Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 392: Sẽ lấy lại được tiền thôi
Lục Tam Phong cầm lấy tay cô rồi nhìn ngắm, bàn tay không có mấy vết chai, từ kẽ móng tay có thể nhìn thấy một ít bụi phần còn bám lại.
Bạch Mai Hà sờ môi, yên lặng đưa mắt nhìn Lục Tam Phong rồi thấp giọng nói: "Sao thế?” “À..."
Lục Tam Phong trầm ngâm. “Cậu ta muốn đùa giỡn lưu manh đấy, nắm tay cô thôi. Một ông chủ bên cạnh trêu ghẹo nói. "Hừ, đã trộm tiền rồi còn muốn trộm người, đề tiện thế!” Có người trầm giọng nói. “Có thể thấy, năm nay mệnh cách của cô có thay đổi, đi xa không thuận, hơn nữa ở cũng không yên, người chị họ của cô cũng không chắc có thể giúp cô đâu.” Lục Tam Phong nói như thật. "Hả?" Bạch Mai Hà ngây người rồi hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?” “Chị họ của cô làm gì vậy?” “Chị ấy làm nhân viên phục vụ, chăm sóc khách hàng, nếu chịu được vất vả thì cũng kiếm được không ít.
Lục Tam Phong khẽ gật đầu, nhân viên phục vụ có thể kiếm được kha khá, bây giờ Đông Lưu đang phát triển, mặc dù có tiền cũng chưa thể có được hộ khẩu thành phố, nhưng mà trong những thành phố lớn, những chuyện như vậy cũng càng lúc càng nhiều. “Tài vận của tôi thì sao a?” Bạch Mai Hà thở dài khá là bất đắc dĩ: “Tôi cũng cảm giác chuyến đi này không dễ dàng gì, nếu không phải ba tôi nằm viện cần tiền thì tôi cũng không chạy đến đây. “Ba cô sao vậy?” "Xương sống của ông không được tốt, vất vả lâu này rồi thành bệnh!” Bạch Mai Hà nghẹn ngào đáp.
Lục Tam Phong an ủi vài câu, ông chủ và dì ngồi đối diện nói về mấy phương thuốc cổ truyền, lúc về có thể thử xem sao, giờ cũng đã quá nửa đêm, xe lửa vẫn xập xình lao về phía trước, theo dự kiến thì hơn bốn giờ sáng sẽ đến ga, cho nên chuyến xe lửa tối nay trông rất bình thường.
Vừa nãy nghe tiếp viên nói, có lẽ phải bảy giờ sáng mai mới có thể tới nơi.
Mặc dù mấy người đều phấn khích nhưng khó mà chịu nổi, họ dựa vào ghế, hai mí mắt như nhíu lại, Lục Tam Phong an ủi Bạch Mai Hà vài câu rồi cũng ngáp dài một cái.
Người đàn ông ngồi chếch đối diện không thấy quay lại nữa, có lẽ sẽ không quay về khoang tàu này nữa rồi, ông chủ đối diện cũng đứng lên, nói: "Chàng trai à, hút điếu thuốc không?"
Lục Tam Phong gật đầu đứng lên, đi đến chỗ nối giữa hai toa, ông chủ nhỏ đưa một điều thuốc lá, Lục Tam Phong châm lửa hít một hơi, cay xè đến mức ho thành tiếng, anh nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ. "Chàng trai à, trông cậu không giống như người bình thường nhỉ?" “Gì mà không bình thường? Trên đời này ai cũng là người bình thường cả thôi!" Lục Tam Phong thuận miệng đáp. “Tiền của bọn tôi bị trộm mất, xuống tàu cũng không biết đi đâu, mấy kẻ làm khó dễ cậu kia là kẻ trộm đấy sao?” “Đúng vậy, một nhóm khách. "Cậu cũng là một tên trộm khách à?"
Lục Tam Phong không nói gì mà nhìn chăm chăm ông chủ nọ từ trên xuống dưới, đối phương bị anh nhìn đến mức không được tự nhiên, ông ta nở nụ cười, nói: “Tôi bị trộm tiền nên nghi ngờ ấy mà, cậu đừng để ý. “Chú à, ông làm nghề gì vậy?” “Ở công trường có việc gì thì làm cả, vặn thép, trộn xi măng, quét vôi, làm thợ đụng đó mà." Người nọ hút thuốc rồi nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng vàng đục. “Tôi xem tay cho ông thử. Lục Tam Phong nói xong thì cầm lấy tay của ông ta, giữa ngón trỏ có vết chai rất dày, ngón giữa cũng có nhưng không dày như vậy, bàn tay sạch sẽ gần giống như Bạch Mai Hà.
Ông chủ nọ nhìn chằm chằm Lục Tam Phong rồi nói: “Sao thế?" “Chú à, tay chú không làm việc nhiều lắm, chủ đi Thiên Môn không phải để bán sức lao động.
Lục Tam Phong có thể cảm giác được, khi mình nhắc đến hai chữ Thiên Môn, tay của người kia run lên một cái rõ ràng. “Đoán mệnh thì chú ý đạo hạnh, cậu còn trẻ như vậy, đạo hành còn nông lắm.” Ông chú rụt tay lại.
Lục Tam Phong tựa vào thành toa tàu, hít một hơi thuốc, nhìn ông ta rồi trầm giọng nói: “Tôi lớn như vậy rồi lần đầu tiên làm trộm đấy.
Ánh mắt ông ta thoáng nghi ngờ, chỉ sau một chốc bỗng trở nên dữ tợn, ông quát lên: “Quả nhiên là cậu trộm tiền, đưa tiền của tôi đây.” “Cũng lần đầu tiên tôi biết cái gì gọi là vừa ăn cướp vừa la làng, chuyện khác thì tôi không quan tâm, đưa ví tiền của Bạch Mai Hà đây” Ánh mắt Lục Tam Phong nhìn ông ta sáng quắc. “Cậu nói tôi ăn trộm à? Tôi là người đi làm chân chính, cậu là nghi ngờ tôi ăn trộm?” "Nhưng ông không phải là công nhận công trường, tôi cũng từng nghe người ta đồn về cái nghề ăn trộm này rồi, chuyện của mấy người thì tôi không quan tâm, nhưng một cô gái nhỏ mà cũng bị trộm tiền thì còn gì là đạo nghĩa nữa hả?” Lục Tam Phong trầm giọng nói: "Cái tên mặc áo da cũ kia mặc rất nhiều, cách một lúc hắn ta lại phải đi WC, ném tang vật từ cửa sổ ra ngoài, dọc đường có chốt nên không sợ kiểm tra, còn mấy người thì sao?”
Sắc mặt ông chủ nọ biến đổi hoàn toàn, vung tay về phía cổ Lục Tam Phong.
Lục Tam Phong đã sớm đề phòng ông ta rồi, một tay anh giữ lấy áo len che trước cổ, một sợi chỉ mỏng xuyên qua quần áo rồi bị lớp áo len bên trong chặn lại. “Ôi chà, nhất phải Đông Phương Bất Bại à?" Lục Tam Phong cười lạnh, nói: "Luyện không ít năm nhỉ, ngoài cái trò sợi chỉ này, ở tuổi của ông, ông nghĩ mình đánh thắng tôi được à?” “Hai người đang làm gì vậy?” Bạch Mai Hà đi tới nhìn hai người rồi hỏi.
Ông chủ nọ khôi phục lại nụ cười hòa ái dễ gần, đưa tay vỗ vỗ quần áo của Lục Tam Phong: "Áo của cậu ta bị rách." “Quần áo vừa mới mua mà, tiếc thể." Bạch Mai Hà nói xong thì đi vào phòng vệ sinh. “Không ngờ cậu cũng đi vào con đường này. “Tôi không phải kẻ trộm" “Cậu biết nhiều chuyện như thế mà không phải là trộm nữa à? Cô gái kia là đồng bọn của cậu chứ gì? Mọi người đều dựa vào khả năng của mình, cậu đừng đập bát cơm của tôi, tôi là giang hồ Đồng Lưu đấy.” Ông chủ nọ nói xong thì trợn mắt dữ tợn nhìn Lục Tam Phong, ném tàn thuốc xuống đất rồi đi về.
Lục Tam Phong lác người, nhìn bông áo bay tán loạn, đột nhiên anh cảm giác ngón tay hơi đau, đưa lên nhìn mới phát hiện ngón trỏ bị xước vẫn còn rỉ máu.
Ném điều thuốc chỉ mới hút một nửa xuống đất, Lục Tam Phong lấy thuốc của mình ra chậm, thầm nói: “Kiếm tiền nhanh thế mà còn hút Hồng Mai, sặc chết mình rồi.
Bạch Mai Hà đi từ phòng vệ sinh ra, nhìn thấy Lục Tam Phong lại đang hút thuốc thì khuyên nhủ: “Anh bớt hút một chút đi, không tốt đâu.” “Tôi biết rồi, cô Lục Tam Phong cũng định khuyên cô nên cách xa hai người đối diện một chút, nhưng nghĩ lại, trên người cô gái này đâu còn xu nào đây, còn có thể bị trộm cái gì được?
Cái bánh lớn kia à? “Tôi thì sao?" “Vừa nãy đoán sai rồi, thời vận của cô vừa xoay chuyển, mọi chuyện sẽ khá hơn” Lục Tam Phong cầm lấy tay cô, ra vẻ thật lòng nhìn nói: "Số tiền mà cô vừa mất sẽ lấy lại được thôi. “Thật sao?” Bạch Mai Hà hơi ngầm nghĩ rồi nhỏ giọng hỏi: “Có phải anh biết ai đã trộm tiền của tôi không?” "Không biết." “Được rồi, cảm ơn anh” “Không cần khách sáo"
Lục Tam Phong hút thuốc xong thì quay về chỗ cũ, vừa ngồi xuống thì phát hiện ra bà dì ngồi đối diện đang nhìn mình tỏ rõ địch ý.
Bốn người vốn còn đang thân thiện, chỉ trong nháy mắt đã trở nên vắng lặng, không ai nói gì, tiếng ngáy vang lên từ bốn phía, đêm đã khuya, lúc này cũng là thời gian tốt nhất để ra tay.
Lục Tam Phong không nói câu nào, anh mở vali hành lý ra tìm kiếm một lúc, sau đó nhét túi tiền vào vali ngay trước mặt bọn họ, còn cầm một con dao nhỏ trong tay.
Che áo khoác lên người, tựa vào ghế rồi bắt đầu ngủ.
Lục Tam Phong ngủ không sâu, mấy lần xe lửa dừng trạm anh còn loáng thoảng nghe được tiếng nức nở của Bạch Mai Hà kế bên, cũng cảm giác được hai người đối diện rời khỏi chỗ nhiều lần.
Tỉnh lại lần nữa phát hiện ngoài cửa sổ đã tờ mờ sáng, Bạch Mai Hà che kín áo khoác, tựa vào cửa sổ ngủ thiếp đi, hai người đối diện đang cắn hạt dưa, Lục Tam Phong cảm giác tinh thần của mình khá hơn nhiều, anh đứng lên vặn mình, phát hiện ra hơn nửa số người trong toa đã thay đổi.
Tiếp viên đi tới gọi: "Mọi người dậy đi ạ, sắp tới trạm cuối rồi, ga Đông Lưu, mọi người dọn hành lý của mình, đừng để rơi, đừng ngủ nữa.
Lục Tam Phong hỏi tiếp viên họ: “Mấy giờ rồi?” “Sáu giờ, nửa tiếng nữa là tới.
Lục Tam Phong liếc nhìn vali hành lý của mình, hôm qua lúc ngủ, anh có mở rộng giữa khóa kéo chừng một ngón tay, chỉ cần có người động vào là biết ngay.
Mà không ai động tới.
Bạch Mai Hà tỉnh lại, tóc cô hơi rối, cô đưa tay vuốt lại mấy lần, bên ngoài đã có thể nhìn thấy thành phố này, cô nằm nhoài bên cửa kính nhìn ra, trông có phần hoảng loạn.
Đây là một thành phố xa lạ, một cô gái mất hết tiền bạc và cách liên lạc thì sao không luống cuống, bước xuống chuyến tàu này, chính cô cũng không biết mình nên đi về hướng nào.
Đưa mắt nhìn về phía Lục Tam Phong, trong đôi mắt cô tràn đầy vẻ đợi chờ, hy vọng anh sẽ nói chuyện giữ lời.
Lục Tam Phong nhìn cô trấn an, anh định đi rửa mặt thì phát hiện ở đây không có phòng tắm nên đành phải ngồi xuống, bốn phía bắt đầu ồn ào hẳn, không ít người bàn về chuyện sắp tới sẽ bắt đầu cuộc sống ở thành phố này ra sao.
Mỗi người đều có một cách nhìn khác nhau với thành phố này, có người không giấu nổi hưng phần trong lòng, chuẩn bị xông pha, có người sầu não, thành phố này để lại cho anh ta quá nhiều đau khổ, cũng có người hoang mang.
Mỗi người đều là nhân vật chính trong cuộc sống của chính mình, có vai diễn thì không được tốt lắm. So với Lục Tam Phong, có lẽ đó không phải là cuộc sống mà chỉ có thể gọi nó là sinh tồn. “Sắp tới ga rồi.
Có người đeo túi hành lý lên, trong toa tàu bỗng trở nên nhốn nháo, mọi người đeo balo lên lưng, có lẽ chất chứa bên trong là đủ đắng cay ngọt bùi, nặng trịch là thế, thỉnh thoảng lại bất cẩn va vào người Lục Tam Phong, khiến anh cảm thấy đầu mình cũng ong lên, vội vàng trốn về phía Bạch Mai Hà. “Ngại quá.”
Tàu còn chưa dừng hẳn, ở hành lang đã xếp một hàng dài, hai người đối diện cũng ôm hai bọc lớn, Lục Tam Phong lạnh lùng nhìn họ, anh phát hiện so với lúc mới lên tàu hôm qua, trên người họ có thêm một cái áo.
Nhưng hai cái túi thì không hề nhỏ bớt, vẫn trông như cái trống.
Tiếp sau đó là tiếng tàu thắng lại chói tai, đến gia rồi.
Dòng người chen chúc đi, mọi người xuống tàu rồi sẽ đóng một nhân vật khác nhau trong xã hội, thời gian ngắn ngủi gặp nhau trên xe lửa, có người từng uống rượu, có người đánh bài, có người trò chuyện không khách gì tri kỷ, giờ như mây khỏi tản bay.
Hai người phía trước đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài, Lục Tam Phong vô Bạch Mai Hà bên cạnh rồi nói: “Xuống tàu thôi.”
Lục Tam Phong theo sát hai người kia, họ cũng cảm giác được Lục Tam Phong đi theo họ, đeo túi lên vội vã chạy về phía trước, chen giữa đám người.