Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 666: Đối đầu
Trịnh Hoài Công không đồng ý với ý kiến của đối phương nhưng ông ta cũng không bác bỏ. Sau vài câu xã giao lịch sự ông ta liền cúp mấy, có rất nhiều người trong ngành sản xuất đã chế nhạo Lục Tam Phong thậm chí họ còn tìm cách gây rắc rối. Nhưng những doanh nhân sáng suốt đều cho rằng lần này không phải là việc riêng của điện tử Thủy Hoàn nữa. Một khi việc xuất khẩu đã nằm trong tầm kiểm soát của công ty đại lý ngoại thương, lợi nhuận của toàn ngành sẽ bị chặn đứng.
Lục Tam Phong trở lại công ty nghiên cứu và phát triển. Trong phòng, Liễu Ngoạn đang đứng ở bàn làm việc sắc mặt có vẻ không tốt, trên bàn đặt một xấp báo tất cả đều là những tờ báo buổi trưa gấp rút chỉnh sửa rồi phát hành.
Với rất nhiều tờ báo gấp rút phỏng vấn, xuất bản, phát hành, nếu không bỏ tiền ra thì đến cả quỷ cũng không tin nổi. “Bây giờ toàn bộ đại lý ngoại thương nước ngoài đã cùng nhau lên tiếng và nhiều hiệp hội khác nữa.” Liễu Ngoạn thở dài: "Họ chỉ muốn làm ầm lên, dựa vào tâm trạng háo hức của bọn họ e là lợi nhuận không ít nhỉ hơn nữa họ sẽ còn làm điều đó trong thời gian dài đấy.” Bạn đang đọc truyện tại VietWriter
Liễu Ngoạn không am hiểu nhiều về thị trường đồ điện gia dụng nhưng Lục Tam Phong biết rõ nếu đời trước chưa có điện tử Thủy Hoàn xuất khẩu, đồ điện gia dụng sẽ bùng nổ mạnh vào cuối những năm chín mươi. Bây giờ đã có điện tử Thủy Hoàn nói không chừng thị trường này sẽ đến sớm vài năm thôi. Một khi làn sóng xuất khẩu được hình thành lợi nhuận thu được sẽ rất lớn.
“Cuộc cạnh tranh này không thể thua. Không phải chúng ta không thể thua mà là ngành sản xuất không thể thua” Lục Tam Phong châm một điều thuốc suy nghĩ rồi hỏi: “Anh có số điện thoại của hiệp hội công nghiệp nào không?”
“Có, nhiều là đằng khác. Cái gì mà Liên đoàn thiết bị gia dụng, Thương hội địa phương, Câu lạc bộ chất bán dẫn. Liễu Ngoạn vừa nói vừa tìm ra một đống danh thiếp. Sau khi tìm được hơn một chục số điện thoại của hiệp hội, Lục Tam Phong liền gọi tới.
“Xin chào đây là Hiệp hội điện tử An Lạc, tôi có thể giúp gì cho ông?” Điều hành viên ở đầu dây bên kia hỏi. “Tôi là Lục Tam Phong đến từ điện tử Thủy Hoàn, xin hãy giúp tôi chuyển máy cho chủ tịch” Lục Tam Phong nghiêm nghị nói. Sau khi cô gái bên đầu dây nghe Lục Tam Phong nói rõ về công ty điện tử Thủy Hoàn mới bắt đầu chuyển cuộc gọi.
“Tổng giám đốc Lục sao cậu lại gọi điện cho tôi vậy? Chúng tôi rất vinh hạnh nếu như điện tử Thủy Hoàn muốn gia nhập hiệp hội đấy.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói nồng nhiệt của một người đàn ông cỡ trung niên.
Lục Tam Phong cũng biết bây giờ ở đâu cũng có hiệp hội, đâu đâu cũng có giải thưởng. Cái gọi là hiệp hội thực chất đó là một phương thức làm ăn. Đương nhiên đối phương hy vọng có thể thu hút thêm nhiều công ty xí nghiệp có uy tín đến gia nhập hàng đánh lừa những xí nghiệp nhỏ vào trả phí.
“Như thế này, hôm nay chúng tôi với đại lý xuất nhập khẩu Tấn Phát có xảy ra vài vấn đề không ít hiệp hội ngành công nghiệp đã lên tiếng. Tôi cũng hy vọng rằng các hiệp hội của chúng ta sẽ tố cáo sự bất công và phá hoại sự phát triển của ngành của họ.” Lục Tam Phong hỏi: “Ông thấy sao?"
“Được thôi không vấn đề!” Bên kia đồng ý rất dứt khoát. Bọn họ thích nhấ là điều này, chỉ cần chứng tỏ bọn họ mạnh nhất định cần phải ra mặt huống hồ đích thân Lục Tam Phong gọi điện cho họ đã nể mặt lắm rồi. Lục Tam Phong liên tiếp gọi hơn chục cuộc, hiệp hội có liên quan đều sẽ gọi lại.
Mọi thứ đang diễn ra sôi nổi giữa hai ngành. Mọi người trong văn phòng của Lý Tấn Phát liên tục gọi điện, các công ty khác ra kế góp ý cho anh ta và một số người đã bắt đầu liên hệ với các công ty nước ngoài. Chỉ cần các nhà sản xuất trong nước bị chèn ép, bọn họ sẽ thu được vô số lợi nhuận.
“Bây giờ tôi không lo sợ chút nào. Ông không phải không biết trong ngành này Lục Tam Phong bị không biết bao nhiêu người khinh bỉ. Bây giờ người muốn xem anh ta làm trò cười nhiều lắm.” Lý Tấn Phát dựa vào ghế và lắc lư nhàn nhã nói: " Về phương diện dư luận hắn không phải là đối thủ của tôi. Không phải là tôi lợi hại hơn mà là trước đây anh ta đã xúc phạm rất nhiều người."
“Chứ sao nữa, trước đây khai mạc Đại hội điện tử anh ta đứng trên sân khấu chửi lấy chửi để. Lúc đó tôi có nghe được điều này, trong lúc ăn tôi liền quay qua nói với những người khác rằng kinh doanh không phải là đánh đánh giết giết mà kinh doanh là cách đối nhân xử thế. Không làm người một khi gặp khó khăn thì sẽ là lúc người ta quay lại cắn người.”
Hai người cứ thế luyên thuyên nói, dường như họ đã nhìn thấy cái cảnh Lục Tam Phong phải cúi đầu. Đối với việc kinh doanh mỗi người sẽ có cách hiểu khác nhau. Đa số mọi người đều nghĩ kinh doanh chính là đạo làm người, kinh doanh mà không bao giờ làm người cũng không làm việc thì đó là kiếm được tiền. Lợi nhuận là một rào cản mà ai cũng không thể vượt qua và nó còn khó hơn cả người đẹp.
Lục Tam Phong gọi hơn chục cuộc đều là của các hiệp hội ngành công nghiệp. Về bạn bè trong ngành Lục Tam Phong quả thực không có ai cả. Nhưng đối với vấn đề này các xí nghiệp khác nên đứng ra lên tiếng. Người duy nhất Lục Tam Phong chưa từng có ác ý đó là Hùng Miêu, sau khi cân nhắc anh quyết định gọi điện.
“Cho hỏi ai đây?” Đầu dây truyền đến thanh âm mạnh mẽ của đàn ông. “Tổng giám đốc Hạ, là tôi Lục Tam Phong của Điện tử Thủy Hoàn.” Lục Tam Phong nhìn danh thiếp, tổng giám đốc Hùng Miêu sớm đã thay người rồi.
“Có việc gì sao?” Đối phương có chút ngạc nhiên hỏi. “Thế này, hôm nay có phát sinh..." Lục Tam Phong giải thích ngắn gọn hi vọng đối phương sẽ hỗ trợ. Bên kia nghe xong cũng đồng ý.
“Đây là một vấn đề được toàn ngành quan tâm quả thực cần phải lên tiếng. Tất nhiên tôi phải nói rõ với anh rằng tôi không ủng hộ điện tử Thủy Hoàn.” Bên kia trầm giọng nói. Lục Tam Phong nghe vậy chỉ có thể cười khổ, anh cảm thấy bây giờ ngành công nghiệp điện tử đã chia làm hai nhóm. Một là ngành điện tử truyền thống do các nhà sản xuất lớn đại diện, hai là ngành điện tử không chính thống chỉ có điện tử Thủy Hoàn.
“Tôi hiểu nhưng tôi cũng cảm ơn anh!” Lục Tam Phong khách sáo nói.
Cúp điện thoại, Lục Tam Phong muốn gọi thêm vài cuộc nữa cho điện tử Khang Giai, Trường Hồng, Sang Duy, Hải Tín,... còn lại dường như không giải quyết được, suy đi tính lại anh quyết định cho qua. Bạn đang đọc truyện tại VietWriter
Sau khi dùng xong bữa trưa, dư luận về cơ bản đã áp đảo điện tử Thủy Hoàn, thậm chí một số phương tiện truyền thông còn vạch trần điện tử Thủy Hoàn chèn ép công nhân và gắn mác cho Lục Tam Phong là một nhà tư bản máu lạnh. Một số người trong ngành đại lý thương mại lên đài truyền hình cho biết, công việc kinh doanh này không hề dễ dàng và phần lớn lợi nhuận đã bị ngành sản xuất lấy đi. Họ kêu gọi cả nước nên xử phạt để việc xuất nhập khẩu có thể tiến xa hơn và hình thành một sự phát triển lành mạnh.
Tại nhà ăn lầu hai của chính quyền thành phố, Phó thị trưởng Lưu đang dùng bữa, vốn dĩ bữa cơm này nên cùng Lục Tam Phong, bởi vì đột ngột có chuyện ngoài ý muốn nên không thực hiện được.
Thành phố này có bảy phó thị trưởng phụ trách mọi mặt công việc hiện tại đều tập trung vào kinh tế. Phó thị trưởng Lưu có thể coi là ông chủ của các phó thị trưởng. Hơn nữa thành tích chính trị của ông ta gần đây quả thực rất xuất sắc. Có một vài người xì xào bàn tán ra vào.
“Anh Lưu hôm nay ăn cơm ở đây à?” Một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi ngồi xuống nhìn ông ta nói: “Anh không dùng cơm cùng Lục Tam Phong sao?” Phó thị trưởng Lưu liếc anh ta một cái nói: “Anh đang đùa cợt tôi sao?"
“Không dám không dám, trước đây tôi đã nói với anh rồi Lục Tam Phong này anh không nên kéo cậu ta qua. Cậu ta sẽ không biết làm gì ngoài gây chuyện đâu, cuộc họp lần sau anh tính nói gì và bàn giao như thế nào?” Phó thị trưởng Lưu thở dài một hơi chẳng muốn ăn cơm nữa, các xí nghiệp khác như đứa trẻ vâng lời có thể đưa ra một số chính sách yên tâm sản xuất là tốt rồi.
Tại sao cứ đến Lục Tam Phong vẫn chưa bàn bạc được gì là xảy ra chuyện? Buổi họp hôm nay, ông ta thậm chí còn đặc biệt gọi cho phóng viên để phỏng vấn. Ban đầu dự tính đây là một cửa sổ tuyên truyền cao cấp nhưng ngược lại lại đẩy bản thân ông ta vào tình huống khó xử. Nhiều phóng viên đã gọi điện đến và chất vấn ông ta tại sao ông ta lại muốn giới thiệu một công ty nổi tiếng bê bối như vậy đến Thành Minh. Thậm chí bên ngoài đã bắt đầu lan truyền rằng ông ta chỉ lợi dụng Lục Tam Phong.
“Những doanh nhân ngày nay làm việc rất xảo trá chúng ta nên cẩn thận thì hơn. Một thời gian trước không phải có một phó thị trưởng ở miền bắc đã bị lừa rồi sao, khi có được đất công nghiệp, hỗ trợ chính sách, các khoản vay và phối hợp với thành phố địa phương tuyên truyền. Kết quả là người đó lợi dụng con dấu của thành phố làm ra những chuyện hùn vốn phi pháp rồi ôm tiền bỏ trốn đấy.”
“Đừng nói nữa tôi đau đầu quá!” Phó thị trưởng Lưu để đũa xuống hoàn toàn không ăn nổi, ông ta đứng lên và quay trở lại văn phòng nghỉ lại một lúc.
Vào lúc một giờ rưỡi chiều, Hiệp hội điện tử là người đầu tiên lên tiếng và nhận lời phỏng vấn của một số tờ báo. Đối mặt với các phóng viên, họ tố cáo Công ty xuất nhập khẩu Lý Tấn Phát, không phải điện tử Thủy Hoàn ém chặt lợi nhuận của họ mà là do họ kiểm soát các trạm xuất khẩu và bắt chẹt điện tử Thủy Hoàn. Họ còn cho biết với tư cách là hiệp hội điện tử bọn họ sẽ bảo hộ cho điện tử Thủy Hoàn. Hiện trong hiệp hội của bọn họ có hơn ba trăm công ty điện tử với tổng giá trị thị trường hơn ba nghìn tỷ. Ngoại trừ những gì đã nói có ích như ban đầu thì phần sau bọn họ chỉ tập trung vào thúc đẩy hiệp hội, hầu như những hiệp hội khác cũng vậy.
Vào khoảng ba giờ chiều, Trịnh Hoài Công liên lạc với các phóng viên của báo chào buổi sáng Thành Kỳ và các đài của địa phương, và trả lời về tranh chấp giữa Công ty Điện tử Thủy Hoàn và Công ty đại lý xuất nhập khẩu Tấn Phát. Ngay sau đó, hàng loạt doanh nghiệp như Hùng Miêu, Sang Duy, TCL, Hải Nhĩ,... đã đứng lên và kiên quyết chống lại hành vi ăn chia lợi nhuận chín mươi-mười xuất khẩu thương mại ra nước ngoài.
Có một khoảng thời gian trong nội bộ ngành xảy ra một vấn đề lớn và một số công ty ban đầu muốn nhân cơ hội người khác gặp khó khăn mà vực dậy thanh thế to lớn. Nhiều đài truyền hình đã đưa tin về vấn đề này và thậm chí gọi cả cả các chuyên gia liên quan đến để phân giải điều đó. Với rất nhiều sự hỗ trợ của công ty, Lục Tam Phong không ngờ rằng sẽ không có ai phản đối anh về vấn đề này nhưng anh cũng không ngờ rằng Trường Hồng sẽ đến phỏng vấn đầu tiên. Bạn đang đọc truyện tại VietWriter
Buổi tối, Lục Tam Phong tiếp nhận phỏng vấn của truyền hình vệ tinh Thành Minh và báo chào buổi sáng Thành Minh. Đối mặt với hai phóng viên Lục Tam Phong trầm giọng nói: "Tôi rất vui vì đồ điện gia dụng có thể xuất khẩu ra bên ngoài và được thế giới công nhận nhưng tôi lại nghĩ đến hàng chưa xuất đi lại vì vấn đề lợi nhuận mà tranh chấp.”
“Đại lý ngoại thương Tấn Phát lúc đó đã ký với chúng tôi về lợi nhuận sẽ được chia là năm mươi-năm mươi. Sau khi thanh toán được trả lại, bên kia lại vi phạm hợp đồng và yêu cầu chia chín mươi-mười. Điều này với tôi là không thể chấp nhận được và ngành sản xuất cũng không thể chấp nhận được. Mong công ty đại lý ngoại thương mở mắt ra xem, rất nhiều công ty đã lên tiếng, ai là người ngăn cản việc xuất khẩu sản phẩm trong nước và ai là nhà tư bản đây.
Một phóng viên suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Đây hoàn toàn là hành vi vi phạm hợp đồng lẽ ra đã có thể kháng cáo lên tòa án. Tại sao anh lại đưa ra một vấn đề lớn như vậy trên các phương tiện truyền thông? Một số người suy đoán rằng anh đang thổi phồng vấn đề. Tổng giám đốc Lục cũng là khách hàng quen thuộc trên các phương tiện truyền thông, cho dù đó là những bất bình với đồng nghiệp của anh hay vụ ly hôn gần đây?”
“Tôi không thể kiểm soát được những điều người ta nói và tôi không thể kiểm soát những gì truyền thông viết. Tôi chỉ có thể là chính tôi. Tại sao tôi không ra tòa vì ngay cả khi bên kia thua kiện tôi cũng không lấy lại bao nhiêu tiền có thể là vài trăm triệu. Nhưng bọn họ không quan tâm đến con số hàng trăm triệu đó, cái họ cần là quy tắc chế định.”
Lục Tam Phong đối diện với máy quay trầm giọng trả lời: “Quy tắc về tỷ lệ phân chia lợi nhuận trong xuất khẩu đồ gia dụng. Một khi quy tắc bất thành văn này được hình thành thì một xí nghiệp đơn lẻ không thể chống lại nó bởi vì đại đa số đều chấp nhận rồi. Nếu bạn không thể chấp nhận nó bạn sẽ bị đẩy ra ngoài vòng. Vì vậy tôi xin thay mặt ngành sản xuất của quốc gia đứng lên chỉ trích với những xí nghiệp vô đạo đức như vậy.”