Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 321: Bước đầu tiên
Mười giờ sáng, ba người Thúy Kiều đã có mặt trên chiếc ghế dài của quán cà phê. Vài phút sau, tổng giám đốc Dương bước vào với vẻ mặt say rượu, cả ba người vội vàng chào hỏi.
"Tổng giám đốc Dương, anh uống một ly cà phê trước để giải rượu đi, tổng giám đốc Lý sẽ tới ngay đây."
"Anh mau ngồi đi."
Tổng giám đốc Dương ngồi xuống nhìn xung quanh, có thể thấy được anh ta có chút không yên lòng, hiển nhiên không tin tưởng ba người Thúy Kiều.
Lục Tam Phong đậu xe ở cửa rồi bước ống xe, anh mặc một bộ âu phục màu xanh nhạt, nhìn qua trông anh đặc biệt tinh tế, trên mặt đeo một chiếc kính gọng đen và cổ tay đeo một chiếc đồng hồ công sở. Không dám nói là thay đổi cả con người nhưng đầy đủ phong thái thương nhân.
Anh bước vào quán cà phê và nhìn thoáng qua, toàn bộ quán cà phê chỉ có duy nhất một chiếc bàn của bọn Thúy Kiều.
"Tổng giám đốc Lý đến đây." Thúy Kiều kêu
lên.
Tổng giám đốc Dương ngẩng đầu nhìn về phía cửa ra vào thì thấy Lục Tam Phong có khí chất như vậy, cả người anh vô cùng không ăn khớp với hoàn cảnh xung quanh, giống như một người đầy màu sắc bước vào một thế giới đen trắng. Ông ta cảm thấy nhẹ nhõm một chút, ít nhất cũng không phải cái loại người nhìn thoáng qua đã thấy giống kẻ lừa đảo, bộ quần áo và khí chất này là thứ mà người bình thường không có.
"Để tôi giới thiệu một chút, vị này là tổng giám đốc Dương." Thảo Tròn giành nói trước: "Còn đây chính là tổng giám đốc Lý, người mới trở về từ bên kia đại dương."
"Xin chào, tôi là tổng giám đốc thị trường của Đầu tư Goldman Sachs, tên tôi là Lý Niệm Tổ." Lục Tam Phong tự giới thiệu.
"Xin chào, xin chào." Tổng giám đốc Dương vươn tay ra bắt tay nói: "Tôi là tổng giám đốc của Logistic Thiên Vận. Tôi tên là Dương Khiếu Thiên. Họ đã nói với tôi ngày hôm qua, tôi không hiểu rõ
låm."
"Mời ngôi, để tôi giới thiệu sơ qua. Bản thân tôi là một người sống ở nước ngoài và làm việc tại Đầu tư Goldman Sachs. Bởi vì quốc tịch của mình nên tôi được cử trở lại nước để phát triển thị trường đầu tư ở đây. Hàng năm ở Nasdaq và sàn giao dịch chứng khoán New York, chúng tôi đã tấn công rất nhiều loại cổ phiếu. Hơn nữa, chúng tôi nằm dữ một lượng dữ liệu rất lớn về tỷ giá hối đoái và giao dịch hàng hóa khối lượng lớn." Trong khi nói, Lục Tam Phong lấy từ trong túi ra một xấp giấy, trên đó có in nhiều hoa văn.
"Công ty của chúng tôi tiến hành gây quỹ trên khắp thế giới và thực hiện hàng chục triệu giao dịch mỗi ngày. Cho dù đó là thị trường chứng khoán, quỹ hay ngoại hối đều cần một lượng vốn lớn. Nếu nguồn vốn được đảm bảo, có thể nhận được thu nhập đáng kể."
"Điều quan trọng nhất là chúng tôi có giao dịch ngân hàng tư nhân ngầm, trước hết chúng tôi có thể nhận được dữ liệu mới nhất. So với các nhà đầu tư nhỏ lẻ, chúng tôi chuyên nghiệp hơn. Chắc anh cũng biết lợi nhuận khổng lồ trong lĩnh vực này. Chúng tôi kiếm được bao nhiêu tiền là công việc kinh doanh của chúng tôi, nhưng chúng tôi có thể cung cấp cho anh một lãi suất cố định, mười lãm phần trăm."
"Một ngày?" Tổng giám đốc Dương vẫn không thể tin được, mười lăm phần trăm một ngày, tốc độ tiền vào như này, bọn cướp tiền của ngân hàng cũng phải ghen tị.
"Đúng, đây là thị trường gần đây nhất. Đoạn thời gian trước đây đạt cao nhất đến hai mươi tư phần trăm. Thị trường biến động rất lớn, vì vậy tôi cũng không cần phải giải thích quá nhiều."
"Tôi biết, mỗi giây đều là giao dịch." Tổng giám đốc Dương gật đầu nói.
"Xin hỏi anh muốn đầu tư bao nhiêu?"
"Hiện tại tôi không có nhiều tiền trong tay, trước tiên trước tiên đầu tư ba triệu đi." Tổng giám đốc Dương vừa nói vừa lấy trong túi ra một xấp tiền.
"Sao lại có ba triệu chứ?" Thúy Kiều nói với một chút thất vọng.
"Không phải anh bị lỗ hai trăm mười triệu sao? Đầu tư mấy trăm triệu thì không phải có thể giải quyết được phần thiếu hụt đó sao?"
Vì bị ba người thúc giục, nhất thời tổng giám đốc Dương nảy sinh lòng nghi ngờ. Lập tức anh ta đặt tay lên xấp tiền, Lục Tam Phong thầm mắng ba người kia làm hỏng việc, anh nói: "Đầu tư bao nhiêu là tùy khách hàng lựa chọn, các cô chỉ cần lấy hoa hồng mà thôi. Tổng giám đốc Dương, anh đừng nghe mấy người bọn họ. Bọn họ muốn thu được nhiều vốn nên tất nhiên muốn bị g góp được nhiều hơn."
Tổng giám đốc Dương mỉm cười, cảm thấy những gì Lục Tam Phong nói rất đúng, vẻ mặt anh ta thoảng giãn ra một chút. "Chúng ta ký một phần hợp đồng. Đây là một thỏa thuận về người quản lý tài chính. Nó giống như thế này, bởi vì tiền phải được chuyển ra quốc tế. Hiện tại khía cạnh này bị kiểm tra rất nghiêm ngặt, cũng chính là chúng tôi có một mối quan hệ cố định, lặng lẽ đến ngân hàng Hoa Kỳ ở đây, sau đó chuyển tới nước Mỹ để nhập vào sổ sách. Cho nên chúng ta chỉ có thể ký hợp đồng loại này, anh cứ yên tâm khi chia ra sẽ không bị thiếu."
Lục Tam Phong giới thiệu.
Đây là hợp đồng về người quản lý tài chính tiêu chuẩn, nội dung của hợp đồng là Dương Khiếu Thiên sẽ giao ba triệu cho một công ty ở Thành Minh có tên là Khoa học và Công nghệ Thiên Khải để bảo quản an toàn trong thời gian không dưới ba mươi ngày và không quá chín mươi ngày. Trong thời gian này không phát sinh bất kỳ khoản phí lãi suất nào. Và công ty này có toàn quyền tuyệt đối trong việc sử dụng nguồn vốn, có thể sử dụng vào bất kỳ mục đích nào mà không cần phải giải trình với bên ủy thác.
Tổng giám đốc Dương cau mày khi nhìn vào bản hợp đồng, anh ta lật đi lật lại hợp đồng mấy lần, từ các dòng chữ anh ta thấy được hai chữ, cướp bóc!
"Việc chuyển tiền phải được viết theo cách này. Trên thực tế, hợp đồng này chỉ là một hình thức. Chúng tôi cần sự ủy quyền của anh, tôi hy vọng anh có thể hiểu rằng chúng ta cần thông qua con đường này càng sớm càng tốt." Lục Tam Phong chân thành nói.
Tổng giám đốc Dương nhìn vào hợp đồng, trong đầu anh ta xuất hiện hai hình người bé xíu đang đánh nhau. Một người theo lý trí nói với ông ta rằng không thể ký hợp đồng này được, một khi ký vào tương đương với việc mất tiền, người đối lập kia thì nói rằng anh ta đã rơi vào tình trạng này rồi, so với việc thế chấp tất cả tài sản thì dùng cách này để bổ sung các lỗ hổng vẫn tốt hơn nhiều.
Thử đánh cược một lần xem!
Cũng chỉ có ba triệu thôi mà, mất thì mất, nhỡ may là thật thì sao?
Thấy anh ta do dự, Lục Tam Phong tiếp tục nói về công ty của mình, liên tục gợi ý cho anh ta sử dụng tập đoàn Goldman Sachs làm hậu thuẫn cho mình và dùng lợi nhuận cao để thu hút anh ta. Thực ra, hợp đồng này chính là quả mìn do Lục Tam Phong ôn, anh phải khiến những người này tin tưởng mình vô điều kiện, cuối cùng mới ký một con số khổng lồ vào bản hợp đồng này. Tổng giám đốc Dương hít một hơi thật sâu và có vẻ trong nháy mắt anh ta đã hạ quyết tâm, ký tên mình lên hợp đồng.
"Còn chỗ này cũng cần ký chữ, chỗ này cần ấn
dấu tay."
Vài phút sau, khi hợp đồng đã được giải quyết xong, Lục Tam Phong đưa tay ra nằm lấy tay tổng giám đốc Dương và nói: "Hợp tác vui vẻ. Chào mừng anh tham gia vào Đầu tư Goldman Sachs, đầu tư phồn thịnh và lớn nhất toàn cầu. Nào, chúng ta hãy nâng ly.
Mười phút sau, tổng giám đốc Dương rời đi, Lục Tam Phong nhìn ba người Thảo Tròn nói: "Cảm ơn, cuối cùng cũng ký được một đơn hàng, xem như đây là một khởi đầu rất tốt."
"Vậy chúng tôi..."
"Sau khi lợi nhuận được sinh ra vào ngày mai, tôi sẽ chia cho các người đầu tiên."
"Tổng giám đốc Dương này thật là... nhìn qua trông như người có rất nhiều tiền, không ngờ lại nghèo như vậy."
"Đúng đấy, tôi còn tưởng anh ta sẽ đầu tư được mấy trăm triệu, một tỷ cơ."
Ba người chán ngán thì thầm với nhau, Lục Tam Phong chỉ cười nhìn ba người mà không nói lời nào. Trong lòng anh thầm nghĩ, mấy trăm triệu, một tỷ? Thực sự không coi tiền là tiền
Tổng giám đốc Dương trở lại nơi vận chuyển hàng hóa đã gần giữa trưa, anh ta vừa vào phòng làm việc thì thấy bảy tám người đang ngồi, những người này đều là người quen cũ. "Anh Dương, có chuyện gì sao?"
"Tối hôm qua mới uống chút rượu đã say rồi sao? Đi, đi ra ngoài uống thêm chút?"
"Tối nay, Hoàng Đình Palace thì sao?"
"Tôi nghe nói tối nay là tổng giám đốc Hà đãi khách. Mẹ kiếp, anh ta có thể đãi khách được, còn ông đây thì không được ăn. Mấy con đàn bà lắng lơ ở bên trong thật sự tổn tiền."
"Còn phá hỏng cả người ấy chứ."
"Ha ha ha ha!"
"Có tiền hay không cũng không quan trọng, đi theo tổng giám đốc Từ còn phải chịu thua thiệt sao?"
Dương Khiếu Thiên nhìn đám người này cười đùa, tâm tình của anh ta cũng không khá lên được tý nào. Những người này hoặc là sản nghiệp có liên quan đến tổng giám đốc Từ, hoặc là làm tổng giám đốc trong công ty của tổng giám đốc Từ, tất cả mọi người đều ở cấp độ như nhau.
Có người phát hiện tâm trạng của tổng giám đốc Dương không tốt nên hỏi: "Sao vậy?"
"Tiền vốn có chút vấn đề." Dương Khiếu Thiên ngồi xuống, cầm điếu thuốc trên bàn trà lên, châm thuốc rồi nhấp một ngụm: "Tên khốn Hồng Vân đó không tuân theo quy tắc."
"Anh ta chuyển tiền của anh?" Dương Khiếu
Thiên gật đầu, mặt mày anh ta nhăn lại, không cảm thấy lo lắng là chuyện không thể nào.
"Chuyển ở đây bao nhiêu tiền? Sao tôi không nghe anh nói, nếu như để tài vụ của tổng công ty phát hiện ra chuyện này thì sẽ bị phán quyết đúng không?"
"Ba trăm triệu, sau đó trở lại chín mươi triệu." Dương Khiếu Thiên hút một ngụm thuốc nói: "Tôi chỉ muốn thu một ít phí qua cầu. Không ngờ tới, con mẹ nó, cầu sập rồi."
"Tổng giám đốc Dương, gần đây tôi cũng có chút căng thẳng.
"Tiền của tôi đều bị vợ quản lý."
"Khoảng thời gian trước đây, cha vợ của tôi bị tai nạn xe hơi, tiêu tốn rất nhiều tiền trong bệnh viện."
Dương Khiếu Thiên nhìn thấy nhóm các ông tổng ngày thường thì ăn uống tiệc tùng, nhậu nhẹt vui vẻ, ba hoa cậy thế nạt người, trong lòng anh ta thầm lạnh, nặn ra một nụ cười nói: "Không cần làm phiền các người, tôi đã tìm được lối thoát."
"Lối thoát gì cơ?"
"Tôi biết một người ở Phố Wall kiếm tiền từ thị trường chứng khoán, quỹ, ngoại hối..." Dương Khiếu Thiên nói với giọng muộn phiền.
"Phố Wall là phố nào?" "Phố Wall là phố ở nước Mỹ, phố tài chính, lúc đó Goldman Sachs cũng chẳng phải là một công ty." "Nước Mỹ? Tổng giám đốc Dương, anh sẽ không phải bị người ta lừa chứ?"
Sắc mặt của Dương Khiếu Thiên càng thêm chua xót, trên mặt xuất hiện vài nếp nhăn. Anh ta bước ra khỏi quán cà phê, đi dọc trên đường. Anh ta cảm thấy mình nhất định đã bị lừa gạt, nhưng trong lòng anh ta vẫn còn đọng lại một tia hy vọng, một phép màu trên thế giới này? Ngộ nhỡ thì sao?
"Cũng không đầu tư nhiều, chỉ ba triệu thôi, lợi tức một ngày là mười lăm phần trăm. Tôi thấy người kia không giống như một kẻ bịp bợm." Tổng giám đốc Dương ngẩng đầu lên và nhìn mọi người.
Mọi người đều nhìn chằm chằm anh ta, trên gương mặt của họ toát lên một chút thương hại. Có người muốn thuyết phục ông ta nhưng khi vừa mở miệng lại cảm thấy không nhất thiết phải nói.
"Quên đi, đi uống rượu thôi, đi."
"Đi, tôi mời." Mọi người ra cửa, phóng xe thẳng đến nhà hàng. Trong bữa ăn, mọi người đều tỏ ra xem thường Dương Khiếu Thiên. Họ nói rằng khi tuyệt vọng thì cái gì anh ta cũng dám làm, số tiền kia chắc chắn là bị lừa rồi. Hơn nữa, có người còn nói ngay tại chỗ rằng đầu mình sẽ rớt xuống nếu anh ta có thể nhận được tiền vào ngày mai.
Lúc Lục Tam Phong rời đi vào buổi sáng, anh phân phó khách sạn mang tờ báo ngày hôm nay đến phòng. Khi trở về phòng, anh tiện tay ném tư liệu xuống bàn rồi cầm tờ báo hôm nay lên.
Chủ tịch của Điện tử Thủy Hoàn đã biến mất trong thành phố của chúng ta và bị đồn là nợ hàng trăm triệu đô la. Đối thủ mạnh Điện tử Trưởng Hồng, chủ tịch Waypod mất tích. Công ty mắc những khoản nợ
khổng lồ và phải thế chấp máy móc của mình để
tồn tại.
Lục Tam Phong xem qua vài tờ báo, trên mặt anh cũng không có biểu hiện gì nhiều, những báo cáo này viết rất chung chung, không hiểu biết nhiều về Điện tử Thủy Hoàn. Đặt tờ báo xuống, Lục Tam Phong ngồi trên ghế suy tư, bên này đã có rất nhiều bài báo, ước chừng bên Giang Mạn đã hoàn toàn bùng nổ rồi.
Ban đầu anh muốn gọi điện thoại cho Trương Phượng Tiên, cuộc khủng hoảng đột ngột này rất dễ kiểm tra khả năng ứng phó khẩn cấp của một người quản lý. Nhưng sau đó anh nghĩ, chuyện gì anh cũng giúp thì khi nào cô ta mới trưởng thành. Lần này có thể coi là khảo nghiệm, về phần thiệt hại đối với thị trường do các bài báo quy mô lớn như vậy, Lục Tam Phong thật sự không quan tâm.