Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 698: Một người một bàn
Lục Tam Phong đặt điện thoại xuống với vẻ mặt không quan tâm, anh đứng dậy khởi động thân thể một lúc. Buổi chiều anh còn có vài việc nhưng anh không muốn đi làm nữa mà trong đầu anh chỉ nhớ nhung đến Như Lan và muốn đến thăm cô bé mà thôi.
Lục Tam Phong lái xe đến cổng trường tiểu học Thực nghiệm thứ ba Phúc Điền, anh đi tới cửa phòng bảo vệ và nói: “Bác à, có thể giúp tôi tìm người được không?” “Có giáo viên tiếp không?” Bác bảo vệ nhìn thoáng qua Lục Tam Phong và hỏi. “Không có, chỉ là tôi muốn đến thăm con gái của tôi mà thôi. Bác vất vả rồi a.” Lục Tam Phong vừa nói vừa đưa cho ông ta một điều thuốc. “Đừng, đừng, đừng. Cái này không được đâu.” Bác bảo vệ đẩy điếu thuốc qua một bên và nói: “Tôi có thể hiểu được phụ huynh mấy anh mà, học lớp nào vậy?” “Vì lý do cá nhân nên tôi mới từ nước ngoài trở về, thực sự tôi cũng không biết con tôi học lớp nào. Tên con bé là Lục Như Lan, học lớp một.” Lục Tam Phong đưa một điều thuốc vào tay ông ta và nói: “Bác vất vả rồi, tôi đã lâu rồi không gặp con bé. Vẫn mong bác giúp đỡ ạ.”
Bác bảo vệ nghi ngờ nhìn Lục Tam Phong, sau đó ông ta lại nhìn về phía chiếc xe đang đậu cách đó không xa và nói: "Cầu vào đây, tôi sẽ đi hỏi cho cậu. Vừa nói ông ta vừa đặt một điều thuốc lên bàn.
Đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, bác bảo vệ quay lại vẫy tay với Lục Tam Phong từ xa, ra hiệu cho anh đi vào bên trong. Ngôi trường này rất tốt, có một tòa nhà dạy học, một tòa nhà dành cho giáo viên và một sân vận động hoàn thiện, cơ sở vật chất là hàng đầu. Trên tầng ba, vang vọng đến những âm thanh líu ríu đọc sách của các bạn nhỏ. Cảnh cửa phòng học mở ra, một nữ giáo viên đeo kính đi ra và phía sau có một đứa trẻ, trông gầy và cao hơn trước một chút. "Ba.” Như Lan vừa nhìn thấy Lục Tam Phong thì hai mát sáng lên, cô bé liền nhào về phía trước. Lục Tam Phong đưa tay bế cô bé lên và hỏi: “Thế nào?
Dạo gần đây con học hành có tốt không?" "Như Lan thông minh, thành tích học tập rất ổn định. Đứa trẻ này được học ở bậc mầm non khá tốt và có kiến thức cơ bản rất vững chắc. Bây giờ bé đang đứng trong top năm của lớp.” Cô giáo nói xong thì nhìn Lục Tam Phong và hỏi: "Hình như tôi chưa từng thấy anh đến trường bao giờ." “Tôi hơi bận nên hôm nay tôi mới rảnh để đến đây thăm con bé." Lục Tam Phong nhìn cô giáo hỏi: “Ừm... Tôi có thể xin cho con bé nghỉ phép không, khoảng hai ba tiếng đồng hồ thôi là được rồi.
Cô giáo có vẻ hơi khó xử nhưng cuối cùng cũng đồng ý.
Sau khi ra khỏi cổng trường, trông Như Lan rất vui vẻ. Khi vừa lên xe cô bé đã hỏi: “Ba, ba đi đâu vậy? Mẹ nói ba rất bận, vì sợ ảnh hưởng đến công việc của ba nên đã dọn ra ngoài sống rồi ạ. “Đúng vậy, dạo này ba rất bận. Đều là những việc quốc tế thôi, nào là thủ lĩnh bộ lạc này, nào là nguyên thủ của một quốc gia này. Con nói xem những người này có phiền không?” Lục Tam Phong chép miệng nói: “Mẹ con cũng là sợ ảnh hưởng đến ba. Không sao, chỉ là tạm thời thôi.” “Nhưng mà ngôi nhà bây giờ con đang sống rất tồi tàn. Nó giống như giống như ngôi nhà mà con từng sống khi còn nhỏ, thậm chí còn không có máy lạnh nữa. Như Lan nói với vẻ hơi ấm ức. “Đây đều là nỗi khổ tâm của ba mẹ đối với con. Từ nhỏ con đã quen được hầu hạ cơm bưng nước rót tới tận miệng nên ba mẹ sợ vì con được nuông chiều quá mà lớn lên sẽ trở nên hư hỏng. Vì vậy, việc con chịu đựng gian khổ cũng xem như là một loại huấn luyện dành cho con vậy” Lục Tam Phong xoa xoa đầu của con gái và nói tiếp: “Chờ cho đến khi con được mười tám tuổi thì muốn tiêu xài như thế nào đều được.” “Thật không?” Đôi mắt của Như Lan mở to tràn đầy sự mong đợi. “Có khi nào ba lừa con chưa? Chỉ cần con được mười tám tuổi, là người lớn rồi thì lúc đó con muốn làm gì thì làm. Lúc đó chắc chắn ba với mẹ sẽ không quản thúc con nữa” Lục Tam Phong vừa nói vừa khởi động xe. “Vậy thì con sẽ tự mình tiêu xài tiền lì xì Tết của con, con muốn ngày nào cũng được xem phim hoạt hình và ăn quà vặt” “Không thành vấn đề. Tất cả tiền lì xì để cho con g lại coi như là của hồi môn, con yên tâm đi ha. Lục Tam Phong quay đầu liếc nhìn cô bé và hỏi: “Con muốn ăn gì? Ba sẽ đưa con đi ăn. “KFC” Như Lan hét lên. “Được.”
Chiếc xe phóng nhanh về phía nhà hàng KFC. Sau khi ăn no nê, họ còn gói một túi lớn đem về và chia cho các bạn cùng lớp và giáo viên ăn cùng.
Xe dừng ở cổng nhà trường, Như Lan còn đang ợ hơi. Lục Tam Phong nhìn cô bé với cảm giác vui sướng khó tả trong lòng, anh cười nói: “Con đừng nói với mẹ là ba đến tìm con nha. “Sao vậy a? Buổi tối ba không về nhà à?” Như Lan tự hỏi. “Đây là bí mật của hai ba con chúng ta, con hứa nha. “Không thành vấn đề” “Nào, ngoắc tay nè” “Ngoắc tay, trăm năm cũng không được thay đổi.”
Cửa xe mở ra, Lục Tam Phong nhìn cô bé xuống xe và cô giáo đã đợi sẵn ở cổng trường. Anh nhìn cô bé đi vào trong rồi nói với giáo viên: “Tối nay khi người nhà đến đón con bé thì mong cô giáo đừng nói với cô ấy về chuyện tôi đã tới đây, bởi vì trong gia đình còn có mâu thuẫn nhỏ chưa giải quyết. “Không thành vấn đề, nhưng Như Lan là một đứa trẻ rất hoạt bát nên tôi vẫn mong rằng gia đình anh sẽ hòa thuận hơn. Như vậy mới có lợi cho sự phát triển khỏe mạnh của đứa trẻ.” Cô giáo đưa ra đề nghị. “Tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức để phối hợp với nhà trường. Lục Tam Phong nặn ra một nụ cười với giáo viên rồi nói: “Cảm ơn cô giáo. “Anh khách sáo quá
Như Lan đi đến giữa sân tập thể dục thì quay lại nhìn Lục Tam Phong và hét lên: “Ba nhớ đến thăm con nhé. “Khi nào về ba sẽ đến thăm con” Lục Tam Phong vẫy tay với cô bé.
Khi anh về đến công ty thì trời đã nhá nhem tối, lúc nãy Lục Tam Phong cũng ăn khá nhiều cánh gà nên bây giờ anh cũng không đói lắm. Lúc trời chạng vạng thì có một tin nhắn thoại nói rằng có một cuộc họp, nhưng Lục Tam Phong đã dời sang ngày mai. Anh liếc nhìn đồng hồ thì thấy đã sáu giờ tối liền thay đổi quần áo chuẩn bị đi dự tiệc.
