Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 243: Đề bạt cậu làm tổng giám đốc
Lục Tam Phong cảm giác được bàn tay nhỏ mềm mại đang nắn bóp tay mình, mở miệng nói: “Ông ngoại, chúng con có một đứa con gái rồi.” “Đứa bé ấy không phải là bao nuôi à, con kết hôn đã bao nhiêu năm rồi?” Lục Bỉnh Văn nhíu mày, bất mãn nhìn Lục Minh Thông.
Mặc dù hiện tại nhà nước đã đề xuất kế hoạch hóa gia đình, nhưng thế hệ cũ vẫn cho rằng muốn tạo nên nghiệp lớn, con cái phải hưng thịnh mới là điều đúng đăn.
Lục Minh Thông ngồi cách đó không xa vẫn không nói chuyện, đối với chuyện này, ông cũng chỉ dám lẩm bẩm trong miệng, chỉ là vợ của ông không cho ông nói, bảo cái gì mà lúc nào nên nói tự khắc sẽ biết.
Nhưng Lục Minh Thông cảm thấy, con trai mình hiện tại dù sao cũng là người tại to mặt lớn, xét về năng lực và địa vị trong xã hội của nó bây giờ chắc chắn không thiếu phụ nữ theo. “Chị con gả đi nửa năm đã có con rồi, đối với phụ nữ, chuyện sinh con là chuyện quan trọng cả đời.” Lục Bỉnh Văn ngả lưng nói: “Tam Phong à, con có bao nhiêu tiền cũng vô dụng, cần phải có chỗ dựa, con biết chưa? Chưa kể cô gái đó là được bao nuôi, cho dù có tự mình sinh ra cũng không được.”
Lục Tam Phong cảm giác được Giang Hiểu Nghi đã bật khóc, vội vàng nói: “Đây là chuyện của tụi con, hôm nay sinh nhật ông ngoại, ông ngoại vui vẻ là được rồi, còn về khi nào tụi con muốn có con, tụi con sẽ tự bàn với nhau. “Mày có ý gì? Cái thái độ gì đấy?” Vu Quang Lâm tức giận nhìn Lục Tam Phong quát: “Ông ngoại là đang quan tâm mày, sao nào, không được lo chuyện của mày? Mới kiếm ra được bao nhiêu tiền mà đã tự cho mình là ông chủ rồi?” “Tôi nghĩ đây là chuyện riêng của nhà tôi.” Lục Tam Phong nói. “Cái gì nhà của con?” Lục Bỉnh Văn tức giận, nhìn thấy Lục Tam Phong dường như đang không tôn trọng mình nên quát lớn: “Con cũng trong cái nhà này đấy, con làm gì có nhà của mình, con đây là muốn lật trời à!” “Tam Phong, tao nói cho mày biết, đừng tưởng rằng ở bên ngoài có chút danh tiếng thì có thể ở trong nhà hô mưa gọi gió, ông ngoại mãi mãi là chủ ngôi nhà này, ngay cả ba mày còn không dám nói có quyền quyết định trong căn nhà này, còn mày thì muốn gì hả?” Vu Quang Lâm vừa hăm dọa vừa nhìn Lục Tam Phong nói: “Đây không phải vì muốn tốt cho mày sao?”
Lục Tam Phong có chút nghe không nổi nữa, trong lòng anh nghĩ rằng trên đời này không ai có thể trực tiếp nhúng tay vào chuyện của anh, quan điểm của anh với từng người ở đây đều khác nhau.
Tuy đại gia đình quan tâm đến chuyện riêng của gia đình nhỏ là việc hết sức bình thường, nhưng lại có cảm giác như bị kiểm soát từ đầu đến cuối. “Vẫn là câu nói đó, đây là chuyện của hai đứa tụi con, nếu như ông vẫn muốn làm tiệc mừng thọ, thì hãy cứ yên lặng mà làm đi, đừng nói những lời không nên nói, ông bây giờ là đang an hưởng tuổi già, tích đức một chút, chúng con cũng sẽ hiếu thuận một chút, cả nhà đều vui vẻ.” Lục Tam Phong nói thẳng thừng.
Giang Hiểu Nghi liều mạng kéo Lục Tam Phong, muốn anh bớt tranh cãi, nếu vì chuyện ngày hôm nay mà cãi nhau với trưởng bối, chỉ sợ sẽ khiến người ngoài chê cười.
Lời Lục Tam Phong vừa nói ra khiến mọi người có mặt ở đây đều sợ hãi, Lục Bỉnh Văn trừng to mắt nhìn anh, mặt đỏ lên vì tức, chỉ mặt anh mà quát “Phản rồi phản rồi, chỉ là kiếm được ít tiền, mà đã không đặt ông già này vào mắt rồi, tao còn không quản được mày chắc?” “Tam Phong, con kiếm được chút tiền thì căn nhà chứa không nổi con rồi?” Bác cả lớn tiếng nói. “Ông ngoại cũng là muốn tốt cho con, không nói được con? Đừng nói là con, ba con ở trước mặt ông cũng phải ngoan ngoãn nghe lời. “Con như thế này là hỗn, mau xin lỗi ông con đi.” “Tôi nghe người ta nói, cô con dâu nhà họ Lục cưới về ấy, không thể sinh con, Lục Minh Thông là con một, e là sẽ không có con nối dõi rồi.”
Mọi người ồn ào không chịu nổi, đám người mồm năm miệng mười nói, có người xem náo nhiệt, có người mắng Lục Tam Phong, hiện tại vô cùng hỗn loạn, Lục Minh Thông đứng bên kia mặt cũng xanh mét.
Lục Tam Phong cảm giác được mình và những người lớn tuổi ở đây như thuộc hai thế giới khác nhau, nếu nói tiếp cũng chỉ là nước đổ đầu vịt, lỡ như làm Lục Bỉnh Văn tức chết tại chỗ, chắc đám người này xiên anh mất. “Nên khai tiệc ăn cơm rồi, chuyện này để sau hằng nói tiếp.” Lục Tam Phong nói xong kéo theo Giang Hiểu Nghi vào trong phòng tiệc, mọi người ở đây đều nhìn theo anh.
Lục Tam Phong ngồi xuống phát hiện Giang Hiểu Nghi cúi đầu không nói lời nào, anh cúi đầu xuống nhìn thì thấy nước mắt cô rơi như mưa, đưa tay nước mắt nói: “Bà cô của tôi ơi, khóc cái gì chứ, chuyện nhỏ thôi mà? Hay là về thành phố đón năm mới?” "Không!” Giang Hiểu Nghi nắm lấy cánh tay của Lục Tam Phong, kiên quyết nói: “Đi rồi mọi người sẽ càng cười cho!”
Lục Tam Phong không thể hiểu rõ được vì sao mọi người lại cố chấp với việc sinh con, càng không thể hiểu được khổ khi không thể mang thai đứa trẻ, dưới áp lực của thời đại này, đủ để ép một người vào chỗ chết.
Tuy nhiên, đa số vùng miền trên cả nước đã hủy bỏ kế hoạch hóa kinh tế, dù vậy, hình thức quản lý cha truyền con nối vẫn có nơi duy trì, cho tới hơn mười năm sau, phát triển thành thị hóa, mạng lưới internet hỗ trợ người trẻ tuổi bộc phát mạnh mẽ mới hoàn toàn phá vỡ tình trạng này.
Đây cũng là lý do vì sao thế hệ 9x bị gắn mác nổi loạn khiến cả 1 thế hệ bị sụp đổ!
Mấy phút sau tiệc chúc thọ vẫn diễn ra bình thường, lần lượt có người nói vài lời chúc phúc với Lục Bỉnh Văn, người mang quà thì tặng quà, nhưng căn bản đều là đi tay không đến, bởi vì Lục Minh Thông không muốn nhận tiền quà mừng, nên mọi người cũng vui vẻ đến ăn chùa.
Bác cả đi lên an ủi Lục Bỉnh Văn, Dao Thùy Chi cũng ở bên cạnh, sắc mặt Lục Bỉnh Văn dễ nhìn hơn một chút, quay sang hỏi: “Dao Thùy Chi, sao chồng con còn chưa đến?” “Ông, anh ấy là chủ tịch hội đồng quản trị mà, rất bận, anh ấy nghe nói ông thích muốn trà nên đã bảo người đi vườn trà mua trà ngon, tặng ông làm quà mừng thọ.” “Ba, nhìn con nhà người ta có tiền nhưng hiếu thuận, so với thứ hỗn hào nào đó thì biết tốt hơn biết bao nhiêu. Bác cả cười nhạo: “Nhà chúng ta có một số người chính là ếch ngồi đáy giếng, chưa thấy qua sự đời, hơi có tiền thì đã lộ đuôi.”
Lục Bỉnh Văn hừ lạnh một tiếng: “Từ khi Minh Thông còn bé ba đã nhìn ra, tới đời của nó đã chẳng còn hy vọng gì nữa!” “Ông, Tam Phong cũng là mới kiếm được chút tiền nên mới tỏ ra sĩ diện với người nhà, chờ Hàn Diệc Nhiên đến rồi, thì gã mới biết thế nào mới gọi là người có tiền. Dao Thùy Chi cười nhẹ, bác cả đứng bên cạnh cũng cực kỳ kiêu ngạo.
Vu Quang Lâm không mấy vui vẻ, nhưng cũng chẳng nói gì, ông cũng muốn nhìn xem đứa con rể này là thần thánh phương nào.
Mọi người ở đây đều đã ngồi đâu vào đó, phục vụ bắt đầu mang lên món khai vị, một người đàn ông tầm ba mươi tuổi bước vào, người cao một mét tám, vẻ ngoài ưa nhìn, vừa bước vào đã thu hút không ít ánh nhìn của mọi người.
Cả người mặc đồ Tây, mang giày da, nhìn rất phong độ, tóc chải ngược ra sau đầu, tay cầm theo hộp quà, vừa nhìn đã biết không phải người tầm thường, người này chậm rãi đi đến trước mặt Lục Bỉnh Văn.
Dù là đã kết hôn, Dao Thùy Chi cũng cảm thấy rất vừa ý với người chồng này, cô lập tức thấy thẹn thùng.
Đừng nói Dao Thùy Chi là loại phụ nữ như vậy, ngay cả Lục Tam Phong cũng phải liếc mắt đến hai lần, từng hành vi cử chỉ của người này hiện lên vẻ đẹp trai phóng khoáng, khiến người khác liên tưởng đến hình tượng tổng tài bá đạo, cứ cảm thấy giống với một người.
Lục Tam Phong suy nghĩ một lúc, chợt nhớ tới người này giống với Tiêu Nhất Bính, trên người tràn ngập mùi vị giả tạo! “Ông ngoại còn nhớ con chứ? Con là Hàn Diệc Nhiên, chúc ông sinh nhật vui vẻ, đây là lá trà con mua tặng ông, đây là trà cổ truyền, một phần trà này hơn ba mươi lăm triệu.” Hàn Diệc Nhiên đặt hộp trà lên bàn.
Không ít người đều đang chú ý đến bên này, nghe nói đến một phần trà hơn ba mươi lăm triệu đều bị dọa đến ngơ người, có loại trà đắt đến vậy sao? “Trà cổ truyền gì vậy? Sao đắt thế?” “Này cũng quá đắt rồi đi?” “Vu Mặc Nguyên, ông nói xem có loại trà đặt như vậy à?”
Vu Mặc Nguyên có chút xấu hổ, ông từng nghe nói đến trà cổ truyền gì đó, một món quà tặng tầm sáu trăm đến bảy trăm ngàn là đã quý lắm rồi, tầm vài triệu thì cũng còn được, nhưng lên đến chục triệu thì đúng thật ông chưa từng nghe qua, nghe như giá trong dòng dõi hoàng gia vậy. “Đúng là chưa thấy qua.” Vu Mặc Nguyên mở hộp đóng gói nhìn, trong lòng rất tò mò. “Dượng à, đồ quý trên đời này có rất nhiều, chỉ là tiền nhiều hay ít mà thôi, dượng chưa thấy qua cũng bình thường, dù sao Hàn Diệc Nhiên cũng là chủ tịch, làm ăn lời nhiều mà.” Dao Thùy Chi quay sang nói với Lục Bỉnh Văn: “Ông, cháu rể như này ông vừa ý chứ.” “Vừa ý vừa ý!” Khóe mắt Lục Bỉnh Văn đều đã cười rộ lên, hỏi: “Một năm con có thể kiếm được bao nhiêu tiền?” “Cũng không nhiều lắm, vài chục triệu mà thôi.” Hàn Diệc Nhiên thuận miệng nói.
Lục Tam Phong không an ủi được Giang Hiểu Nghi, ngẩng đầu nhìn Hàn Diệc Nhiên, người này vậy mà là tổng giám đốc có thể kiếm được cả chục tỷ, Lục Tam Phong đáng lẽ phải biết chứ. “Vài chục tỷ!"
Những người ngồi gần bàn với Lục Bỉnh Văn nghe thấy con số trên trời này đều giật mình, không chờ được phục vụ mang món lên đã lũ lượt đứng dậy làm quen với vị chủ tịch này.
Trong lúc này các loại họ hàng đều cùng nhau hỏi thăm bác cả, bác cả đắc ý vô cùng, Lục Minh Thông bên cạnh nhìn thấy trong lòng cực kỳ khó chịu. “Mọi người ngồi cả đi, lát nữa tôi đi kính rượu từng người, mau ngồi nào!” Bác cả kêu gọi mọi người. Bắt đầu mang lên món chính, Lục Tam Phong cũng không muốn xen vào, cắm đầu vào ăn, ráng chịu đựng hết ngày hôm nay, rồi hôm sau về nhà mình đón năm mới.
Nhưng người khác lại không chịu để yên, bác cả bảo Dao Thùy Chi và Hàn Khu ngồi kế Lục Tam Phong.
Dao Thùy Chi ngồi xuống, liếc nhìn Lục Tam Phong, nhìn thấy mắt của Giang Hiểu Nghi đỏ đỏ, mở miệng nói: “Ối, em dâu tại sao lại khóc vậy kìa?” “Không phải khóc, là do mới ăn đồ cay thôi!” Lục Tam Phong quay sang nhìn cô, nói: “Mau ăn cơm đi “Lục Tam Phong, cậu đang nói gì thế? Cậu nhìn cậu xem, không chào hỏi chồng chị, cũng không lịch sự chút à?” Dao Thùy Chi ngả người ra phía sau, nói: “Để em giới thiệu với anh, đây là Lục Tam Phong, là em họ em, hiện tại làm ăn kiếm sống ở thành phố, kiếm được cũng không ít tiền"
Lục Tam Phong bắt tay với Hàn Diệc Nhiên chào hỏi: “Xin chào anh!” “Nếu như công việc hiện tại không vừa ý, thì đến công ty chồng chị làm đi, chắc chắn sẽ không bạc đãi cậu.” Dao Thùy Chi hỏi ý. “Không cần đâu!” “Anh rể cậu là tự mở xí nghiệp, tài sản trong nhà cũng nhiều, lại là con một, đối xử với người khác rất tốt, còn cậu thì làm ở nhà máy nào chứ? Nói không chừng anh rể cậu còn quen biết ông chủ của cậu đấy, chị nói cậu nghe, tầng lớp xã hội này chỉ có mấy người thôi, đều biết nhau cả, giúp cậu chào hỏi một tí, về sau cậu dễ lăn lộn hơn!” Dao Thùy Chi ý cười đầy mặt nhìn Lục Tam Phong. “Tôi làm ở nhà máy thực phẩm Phong Giai.” “Ông chủ thực phẩm Phong Giai anh quen chứ?” Dao Thùy Chi quay sang hỏi. “Em yêu à, ông chủ nhà máy nhỏ sao anh có thể biết chứ? Anh làm bên tài chính, loại ông chủ thế này mỗi ngày đều muốn tìm anh không biết bao nhiêu người, yên tâm đi.” Hàn Diệc Nhiên nhìn về phía Lục Tam Phong nói: “ Để qua năm anh gọi một cuộc điện thoại, bảo bọn họ đề bạt cậu làm tổng giám đốc.
Lục Tam Phong đang ăn cơm xém nữa phun ra, chắc Cao Chí Dũng có nằm mơ cũng không nghĩ đến, anh ta bị người ta nói một câu thôi đã mất chức rồi!