Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 282: Treo cổ
Chín giờ sáng, hội chợ chính thức bắt đầu, có rất nhiều công ty tham gia triển lãm, sau khi nhận được thư mời cũng có rất nhiều công ty đến tham quan, để đảm bảo chất lượng hội chợ, thư mời của mỗi doanh nghiệp đều phải thế chấp một khoản hơn 3 tỷ.
Ngoài ra còn có đánh giá tư cách, xét cho cùng cũng do thời đại bấy giờ có quá nhiều kẻ lừa đảo.
Buổi sáng Lục Tam Phong không ra ngoài, anh cùng Giang Hiểu Nghi ở nhà dọn phòng, lau sàn, trêu chọc cô, cũng là một thú vui khác của cuộc sống của anh.
Khoảng bốn giờ chiều, trước cửa biệt thự có vài chiếc xe dừng lại, Lục Tam Phong chải chuốt đơn giản, thay một bộ quần áo thường ngày màu xám rồi lên xe. "Tổng giám đốc Lục, anh định mặc thế này à?"
Lục Tam Phong liếc nhìn rồi nói: "Làm sao?" "Anh có muốn thay một bộ vest không?" “Chúng ta được mời tham gia, có phải bên trưng bày triển lãm đâu, đóng bộ làm gì?” Lục Tam Phong nói với tài xế: “Cho xe chạy đi!”
Xe đã đậu ở bãi đậu xe, hôm nay bãi đậu xe rộng mênh mông chật kín xe, nhóm bảy người đi về phía hội chợ, bên trong không có nhiều người, sau khi kiểm tra thư mời, một người phát cho họ huy hiệu có thể ra vào theo ý muốn trong tuần tới.
Mục tiêu của Lục Tam Phong rất đơn giản, anh đã trực tiếp tìm gặp một số nhà cung cấp có liên quan. Việc đàm phán giá cả một số loại vật liệu như vỏ ngoài, thùng carton và màng nhôm bo mạch chủ không được suôn sẻ cho lắm.
Một số thậm chí còn phẩy tay sau khi nghe lời đề nghị của Lục Tam Phong, không chịu đàm phán thêm nữa. “Tổng giám đốc Lục, giá của anh đưa ra quá thấp. Số lượng lớn là một chuyện, nhưng giá này thật sự không dễ làm.” Liễu Ngoạn ở bên nhắc nhở. "Bây giờ tôi chỉ muốn ki cóp dừng đồng từng hào một, anh không hiểu đâu, mỗi một đồng tiết kiệm được từ phía nhà cung cấp đều là một viên đạn bắn vào kẻ thù trong cuộc chiến trên thị trường" Lục Tam Phong nghiêm nghị nói.
Liễu Ngoạn thật sự không ngờ Lục Tam Phong nghiêm khắc với nhà cung cấp như vậy, lẩm bẩm nói: "Không phải đã ổn định rồi sao?" “ổn định?” Lục Tam Phong dừng lại nhìn anh ta: “Anh đang tham gia nghiên cứu phát triển sản phẩm nên không hiểu thị trường, nhưng tôi muốn nói với anh rằng thương trường là chiến trường. Anh đã thấy cuộc chiến nào mà kết thúc không có thương vong chưa?" "Vậy thì ai sẽ chết?"
Lục Tam Phong liếc nhìn Tiêu Nhất Bính đang đứng cách đó không xa, chĩa ngón tay và lạnh lùng nói: "Anh ta là người chết đầu tiên!" "Này... Này anh kia...? Có văn hóa không thể? Sao lại chỉ tay vào người ta!" Một tiếng quát lớn từ phía đằng kia vọng lại.
Tiêu Nhất Bính ngoảnh nhìn thì thấy Lục Tam Phong, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, sải bước tới nhìn 11 anh và nói: "Tôi tìm anh cả buổi sáng nay. “Anh quan tâm tới tôi nhiều như vậy sao?” Lục Tam Phong đút hai tay vào túi quần, nhìn anh ta và bảo: “Thế này thì nhiều cô đau lòng phải biết!” "Lâu lắm rồi tôi mới gặp lại Tổng giám đốc Lục. Vào những dịp như vậy, việc gặp nhau là lẽ tự nhiên. Năm ngoái cả hai công ty còn chưa thành lập. Sau nửa năm, chiếc TV cao cấp của Nhất Bính đã thành danh ở thị trường cao cấp. Anh cũng coi như là có chút thành tích. Mà cũng phải thôi, chân đất khởi nghiệp thì mô hình kinh doanh chỉ bé nhỏ vậy thôi." “Anh chửi tôi đấy à?” Lục Tam Phong nhíu mày hỏi: “Anh chắc chắn chứ?”
Mặt của Tiêu Nhất Bính hơi biến sắc khi nghe anh nói vậy. Anh ta biết nếu xét về khoản nói bóng nói gió chửi xéo người khác thì mười anh ta cũng không phải là đối thủ của Lục Tam Phong, một lúc lâu sau, anh ta nói: "Tôi nói thật, đã tìm được nhà cung cấp chưa?" "Không có, nhiều nhà sản xuất không đủ tiêu chuẩn để cung cấp cho chúng tôi. Đành chịu thôi. Doanh số tốt là vậy mà. Tôi nghe nói cách đây ít lâu, mẫu TV cao cấp của anh đã bán được hai chiếc ở khu Bình Châu?" Lục Tam Phong thì thào: "Anh nói khẽ cho tôi nghe xem, có phải là sợ mất mặt nên anh tự bỏ tiền ra mua không?" “Vậy cũng còn hơn Tổng giám đốc Lục bù vốn ra bản, họ Lục kia, đừng có mà hả hê, mới được đến đâu, cứ chơi tiếp đi, anh mà tìm được nhà cung cấp nguyên liệu đồng thích hợp thì tôi đổi theo họ anh!” Tiêu Ân Tuấn nghiến răng nghiến lợi. “Lại còn đòi mang họ của tôi?” Lục Tam Phong cười: “Khởi nghiệp không thành công nên muốn kế thừa cơ nghiệp của gia đình à? Mơ đi!” “Phụt!” Liễu Ngoạn không nhịn lại phía đám người. "Ha ha, để tôi anh cứng miệng được đến khi nào!" “Cứng đến lúc anh không cứng lên được.” Lục Tam Phong bực bội nói: “Đi thôi đi thôi, gặp phải loại người này đúng là xui xẻo. Còn tưởng rằng có thể trò chuyện về công nghệ, thương mại, công nghiệp. Toàn là những thứ vô bổ.”
Tiêu Nhất Bính nhìn Lục Tam Phong dẫn mọi người đi, mặt mày tím tái, ánh mắt căm phẫn, sự sỉ nhục mà
Lục Tam Phong dành cho anh là thứ mà cả đời này anh chưa từng chịu đựng.
Nhóm người họ ghé thăm một vài doanh nghiệp khác, nhưng trò chuyện không mấy vui vẻ. Một trong số đó rất phù hợp, nhưng khi nghe thấy Công nghệ Điện tử Thủy Hoàn thì không nói năng gì nữa.
Nếu chỉ một nhà như vậy thì Lục Tam Phong còn cho rằng là danh tiếng của mình, dù sao thì Tiêu Nhất Bính đi đến đâu cũng mắng nhiếc mình đến đó, nhưng hỏi liên tiếp ba bốn doanh nghiệp thích hợp thì đều gặp phải tình trạng này. “Tại sao lại không bán?” Lục Tam Phong nhìn chằm chằm vào người quản lý trước mặt hỏi: “Anh phải cho tôi một lý do. Mới đây còn đảm phán tốt đẹp cơ mà. Tại sao vừa nhắc đến Điện tử Thủy Hoàn là anh không nói gì nữa?" "Không muốn đàm phán, anh đến chỗ khác mà xem." "Không muốn đàm phán là thế nào? Anh có tin tôi sẽ tới ban tổ chức khiếu nại anh không? Anh làm thế này là có thái độ phân biệt đối xử với doanh nghiệp. Giá cả, số lượng, phương thức vận chuyển đều không có vấn đề gì, thế mà vừa nhắc tên là mặt anh xị ra, làm cái mặt đấy cho ai xem?” Lục Tam Phong hỏi. "Này anh, xin anh hãy chú ý đến cảm xúc của mình. Chúng tôi có quyền hợp tác với người nào chúng tôi muốn. Do sản lượng có hạn nên chúng tôi không thể sản xuất được số lượng lớn theo yêu cầu của các anh được." "Chó má, chưa nghe ai chê mối làm ăn lớn quá bao giờ. Nếu số lượng lớn thì một tháng là có thể mở thêm một xưởng khác, đưa vào sản xuất ngay lập tức." "Thưa anh, anh đừng gây rắc rối ở đây. Nếu anh cứ dây dưa thì tôi sẽ gọi nhân viên bảo vệ."
Liễu Ngoạn kéo Lục Tam Phong đi, không ít nhân viên ở mấy gian hàng bên cạnh ngó ra xem. Một người đàn ông nho nhã chừng 50 tuổi bước tới, liếc nhìn Lục Tam Phong và nói: "Tổng giám đốc Lục nóng nảy quá nhỉ. Nói năng không vừa ý là chửi bởi giữa đường giữa chợ. Nhưng mà đấy cũng là biểu hiện chân thực của loại người vô văn hóa"
Lục Tam Phong liếc mắt nhìn ông ta, hỏi: "Ông là ông nào đấy a? Ông thì không liên quan gì đến loại người vô văn hóa mà tràn ngập một khí chất của bọn đạo đức giả." "Tôi là Tổng giám đốc của Trưởng Hồng TV, Tôn Hùng Cường!"
Lục Tam Phong gật đầu nói: "Là ông đấy à, ông cứ đợi đấy. Tiêu diệt Hùng Miêu ở Giang Mạn xong, tôi sẽ tới Tứ Vĩnh dập ông!" “Hừ, mạnh miệng gớm, trước tiên hãy làm cho doanh nghiệp của anh sống sót đi đã, chúng tôi là doanh nghiệp nhà nước, là cột chống bầu trời!” Tôn Hùng Cường trịnh trọng nói. “Vậy thì cứ đợi đấy mà xem, tôi có thể thấy những nhà cung cấp này đều là do đám già rơ các ông làm, đúng không?” Lục Tam Phong trừng mắt nhìn ông ta và quát mắng. “Anh mắng chửi ai đấy?” Tôn Hùng Cường đã bị mắng nhiếc như vậy bao giờ. Ông ta cũng được coi là lão luyện trong ngành, thường ngày chỉ quen nghe những lời khen ngợi.
Lục Tam Phong ôm một bụng tức, hỏi chỗ này không được, hỏi chỗ kia cũng không, bắt chẹt anh đủ đường. “Tôi chửi ông đấy, muốn đánh nhau không?” Lục Tam Phong xắn tay áo lên và nói: “Nào, gọi hết mấy lão già cùng một giuộc với ông ra đây, chúng ta đánh một trận cho hả!” "Bạo lực! Bảo vệ: Bảo vệ "
Người bên cạnh vội vàng đi tìm bảo vệ, một lát sau có bảy tám nhân viên bảo vệ đi tới, thấy Lục Tam Phong nhưng không làm gì, nói cách khác, dù sao thì xắn tay áo cũng không phải hành vi phạm pháp. "Chẳng phải ông bán giá thấp sao? Không phải là in nhầm 30 nghìn thành 3 triệu sao? Hàng tồn kho của ông cùng lắm là một tháng. Một tháng sau chúng ta hãy đợi mà xem."
Đám người Liễu Ngoạn không biết tình hình trên thị trường, vừa nghe thấy những lời này thì sắc mặt thay đổi rõ rệt, chiều rút củi đáy nồi này thật đúng là giết người! "Tổng giám đốc Lục, chúng ta."
Lục Tam Phong giơ tay ngăn cản anh ta, mặt hằm hằm nói: "Đi ngắm tiếp!"
Đi loanh quanh nửa số công ty cũng cấp nguyên liệu đồng, câu trả lời cũng gần giống nhau, đã 6 giờ tối, mấy người ở hội chợ bắt đầu dọn dẹp, Lục Tam Phong đang ngồi ở trong nơi nghỉ ngơi uống nước. "Kinh tế quốc doanh có sự độc quyền tự nhiên và có khả năng kìm hãm nền kinh tế thị trường đang hoạt động rất mạnh. Khi thị trường không sôi nổi thì không có cách nào khác để tồn tại ngoại trừ mong sao nền kinh tế khổng lồ này tha cho một con đường sống." Lục Tam Phong lẩm bẩm tự đưa ra kết luận.
Liễu Ngoạn nghe vậy lấy làm khó hiểu, có chắc là anh chỉ tốt nghiệp tiểu học chứ?
Sao nghe giống như kiến thức trong giáo trình "Kinh tế vĩ mô" thế?
Lục Tam Phong vừa vào cửa là Tổng giám đốc Hồng đã chú ý ngay tới anh. Chiều nay anh ta đã theo dõi nhất cử nhất động của anh. Trong thâm tâm, Tổng giám đốc Hồng biết, hiện tại anh ta có thể nói chuyện tử tế với Lục Tam Phong được rồi.
Ngồi trên chiếc số pha đối diện, anh ta lấy một chiếc cốc giấy, rót cho mình một ít trà, chậm rãi nói: "Tổng giám đốc Lục, đừng nhọc công nữa. Để tôi nói cho anh biết tin này. Tối hôm qua, hơn chục công ty sản xuất ti vi đã đạt được một thỏa thuận gọi là cam kết miệng của liên minh trong ngành, anh có muốn biết không?"
Lục Tam Phong sờ soạng một hồi lâu trong túi, móc ra được 30 nghìn đặt trên bàn, không buồn ngẩng đầu lên và nói: "Có bấy nhiêu thôi, muốn nói thì nói, không muốn nói thì bánh cuốn." “Anh em mình với nhau nói chuyện tiền bạc, nó xa lạ quá?” Tổng giám đốc Hồng nhấp một ngụm trà, đặt cốc xuống và nói: “Kế hoạch thắt cổ 30 ngày. Họ đã nói chuyện trước với những công ty cung cấp nguyên liệu đồng mà có thể đạt được thỏa thuận với anh, và cùng nhau mua rất nhiều hàng. Chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó là trong vòng 30 ngày không bán cho anh một đồng vật liệu hoặc hợp kim nào, anh đã bị người ta dồn vào chỗ chết rồi.” "Muốn đánh sập tôi trong ba mươi ngày?" "Đương nhiên ba mươi ngày không đánh bại được anh, chỉ cần đánh anh tàn phế thôi. Với sự cạnh tranh khốc liệt như vậy, anh thật sự không sống được bao lâu. Chỗ tôi đây có một thỏa thuận." Tổng giám đốc Hồng lấy từ trong lòng ra một bản hợp đồng, đặt trên bàn. "Tôi có thể lấy được số nguyên liệu như anh mong muốn, nhiều hơn mười giá so với trước đây. Đây là tình cảm mà người làm anh này dành cho chú em!" “Mười giả?” Lục Tam Phong phụt cười, đương nhiên nếu chỉ là số lượng nhỏ cũng không hề gì, nhưng cần dùng đến hàng tấn, thì có nghĩa là bán được bao nhiêu bù lỗ bấy nhiêu, Lục Tam Phong nhìn anh ta và nói: “Anh có chắc là anh bán cho tôi đồng thau chứ không phải vàng không?"
Sắc mặt của Tổng giám đốc Hồng thay đổi, anh ta cầm lấy bản hợp đồng, đứng dậy chắp tay nói: "Tạm biệt!"
Lục Tam Phong uống xong trà đứng dậy bảo: "Chúng ta cũng về thôi."
Trong bốn năm ngày tiếp theo, ngày nào Lục Tam Phong cũng đi lang thang khắp nơi, chỉ cần có liên quan đến nguyên liệu đồng là anh ghé vào hỏi thăm, một số phương tiện truyền thông bắt đầu để ý đến những khó khăn mới của Điện tử Thủy Hoàn và liên tục gọi điện xin phỏng vấn. Thậm chí còn thêu dệt nên một số câu chuyện.
Hôm nay là ngày cuối cùng của hội chợ triển lãm các nhà cung cấp. Sau khi vào trong hội chợ, vẻ mặt Lục Tam Phong rất tệ. Mấy ngày qua, anh gần như đã tham quan tất cả hơn 1000 gian hàng triển lãm ở đây.
Phải nhận là thực sự tàn nhẫn. Anh vẫn không tìm được đối tác, trong khi Liễu Ngoạn đã sẵn sàng thử nghiệm tác dụng thay thế của hợp kim nhôm, chỉ cần đưa vào chạy ổn định là có thể coi như phương án thay thế. “Thôi bỏ đi, dạo thêm một vòng nữa vậy.” Lục Tam Phong đứng dậy đi về phía gian hàng lớn.