Danh ra lệnh: “Loại bỏ tất cả các tác dụng xấu.”
Sau khi tan họp, Địch Văn Khởi đi bên cạnh người phụ trách Cục giám sát thành phố ở hành lang, hai người nói chuyện nhỏ giọng.
“Tôi phải làm như thế nào? Tôi sẽ thu hồi lệnh niêm phong bây giờ?”
“Thu hồi? Chịu đựng cho tôi, chút chuyện như vậy cũng không xử lý được sao?” Địch Văn Khởi trầm ngâm vài tiếng, sải bước dài đi về phía trước.
Điện tử Thủy Hoàn, Lục Tam Phong đang ăn cơm trong nhà ăn, anh ngược lại không hề hoảng loạn, nhưng một số quản lý phụ trách bộ phận tiếp thị địa phương đã lo lắng như kiến bò trên nồi lẩu.
Từ cấp này sang cấp khác, Lục Tam Phong đã liên hệ với Hoàng Hữu Danh, những người phụ trách và nhà phân phối ở các cấp sau đều có mối quan hệ riêng của họ, bằng cách này, một mạng lưới quan hệ khổng lồ đã được hình thành.
Ở một số khu vực, quản lý cửa hàng quan hệ tốt với người thi hành công vụ, có niêm phong cửa trước và mở cửa sau để tiếp tục bán hàng.
Trên tầng hai của căng tin, Lục Tam Phong đang ngồi ăn cơm ở đó, Chu Hoài Đông mở cửa bước vào, bưng bát cơm cơm to ngồi sang bên cạnh, mở miệng nói: “Tổng giám đốc Lục, tôi có tin, Địch Văn Khởi với Hoàng Hữu Danh không đối phó với nhau, chuyện của chúng ta thực hiện có chút khó khăn.”
“Tôi biết rồi!” Lục Tam Phong đặt bát đũa xuống, nói: “Đừng lo lắng, chúng ta sợ cái gì? Tháng năm, tháng sáu năm nay mới có lãi, tài chính cũng yêu cầu tôi hoàn vốn sáu mươi tỷ để giảm nợ cho công ty, cũng may tôi không trả, nếu không bây giờ chính là người phải chịu rồi”
Chu Hoài Đông suy nghĩ một lúc, sau đó cười nói: “Vẫn là anh suy nghĩ chu đáo, rất nhiều phương diện tôi suy nghĩ không bằng anh.
“Không phải là chuyện chu đáo hay không chu đáo, rất nhiều thành thị đều như vậy, nếu dùng được anh, anh đi địa phương kiểm tra, lãnh đạo để anh đi phía trước, vuốt mông ngựa nịnh nọt anh, nếu dùng không được anh, thì anh tính là cái quái gì chứ.” Lục Tam Phong thở dài nói: “Nếu là chuyện có thể giữ trong tay, giải quyết một chuyện, sợ rằng một nửa cũng sẽ không giải quyết xong.”
“Không phải nói cuộc họp đã mở rồi sao?” Trương Phượng Tiên sốt sắng bước vào, nói: “Tôi tưởng rằng buổi chiều đã được khôi phục chứ.”
Lục Tam Phong biết, hiện tại Địch Văn Khởi muốn xuất đầu lộ diện, đây là một quá trình thăng trầm, trừ khi anh ta bị đánh gục, nếu không điện tử Thủy Hoàn chỉ có một đường rút lui là có thể đi.
“Buổi chiều tôi bận đi làm, ai trong hai người có thông tin liên lạc của Hác Phong Thuận?” Lục Tam Phong luôn đợi điện thoại của Hác Phong Thuận, nhưng lại đợi không được.
Hơn nữa với tình huống hiện tại, rõ ràng là rơi về phía ba anh em nhà họ Hác, người khác không thể giúp được gì cho một người không tốt bằng chính mình.
Sau khi ăn xong, Lục Tam Phong ngồi trong văn phòng và tự hỏi làm thế nào mà anh có thể lôi kéo Hác Phong Thuận qua, làm cho ông ta cảm thấy Địch Văn Khởi giúp người như này là lật đổ cả tòa nhà.
Chuyện hù dọa người như thế này, Lục Tam Phong đã rất lâu rồi không làm, đột nhiên lại muốn dùng thủ đoạn này, có chút gian xảo.
Cuộc họp trong thành phố từ lâu đã được lan truyền giữa một số nhân vật hàng đầu trong giới kinh doanh, nếu có bất cứ chuyện gì, bọn họ đều sẽ biết đầu tiên.
Tất cả mọi người đang chờ thu hồi hình phạt của điện tử Thủy Hoàn, thế nhưng buổi sáng họp xong, đợi đến hơn một giờ chiều, vẫn không có động tĩnh gì.
“Xong rồi, xong rồi, người bên Cục giám sát thành phố không hề di chuyển, lời của Hoàng Hữu Danh không còn tác dụng gì nữa rồi.”
“Để tôi nói cho ông biết, điện tử Thủy Hoàn lần này thật sự xong đời rồi, không có Hoàng Hữu Danh che chở, ông ta là cái quái gì? Cái gì mà doanh nhân trẻ tuổi khốn khiếp, dựa vào cái gì, trong lòng bản thân không phải tự tính rồi sao?”
“Người ta không thu hồi, là muốn giết chết hoàn toàn ông ta, tôi nói cho ông biết, dạo này đi với Địch Văn Khởi nhiều một chút, người này không cần đến Hoàng Hữu Danh, ra tay rất tàn nhẫn.”
“Tôi cũng có thể nhìn ra.”
Có vô số cuộc trò chuyện tương tự trên điện thoại.
Hác Trung Hưng cũng lo lắng lần kiểm tra niêm phong điện tử Thủy Hoàn này, nhưng đợi mãi đến hơn một giờ chiều đều không thấy động tĩnh gì, trên mặt ông ta dần dần lộ ra nụ cười hoang dai.
Ngồi trong phòng làm việc, gác cả hai chân lên bàn, miệng phì phèo điều thuốc, cầm điện thoại trên bàn lẩm bẩm: Gọi điện quấy rối.
Sau đó gọi cho Lục Tam Phong.
“Alo, tổng giám đốc Lục à?” Hác Trung Hưng không nhịn được trên mặt nở nụ cười, hỏi: “Như thế nào? Nghe nói cuộc họp mở rồi, muốn thu hồi lại lệnh kiểm tra sản phẩm, thu hồi rồi chứ?”
Giọng nói trong điện thoại rất chói tai, Lục Tam Phong nghe theo lời của Hác Trung Hưng mà nói: “Ông đang hy vọng cái gì?”
“Hy vọng cái gì? Tôi là để cho cậu nhớ kỹ, không phải ai cũng có thể gây rối, sau này khi làm việc, mở to mắt, gặp phải sợi râu cứng không phải cậu có thể gánh được, cho cậu một trận nhớ đời!” Hác Trung Hưng hút một hơi thuốc, nói: “Nhớ rõ rồi chứ?”
“Tổng giám đốc Hác à, đi đêm nhiều có ngày gặp ma, hơn nữa, nếu đã muốn chơi thì phải chơi lớn, đây đã là cái gì, ông gọi điện thoại cho tôi, thông báo ông thắng trận quá sớm rồi, tôi nói cho ông biết, Logistic Ong Vàng vẫn sẽ tiếp tục làm, đừng nó nhiều lời.”
Nói xong Lục Tam Phong liền cúp điện thoại.
Hác Trung Hưng nghe thấy tiếng bíp trên điện thoại, sắc mặt có chút khó coi, ông ta chưa từng gặp qua một người nào ngu dốt như vậy, nếu đã như vậy, ông ta cũng không ngại vào ngày điều Hoàng Hữu Danh đi, cho Lục Tam Phong diễn một cảnh tai nạn xe hơi.
Lúc này, hầu hết cộng đồng doanh nghiệp trong nước đều đang xem trò đùa của điện tử Thủy Hoàn, thậm chí có người còn gọi điện xúc phạm các cô gái phụ trách nghe điện thoại trong phòng tổng hợp.
Chẳng qua là bọn họ không được vào chuỗi công nghiệp phụ trợ của điện tử Thủy Hoàn, bây giờ điện tử Thủy Hoàn gặp khó khăn, đương nhiên họ rất phấn khởi.
Đã hơn ba giờ chiều, Lục Tam Phong ngồi ở đó suy nghĩ một hồi, trong lòng đột nhiên nghĩ đến, bản thân mình có thể hoàn toàn lấy một bản thông tin nội bộ đưa cho Hác Phong Thuận xem.
Nghĩ đến đây, Lục Tam Phong trong lòng nảy ra một ý tưởng, nhấc điện thoại gọi cho Trương Phượng Tiên, để cô ta đến một chuyến.
Trương Phượng Tiên mở cửa bước vào hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Cô xuất thân từ gia đình một cán