Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 697: Nhất định phải đi
Bữa cơm kéo dài hơn một tiếng đồng hồ nhưng cũng chỉ động đũa được vài lần, phần lớn thời gian Lục Tam Phong đều nói về tương lai của Điện tử Thủy Hoàn sẽ như thế nào trong mười năm tới, nếu muốn giành được thắng lợi vẻ vang sau mười năm nữa thì bây giờ phải khởi động ngay, vì chỉ cần muộn thêm mấy năm nữa thôi thì thật sự sẽ không còn bắt kịp được nữa.
Đối với việc cam kết quyền nắm giữ cổ phần, ông Phùng là người làm tài chính lâu năm, trong lòng ông ta biết rõ nơi này cửa ngõ thì nhiều, nhưng mánh khỏe gian lận cũng chẳng hề ít.
Ông ta cũng nghi ngờ rằng Lục Tam Phong và Tô Ái Linh đã âm thầm bắt tay nhau để tập đoàn tư bản Liên Hợp nhập vào cổ đông của Điện tử Thủy Hoàn, mà Tô Ái Linh chỉ là Giám đốc điều hành của Tập đoàn tư bản Liên Hợp, trong hội đồng quản trị vẫn còn rất nhiều cổ đông lớn nắm giữ nhiều thực quyền lớn hơn.
Vả lại, hướng đầu tư chủ yếu của Tập đoàn tư bản Liên Hợp vẫn là dựa vào lĩnh vực công thương nghiệp như bất động sản và chuỗi siêu thị, họ chưa quen với ngành công nghiệp đại lục, cho nên làm việc vẫn còn rất dè dặt.
Ông Phùng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, vỗ vai Lục Tam Phong và trìu mến nói: “Tôi đầu tư vào anh chủ yếu là vì tôi đánh giá anh rất cao, một người trẻ tuổi tràn trề năng lượng và có tầm nhìn xa trông rộng, tương lai chắc chắn sẽ còn phát triển ngoài sức tưởng tượng. Nhưng mà vẫn là câu nói kia, tôi đồng ý đầu tư vào anh!” “Đừng lo lắng, nếu có nhu cầu tìm vốn đầu tư, chắc chắn sẽ tìm đến ông đầu tiên.” Lục Tam Phong khẳng định chắc nịch.
Lục Tam Phong ăn xong thì tỉnh táo hẳn ra, nếu giờ mà còn chưa ăn cơm thì chắc đã đói đến kêu gào thảm thiết rồi, mọi người đứng dậy đi ra khỏi sảnh ngoài, dọc đường đi ủ ở những lời xã giao, Lục Tam Phong nói ra rất nhiều điều từ tận đáy lòng, trước khi rời đi còn ghé qua phòng sách và viết cho ông Phùng một bức thư pháp: “Quyết thắng năm một chín chín tư, toàn thắng năm hai không không bổn”.
Ông Phùng tự mình tiễn Lục Tam Phong ra tận cửa, Lục Tam Phong nhìn Vân Thi Ngọc cười và nói: "Thi Ngọc, cô thật sự rất cừ, chỉ đáng tiếc là quen biết đúng người nhưng sai thời điểm. Hy vọng sau này chúng ta sẽ có duyên phận.” "Tôi cảm thấy chúng ta rất hợp nhau, thế thì tôi có thể đi đại lục tìm anh mà.” Giọng nói của Vân Thi Ngọc có chút tủi thân.
Trong lòng Lục Tam Phong không nói nên lời, bản thân chỉ là nói mấy câu lịch sự ngoài miệng mà thôi, nên anh nhìn cô ta, nở nụ cười và nói: "Nếu có duyên thì tự nhiên sẽ gặp lại, cũng muộn rồi, chúng ta đi về thôi.”
Lục Tam Phong lên xe, chiếc xe chầm chậm lăn bánh, Lục Tam Phong nhìn dáng người càng ngày càng nhỏ trong gương chiếu hậu, châm một điều thuốc, phả ra làn khỏi trong gió đêm và thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ông Phùng có nằm mơ cũng không bao giờ có thể ngờ rằng sẽ có một ngày mình nhìn nhận sai lầm, trong mắt ông ta, Tô Ái Linh chính là con rối mà ông ta nâng đỡ, ông ta cũng không bao giờ nghĩ tới Tô Ái Linh lại thuyết phục được vài cổ đông lớn trong hội đồng quản trị đầu tư vào Điện tử Thủy Hoàn.
Mười một giờ đêm ở Hồng Kong và mười giờ sáng theo giờ New York, mặc dù bữa tiệc đứng thương mại quốc tế chỉ được quảng cáo ở Dubai và Hồng Kong, nhưng trên đời này làm gì có bí mật nào là tồn tại vĩnh viễn?
Hơn nữa, Phố Wall cực kỳ nhạy cảm với các xu hướng tài chính toàn cầu, một số tờ báo lá cải cứ đăng lại mấy bản tin, bởi vì nhắc đến Buffett nên họ đã đưa nó lên dòng đầu tiên của trang nhất.
Tờ báo ngày hôm nay được đặt trên bàn trong văn phòng làm việc của tổng giám đốc tại trụ sở chính của tập đoàn Hathawway, nhưng trang đầu tiên không phải là tin tức về tài chính và kinh tế, mà là bản tin viết về việc Buffett không thể tham dự nên đã cử trợ lý thay mình đến bữa tiệc thương mại của Lục Tam Phong.
Mười phút sau, một người đàn ông khoảng chừng sáu mươi tuổi đeo kính bước vào, vẻ mặt có hơi nghiêm túc và trang trọng, ông ta chỉ đơn giản là giải quyết công việc trong tay rồi đọc tờ báo của ngày hôm nay.
Khi lướt đến bản tin ở trang nhất, khuôn mặt của ông ta bắt đầu nhăn nhúm lại. Bữa tiệc thương mại nào đã được tổ chức dưới danh nghĩa của ông ta?
Buffett nhấc điện thoại trên bàn và gọi trực tiếp cho đội luật sư thì vài phút sau, một người đàn ông trung niên cao lớn bước vào. “Đi giải quyết chuyện này đi. Ông ta ném tờ báo trong tay về phía người bên kia.
Luật sự cổ vấn nhìn thoáng qua thì biết ngay chuyện gì đã xảy ra. Kể từ những năm tám mươi, Buffett đã trở nên nổi tiếng khắp thế giới, có người đã liên tục mượn danh nghĩa của ông ta mở ra rất nhiều bữa tiệc thương mại, đặc biệt sau những năm chín mươi thì các bữa tiệc này chỉ có tăng chứ không hề giảm. "Ok, chúng ta cần xác định vị đồng nghiệp này là người nước nào. Ông cũng biết có một số quốc gia rất khó xử lý Luật sư cố vấn gắng gượng nặn ra một nụ cười. “Từ bề ngoài của anh ấy thì dám chắc là đến từ châu Á, chỉ cần đưa ra lời cảnh cáo là được rồi." Buffett nói xong thì ra hiệu cho luật sư có thể đi ra.
Vài giờ sau, tờ Wall Street Midday News đã đăng một đoạn tin để bác bỏ những tin đồn về vụ việc này, đồng thời cho biết ông Buffett không hề quen biết Lục Tam Phong. Chuyện này hoàn toàn là bịa đặt, hy vọng các nhà đầu tư không bị mắc lừa, hơn nữa mong muốn cái công ty có tên là Điện tử Thủy Hoàn sẽ đăng tin xin lỗi.
Sáng sớm hôm sau, Lục Tam Phong lên tàu trở về Thành Minh.
Điện tử Thủy Hoàn đã chính thức thay đổi tính chất công ty của mình, bây giờ nó đã được đổi thành công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần khống chế Tập đoàn Điện tử Thủy Hoàn, trụ sở chính đã thêm vào hơn ba trăm người và các khâu chính về cơ bản đã được thành lập cùng với việc bổ sung một số nhân viên trong ngành, trong năm sau sẽ chính thức đi vào khuôn khổ.
Chín giờ sáng, tàu cập bến, Lục Tam Phong rời bến tàu, đứng ở trong biển người đông đúc, cảm thấy hơi ngẩn ngơ một lúc, anh đã từng vào giờ phút này dứt khoát vội vã một mạch trở về nhà, nhưng mà giờ đây đã rất lâu rồi chưa về căn biệt thự sang trọng kia.
Anh thở dài một hơi, gọi taxi đến thắng công ty để bản thân không nghĩ ngợi quá nhiều.
Văn phòng làm việc mới của tổng giám đốc cực kỳ rộng rãi, tổng diện tích hơn hai trăm mét vuông, vẫn được thiết kế theo văn phòng làm việc như trong nhà máy Bình Châu trước đây, bên trong là phòng ngủ để anh có thể nghỉ ngơi, bên ngoài là bàn làm việc bằng gỗ nguyên khối dài ba mét rưỡi trông rất có phong cách, đằng sau còn có một dòng chữ: “Thế giới rộng lớn, mặc sức vùng vẫy”.
Lục Tam Phong đi loanh quanh trong văn phòng làm việc, ngồi ở trên ghế sô pha rộng thùng thình và nói với Ngụy Nhiễm Đan: “Cô ngồi đi, hợp đồng đã ký rồi à?” "Lần đầu tiên đóng dấu đã bị gửi trả lại. Hôm qua tôi đã gọi điện thoại cho mấy vị phó giám đốc, họ đều trả lời điện thoại rất lịch sự.” Ngụy Nhiễm Đan cười vui vẻ và nói: "Vẫn là anh có cách hay!" "Chuẩn bị cho tốt là được rồi, thành lập một bộ phận phụ trách ngoại thương, không cần bao nhiêu người đầu, chừng hai mươi, ba mươi khâu nhỏ chuyên phụ trách công việc kết nối.” Lục Tam Phong nghĩ tới đây thì nói tiếp: "Sắp đến cuối năm rồi, có thể tổ chức cuộc họp thường niên mà." "Tôi đã làm rồi. Đây là năm đầu tiên tổ chức cuộc họp thường niên của tập đoàn, nên tôi nghĩ, tìm một khách sạn lớn một chút, đặt khoảng ba mươi bàn, tổ chức cho nhân viên biểu diễn hay gì đó, anh thấy thế nào?" Ngụy Nhiễm Đan hỏi. “Được, cô xem rồi làm đi.” Lục Tam Phong khoát khoát tay ra hiệu cô ta có thể đi, sau đó đột nhiên hỏi: “À phải rồi, gần đây các công ty khác có động tĩnh gì không?” "Chuyện này... công ty xuất nhập khẩu Tấn Phát tổ chức một hội nghị gì đó, nhằm tập hợp các công ty thiết bị gia dụng và các công ty đại lý ngoại thương lại với nhau, nói rằng muốn tiếp tục thực hiện diễn đàn trước, có vẻ là bọn họ đã lén lút đạt thỏa thuận với nhau." Ngụy Nhiễm Đan suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:" Bởi vì chúng ta có biện pháp giải quyết, cho nên cũng không cần quá lo lắng, có điều là bọn họ vẫn gửi thư mời cho anh, phía ban tổ chức còn gọi điện thoại đến mấy lần, nói là anh chắc chắn phải đi." “Khi nào?” Lục Tam Phong hỏi. "Tối mai!" “Tôi biết rồi.” Lục Tam Phong gật đầu. “Anh nghỉ ngơi trước đi.” Ngụy Nhiễm Đan nhìn thấy vẻ mặt đầy mệt mỏi của anh. Nhớ đọc truyện t*rên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!
Lục Tam Phong dựa vào ghế sô pha, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Lý Tấn Phát đã sử dụng cái gọi là hội nghị này không vì mục đích gì khác, mà chỉ đơn giản là muốn trả thù cho cái tát đó. Trong giai đoạn này có không ít xí nghiệp đã phải chịu khuất phục, gần đến cuối năm rồi, nếu vẫn không thương lượng nữa thì sang năm ngành sản xuất gia dụng sẽ phải đánh một trận đổ máu, nói không chừng sẽ chết trên cái đống rơm rạ cuối cùng này.
Hợp đồng ngầm thì lộn xộn hơn, có cái ăn chia theo tỷ lệ chín và một, có cái lại là tám và hai.
Khi Lý Tấn Phát ký hợp đồng, ông ta đã gieo vào đầu những người đó cái tư tưởng này, ông ta nói sẽ gọi tất cả các công ty quốc tế đến, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm để giao lưu làm quen, đừng nói tôi làm việc không có lương tâm, các ông đều quen biết các công ty này, sau khi hết hạn hợp đồng thì có thể tự đi thương lượng.
Tất cả ông tổng đều hết lời khen ngợi ông Lý rất thấu tình đạt lý, ông ta chắc chắn là một người tốt.
Lý Tấn Phát có tính toán của Lý Tấn Phát, thực ra ông ta không có địa vị gì trong những nhà buôn trung gian quốc tế này, nếu công ty ông ta mời người ta đến, thì người ta đều chẳng thèm đếm xỉa đến.
Bây giờ đem nhiều công ty ràng vào người ông ta như thế này thì tự nhiên địa vị bản thân ông ta sẽ được nâng lên, có lợi thế khi tiếp tục bàn bạc với bọn họ hơn và có thể càng nằm trong tay quyền chủ động sẵn có hơn đối với công ty khác.
Ngoài ra còn có một lý do nữa, ông ta muốn làm cho Lục Tam Phong phải trợn to mắt nhìn xem thực lực của ông ta mạnh cỡ nào trong ngành sản xuất này, cái tát ngày hôm đó, ông ta muốn đánh trả một cách thật hung hăng.
Nhưng mà hai ngày nay Lục Tam Phong không có ở Thành Minh, Ngụy Nhiễm Đan đã gọi điện thoại mấy lần, tổng giám đốc Lý dựa vào ghế ông chủ liếc nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn hai giờ chiều.
Ông ta nhấc điện thoại trên bàn gọi đến văn phòng làm việc của Lục Tam Phong, ông ta chỉ muốn Lục Tam Phong trơ mắt nhìn thấy các ông tổng này nể mặt và xem trọng ông ta ra sao. Để anh rõ ràng rành mạch nhận biết mình đã bỏ lỡ những gì!
Điện thoại trên bàn vang lên, Lục Tam Phong giật nảy mình, từ trong giấc ngủ tỉnh lại, xoa xoa khuôn mặt tê dại, đi tới bàn làm việc cầm điện thoại lên và trả lời: "Ai vậy?” “Là tôi, Lý Tấn Phát đây, anh đã về chưa?” Giọng nói của Lý Tấn Phát có chút trêu chọc: “Đi chơi về rồi à?” “Anh có chuyện gì sao?” Lục Tam Phong trầm giọng hỏi. "Ôi chao, anh xem anh bây giờ kìa, trong giọng nói đều chứa đầy nỗi căm thù chua chát. À, tôi quên mất, chỉ có người thành công mới có được sự khoan dung, nhưng dường như anh sắp thốt ra ba chữ "không sao đâu” rồi nhỉ. Tối ngày mai tại sảnh tiệc tầng chín khách sạn Hoàng Kim, đến lúc đó tôi sẽ tập hợp toàn bộ những xí nghiệp hợp tác với tôi, đồng thời cũng gọi cả các nhà buôn quốc tế đến tham dự.” Giọng nói của Lý Tấn Phát lộ ra mấy phần kiêu căng, ông ta nói tiếp: “Tối ngày mai tôi sẽ cho anh một cơ hội cuối cùng” "Gọi cả các nhà buôn trung gian tới sao? Anh không sợ những xí nghiệp này trực tiếp thương lượng với mấy nhà buôn trung gian kia à?" Lục Tam Phong hỏi. "Chuyện này anh không cần xen vào. Nghe này, bây giờ đã là tháng mười một rồi, nếu anh sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn cứng miệng thì chỉ vài tháng nữa thôi, Điện tử Thủy Hoàn sẽ sụp đổ và không thể ngóc đầu dậy nổi"
Lục Tam Phong nghĩ ngợi một chút, ông ta thật sự sẽ gọi nhóm người của chủ tịch Lữ và tổng giám đốc Hầu tới sao? "Ha ha ha!"
Lục Tam Phong bật cười và nói: "Nếu tổng giám đốc Lý đã thành tâm thành ý mời, vậy thì tôi phải đến rồi. Dù nói thế nào đi nữa thì đây là lần cuối cùng anh làm trò cười rồi, nên tôi phải cổ vũ một chút chứ! Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ tới tham dự!” "Sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn ngang ngang, để tôi xem đến lúc đó anh khóc lóc thế nào nhé!”
Lý Tấn Phát chửi bởi một câu và thẳng thừng cúp điện thoại.