Trong căn phòng của khách sạn Hoàng Kim, Chủ tịch Lữ nhìn ra màn đêm bên ngoài mà thấy tẻ nhạt vô cùng. Sáng nay ông ta chạy đến Thành Minh, nếu không phải ở đây có mấy chục nhà máy điện tử lớn tham gia thì ông ta sẽ không bao giờ đến.
Hơn nữa, ông ta cho rằng trong vài năm tới, ngành kinh doanh ngoại thương sản phẩm điện tử của đất nước cũng sẽ không lớn lắm, mà nó lại chiếm quá nhiều cổ phần kinh doanh của công ty ông ta, nên nguyên nhân hôm nay ông ta đến chính là muốn làm quen với các bạn bè ở đại lục.
Sau một vài năm nữa, nói không chừng có thể sẽ có những cơ hội mới ở thị trường này. Tất nhiên, bây giờ trong giới kinh doanh của Hong Kong được chia thành hai nhóm. Một nhóm cho rằng đại lục không có giá trị đầu tư, nhóm còn lại cho rằng thị trường đại lục có tiềm năng vô hạn.
Còn chưa đến bảy giờ, trong phòng tiệc đã khoảng hai mươi ba mươi người. Hầu hết đều là những gương mặt quen thuộc, Lý Tấn Phát với khuôn mặt rạng rỡ, ông ta chải đầu bóng mượt và cười tít mắt gần như không còn nhìn thấy đôi mắt đâu cả.
Ông ta bắt tay với tất cả mọi người không ngừng nghỉ một cách rất lịch sự, giống như ông ta chính là nhân vật chính của bữa tiệc này.
Lục Tam Phong đưa thư mời ra rồi bước vào sảnh tiệc, khi nhìn thấy Hoàng Hồng Thịnh thì anh cười nói: "Tổng giám đốc Hoàng, đã lâu không gặp, xem ra gần đây tinh thần của anh rất tốt nhỉ. “Cũng tạm thôi, anh cũng rất tốt nhỉ” Anh ta vỗ vỗ vai Lục Tam Phong và nói: “Sức khỏe đã tốt lại càng tốt hơn.” “Ha ha ha.” Lục Tam Phong cười cười và nói với anh ta: “Tôi không phải ông lão bảy tám mươi tuổi, cũng không phải chịu bất cứ đả kích nào khiến tinh thần suy sụp nên chắc chắn là không sao cả.” “Nếu cậu không bị đả kích gì thì chắc chắn chúng tôi sẽ không sao cả." Lý Hoài Thịnh bước tới và nói.
Lục Tam Phong nhìn những người này đang ở trước mặt thì cố ý nói: “Chỉ cần chúng ta chống lại được áp lực thì bọn họ sẽ không có cách nào khác. Chúng ta ra ngoài đều là vì kiếm tiền, mọi người nói có đúng không?” “Đúng, đúng, đúng!” Hoàng Hồng Thịnh không khỏi nở nụ cười và nói: “Tôi nghĩ hôm nay anh ta ở đây chính là đến hòa giải với anh. Anh ta đã sợ rồi, đã hoảng rồi." “Đúng vậy, tôi cũng nghĩ vậy. Cái tát kia của cậu thật vang dội khiến anh ta sợ hãi rồi. Trong lời nói của Lý Hoài Thịnh đầy vẻ mỉa mai. Nhớ đọc truyện* trên ТгцyeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!
Lục Tam Phong tỏ vẻ khó hiểu, anh còn rất nghiêm túc nói: “Đó chính là cách đối nhân xử thế thôi. Có những người, khi chúng ta nói chuyện với họ nhưng họ không hiểu. Vậy thì chúng ta phải chào hỏi anh ta theo cách anh ta hiểu được.”
Có hai ông chủ khoảng bốn mươi tuổi khác đi ngang qua, khi nghe điều này thì họ cười rồi giơ ngón tay cái lên cho Lục Tam Phong và khen: “Giỏi, tổng giám đốc Lục thật là giỏi.
Mọi người cùng nhau cười và Lục Tam Phong cũng cười. Bầu không khí vui vẻ và hài hòa khiến Lý Tấn Phát quay lại. “Được rồi, các vị xin mời ngồi ạ. Đã muộn rồi.” Lý Tấn Phát chào mọi người.
Tổng cộng có bốn cái bàn đã được dọn ra, hai cái bên trái và hai cái bàn bên phải. Phòng tiệc khá rộng rãi và có vẻ hơi trống trải. Lục Tam Phong ngồi xuống cùng với đám người như Hoàng Hồng Thịnh, Lý Hoài Thịnh, tổng giám đốc Trần. Tất cả họ đều là ông chủ của ngành sản xuất đồ điện gia dụng.
Mọi người đều nói về một số xu hướng gần đây trong ngành sản xuất và họ đều rất khách sáo. Đặc biệt là đối với Lục Tam Phong, họ khoan dung không kể xiết, giống như họ sợ tâm trạng của anh không được tốt mà tát họ một cái thì cũng giống như đang xem trò khỉ rất buồn cười vậy. Bởi vậy mọi người không hề so đo với anh mà hễ nói đến bất cứ chuyện gì đều tỏ vẻ tán tụng anh.
Khi thức ăn đã được dọn lên sẵn sàng, Lý Tấn Phát đứng lên và nói với mọi người: “Sang năm sẽ là một năm quan trọng đối với việc xuất khẩu đồ điện gia dụng. Hôm nay, nhiều ông chủ của các công ty không đến được vì họ ở quá xa. Nhưng không sao, tôi đã nói chuyện với họ qua điện thoại rồi. Cơ quan thương mại và sản xuất công nghiệp không phải là kẻ thù, họ là thành tựu của nhau. “Buổi họp mặt hôm nay là để tập hợp mọi người lại với nhau để dùng bữa cơm thân mật và có một khởi đầu tốt đẹp cho sự hợp tác trong năm tới của chúng ta. Cho đến nay, chỉ còn lại công ty điện tử Thủy Hoàn là chưa thương lượng gì với chúng tôi cả. Không biết ý của tổng giám đốc Lục như thế nào ạ?”
Lục Tam Phong nhưởng mày và khuôn mặt của anh đầy sự kinh ngạc, anh trợn to mắt nhìn Lý Tấn Phát với vẻ mặt thật không thể tin được. Vài người trong phòng nhìn nhau với vẻ mặt mỉa mai.
Lý Tấn Phát đi về phía trước hai bước, ông ta nhìn Lục Tam Phong hỏi: “Cậu không cần kinh ngạc như vậy đâu. Đúng vậy, chỉ còn mỗi công ty Điện Tử Thủy Hoàn là người duy nhất còn lại chưa tham gia. Cậu muốn nói chuyện không?" “Tôi... “Cậu không đủ tư cách để nói chuyện!” Sắc mặt của Lý Tấn Phát thay đổi và ông ta chỉ tay vào Lục Tam Phong rồi hét lên: “Cái tát đó cần phải được trả lại mười lần, như vậy cậu mới có đủ tư cách để nói chuyện với tôi. “Tất cả mọi người có mặt ở đây đều là những người hợp tác với tôi. Hôm nay vốn dĩ là bữa tối dành cho cộng tác viên. Vì tổng giám đốc Lục không phải là cộng tác viên nên không cần ngồi chung với họ.” Lý Tấn Phát cười một cách xót xa rồi quay về phía mọi người nói: “Mọi người, xin mời sang bàn khác ạ. Hãy lấy một cái bàn khác lại đây, để tổng giám đốc Lục ngồi một mình một bàn này đi.”
Mọi người chuẩn bị đứng dậy, Lục Tam Phong nhìn Hoàng Hồng Thịnh nói: “Tổng giám đốc Hoàng, liên minh cùng tiến cùng lui là của anh. Tôi cũng đã ký rồi, sao vừa quay đầu đã bán đứng tôi vậy?"
Tất cả mọi người đều mỉm cười, như muốn nói chỉ có anh là ngốc nhất. "Đó chỉ là một phần của lời kiến nghị thôi. Tổng giám đốc Lục, cái chết vì bạn bè là cái chết có ý nghĩa nhất. Anh cứ từ từ thưởng thức. Tổng giám đốc Hoàng đứng dậy đi về phía bên kia.
Người phục vụ lại đưa đến một cái bàn khác và bắt đầu phục vụ các món ăn.
Năm cái bàn nhưng chỉ có Lục Tam Phong ngôi một mình ở cái bàn này khiến mọi người tại đó đều cảm thấy trước mắt thật là mỉa mai.