Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 152: Thường đứng ở ven sông làm sao không ướt giày!
Từ xa hoa trụy lạc là từ đúng nhất để hình dung lúc này, cả căn phòng lắp mấy ngọn đèn bảy sắc cầu vồng lớn, đèn màu hồng, màu xanh lá, màu xanh lam, ba loại mày sắc chiếu rọi bốn phía, xung quanh đều rất mờ ảo.
Thậm chí có những nơi như là tiết kiệm điện một phút gì đó, hoặc là điện áp tuyên truyền đối ngoại không ổn định, cứ đang nhảy là lại tối đen như mức, giả mó có người nào sờ phải vợ của người nào thì cũng chẳng ai biết được là ai.
Lục Tam Phong ngồi xuống vị trí của mình, cầm một chai bia uống, anh cảm thấy cũng sắp nên rời đi rồi, cũng phải nói với Hàn Thiệu Huy từ sau đừng có gọi anh nữa. Lưu Tử Hoa cũng uống không ít, mấy người của cậu Lý nói chuyện với nhau, bọn họ vốn quen biết nhau từ trước, chỉ xem là ai có cơ hội nhiều hơn, ai cơ hội ít hơn, đều đã đến tuổi kết hôn cả rồi, những người phù hợp ở bản địa cũng chỉ có từng này người mà thôi.
Lưu Tử Hoa lúc nào cũng thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Lục Tam Phong, cô ta cứ cảm thấy Lục Tam Phong không giống với mấy người này, trên người anh có một sự trầm ổn khó mà miêu tả được, là kiểu khiến người khác cảm thấy rất vững chắc, cô rất thích cảm giác này, như cách nói của giới trẻ bây giờ thì kiểu thích các ông chú “Anh thích uống bia à?"
Lục Tam Phong nghe thấy âm thanh của Lưu Tử Hoa, anh quay đầu lại nhìn phát hiện người đã ngồi bên cạnh mình rồi, cô ta hơi ngượng ngùng, có thể nhìn ra là đã phải vận hết dũng khí mới ra nói được một câu kia. “Cũng không phải thích gì lắm, so với mấy thứ kia thì dễ uống hơn, cô cũng đừng nên ngồi cạnh tôi nữa.” Lục Tam Phong cười khổ nói: “Nhiều người đang nhìn tôi lắm” “Bọn họ khá tốt, chỉ là tính cách hơi nóng nảy một chút, anh đừng để ý. Lưu Tử Hoa vội vàng giải thích nói.
Lục Tam Phong có thể cảm nhận được cô gái này chưa trải đời mấy, càng không từng trải qua chuyện gì cả, bọn họ đối xử với cô đương nhiên là tốt rồi, cô là kiểu bạch phủ mỹ điển hình, bọn họ mà có thể đối xử tốt với Lục Tam Phong thì mới là có vấn đề đấy. “Công ty của anh làm về gì vậy? Ba tôi làm về máy móc nông nghiệp, máy kéo” Lưu Tử Hoa tiếp tục tìm chủ đề để nói. “Tôi làm về loại thực phẩm ẩm thực, với cả cô gái này, tôi kết hôn rồi.” “Hả? Kết hôn rồi, anh mới bao nhiêu tuổi mà đã kết hôn rồi?” Trong giọng nói của Lưu Tử Hoa đem theo một chút thất vọng. “Nói gì thế? Nói chuyện vui vẻ vậy?” Cậu Lý đi đến, hỏi. Lục Tam Phong cảm thấy hơi buồn bực, anh ta nhìn kiểu gì ra hai người bọn họ nói chuyện với nhau vui vẻ vậy? “Không nói gì hết, nói linh tinh thôi.” “Nếu đã đến rồi thì đừng ngồi không nữa, Tử Hoa, đi nào, chúng ta đi khiêu vũ. Cậu Lý giơ tay ra nằm lấy tay của Tử Hoa, hai người đi đến sàn nhảy.
Lưu Tử Hoa vừa đi thì Hàn Thiệu Huy đã lập tức ngồi lại nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, nói: “Sao anh không hiểu chuyện gì thế, mời rượu đi chứ, đừng có mà ngăn cản ý định của Tử Hoa, trong lòng phải biết nghĩ đến sự nghiệp, kiếm tiền, có hiểu không?”
Lục Tam Phong nhìn anh ta, cảm thấy buồn cười, anh ta là tên du côn đầu tiên nói hai chữ phấn đấu với anh, anh gật đầu nói: “Tôi sẽ cố gắng” “Trước hết tạo quan hệ tốt đã thì người ta có nhiệm vụ gì mới có thể đem anh theo, học hỏi một chút, đừng có mà cả ngày từ sáng tới tối chỉ biết chơi bời, nếu như chuyện thành thì hai chúng ta mỗi người một nửa, anh đây ngày nào cũng sẽ dẫn dắt anh” Hàn Thiệu Huy nói xong thì vỗ lên vai Lục Tam Phong, bày ra bộ dạng như anh cả vậy.
Lục Tam Phong cảm thấy rất cạn lời, nhưng đúng là trước đây đi cùng vị anh cả này chơi bời nhiều thật, chỉ có thể giả vờ như tại mình bị điếc.
Một bên khác của sàn nhảy, trên ghế dài có ngồi ba người đàn ông, mỗi người ở bên cạnh đều có hai ba cô gái, trong đó có một người đàn ông thân hình vạm vỡ, đầu trọc, trên cánh tay kín hình xăm, giơ tay ôm eo cô gái bên cạnh, vuốt lên xuống xàm sỡ một lúc. “Mẹ nó, cái này cũng không lớn!” “Ha ha ha ha, anh Cường thích kiểu lớn à?” Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đổ lại ngồi ở đối diện, nhìn bộ dạng giống với người làm ăn, mở miệng nói: “Tìm cho anh Cường một đứa lớn vào!” "Được rồi, được rồi, chẳng có cái gì hay hết, chơi chán rồi, loại hàng này mà theo đuổi tao thì tao cũng không thèm, ông tay lúc trước còn chơi mấy đứa cấp ba cơ, đúng là mẹ nó không có cái gì hấp dẫn cả.” Anh Cường dựa vào ghế sô pha, cô gái bên cạnh giúp anh ta đổ thêm rượu vào ly. "Dựa vào thân phận và địa vị của anh Cường trên giang hồ, loại nào mà không có được chứ, đến thành phố của chúng tôi thì nên chơi thử hàng của chúng tôi. Tổng giảm độc Diệp nâng lên ly rượu nói: “Đảm bảo anh vui vẻ, mấy cô sắp xếp vài em người mới, hàng giống các cô thì đứng sang một bên!” Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Mấy cô gái kia nũng nịu nói vài câu nhưng cũng không dám nói lung tung gì, tổng giám đốc Diệp làm về khách sạn, câu lạc bộ đêm cũng là một loại hình thức kiếm ra tiền, ông ta có cổ phần trong Đại Phú Ông.
Còn anh Cường, tên thật là Trình Dục Cường, là người thành phố kế bên, nhắc đến tên của anh ta cũng có thể dọa sợ mấy tên đầu gấu sợ tè ra quần, mấy năm gần đây muốn mở chỗ ăn chơi mà không có ai bảo kê thì hai ngày sẽ bị đập phá tan tành.
Anh Cường tùy ý quét mắt lung tung trên sàn nhảu, trong ánh đèn tối tăm chiếc váy trắng của Lưu Tử Hoa cực kỳ nổi bật, trong giây phút ngắn ngủi đã thu hút ánh nhìn của anh ta tập trung lên người cô ta. “Cô gái kia thú vị đấy!” Anh Cường chỉ ngón tay, nói. “Đó là ai vậy? Có thường hay đến không?” Tổng giám độc Diệp hỏi. “Kia hình như là cậu Lý và Lưu Tử Hoa, bọn họ thường hay đến, nhà cậu Lý mở nhà máy phân bón hóa học, còn nhà Lưu Tử Hoa làm về máy móc nông nghiệp. “Có thế lực lớn ở bản địa không?” Anh Cường hỏi. “Một đứa bán phân bón, một đứa bán máy kéo, cũng chỉ có một ít tiền, chẳng có bối cảnh gì cả, sao vậy? Anh
Cường nhìn trúng rồi à?” Tổng giám đốc Diệp mập mờ nở nụ cười hỏi. “Cảm thấy có chút thú vị, bộ dáng ấy, giúp tôi mời cô ta đi, nói là tôi muốn mời cô ta một lý, nhảy một bài.” Anh Cường phất tay.
Tổng giám đốc Diệp đứng dậy: “Tôi đi xin phép không tiếp một lúc, đi nhà vệ sinh, anh Cường cứ chơi cho thoải mái, không cần phải quan tâm hậu quả gì cả, mấy gia đình này chỉ là buồn nhão, trừ tiền ra thì chẳng có gì cả”
Anh Cường nghe thấy thế cũng yên tâm, xua xua tay cho ông ta đi làm việc. “Anh Cường của chúng tôi muốn mời cô gái này đến ngồi bên kia một lúc, ông ly rượu, cùng nhảy một bài.”
Cậu Lý vốn đang lợi dụng việc nhảy nhót để ôm eo, là vài động tác nhỏ, không ngờ Lưu Tử Hoa rất biết phòng vệ, anh ta căn bản không có cơ hội, một bài hát vừa kết thúc đã có người muốn đến cướp người rồi.
Đây đúng là vả mặt người khác trắng trợn. “Không có thời gian, cút!” Cậu Lý không hề do dự phát tiết cơn bực dọc trong người lên người ông ta. “Tôi muốn mời cô gái này, chứ không phải cậu, còn nữa, không biết nói chuyện thì câm mồm vào, nếu không lưỡi cậu sẽ mất đấy” “Mẹ nó nói ai hả? Biết tôi là ai không hả, oắt con!” Cậu Lý lập tức chửi lại.
Lưu Tử Hoa nhìn thấy chuyện rắc rối lập tức ngăn cản anh ta lại, nói: “Xin thứ lỗi, chúng ta không quen biết gì nhau cả, vẫn là thôi bỏ đi. “Cái gì mà bỏ đi? Không quen biết thì bây giờ đi làm quen!” Anh Cường cất bước đi lại phía này, trong miệng còn ngậm điếu thuốc, phía sau có thêm bốn tên trẻ tuổi dáng vẻ đậm chậm chất lưu manh đi theo, đều để đầu trọc. “Anh là ai? Thân phận gì?” “Hả? Tôi là ai? Anh bị mù đúng không, ông đây lúc nào cũng ở chỗ này hết, cậu cả nhà họ Lý, anh con mẹ nó đem theo vài tên lưu manh đến muốn chọc giận tôi, đã nghĩ kỹ kết cục của mình là như nào chưa đấy?” Cậu Lý chỉ ngón tay vào mặt anh Cường quát lớn, giọng nói rất to.
Nhạc trên sàn nhảy đã dừng lại chuẩn bị đổi sang bài khác, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào khu vực giữa, nhưng cũng không có cái gì quá ngạc nhiên, những có như thế này một tối đánh ba bốn năm lần cũng là ít rồi. “Mày to giọng với ai đấy hả?” Anh Cường nhướng mày lên, thằng em bên cạnh đã xông lên, hai câu không nói một cước đạp xuống đất, giơ tay kéo Lưu Tử Hoa sang bên này. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Lưu Tử Hoa chưa bao giờ trải qua những chuyện như thế này, bị dọa sợ đến mức thét lên.
Vài người bên cậu Hồng đều xông đến, muốn giành lại Lưu Tử Hoa, kết quả bị bốn người kia cản lại, mười mấy người giằng co với năm sáu người đương nhiên chiếm lợi thế hơn. “Các người đúng là phế quả, tôi nói cho mấy người biết, có biết tôi là ai không?” Cậu Lý trèo lên tay vẫn còn ôm bụng, cực kỳ kiêu ngạo nói: “Ông đây cho các người hối hận đã từng đến thế giới này, có biết nhà máy hóa học Phong Điền không hả?”
Đối với kiểu uy hiếp thế này anh Cường chỉ cười nhạt, cậu Hồng không ngừng xông lên trước nói cho đối phương sẽ có kết quả nghiêm trọng như thế nào nếu động vào mình, cuối cùng bị một cướp đạp ngã lăn xuống đất.
Mấy người bên này cảm thấy cơ hội đến rồi, chỉ cần hôm nay giải quyết chuyện này cho nhanh gọn, sau này tuyệt đối sẽ trở thành người tín nhiệm nhất với mấy cậu ẩm này, cho nên ngoắc tay đi về phía trước tiện tay nhấc chai rượu trên bàn đi đến.
Có người đã chạy lên tầng hai, sàn nhảy bị chiếm cứ, khách khứa không nhảy được nữa, hai bên chuẩn bị đánh nhau rồi nên tất cả khách khứa đều đi hết. “Anh Cẩu, có người làm loạn, sàn nhảy bị chiếm rồi.”
Anh Cẩu bên khóe miệng ngẩm điều thuốc, nhổ xuống đất, chửi: "Mẹ nó chứ, ông đây không phải đã nói với lưu mạnh toàn thành phố là đánh nhau thì được nhưng nếu mà chiếm dụng sàn nhảy để đánh nhau thì ông phế chân chúng nó rồi cơ mà.”
Anh Cầu đem theo mười người hùng hổ xông xuống dưới tầng, nhìn thấy mấy người đang cầm theo chai rượu chuẩn bị ra tay, lập tức quát: “Mẹ nó, không xem anh Cẩu này ra cái gì rồi có phải không hả? Không được động thủ!”
Ở đây anh Cẩu có quyền uy tuyệt đối, vài người kia không dám ra tay nữa, đi lên phía trước phát hiện ra là cậu Lý đang bị đánh, anh Cẩu lập tức hoảng, đây là ông thần tài đấy. “Sao lại đánh nhau thế hả?” “Anh Cẩu, ở nơi anh chiếu cố có người muốn động vào người yêu của tôi, còn muốn người yêu tôi hầu hắn uống rượu nhảy nhót.” Cậu Lý nói.
Hai tên lưu manh đứng ở phía trước nhìn lạnh mặt nhìn anh Cẩu, tiện tay sờ bên hông rút ra hai khẩu súng săn, hướng mũi súng vào ngực anh Cẩu.
Anh Cẩu xông xuống để đánh nhau, nhưng cũng là người, hai chân mềm nhũn, lập tức quỳ xuống đất.
Anh Cường tách mấy người trước mặt ra, nhìn anh Cầu nói: “Nhóc con họ Cẩu, dạo này giỏi đấy!” “Trình...Trình Dục Cường?” Anh Cẩu mở to mắt, cả mặt ngập tràn sợ hãi.
Những người xung quanh từng nghe qua cái tên của người kia lập tức kinh sợ, là hoàng đế của thành phố kế bên, một tay che trời, mở sòng bạc, cho vay nặng lãi, là một nhân vật cực kỳ có máu mặt.
Nhân vật như thế này, những người có tiền nhưng không có thể ở trước mặt hắn ta chỉ là vặt vãnh. Những người xung quanh thì thầm to nhỏ sự tích về anh Cường, hắn ta từng giết người, bắt đứa em dưới trướng mình chịu tội thay, khi màn đêm buông xuống hắn chính là ông hoàng của thành phố kế bên, có thể muốn làm gì thì làm.
Cậu Hồng, cậu Lý và những người khác sắc mặt đều trắng bệch, bọn họ cũng chỉ là một đám phú nhị đại có tiền mà thôi, loại lưu manh như anh Cẩu vì tiền mà bán sức, bọn họ hoàn toàn có thể thu phục, nhưng kiểu như anh Cường đúng là khiến người khác tuyệt vọng. “Tôi muốn về nhà, cha mẹ tôi đang chờ tôi.” Lưu Tử Hoa mặt cắt không còn giọt máu, âm thanh mang theo tiếng khóc nói. "Không sao, không phải sợ, tôi không ăn thịt người, chúng ta chỉ cần uống ly rượu, nhảy một bài, đi khách sạn thuê phòng, cùng nhau tâm tình. Anh Cường cười híp mắt nói.
Trên băng ghế dài chỉ còn mỗi mình Lục Tam Phong, chai bia trong tay đã uống hết, anh cảm thấy bản thân nên quay về rồi, còn đám người này gặp phải loại chuyện hỏng bét thế này anh cũng cảm thấy hết sức bình thường.
Thường xuyên đứng bên ven hồ làm sao không ướt dày được, anh cũng không muốn quan tâm làm gì.