Mục lục
Kẻ ăn chơi biến tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 53​




Đầu To có chút bất mãn nói: “Anh với anh ta có gì hay để nói vậy, đừng động chút lại thì thầm to nhỏ.”



“Hai người các cậu yên tâm ở đây ăn cơm, không được tới văn phòng, rõ chưa?” Lục Tam Phong vội vàng bởi loạn quần áo, vò vò tóc rồi hỏi: “Bây giờ trông tôi có nhếch nhác không?”



Hàn Dương nhìn rồi gật gật đầu, Lục Tam Phong tối qua uống rượu, trong mắt hằn tia máu, xem ra có chút nhếch nhác.



“Ổn rồi!”



Lục Tam Phong quay đầu đi thẳng vào phòng làm việc, ngồi vào ghế giám đốc, đặt gạt tàn ở giữa, châm vài điếu thuốc rồi nên sấp nôn ngửa trong phòng, làm rối tung chỗ văn kiện.



Từ cửa đi tới văn phòng làm việc của Lục Tam Phong, đi khoảng bảy tám phút, Nhậm Thiên Bác gõ gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa ra, cừa vừa mở liền bị khói thuốc xông thẳng vào mũi.



“Khụ khụ khụ!”



“Nơi này của anh cháy rồi sao?”



Lục Tam Phong nửa nằm nửa ngồi trên ghế giám đốc, hai mắt chứa đầy tia máu, quần áo lộn xộn nhắn nheo, giống như một đêm chưa ngủ vậy, điếu thuốc trong tay vẫn còn đang cháy dở, cả người vô cùng sa sút.



“Sếp Nhậm à, xin mời ngồi!” Giọng nói của Lục Tam Phong không hề có sức sống, gắng gượng ngồi thẳng người dậy.



Nhậm Thiên Bác bước tới, nhìn thấy tình hình hiện tại, trong lòng kinh hoàng khôn xiết, đặt túi dưới cánh tay trên bàn, mở miệng hỏi: “Tại sao lại như thế này?” “Không có gì, chỉ là đột nhiên trưởng thành rồi.” Lục Tam Phong đột nhiên hít một hơi thuốc, bị sặc tới mức nước mắt nghẹn ngào, có chút u sầu nói: “Mọi người đều nói sự trưởng thành của một người đàn ông bắt đầu từ việc vay tiền, bây giờ tôi đã hiểu sâu sắc rồi, sếp Nhậm à, anh em tôi đêm qua đã kiêu ngạo, khiến anh chế cười rồi.”



Nhậm Thiên Bác vốn nghĩ lần này tới là để thăm dò tình hình, thuận tiện mỉa mai anh vài câu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của anh, lòng không thể kìm nén, anh vẫn còn quá trẻ, không có người thân để nương tựa, tay trắng lập nghiệp, ông ta cũng, loại dư vị này, ông ta hiểu!



“Không có chuyện gì to tát cả, anh vẫn còn trẻ, sự chống đỡ trước đây đã là kỳ tích, không kiếm được tiền sao?”



“Trước đây tôi cảm thấy bản thân vô cùng tài giỏi lợi hại, không đặt bất cứ ai ở trong mắt, bản thân có thể thay đổi được thế giới này, thế nhưng bây giờ tôi mới phát hiện ra, bản thân không hề ảnh hưởng được bất cứ ai, thậm chí còn không thay đổi nổi bản thân, ba mẹ tôi ở dưới quê, tôi muốn làm cho hai người họ có những ngày tháng sống tốt hơn nhưng cũng không có khả năng.”



Lục Tam Phong vừa nói mắt liền đỏ, nước mắt chầm chậm chảy xuống.



“Tôi thật sự là đồ phế bỏ, muốn cho vợ con cuộc sống tốt hơn, cũng muốn có chút thân phận mặt mũi, vốn cho rằng mở xưởng sản xuất rất dễ dàng, dưới trướng có hàng trăm người nữa, chỉ cần lái xe, xách cặp, là có thể trở thành ông chủ lớn rồi!”



