Mục lục
Kẻ ăn chơi biến tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 346: Ấm áp​




Lục Tam Phong liếc mắt nhìn bà cô, đi quanh bà ta, bà cô cũng có thể hiểu được rằng Lục Tam Phong không phải loại người như vậy, nên không tiếp tục quấy rầy nữa.



Người thực sự rất nhiều, nhất thời không tìm được, Lục Tam Phong bị đám người đó cuốn theo, vừa đi ra ngoài, chợt nghe phía sau có người hét lớn: “Lục Tam Phong! Lục Tam Phong!"



Lục Tam Phong nhìn quanh, thấy Giang Hiểu Nghi đang đứng ở bên cạnh lối ra quơ quơ tấm biển trên tay, cô mừng rỡ như một đứa trẻ, lắc mạnh tờ giấy trong tay.



Lục Tam Phong vội vàng đi tới, không ngừng xuyên qua biển người trước mặt, vươn tay ôm lấy cô.



Mấy người đàn ông bên cạnh nhìn thấy Lục Tam Phong làm hành động thân mật giữa một đám đông như vậy, vẻ mặt có chút kinh ngạc.



“Thả em xuống!” Giang Hiểu Nghi cảm nhận được những ánh mắt khác lạ xung quanh mình.



Lục Tam Phong đặt cô xuống, nhìn chăm chăm người phụ nữ trước mặt, không để ý đến những người khác, tiến lên hôn cô, Giang Hiểu Nghi vội lẩn tránh, dùng tay đánh anh một cái.



“Hôn một cái! Hôn một cái.



Mấy người bạn thân bên cạnh bắt đầu ồn ào.



Trong phút chốc, Giang Hiểu Nghi xấu hổ đỏ mặt đến tận nhỏ giọng nói: "Không biết xấu hổ hả?"



“Chúng ta hợp pháp mà, có gì phải xấu hổ chứ?” Lục Tam Phong cười với cô, nụ cười hạnh phúc từ tận đáy lòng.



“Như vậy mất mặt lắm, chỉ có anh không biết xấu hổ thôi, làm trò cười cho người ta rồi, anh gây quá.” Giang Hiếu Nghi nhìn chung quanh, đau khổ nói: "Còn không mau ăn cho xong đi? Em phải nói với Trương Phượng Tiên chú ý cho anh ăn đúng giờ mới được"



“Gầy cũng được, Như Lan đầu?”



"Con bé nghịch ngợm đó đi học rồi, cái gì mà gầy cũng được, phải béo một chút nhìn mới được chứ!” Giang Hiểu Nghi vươn tay nắm lấy cánh tay Lục Tam Phong, nói: “Trở về đi!"



Cảm nhận được sự thay đổi của cô, Lục Tam Phong cười đắc ý, trước đây cô sẽ không bao giờ làm những hành động như thế này ở nơi công cộng.



Lục Tam Phong ngôi trên xe nhìn thoảng qua, đầu năm khi cô nói mua xe, còn nói sẽ tự mình mua, kết quả thì cô đã mua cái gì thế này?



"Tại sao em lại mua một chiếc Santana?” Lục Tam Phong cau mày.



“Chiếc xe này thực sự rất quý đó, hơn sáu chục triệu, đủ dùng rồi.” Giang Hiểu Nghi ngồi bên ghế phụ lái nói: “Chỉ dùng để đón Như Lan tan học thôi, mua đất làm gì chứ?"



Vốn dĩ Lục Tam Phong muốn mua cho cô một chiếc xe thể thao, Porsche 911 hay gì đó, nhưng nghĩ đến dáng vẻ keo kiệt của cô, một chiếc xe ba trăm triệu, e rằng đến mở máy cũng không lỡ mất.



Trên đường về, cả hai trò chuyện về những chuyện đã xảy ra gần đây, không nói quá nhiều nhưng lại ấm áp lạ thường.



Về đến nhà, bên trong sẽ gọn gàng, tủ lạnh đã có đầy đủ các món ăn rồi, Giang Hiểu Nghi thuần thục thay quần áo, nhìn Lục Tam Phong cười ngọt ngào nói: "Anh ngồi xuống một lát đi, sẽ xong ngay thôi.”



“Bảo anh ngôi một lát sao?” Lục Tam Phong không khỏi bật cười: “Làm anh cảm thấy mình như khách hàng vậy, để anh làm cho." “Đừng đừng đừng, anh bận rộn như vậy. Trong khoảng thời gian này chắc anh cũng kiệt sức rồi. Về nhà rồi, làm sao có thể để anh làm việc nữa được chứ?" Giang Hiểu Nghi suy nghĩ một chút: “Thịt kho, sườn lợn, rau răm, em còn mua một con cá



Nhìn cô tỉ mỉ, Lục Tam Phong ở một bên lắng nghe, còn học được một ít món tỉnh khác nữa, cô vui vẻ như một cô bé, xách đồ vào bếp, muốn khoe khoang kĩ năng bếp núc của mình.



Lục Tam Phong đi tới, dựa vào cửa phòng bếp, Giang Hiểu Nghi đang nấu ăn, liếc nhìn anh, nhất thời, mùi khỏi dầu trong phòng bếp đã giảm đi không ít, chỉ còn lại sự mở



ám.



Buổi trưa Như Lan ở nhà trẻ, trong khi ăn, Giang Hiếu Nghi nói về những việc mà cô bé đã làm ở nhà trẻ, nhưng chuyện hôm qua thì lại không nói.



Ăn uống xong, Lục Tam Phong ngồi trên số pha xem TV, Giang Hiểu Nghi thu dọn bát đĩa, cuộc sống thường ngày đơn giản này lại mang đến cho cô một sự ấm áp khó tả.



“Em nghỉ ngơi một chút, lát nữa còn phải tập yoga." Giang Hiếu Nghi ngẩng đầu liếc nhìn Lục Tam Phong.



“Tốt lắm, mấy ngày nay vóc dáng càng ngày càng đẹp." Lục Tam Phong liếc mắt một cái rồi nhận xét, bình luận: “Trước lỗi sau vểnh



"Anh nói cái gì vậy hả, cứ như lưu manh vậy." Giang Hiếu Nghi trừng mắt nhìn anh, cầm bát đũa đi vào phòng bếp.



Một lúc sau, Giang Hiếu Nghi trải tấm thảm yoga ra đặt trước TV, chiếc quần bỏ để lộ ra dáng người đặc biệt quyến rũ, làm hết động tác này đến động tác khác.



Vốn dĩ cô không suy nghĩ đến việc gì khác, vẫn luôn yên lặng nhìn Lục Tam Phong, lúc ngồi ở trên số pha, Lục Tam Phong cũng không thèm xem TV, luôn yên lặng nhìn cô



chăm chăm.



Người ta nói rằng tiểu biệt thăng tân hôn, cặp vợ chồng này dù không mở miệng, nhưng đều có thể đoán suy nghĩ của nhau.



Lục Tam Phong liếc mắt nhìn thời gian, muốn chủ động, vấn đề là trước đây phải làm đi làm lại nhiều lần, nên Giang Hiếu Nghi phải uống thuốc bắc, anh điên cuồng kiểm tra, phát hiện không thể mang thai. Sau đó đổi sang uống thuốc tây, anh lại tiếp tục thử nghiệm, hiện tại cảng đối càng



"Không phải lúc trước trường học tổ chức ra ngoài chơi sao, mẹ của bạn Như Lan, lúc đi chơi có dẫn theo một người đàn ông, hiện tại hai vợ chồng họ cũng đều có người khác rồi." Giang Hiểu Nghi thản nhiên nói.



"Đừng đổ lỗi cho thời đại, ở thời đại nào cũng có người xấu thôi!”



“Cũng đúng, thế giới mà. Đàn ông một khi có tiền có của thì xung quanh không thiếu phụ nữ, còn lên giường với họ nữa. Bất kể có vợ đẹp đến đầu thì cũng chỉ là một chức vụ mà thôi, cũng không có gì lạ.” Giang Hiểu Nghi vừa nói vừa thở dài.



Đây là lần đầu tiên Lục Tam Phong nghe cô nói chuyện này, không khỏi bật cười, nhìn cô chăm chăm nói: "Em đang nói ai vậy?”



"Em... ha ha... em đang nói người ta, anh đừng suy nghĩ nhiều, tuy rằng Trương Phương Tiên giúp em quan sát, nhưng cô ấy nói thời gian cô ấy ở bên anh cũng không dài.



Lục Tam Phong đứng dậy đi về phía cô nói: "Đúng vậy, Giang Hiểu Nghi, không đơn giản chút nào nhỉ?”



“Vốn dĩ đã không đơn giản rồi, rất thông minh là đẳng khác, trước đơn giản chỉ là đánh lừa anh thôi.” Giang Hiểu Nghi năm nửa người trên mặt đất, hai tay chống đầu, nói: “Em chỉ là một người vợ mà anh chán ghét rồi thôi." "Nói vớ vấn gì thế?”



"Vốn dĩ là như vậy mà, em nghe nói không phải anh có một đứa con trai nhỏ rồi sao, lại còn bị phụ nữ đuổi ra khỏi nhà." Giang Hiếu Nghi oan ức, mắt đỏ hoe nói: “Anh đừng mang về nhà là được."



"Anh mang ai nhà được chứ?" Lục Tam Phong ngồi xổm trước mặt cô nói: “Cái ngày anh không thể gọi cho em được đấy hả?”



“Em đã kiểm tra hàng dự trữ rồi."



“Là ý gì?" Lục Tam Phong dở khóc dở cười nhìn cô: "Em học cái từ ai vậy? Còn hàng dự trữ là sao?”"Ra ngoài chơi, có mấy phụ huynh không đứng đắn dạy, chỉ cần kiểm tra hàng dự trữ là có thể biết được Có chuyện gì hay không.



Lục Tam Phong gật đầu, vươn tay bế cô lên.



"Anh làm gì vậy?” Giang Hiểu Nghi hoảng sợ nói.



"Đưa em đi kiểm tra hàng dự trữ Lục Tam Phong ôm cô đi lên tầng



Giang Hiểu Nghi có chút xấu hổ vùi đầu vào trong lòng anh, từ năm ngoái, cô đã cảm thấy tủi thân, mỗi lần đều chủ động, giống như một người phụ nữ không biết thỏa mãn vậy.Hơn bốn giờ chiều, sắc mặt Giang Hiểu Nghi hồng hào đi xuống tầng, chỉnh thắt lưng mặc quần áo chỉnh tế nói: "Đến giờ đón Như Lan rồi."



"Em đi đi, anh có hơi đau lưng. Lục Tam Phong đi xuống tầng ngồi ở trên số pha vặn lưng vài cái.



“Anh đau lưng cái gì hả?” Giang Hiểu Nghi nói: "Anh định trốn đấy à, thay quần áo đi đón Như Lan thôi. Anh chưa từng đi đón con bé, cứ như đứa nhỏ không có ba vậy.



"Được rồi, anh đi!” Lục Tam Phong đứng lên thay quần áo, phát hiện trong nhà không có mấy bộ quần áo, đa số đều là đồ mùa đông. Chỉ có một chiếc quần ống rộng, áo tay ngắn, cuối cùng xỏ một đôi dép lê bước lên xe.



Giang Hiểu Nghi nhìn bộ độ của anh không nói gì, hiện tại anh mặc bộ đồ này đi ra ngoài, càng giống như anh chồng nhỏ đi cùng Giang Hiểu Nghi.



Bãi đậu xe ở cổng trường mẫu giáo đã chật cứng ô tô, ở thời đại này, ước chừng chỉ có loại nhà trẻ quý tộc này mới có thể nhìn thấy nhiều ô tô như vậy ở cửa ra vào.



Còn chuyện xảy ra ngày hôm qua đã lan truyền đến các bậc phụ huynh, tuy không có nhóm chat, nhưng công sức họ ngôi đó đợi con, không chỉ kể chuyện học hành, thậm chí còn có bảy tám người ngồi tụ tập buôn chuyện.



Sau khi đỗ xe xong, Giang Hiểu Nghị bước xuống xe, trên người mặc một chiếc váy hoa có chút bèo nhún ngang eo khiến cô nhìn vừa cao vừa gầy, cô nhìn Lục Tam Phong nói: "Đi thôi!”



“Đứa nhỏ đâu?”



Lục Tam Phong liếc nhìn cửa trường mẫu giáo, trong trí nhớ của anh, sau giờ học không phải lúc nào nhà trẻ cũng xếp hàng, rồi bọn trẻ lần lượt được đón từ cửa sao? "Bên kia có một phòng chờ ở trong đó đợi." Giang Hiểu Nghi bất lực thở dài. "Anh như vậy mà cũng làm ba sao!"



Lục Tam Phong cười xin lỗi, vươn tay nắm lấy tay cô, đi về phía trước đi qua một chiếc xe, phát hiện phần đầu xe đã bị hư hỏng, tấm lưới phía trước xe cũng bị rách toạc.



“Xe cũng biến thành như vậy, người lái phải làm sao?” Lục Tam Phong nhìn một cái, nói: “Có thể lại nhưng sẽ không sửa được, đúng là của đi thay người.



Giang Hiếu Nghi liếc nhìn chiếc xe Lục Tam Phong nói: “Bớt lo chuyện bao đồng, đi thôi!”



Trong phòng chờ đã có rất nhiều phụ huynh, hoa quả tươi vẫn còn đặt trên bàn, còn có một tờ đơn nói về chuyện xảy ra với bọn trẻ sau một ngày ở nhà trẻ.



Khi Giang Hiểu Nghi bước vào, ánh mắt của rất nhiều người đều đổ dồn vào cô, đặc biệt là Lục Tam Phong, anh ăn mặc rất lôi thôi, không ít người bắt đầu xì xào.



"Đây là người đàn ông của cô ta sao?



“Sao lại dám lôi một người lôi thôi như vậy ra đường chứ? “Quỷ mới biết tìm ở đâu ra. Nhìn dáng vẻ khờ khạo của anh ta, chắc là bị lợi dụng rồi."



"Tôi đoán, chắc là sự tổng giảm đốc Điền đánh cô ta. Chiếc xe kia cũng không giống như bị va chạm. Tôi có hỏi chồng tôi. Chiếc xe đó trị giả hơn ba trăm triệu đấy”



"Vậy muốn sửa phải tốn bao nhiêu tiền?”



"Cũng phải đến ba chục triệu!”



Lục Tam Phong có thể cảm nhận được ánh nhìn từ mọi hướng và những tiếng xì xào bên tại, anh nhìn xung quanh, ngồi xuống hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Lần đầu tiên nhìn thấy anh thôi.” Giang Hiểu Nghi có chút không vui, cô không muốn Lục Tam Phong biết Điền Mẫn, tận sâu bên trong cô đã vô thức cho rằng đây là chuyện của riêng mình.

Bây giờ, nếu một người phụ nữ luôn bị lưu mang quấy rối, những tin đồn đó sẽ không bênh vực người phụ nữ, mà họ sẽ mắng chửi người phụ nữ đó là hồ ly tinh. - Giang Hiểu Nghi liếc nhìn xung quanh, nhưng không nhìn thấy Điền Mẫn, cô cảm thấy có chút yên tâm, cảm thấy bởi vì không có sẽ nên hôm nay anh ta sẽ không tới!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK