Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 305: Khó sinh lợi nhuận
Giám sát các cấp lần lượt rời khỏi hiện trường, những công nhân bình thường ở hiện trường vẫn chưa rời đi. Hôm nay tất cả những người xem cảnh tượng náo nhiệt này đều sững sờ, lần đầu tiên họ biết được ông chủ của họ lại trẻ tuổi như vậy.
Hơn nữa... mái tóc đó rất đẹp.
“Trời ơi, chủ tịch trẻ quá vậy?”
“Tôi cảm thấy còn trẻ hơn cả tổng giám đốc Trương nữa.”
“Tôi sẽ đi nhuộm màu tóc đó.”
"..."
Trong phòng đơn trong căn tin, Lục Tam Phong đang ăn cơm với vẻ mặt vô cảm. Cánh cửa bị đẩy ra, Trương Phượng Tiên bước vào ngồi ở đối diện rồi nhìn anh chằm chằm hơn mười giây.
“Đừng có xụ mặt như vậy nữa, ông nội anh đã phê bình tôi trước trước mặt toàn bộ công ty. Sao anh trở về mà không nói trước một tiếng, lại làm đòn bất ngờ như vậy?” Trương Phượng Tiên đặt túi xách sang một bên nói: “Quản lý nội bộ cần phải được cải thiện từ từ. Lát nữa họp tôi sẽ nói về vấn đề này.”
“Ừ” Lục Tam Phong nói không thành tiếng hờ hững đáp lại.
“Tóc của anh bị sao vậy? Sự việc bên kia sao rồi?”
“Xong rồi, ngày mai tôi sẽ phải một ít người có năng lực đến tiếp quản để khôi phục trật tự càng sớm càng tốt. Tóc nhuộm.” Lục Tam Phong nhìn chằm chằm đồ ăn trước mặt, rồi lại ăn thêm một miếng.
Trương Phượng Tiên ngồi đó và trợn mắt, người đàn ông này thậm chí không thèm nhìn cô ta.
“Tại sao cô lại ăn mặc đẹp như vậy?” Lục Tam Phong hỏi.
“Hẹn hò với một người đàn ông” Trương Phượng Tiên tức giận nói: “Một người đàn ông rất đẹp trai.”
“Thật sao?” Lục Tam Phong ngẩng đầu cười nói: “Chúc mừng nha.”
“Chúc mừng gì chứ? Anh không hiểu tôi đang nói cái gì sao?” Trương Phượng Tiên dựa vào ghế thở dài: “Tôi vừa mới tham gia một buổi yến tiệc về, kết quả là vừa về đến đã bị anh mắng một trận xối xả.”
“Làm không tốt thì đương nhiên sẽ bị mắng. Tình hình bên phía tổng giám đốc Chu thế nào rồi?” Lục Tam Phong đặt chén đĩa xuống, lau miệng hỏi.
“Chuyện của anh ta tôi chưa từng hỏi qua. Tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì ngoại trừ công việc hành chính. Anh nói đúng. Anh ta thực sự rất thích công kích người khác, có điều lần này đã gặp đối thủ nên vẫn chưa về.” Trương Phượng Tiên nói bằng vẻ mặt không hài lòng. Rõ ràng là trong khoảng thời gian này cô ta ở với Chu Hoài Đông không được hòa hợp cho lắm.
Lục Tam Phong cũng không có gì gọi là ngạc nhiên cả. Ban lãnh đạo nội bộ tìm kiếm sự ổn định, trong khi thị trường bên ngoài lại tích cực hơn. Tất nhiên, trên phương diện thị trường thì hy vọng rằng toàn bộ công ty sẽ chịu trách nhiệm về phụ trách đầu cuối thị trường và trở thành hậu phương vững chắc của bộ phận tiếp thị.
“Quan hệ giữa anh ta với phòng tài chính càng tệ hơn. Phó tổng giám đốc dưới tay anh ta đến gặp giám đốc tài chính đã cãi nhau và suýt đánh nhau. Người phụ trách phòng ngân sách đã tìm tới tôi khóc lóc. Người phụ trách bộ phận quảng cáo và bộ phận thương mại cũng đã tìm tôi mấy lần, công ty cũng không phải là công ty của anh ta chứ.” Trương Phượng Tiên nói với một tâm trạng không vui vẻ gì: “Nói tăng ngân sách quảng cáo thì liền tăng ngay. Vậy cần anh làm chủ tịch để làm gì?”
Lục Tam Phong không nói gì, kiểu cạnh tranh nội bộ này là bình thường. Theo mô hình quản lý hiện tại thì sẽ luôn có sự lôi kéo giữa các bộ phận khác nhau.
Đã quá lâu rồi mà thị trường vẫn chưa có gì phát triển, xem ra lần này quả thật là một chuyện khó giải quyết đây.
Lục Tam Phong hỏi chuyện gần đây của công ty rồi gật đầu nói: “Tìm một vài tờ báo địa phương công khai việc mua công ty đồng Văn Nam của chúng ta và tuyên truyền ra ngoài một chút. Còn về chuyện của tổng giám đốc Chu thì cứ để tôi lo liệu.”
“Được rồi, tôi không thể quản nổi người ta. Anh lái xe về chắc là rất mệt phải không? Nghỉ ngơi sớm đi.” Trương Phượng Tiên đứng lên nói: “Tôi phải đi họp. Mà này, tóc của anh...
Lục Tam Phong vươn tay sờ sờ tóc của anh rồi nói: “Ngày mai tôi sẽ đi nhuộm màu đen.
Hôm nay Lục Tam Phong vô cùng mệt mỏi, anh trở về phòng làm việc đọc một số báo cáo, sau đó đi tắm rửa sạch sẽ rồi gọi điện thoại cho Giang Hiểu Nghi nói với cô rằng anh đã trở về.
Vỗn dĩ anh đã nghĩ sẽ về một chuyến vào đầu tháng tư nhưng bây giờ có vẻ như phải đợi đến giữa mùa hè rồi. Còn chưa đến mười giờ, Lục Tam Phong đã ngủ say rồi.
...
Trong văn phòng Thị Chính, Hoàng Hữu Danh đang đứng ở trước bàn làm việc và nhìn những lá cờ được đặt trên bàn của ông ta. Trên gương mặt ông ta không có nhiều biểu cảm cho lắm.
Thư ký Thôi đứng một bên khẽ nhắc nhở: “Ông nên nghỉ ngơi đi ạ. Mấy ngày nay ông không hề được ngủ đủ sáu tiếng”
“Không ngủ được, năm nay là một năm trọng yếu."
“Ông đã làm việc rất vất vả rồi.”
“Đây không phải là điều tôi nên làm sao? Tôi sống ở đây thì tự nhiên máu chảy đầu rơi. Anh ta đã qua được một cửa rồi. Còn cửa sau thì tôi không thể giúp anh ta được nữa. Hoàng Hữu Danh mở ngăn kéo, lấy ra một gói thuốc. Ông ta châm một điều và dựa vào cạnh bàn nói: “Tôi không nên gửi gắm hy vọng lên người như vậy”
“Chúng ta có đủ bằng chứng và bây giờ có thể bắt người của công ty đồng Diệc Thần để giúp người ta được mà Thư ký Thôi nói.
“Sau đó thì sao? Đã xuất hiện thị trường chưa?” Hoàng Hữu Danh gõ gõ tàn thuốc lá và nói: “Nếu một đơn hàng mới không thể hình thành thì đơn hàng cũ là đơn hàng tốt nhất. Họ cần phải cắt đứt hoàn toàn chuỗi lợi ích của họ. Nếu không thì rất nhiều xí nghiệp gây áp lực như vậy thì sẽ có cái thứ hai và cái thứ ba."
Thư ký Thôi đứng ở một bên và không nói gì.
“Chúc anh ta may mắn đi. Tôi sẽ tóm tắt ngắn gọn tình hình ở đó. Hẹn anh ta dùng bữa vào ngày mai để dặn dò một chút.” Hoàng Hữu Danh vặn tàn thuốc và bước ra cửa.
...
Trong tòa nhà, hầu hết các phòng làm việc của công ty đồng Diệc Thần đều đã tắt đèn, chỉ có phòng làm việc của chủ tịch là vẫn sáng đèn. Lý Quang Khải vẫn ngồi đó và tổng giám đốc Lý cứ hút thuốc không ngừng, ông ta cứ hút hết cây này đến cây khác khiến cả căn phòng đã bốc khói nghi ngút.
“Ba, tình hình có lẽ là không tệ như vậy. Đúng không ạ?” Lý Quang Khải ngẩng đầu hỏi.
“So với con nghĩ còn tệ hơn. Tại hai tỉnh Sơn Đông và Hà Bắc, gần đây thị phần của Waypod đã bắt đầu tăng nhanh và nó đã cạnh tranh với các công ty địa phương. Việc sụt giảm thị phần của họ sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến chúng ta. Tổng giám đốc Lý thở dài, có vẻ hơi sợ hãi: “Tốc độ quá nhanh”
“Quả thực việc mở rộng thị trường của Waypod rất nhanh, đã gấp ba lần thị trường ti vi cao cấp của Ân Phàm rồi. Lục Tam Phong này thực sự là một thanh kiếm sắc bén của Hoàng Hữu Danh!”
“Bây giờ có tới mười Tiêu Nhất Bính cũng không phải là đối thủ của Lục Tam Phong. Ba nghĩ ba chỉ có thể gửi hy vọng đến bên phía Tứ Vĩnh để hạ gục Lục Tam Phong. Ba đã liên hệ với Hải Nhĩ, Hải Tín rồi, lại có một cuộc cạnh tranh tàn khốc hơn sắp bắt đầu.” Ánh mắt của tổng giám đốc Lý lóe lên một tia hung ác, ông ta nói: “Tiền mặt trong tay anh ta không thể chống đỡ nổi cơn sóng dữ này.”
"Nhảy lên nhảy xuống lâu như vậy, có thể coi là một người có tiếng tăm rồi.” Lý Quang Khải ngạo nghễ nói: “Dù sao anh ta cũng chỉ là bia đỡ đạn, không xứng ngang hàng với chúng ta.
Tổng giám đốc Lý liếc mắt nhìn con trai, trong lòng thở dài tỏ vẻ hơi thất vọng. Mặc dù ngoài mặt Lý Quang Khải hay tỏ vẻ bất cần đời nhưng anh ta vẫn có chút năng lực. Có điều anh ta lại đánh giá quá cao bản thân.
Nếu như Lý Quang Khải có được một phần ba thủ đoạn của Lục Tam Phong thì ông ta đã về hưu lâu rồi.
Ngày hôm sau, khi một số tờ báo đăng tin công ty điện tử Thủy Hoàn thu mua thành công Công nghiệp đồng Văn Nam. Điều này đã gây ra một cơn địa chấn khác trong cộng đồng doanh nghiệp địa phương. Nhiều người nghĩ rằng trận chiến trước đó đã kết thúc, nhưng họ không biết rằng nó chỉ mới bắt đầu.
Tất cả mọi người nhìn vào các tờ báo và nhận thấy sặc mùi thuốc súng trong đó. Nội dung của những tiêu đề này giống nhau. Vừa nhìn thoáng qua thì rõ ràng là công ty điện tử Thủy Hoàn cung cấp bài viết quảng cáo và những tờ báo này chỉ chịu trách nhiệm đăng bài mà thôi.
Trong đó có một đoạn rất quan trọng. Nó được viết như thế này: Công ty điện tử Thủy Hoàn dựa trên nền tảng của ngành công nghiệp điện tử, xem xét toàn bộ chuỗi ngành và sẽ tiến hành nhiều khám phá hơn trong các ngành công nghiệp thượng nguồn và hạ nguồn. Chúng tôi có đủ tự tin và khả năng để tạo ra một con đường mà ngay từ khi thương hiệu Waypod ra đời thì nó đã được thị trường đón nhận rộng rãi.
Việc mua lại công ty đồng Văn Nam là một bước quan trọng trong kế hoạch chiến lược của công ty. Nhưng không phải là chỉ chăm chăm hướng vào con đường làm đồng này. Chúng tôi chấp nhận sự hợp tác thiện chí của bất kỳ công ty nào. Nếu không có ai sẵn sàng hợp tác, chúng tôi cũng có thể tự cung tự cấp. Trong kế hoạch phát triển doanh nghiệp trong tương lai, công ty điện tử Thủy Hoàn sẽ phát triển thêm các ngành công nghiệp phụ trợ, đồng thời có kế hoạch chia sẻ chuỗi công nghiệp với nhiều doanh nghiệp vừa và nhỏ.
Nhiều công ty trong phòng thương mại và hội liên hiệp đồng nghiệp ở địa phương hơi sững sờ trước đoạn văn này.
Nhìn thấy ý nghĩa của đoạn văn này giống như là muốn thành lập một băng đảng và cùng nói chuyện phiếm với công ty đồng Diệc Thần vậy đó.
Tối hôm qua Lục Tam Phong đi ngủ sớm, sáng nay khoảng năm giờ sáng thì đã thức dậy. Buổi sáng anh mở một cuộc họp, nói lại vấn đề của ngày hôm qua đã nói trong trong cuộc họp một lần nữa. Sau đó anh hỏi về doanh thu tiêu thụ hàng hóa trong thị trường gần đây như thế nào.
Với việc mở cửa thị trường tại hai tỉnh, lượng tiêu thụ hàng ngày tăng vọt từ khoảng một ngàn chiếc lên đến ba ngàn chiếc như hiện nay thì năng lực sản xuất của nhà máy này đã lên tới đỉnh điểm.
Với tốc độ này, việc bán được một triệu chiếc mỗi năm không phải là vấn đề lớn.
Vấn đề là lợi nhuận thấp, bán một chiếc ở tỉnh lãi từ năm mươi đến trăm nghìn. Còn ở hai tỉnh còn lại thì lợi nhuận gần bằng không, lỗ quá lớn.
Không khí trong phòng hội nghị có vẻ nặng nề. Ai cũng vui vẻ với thị phần cao như vậy, nhưng bản nhiều quá mà không kiếm được tiền thì quả là có vấn đề.
Cái nhà máy này đúng là cái máy