“Người anh em, đừng nói nữa, tôi hiểu!” Nhậm Thiên Bác cắn chặt môi, bắt lấy tay của Lục Tam Phong, bộ dạng moi tim moi phổi.



“Sếp Nhậm, trước đây tôi không hiểu sự tình, tạo rắc rối cho ông, bây giờ biến thành bộ dạng như thế này, trên người chỉ còn sót lại vài trăm nghìn, cái gì cũng không làm được, trước đây tôi còn nghĩ, lôi kéo tạo dựng quan hệ với chủ tịch Mã, kết quả là tôi đã đánh giá quá cao bản thân, mọi người vốn dĩ không hề xem trọng tôi một chút nào, còn về tổng giám đốc Hoàng, thì thôi càng không nhắc tới.”



Nhậm Thiên Bác gật gật đầu, ba người này, dùng quan hệ làm gì cũng được, còn về tiền thì thôi quên đi.



“Vậy tiếp theo anh dự định làm gì?”



“Haiz… Lục Tam Phong thở dài: “Nhà xưởng này cho thuê lại cũng đáng một chút tiền, máy móc bản đi rồi, lương của công nhân cũng không có vấn đề, kiếm được chút tiền thì tới nhanh đi nhanh, rổ tre đựng nước cũng bằng không, công dã tràng.”



“Không sao đâu, tiếp tục chiến đấu, đời người lên xuống thăng trầm, anh đây khi bằng tuổi cậu vẫn còn đang ở trong đại đội của làng.” Nhậm Thiên Bác an ủi nói: “Không sao đâu, thật mà!”



Nhậm Thiên Bác an ủi Lục Tam Phong, đây tuyệt đối là chuyện lạ, có điều ở trong mắt Nhậm Thiên Bác, Lục Tam Phong đã thất bại rồi, hai người không có xông đột lợi ích trực tiếp, lời nói hiển nhiên nhẹ xuống, hơn nữa tình hình hiện tại của Lục Tam Phong, khiến ông ta nhìn thấy được bản thân mình trước đây.



“Anh Nhậm, tôi muốn cầu xin anh một chuyện.”



“Cậu nói đi, anh đều sẽ đáp ứng cậu” Nhậm Thiên Bác khoan dung như lắng nghe những lời cuối cùng của Lục Tam Phong.



“Tôi muốn thu hồi lấy lại một chút lợi nhuận trên thị trường bán lẻ, trong kho vẫn còn một ít hàng hóa, có thể kiếm được một chút lời cũng được, bán hết thì giải tán, tôi cũng có thể giảm bớt tiền lỗ một ít.” Lục Tam Phong chân thành nói.



Nhậm Thiên Bác nghĩ ngợi, người ta sắp chết, lời nói tốt lành, khoảng thời gian này anh cũng tổn thất không ít, có thể ngăn chặn lại là tốt nhất, gật gật đầu nói: “Có thể!” “Cảm ơn anh, anh thật tốt!” Lục Tam Phong nghẹn ngào, gục đầu vào vòng tay của Nhậm Thiên Bác, bật khóc nức nở.



Cũng là lời nói của Nhậm Thiên Bác, Đầu To, Hàn Dương, Cao Chí Dũng ba người bọn họ, bất cứ một người nào cũng sẽ không tin cảnh tượng trước mắt, bọn họ chỉ thấy một con cáo đang cười, chưa từng thấy một con cáo khó!



c Nhậm Thiên Bác ra khỏi cửa nhà xưởng, ngẩng đầu nhìn trời rộng hít một hơi, lau lau nước mắt chảy xuống từ khóe mắt, sau khi lên xe trong lòng cảm thán một câu, hy vọng nhiều năm sau ông ta nhớ lại hiện tại, có thể cười mà tự thuật sự khổ đau của bản thân với người khác.



Lục Tam Phong có cười để kể về sự khổ đau của mình hay không thì không biết, sau khi Nhậm Thiên Bác già rồi nghĩ về Lục Tam Phong, nhất định là chửi đổng Sếp Nhậm về tới nhà xưởng, chuyện đầu tiên chính là thông báo với Lưu Vượng, từ ngày mai bắt đầu thu hồi một phần lợi nhuận của thị trường bán lẻ, để lợi nhuận không quá chát.



“Sếp Nhậm, tên nhóc đí bị anh nói nên trực tiếp từ bỏ rồi?” Lưu Vượng kích động hỏi.



“Còn phải nói sao? Lúc tôi tới, tâm trạng đã suy sụp rồi, tâm sự với anh, đau khổ khóc lóc, bay giờ anh ta chỉ muốn ngăn chặn, không có khả năng cạnh tranh, khoảng thời gian này làm tôi mệt rồi!”



“Thì cỏ mềm như anh ta cũng dám khiêu chiến với anh, thật sự không biết trời cao đất rộng là gì.” Lưu Vượng đột nhiên kích động nói.



Nhậm Thiên Bác biết thời gian này giới kinh nghiệp của thành phố đều chú ý tới ông ta, bây giờ ông ta muốn để lộ thông tin này ra bên ngoài, nói với tất cả mọi người, không phải binh tôm tướng tép nào cũng có thể thách thức vị trí của ông ta trong lĩnh vực thực phẩm dành cho trẻ em. . Chuyên trang đọc truyện -- t r u m t r u y e n .c o m --



Gọi liên tục mấy cuộc điện thoại, ba bốn giờ chiều, người của toàn bộ giới kinh doanh trở nên kích động, liên tục không ngừng gọi điện cho nhau.



Lúc tổng giám đốc Hoàng nhận được tin tức này, vô cùng kinh ngạc, lúc bắt đầu có chút không dám tin, nhưng mà chuyện này có căn cứ xác đáng hẳn hoi, nghe nói nhà xưởng của Lục Tam Phong đã đóng cửa hôm nay, đây chắc chắn là sự thật.



Thư ký Ngưu cảm thấy tổng giám đốc Hoàng quá xem trọng Lục Tam Phong này, mở lời nói: “Dưới áp lực này, ai cũng không trụ nổi, thị trường kinh doanh thú cạnh tranh chính là tiền, tôi cảm thấy chuyện này có cơ sở để tin”



Tổng giám đốc Hoàng cho rằng Lục Tam Phong không phải là người ba hoa nói khoác, lại cân nhắc một chút lời nào tối qua của anh, trâm giọng nói: “Nước mắt cá sấu, dự đoán của tài xế Tiểu Triệu này thích đáng!”



Thư ký Ngưu còn chưa hiểu, trong lòng tổng giám đốc Hoàng đã minh bạch, thắng bại đã phân định, phần còn lại chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, Nhậm Thiên Bác không nhẫn tâm bằng Lục Tam Phong, đương nhiên bị đào thải khỏi cuộc chơi.



Tuy nhiên ông ta vẫn chưa biết Lục Tam Phong dựa vào đâu mà lấy được tiền vốn, có điều từ tình trạng tối qua của anh mà đánh giá, có lẽ là mười phần chắc chín, Nhậm Thiên Bác một khi ký hợp đồng lấy lợi nhuận, Lục Tam Phong sau khi lấy được tiền liên đấu đá bừa bãi.



Tổng giám đốc Hoàng thở dài một hơi, ông ta là người ngoài cuộc đứng xem mà trong lòng còn run rẩy sợ hãi, có lúc lại cảm thán Nhậm Thiên Bác đã gân ngũ tuần này thật quá ngây thơ và cũng rất buồn cười.



Buổi chiều tối, Lục Tam Phong đang đứng trên hành lang, một trận gió lạnh thổi vào mặt khiến anh cảm thấy cả người nổi hết da gà, đưa tay sờ sờ, lẩm bẩm: “Lạnh thật, thời gian trôi nhanh quá, vô tri vô thức đã là cuối thu rồi!”



Vị trí đứng ở hành lang lầu hai, vừa để có thể nhìn bao quát phong cảnh trước cửa, Lục Tam Phong nhìn thấy Cao Chí Dũng đã trở lại với nụ cười ngập tràn trên mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK