Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 21
Trên đường về, Lục Tam Phong suy nghĩ, mỗi lúc trời tối mình canh giữ ở đây cũng không thành vấn đề, cần tìm mấy giám sát, nên phát triển tầng quản lý một chút.
Hà Diễm Ly một đêm ngủ không ngon, cô ta chưa tiếp xúc qua người có tiền gì, có điều gần đây nghe nói một chút chuyện, biết Lục Tam Phong thực sự có tiền.
Cô ta quá rõ, nếu như Lục Tam Phong tiếp xúc với kẻ có tiền trong giới, căn bản sẽ không để ý tới cô ta, đây là cơ hội cuối cùng của cô ta rồi, về phía loại mặt hàng như Ngô Nhân Vũ.
Xem như một đường lùi đi.
Lục Tam Phong không lùi, vậy thì để Giang Hiểu Nghi lùi, sáng sớm cô ta đã gõ cửa phòng Giang Hiểu Nghi, bịa ra một đoạn tình cảm phong lưu như thật của hai người.
Lục Tam Phong về đến nhà, phát hiện cửa phòng mở, Giang Hiểu Nghi đang ngồi trước bàn khóc, Như Lan thì đang ngủ.
“Sao vậy?” Lục Tam Phong buồn bực nói: “Sáng sớm đã khóc cái gì?”
“Không có gì hết!”
Lục Tam Phong nhìn cô mà bỏ tay toàn tập, trong thời gian này anh cũng phát hiện ra được, Giang Hiểu Nghi có ấm ức gì đều giấu hết vào trong bụng, trước giờ đều không nói.
“Em có gì thì cứ nói ra, tôi không muốn hai ba hôm về thăm nhà lại thấy em lau nước mắt, ảnh hưởng đến tâm trạng” Lục Tam Phong dứt khoát ngồi xuống.
“Hà Diễm Ly nói cho tôi chuyện của hai người.” Giang Hiểu Nghi khịt mũi một cái, nức nở nói: “Không sao đâu, anh đã đối xử với tôi và Như Lan tốt hơn rất nhiều rồi, tôi cũng thỏa mãn rồi.”
Nháy mắt Lục Tam Phong liền hiểu ra, mấy ngày nay chuyện mình mặc âu phục đi giày ra ra bên ngoài, với mình cho Giang Hiểu Nghi chín mươi nghìn đã được truyền ra ngoài, không biết bao nhiêu nhiều người ghen tị đến đỏ mắt sau lưng.
Anh đứng dậy đi ra ngoài.
“Anh đi đâu vậy?”
“Em đừng quản!”
Lục Tam Phong đi tới trước của nhà Hà Diễm Ly, nhấc chân đá rầm một tiếng.
Ầm!
Một tiếng vang trầm cất lên, cả lầu đều nghe được, không ít người thò đầu ra xem.
“Ai đạp cửa nhà bà đấy, không muốn sống nữa hả?” Trong phòng truyền tới tiếng mắng chửi của Hà Diễm Ly, vừa mở cửa liền thấy Lục Tam Phong: “Cậu đạp cửa nhà tôi làm gì?”
“Tôi cho chị biết, chị còn ăn không nói có với vợ tôi nữa, cẩn thận tôi đánh chị đáy, còn cả các người nữa!” Lục Tam Phong quét mắt một vòng, quát lớn: “Ông đây kiếm được bao nhiêu tiền, có liên quan tới mấy người sao? Kẻ nào còn nói láo sau lưng, chọc ông đây, ông sẽ kéo lưỡi ra!”
“Tôi đầu có nói gì?” Hà Diễm Ly ra vẻ túi thân: “Tôi vừa tỉnh ngủ, cậu đừng nóng, vào nhà ngồi đi.”
Cô ta mặc váy hai dây, dáng người như ẩn như hiện, rất quyến rũ người, ánh mắt lại có mấy phần mê ly, cộng thêm cô ta có sự lẳng lơ của gái đã có chồng, chẳng có mấy thằng đàn ông nào chịu được cả.
“Đi mẹ nó vào!” Lục Tam Phong một tay đẩy cô ta vào phòng, trực tiếp đóng cửa lại, miệng chửi tục một câu.
Về đến nhà liền đóng cửa lại, trong khoảng thời gian này, đây là lần đần tiên Giang Hiểu Nghi thấy anh nóng tính như thế, bóng ma trong lòng lại trỗi dậy, có chút sợ sệt nhìn Lục Tam Phong.
“Em đừng tin mấy chuyện ma quỷ bên ngoài, chỉ cần nghe tôi, hiểu không?” Lục Tam Phong nhìn chằm chằm cô, gắn từng chữ: “Tôi sẽ không lừa em, tôi thấy em đáng thương nên mới ở lại, cho dù có ly hôn, tôi cũng phải để cho em cầm tiền tiêu cả đời không hết rồi rời đi, hiểu không?”
Giang Hiểu Nghi cái hiểu cái không, trừng to mắt gật đầu, chẳng qua là cảm thấy cái tốt kia mà anh đối với mình như một kiểu thương hại.
Lục Tam Phong cũng không muốn nói gì thêm, trực tiếp nằm lên giường, đi ngủ.
Nhân viên chia hai ca, máy móc vận hành ngày đêm không ngừng, lửa của bếp nấu đồ hộp phun ra nuốt vào, từng chiếc xe kéo đồ hộp lọc cọc đi lại trên những con đường nông thôn gập ghềnh.
Một loại đồ hộp không tên nhanh chóng thành hàng bán chạy trong nông thôn, so với đồ hộp trong cung tiêu xã, nó càng rẻ, số lượng cũng nhiều hơn.
Cho dù ăn không hết, cũng muốn tích lũy, ai biết lần sau còn có chuyện tốt như vậy nữa không.
Dây chuyền sản xuất như máy in tiền, điên cuồng chuyển động, lương thực nhanh chóng biến thành những tờ tiền giấy tụ họp lại trong nhà xưởng đơn sơ này, hình thức thương nghiệp đơn giản như vậy lại tạo ra lợi nhuận kếch xù, là điều mà bốn mươi năm sau mọi người không dám tưởng tượng.
Càng ngày càng nhiều người biết tới, nơi này có một xưởng đóng hộp, có xe liền muốn tới kéo chút việc, Chu Hào là người đầu tiên mở hàng, duy trì ưu thế tuyệt đối.
Chu Kiến Quốc và Tôn Long Bân cảm giác có điểm là lạ, không phải anh nói tùy tiện làm, lừa ông già nhà mình sao, thể tình hình bây giờ là thế nào, thanh thế to vậy, lợi nhuận bên trong cũng khiến cho người ta đỏ mắt.
Lục Tam Phong tỉnh lại đã làm ba giờ chiều, trong nhà quét dọn gọn gàng, đầu giường đặt một bộ quần áo đã giặt sạch, trên bàn có đồ ăn, còn có một tờ giấy: “Lạnh rồi thì tự hâm nóng”
Kiếp trước Lục Tam Phong lập nghiệp đều phải gọi đồ ăn bên ngoài, nhìn tờ giấy, trong lòng có cảm giác khó tả, được người ta quan tâm thật tốt.
Ăn cơm xong thì đi thẳng đến nhà xưởng, hiện trường khí thế ngất trời, cảnh tượng bận rộn, Đầu To đang đứng cạnh Chu Kiến Quốc và Tôn Long Bản.
“Được lắm, Đầu To, bây giờ lăn lộn được thành chó đội hình người rồi!”
“Đi theo anh Phong của mày có không ít thịt ăn nhỉ, mày mà cũng có thể quản người ta.”
“Đều là do anh Phong chiếu cố.” Đầu to nhìn thấy Lục Tam Phong, mở miệng nói: “Anh Phong tới rồi.”
Chu Kiến Quốc và Tôn Long Bần liếc nhau, cất bước về phía Lục Tam Phong.
“Anh Phong, xe gắn máy mua rồi, xe tám mươi, đi được lắm, mất sáu triệu tư!” Đầu To vui vẻ chỉ vào chiếc xe gắn máy tám mươi cách đó không xa.
Lục Tam Phong gật đầu, nhìn hai người Chu Kiến Quốc và Tôn Long Bản.
“Anh Phong, anh làm ăn lớn nha, hai ngày nay cùng các anh em ăn cơm đi.”
Chu Kiến Quốc và Tôn Long Bẫn khách sáo vài câu, Tôn Long Bân lại lên tiếng: “Anh Phong, anh làm ăn như lửa vậy, ông cụ nhà anh chắc hài lòng rồi, chuyện của ba em…”
“Bận muốn chết, mọi người yên tâm, tình nghĩa anh em, tôi đều nhớ kỹ!” Lục Tam Phong lấy tài liệu trong túi kẹp nách ra: “Ông già nhà tôi không ở trong thị xã chúng ta, đang ở trên tỉnh, lúc này mới có mấy ngày, tôi phải ổn định bên này, rồi lên tỉnh nói với ông ấy, mọi chuyện đều xử lý tốt, tiền hoa quả trong thôn đều đưa rồi chứ?”
“Đưa rồi đưa rồi, ba em còn lo lắng, em nói với ông ấy, anh Phong là nhân vật lớn, không thể nào quỵt nợ được.”
Chu Kiến Quốc nhìn nhà ở của mình, trong lòng suy nghĩ, chuyện làm ăn như lửa, mình thu chút tiền thuê nhà cũng không có vấn đề gì, thế là lên tiếng: “Anh Phong, nhà này, còn có máy móc…”
“Ôi trời!” Lục Tam Phong hô về phía Chu Kiến Quốc hai câu: “Qua mấy ngày nữa rồi nói, vội vàng gì, yên tâm đi, anh Phong sao có thể bạc đãi cậu chứ? Hôm nào mời hai cậu uống rượu, tôi đãi khách, đến chỗ đắt nhất, gặp lại sau!”
Hai người bị qua loa lấy lệ một trận, đứng tại chỗ nhìn một lúc lâu, đành phải trở về..
Giữa trưa, lúc ăn cơm, Đầu To nói nhỏ: “Anh Phong, với tốc độ làm ăn này, muốn không phát tài cũng khó, em tính rồi, một ngày hai triệu tư, hai triệu bảy, một tháng bảy mươi lăm triệu, một năm chính là chín trăm triệu!”
“Làm gì dễ như vậy, thương nghiệp có tính cạnh tranh, cậu không thể tính thế, việc mua bán làm một tháng mình có thể cười, nhưng không nói trước được mùa hoa quả hạn chế, lợi tức như lửa khiến người ta nóng mắt, thương nghiệp không có khả năng cân bằng, chỉ có điểm tăng trưởng hoặc suy sụp, hai lựa chọn đó thôi.”
“Nếu một công ty duy trì điểm cân bằng trong một thời gian dài, nó sẽ đụng đến “Luật chống độc quyền”, hiểu không?”
Đầu To gãi đầu không hiểu Lục Tam Phong đang nói cái gì, nhưng anh ta cảm thấy được anh Phong rất lợi hại, nhất định không phải người thường.
“Em đi theo anh Phong làm là được rồi, ba em nói đúng, em là kẻ vô tích sự, anh Phong là anh hùng, bảo em phải đi theo anh Phong.” Đầu To thật thà cười.
“Anh sẽ không bạc đãi cậu!” Lục Tam Phong cơm nước xong xuôi thì nhìn lại sổ sách, đã có khoản lời nhỏ chín triệu, chỉ còn tiền máy đóng gói một triệu rưỡi chưa đưa, những cái khác đều trừ rồi.
Xoay người nhìn xưởng bận rộn, Lục Tam Phong nghĩ thầm, Nhậm Thiên Bác, anh lại cho tôi hơn mười ngày, tôi chơi với anh, chỉ sợ anh không phải là đối thủ thôi.