Mục lục
Kẻ ăn chơi biến tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 252: Vay khống?​




Đông đảo những nhân vật sừng sỏ có mặt tại đây nhưng Lục Tam Phong không buồn để mắt tới mà chỉ nhìn chằm chằm Chu Hoài Đông thì sao không khiến người khác sinh nghi, Chu Hoài Đông cũng đâu có đẹp xuất sắc cơ chứ?



Vài người túm tụm lại xì xào, chỉ coi như Lục Tam Phong có quen biết với anh ta nên hỗ trợ cho nhau trong hoàn cảnh này.



Trong nhà vệ sinh nam, Chu Hoài Đông vừa cởi khóa quần thì Lục Tam Phong sải bước đi vào, đứng bên cạnh anh ta, nghiêng mặt quay sang nhìn Chu lập Đông và nở nụ cười.



Chu Hoài Đông dựng tóc gáy vì nụ cười của anh, chưa kịp giải quyết nỗi buồn đã vội kéo quần lên đứng dịch sang bên cạnh một chút.



Lục Tam Phong lập tức di chuyển theo. “Trùng hợp quá, tổng giám đốc Chu cũng đi vệ sinh à?” Lục Tam Phong cười tít mắt và nói.



Chu Hoài Đông bị anh nhìn, không sao tè nổi, da mặt cũng trở nên cứng đờ, cất giọng bảo: “Tôi đã nói là đi vệ sinh ngay trước mặt anh, tổng giám đốc Lục ạ, tôi không có sở thích gì quái đản đầu, anh đừng có nhìn tôi chằm chằm như thế.” “Xem anh nói kìa, việc anh đi tiểu anh cứ đi, anh lớn hơn tôi vài tuổi, tôi gọi anh là anh không vấn đề gì chứ hả?” Lục Tam Phong trả lời rất thân thiết. “Thế... cũng được, có gì thì để ra ngoài rồi bàn.”



Một tay Lục Tam Phong xách quần, một tay lấy bao thuốc trong túi ra, bảo: “Nào, hút điếu thuốc chứ?”



Nhét vào trong miệng Chu Hoài Đông, rồi châm lửa, Lục Tam Phong kéo khóa quần lên và hỏi: “Tổng giám đốc Liễu đối xử với anh có tốt không?” “Hả? Rất tốt!” Chu Hoài Đông băn khoăn nói: “Tại sao lại hỏi như vậy?” “Thông thường thì chủ nào càng đối xử tốt với nhân viên càng chứng tỏ người chủ đó thiếu tự tin, có những người sếp vì thiếu năng lực nên thế, mà rõ ràng là tổng giám đốc Liễu không phải người như vậy cho nên ắt có điều uẩn khúc khác. Liên tưởng tới việc chuyển đổi thành tập đoàn năm ngoái do một tay anh thúc đẩy, nghe nói các anh có được bước đột phá quan trọng trong nghiên cứu hả?” Lục Tam Phong hỏi. “Tổng giám đốc Lục quan tâm đến chúng tôi quá nhỉ, quả đúng là từ năm nay đã thay đổi từ doanh nghiệp đại lý sang đơn vị nghiên cứu và phát triển độc lập.” Chu Hoài Đông nở nụ cười tự hào. “Vậy anh có cổ phần không? Mấy năm qua từ khi gia nhập, anh thực sự có những đóng góp to lớn. Lục Tam Phong nhìn thẳng vào anh ta và nói. “Chuyện này chúng ta ra ngoài nói nhé tổng giám đốc Lục.” Chu Hoài Đông nói rồi bắt đầu đến bồn rửa tay, lấy giấy vệ sinh lau tay và bảo: “Trong nhà vệ sinh mùi quá!” “Hút hết điếu thuốc này đã, anh không phải nói chứ anh em mình có chuyện gì không thể nói được đâu, mà đây cũng chẳng phải bí mật kinh doanh gì, đúng không nào?” Lục Tam Phong vỗ vai anh ta rồi bảo: “Tôi vừa gặp đã thấy anh thân quên, ban nãy nhiều người lớn giọng chỉ trích tôi, thậm chí chửi bới, mỉa mai, nhưng anh thì không, tôi là người sống ngay thẳng, chơi với ai là tốt với người đó. “Vâng vâng vâng, tổng giám đốc Lục là người thực thà, tôi xin nói thật là không có cổ phần, cổ phiếu còn chẳng có, cũng có nghĩa là chỉ làm công ăn lương, nhận thưởng gì đó thôi” Chu Hoài Đông trả lời trông có vẻ cay đắng, hiện tại Lenovo đang phát triển rực rỡ. “Người anh em ạ, lăn lộn ngoài xã hội không thể cố chấp quá được. Tôi nói với anh chuyện này, anh đừng rêu rao ra ngoài, toàn là tin vỉa hè cả.” Lục Tam Phong hồi hộp nhìn bốn xung quanh, hạ thấp giọng nói: “Lenovo sắp quốc hữu hóa đến nơi rồi.” “Cái gì?” Chu Hoài Đông hốt hoảng. “Nói nhỏ thôi!”



Lục Tam Phong rít một ngụm khỏi: “Cổ đông lớn nhất ở Lenovo là ai? Viện khoa học quốc gia chứ ai, hiện tại đã có đột phá về mảng công nghệ, lỡ như bị nhà đầu tư nước ngoài kiểm soát thì sao? Bây giờ một tổng giám đốc như anh làm việc đầu tắt mặt tối, hoàn thành xong công việc thì không liên quan gì đến anh nữa, phía bên kia người ta bàn bạc việc quốc hữu hóa xong xuôi, kiếm bộn tiền về tay, nhân tiện đá anh đi, lên làm chủ tịch, tổng giám đốc gì đó của tập đoàn nhà nước, tạo mối quan hệ tốt thì chẳng phải là tương lai vững vàng quá còn gì, thế mà anh cũng không hiểu?”



Lưng Chu Hoài Đông toát mồ hôi lạnh, bần thần cả người, mấy năm nay nghe những tin tức liên miên về việc quốc hữu hóa Lenovo khiến anh ta sắp phát điên. "Tại sao không cho anh quyền cổ đông, dù 0,1% cũng là khích lệ mà, không phải sao?" Lục Tam Phong tỏ ra bức xúc thay anh ta: "Là bởi vì nếu anh nằm trong tay quyền cổ đông thì đến lúc đó sẽ khó giải quyết, bây giờ đối xử tốt, nói năng dịu dàng với anh chỉ để sau này cháy nhà ra mặt chuột thôi.” “Tổng giám đốc Lục, tin tức của anh có đáng tin cậy không?” Chu Hoài Đông nghi ngờ nhìn Lục Tam Phong. "Ông anh ạ, thằng em này có thể nói cho anh nghe chuyện không đáng tin cậy sao? Anh có biết tôi phất lên như thế nào không?"



Quả thực Chu Hoài Đông có tìm hiểu kỹ thông tin về Lục Tam Phong, dù sao mấy hôm trước anh cũng rất nổi tiếng, anh ta bảo: "Tôi nghe nói là săn nợ khắp noi?" "Lúc đó suýt bị khép vào tội đầu cơ, lôi đi tử hình ngay. Tôi mới bảo không được, tôi là ai cơ chứ? Hoàng tử bé vùng Tây Bắc, tôi nói là muốn gọi điện thoại, chỉ một cuộc gọi đi, ngày hôm sau là tôi được thả ra." Lục Tam Phong tươi cười: "Bao nhiêu người đến mà không dẹp yên được sự việc ở nhà máy điện tử, tôi đi là ổn thỏa ngay, anh có biết tại sao không?" "Anh có mối quan hệ" "Tôi thật sự coi anh là anh em trong nhà nên mới nói với anh những điều này, thằng em đây không có quan hệ thì làm sao đi được đến ngày hôm nay? Tôi cầm tinh con cua đấy, anh hiểu không? Tuy chuyện này là tin vỉa hè, nhưng lúc đến văn phòng của lãnh đạo ở một tỉnh nào đó, tôi tình cờ trông thấy giấy tờ trên bàn làm việc! "Lục Tam Phong nhìn anh ta gật đầu với vẻ mặt bí hiểm.



Chu Hoài Đông sửng sốt, vừa định hỏi gì đó thì một nhân viên phục vụ bước vào, nhìn thấy hai người đang đứng bên bồn rửa tay liền nói: "Tổng giám đốc Hầu sắp lên phát biểu, hai anh mau ra ngoài đi a." “Được, biết rồi!” Lục Tam Phong xua tay, nháy mắt với Chu Hoài Đông rồi bước ra ngoài cửa.



Ngay trước sảnh tiệc có một sân khấu nhỏ rộng vài mét vuông, tổng giám đốc Hầu đứng dưới ánh đèn sân khẩu với nụ cười trên môi, mọi người có mặt dù đang đứng hay ngồi đều nhìn lên sân khấu.



Cao Chí Dũng đứng bên cạnh ghế sô pha, cầm ly rượu trong tay, hơi ngẩng đầu nhìn Lục Tam Phong nói: "Tổng giám đốc Lục, anh đi đâu vậy? Đã lâu không gặp. “Tôi vào nhà vệ sinh hút điếu thuốc.” Lục Tam Phong thản nhiên trả lời.



Tổng giám đốc Liễu nhìn Chu Hoài Đông và hỏi: "Sao vậy? Anh không khỏe à?" "Không sao đâu!" “Hay là lát nữa về sớm đi, đừng làm việc quá sức, mấy ngày này vừa Tết xong, có thể nghỉ ngơi thêm vài ngày.” Tổng giám đốc Liễu quan tâm.



Chu Hoài Đông không biết ông ta có ý gì, nếu như trước đây chắc chắn anh ta sẽ cho rằng ông chủ đối xử tốt với mình, thì bây giờ những điều Lục Tam Phong nói nghe cứ như thật, làm anh ta bấm bụng trộm nghĩ. “Không có vấn đề gì đâu!” Chu Hoài Đông từ chối.



Tổng giám đốc Hầu đứng trên sân khấu cất giọng: "Kính thưa các anh và các đồng chí, tôi rất vui khi có mặt tại đây đêm nay. Tôi tin rằng trong tương lai tối nay bữa tiệc ngày hôm nay quy tụ hơn 70% những người giàu nhất nước ta. Khu công nghiệp công nghệ cao của chúng ta sẽ phát triển vượt bậc, sẽ chia ra thành các khu công nghiệp chuyên môn hóa lớn..."



Những tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên. Ở đây không thiếu những kẻ nịnh bợ. Những người này rất coi trọng chuyện được thừa nhận địa vị. Sức nặng của các mối quan hệ khiến người ta phải choáng váng. Dù Lục Tam Phong đã giúp Thực phẩm Phong Giai thoát khỏi vòng vậy, bắc cầu nối đàm phán với một số công ty và ngân hàng, nhưng cũng chỉ theo một số ít công ty.



Còn những người từ nước ngoài trở về và tốt nghiệp ở các trường đại danh tiếng thì vẫn có mối quan hệ chặt chẽ với nhau!



Lục Tam Phong không muốn nghe ông ta nói nhảm, anh quay đầu liếc nhìn trong đám đông, anh thực sự không quan tâm đến mấy ngân hàng đó, hiện giờ các ngân hàng trong nước chia chi nhánh theo quận, muốn thực hiện những khoản vay xuyên khu vực gần như bất khả thi.



Việc vay vốn đều phải bắt đầu từ các ngân hàng công thương, nông nghiệp, ngân hàng địa phương, ngược lại một số quỹ hay công ty đầu tư rất đáng để chuyển hướng nghiên cứu.



Trang Đức Trung đang ngồi uống rượu một mình, ông ta năm nay 47 tuổi, là chủ tịch của Quỹ Phú Long ở trong nước, hợp tác lâu dài với các doanh nghiệp lớn để thực hiện một loạt các cuộc trao đổi vốn như giao dịch cổ phiếu và các khoản cho vay. “Tổng giám đốc Lục?” Trang Đức Trung ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Tam Phong thì lấy làm lạ, đưa tay sờ bộ râu quai nón của mình và hỏi: “Làm sao vậy?



Lục Tam Phong ngồi xuống, hỏi: "Chủ tịch Trang, ông nói giọng vùng nào thế?" “Tôi sinh ra ở Singapore, ba tôi là người Âu Mỹ, còn mẹ tôi là người An Lạc, một đứa con lai đàng hoàng. Trang Đức Trung nói rồi nâng ly rượu lên uống cạn. "Bố tôi nguyên quán ở làng Hộ Long, còn mẹ tôi là người làng Ngật Đáp Lương. Hiểu theo một cách nào đó thì tôi cũng là con lai"



Trang Đức Trung cảm thấy thích thú trước lời nói của anh, rót một ly rượu, đặt trước mặt Lục Tam Phong và nói: "Rượu tôi tự mang đến, Brandy, đắt lắm đấy!" Lục Tam Phong cầm lên ngửi, mùi rất quái dị, nhấp một ngụm thấy hơi cay cổ họng. "Tổng giám đốc Lục, tôi ngưỡng mộ cậu đã lâu. Tôi cũng từng tham gia vào cuộc cạnh tranh tài trợ cho Thực phẩm Phong Giai, nhưng đã bị tổng giám đốc Cao loại ngay từ vòng gửi xe vì tôi không đút tiền cho anh ta. Trang Đức Trung nói nhỏ.



Mặt Lục Tam Phong trở nên cứng ngắc, cười nói: "Vậy thì không trách người ta được. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ loại ông thôi." "Ha ha ha, tổng giám đốc Lục đúng là một người hài hước. Tôi cũng nói thẳng rằng Quỹ Phú Long rất quan tâm đến Thực phẩm Phong Giai. Nếu cậu có ý định bán cổ phần trong tay thì có thể cân nhắc chúng tôi, theo giá cả trước đây." "No no no, không nói về Thực phẩm Phong Giai nữa. Tôi đã rút khỏi ban giám đốc của Thực phẩm Phong Giai rồi. Tôi muốn trò chuyện với anh về Thủy Hoàn." Lục Tam Phong nhìn ông ta cười như một con cáo và nói: “Các ông có cho vay nợ nước ngoài không?" "Có, tổng giám đốc Lục muốn cho vay bắc cầu hay thế chấp?" "Ông cũng biết đấy, Tiêu Nhất Bính và tôi khắc nhau như nước với lửa. Chúng ta hãy lập một bản thỏa thuận cá cược. Ông sẽ đưa tôi vay 300 tỷ, thời hạn là nửa năm, nếu trong thời hạn thỏa thuận mà doanh số của tôi vượt qua Tiêu Nhất Bính thì khoản vay sẽ được gia hạn thêm một năm, và không phải trả lãi. Nếu thua, lãi suất tôi phải trả sẽ tăng lên 80% theo tỷ lệ chuẩn!" Lục Tam Phong hỏi: “Thế nào?"



Trang Đức Trung khẽ cau mày nói: "Phải chăng tôi có thể hiểu là cậu chỉ cần dùng một phần tiền để thành lập công ty ma, sau đó mua sản phẩm của chính mình, vậy là cậu có thể vượt qua Tiêu Nhất Bính trong vòng một tháng, và thế là cậu có được khoản vay không lãi suất trị giá 300 tỷ trong một năm rưỡi. "Ai lại nói thế? Ông có thể thêm vài điều kiện hà khắc mà." Lục Tam Phong cười gượng, đúng là anh có định này thật. "Tổng giám đốc Lục, tôi hiểu phong cách làm việc của cậu. Theo tiếng địa phương vùng Đông Bắc, việc anh đang làm là mua bán không, ăn trắng mặc trơn "Ông là người nước ngoài mà biết nhiều ra trò đấy nhỉ?" Lục Tam Phong thắc mắc.



Trang Đức Trung mỉm cười, duỗi ngón tay làm dấu số tám và nói: “Tôi đã về nước với mẹ từ năm tôi tám tuổi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK