Mục lục
Kẻ ăn chơi biến tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 203: Sự mất tích của Cao Chí Dũng​




“Mời vào.”



Cánh cửa trong văn phòng làm việc được đẩy ra, Hoàng Hữu Danh ngẩng đầu, phát hiện thư ký Thôi hơn hở ra mặt. Ông ta lên tiếng hỏi: “Hôm nay làm sao mà trông ông vui vẻ như vậy?” “Tôi đã liên hệ được với một nhà kinh doanh giàu có, người ta rất có hứng thú với chi nhánh nhà máy Hùng Miêu. Thư ký Thôi nói chuyện rồi nhanh chóng bật cười ra tiếng. “Thật sao?” Hoàng Hữu Danh chợt đứgn lên, vô cùng vui vẻ rồi dùng tay chỉ vào thư ký Thôi: “Ông đó luôn có thể xoay chuyển tình hình cho tôi, nếu như làm ổn thỏa chuyện này thì chắc chắn sẽ thành công lớn. “Không dám không dám, chủ yếu là do ông lãnh đạo tốt, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ bé mà thôi. Thư ký Thôi nói súc tích. “Ha ha ha, Thôi Cửu à, chuyện này liên đới tương đối nhiều đấy. Lần trước vì chưa có năng lực nên chưa giải quyết được, cuối cùng trở thành một căn bệnh trong lòng thành phố này rồi. Những ngày sau ông hãy để tâm nhiều hơn về chuyện này, đến khi đó thành lập một nhóm giải quyết nhỏ, tôi là trưởng nhóm còn ông là phó trưởng nhóm.” Hoàng Hữu Danh cười híp mắt, vỗ nhẹ lên vai thư ký Thôi.



Thư ký Thôi vừa mừng lại vừa lo, nhóm nhỏ này đều do phó chủ tịch thành phố đảm nhiệm còn mình chỉ là một thư ký. Ông ta vội vàng nói: “Ông yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không làm ông mất mặt. Từ hôm nay trở đi tôi chính là hóa thân của ông.” “Ha ha ha, được được được.”



Ra khỏi văn phòng, hai hàng lông mày của thư ký Thôi giãn ra, nụ cười trên gương mặt cũng tươi rói hơn. Vừa mới về văn phòng làm việc, nhìn thấy những tài liệu mà một số huyện khu giao lên được đặt ở trên mặt bàn, ông ta vung tay lên ký rồi đặt vào chỗ đợi giao việc.



Buổi đại hội điện tử công nghệ vào tối hôm qua chắc chắn là lần đại hội được quan tâm nhất từ khi tổ chức đến nay và số lượng ngành nghề tham gia nhiều nhất. Buổi đại hội này được trang đầu của hai mươi bảy nhà truyền thông quan trọng trong phạm vi cả nước, sáu đài truyền hình cấp tỉnh cũng tiến hành ghi hình.



Mặc dù hai người Lục Tam Phong và Tiêu Nhất Bính không xây nhà máy, nhưng tất cả những người cùng nghề ở khắp cả nước đều biết đến danh tiếng của hai người họ. Tiêu Nhất Bính có rất nhiều danh tiếng, học vấn cao, tướng mạo ưa nhìn, xuất thân đặc biệt. Mặc dù có rất nhiều người không coi trọng anh ta nhưng cũng không dám nói gì nhiều, nếu không bọn họ sẽ bị người khác công kích rằng “người ta là tiến sĩ đó, còn anh là gì?”.



Chọn hồng phải chọn quả mềm, Lục Tam Phong chắc chắn là một quả hồng mềm. Anh xuất thân là người quê mùa, trong đôi mắt bọn họ đều là rất bất ngờ vì đột nhiên trở nên giàu có, trên người toàn mùi vùng quê, nhà giàu mới nổi, để nhũi các kiểu. Hơn nữa anh còn trẻ tuổi nhưng giọng điệu rất lớn, nhưng người thợ máy hơn anh mấy chục tuổi đều có thể vừa vắt đinh ốc vừa nói anh mà cũng xứng để hiểu điện tử công nghệ sao?



Trong tất cả các ngành nghề, những lời chửi rủa châm biếm về Lục Tam Phong nổi lên ngay lập tức. Lợi ích của chính là anh vẫn còn chưa vào nghề mà những người trong ngành nghề đã bảo anh cút ra ngoài, trở thành một nhân vật gây nhiều tranh cãi.



Nhưng Tiêu Nhất Bính lại nhanh chóng biến mất khỏi chủ đề bàn tán sôi nổi, nếu như nhìn từ góc độ lăng xê thì bây giờ Lục Tam Phong chắc chắn là người hot nhất.



Trong tài khoản của Lục Tam Phong lại tích được mười tám tỷ một lần nữa để bơm vào trong tài khoản công ty điện tử công nghệ Thủy Hoàn, Liễu Ngoạn chính thức tuyên bố với bên ngoài gia nhập liên minh với công ty điện tử công nghệ Thủy Hoàn và đảm nhiệm chức vụ kỹ sư trưởng kiêm tuyển dụng nhân viên, tiền lương rất hậu hĩnh.



Trụ sở nghiên cứu chính thức của công ty điện tử công nghê Thủy Hoàn trú tại khu công nghiệp công nghệ mới nổi của Thành Minh, ngay sau đó Liễu Ngoạn đã chấp nhận buổi phỏng vấn. Bởi vì hai ngày nay Lục Tam Phong rất nổi tiếng, đột nhiên lúc này người ở phía sau như Liễu Ngoạn đi phỏng vấn nên có cảm giác giống như ngôi sao nổi tiếng vậy.



Liễu Ngoạn chấp nhận buổi phỏng vấn bởi vì không phù hợp với quan điểm của doanh nghiệp trước đó nên mới cho thuê, cũng như không trả lời gì nhiều về những lời đồn đại ở bên ngoài. Bây giờ nếu như đã đã đảm nhiệm chức vụ kỹ sư trưởng của công ty công nghệ Thủy Hoàn nên sẽ tung ra và nghiên cứu những sản phẩm mang màu sắc của mình, trong vòng một năm sẽ có bao nhiều sản phẩm được tung ra. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net



Nhất là trong thị trường bình dân, công ty công nghệ Thủy Hoàn sẽ mang đến kết cấu công nghiệp mới, còn về việc cấp phép công nghệ mà bên ngoài đang quan tâm thì vấn đề cấp phép bằng sáng chế đã được giải quyết. Chỉ còn lại một số vấn đề thì sẽ giải quyết ngay lập tức, tuyệt đổi sẽ không xuất hiện vấn đề vi phạm bằng sáng chế công nghệ.



Tất cả mọi thứ đều được tiến hành một cách sôi nổi, nhìn qua dường như rất thuận buồm xuôi gió



Vào buổi sáng Cao Chí Dũng gọi điện thoại đến, nói là muốn thông báo về tình hình công việc và tài chính một chút. Nhưng Lục Tam Phong bị tổng giám đốc Hồng gọi đi ăn nên cũng không nghe điện thoại, hai giờ chiều lại có một cuộc điện thoại. “Gần đây trong nhà máy như thế nào rồi?” Lục Tam Phong nghe điện thoại rồi hỏi. “Tất cả mọi thứ đều rất tốt, thị trường cũng đã ổn định lại. Tổng giám đốc Lục, có phải anh lại dành ra mười tám tỷ không?” Cao Chí Dũng hỏi. “Đúng đó, sao vậy? Tiền trong tài khoản không đủ sao?” “Bây giờ tài chính thì rất dư dả, giai đoạn đầu của các nhà máy lớn về cơ bản đã gần kết thúc. Tiền cũng đã chuyển qua đó rồi, bây giờ lợi nhuận đã bắt đầu ổn định lại. Nhưng chỉ còn mấy lời lẩm bẩm nghi ngờ của một số quản lý cấp trung trong nhà máy” Cao Chí Dũng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng anh ta cũng không hề hài lòng về cách làm này của Lục Tam Phong.



Đi tới đi lui Lục Tam Phong đã lấy đi gần ba mươi sáu tỷ rồi, nhưng tiền ở trong nhà máy đều là tiền của tất cả mọi người. Trong ba mươi sáu tỷ này có ba mươi phần trăm là tiền của bọn họ. “Anh bảo tổng giám đốc Lý làm kiểm toán riêng, đến khi cấp vốn tôi sẽ điền vào sổ sách là được rồi. À đúng rồi, đầu tư ở bên kia thì sao?” “Dự tính là tháng sau đồ ăn vặt mùa thu sẽ chính thức tung ra thị trường. Năm nay vẫn còn nghiên cứu một số đồ ăn vặt trẻ em của năm ngoái, trước mắt thị trường vẫn chiếm tỷ số ổn định. Tổng giám đốc Lục, bây giờ đã là mấy tháng rồi, anh không quay về một chuyến sao?” “Qua khoảng thời gian này đã, tôi phải làm xong chuyện ở bên này. Tình hình cấp vốn sao rồi?” “Thị trường của chúng ta ổn định, tương lai sẽ tăng trưởng cao hơn và được chào đón trên thị trường tư bản. Chẳng phải chúng ta định giá là mười bốn tỷ sao, có một vài công ty đầu tư Sông Hương anh đuổi tôi theo, nhưng họ đã định giá lên khoảng ba tỷ. Bây giờ có ba công ty rất phù hợp, tôi đoán sau ngày quốc khánh, nếu không thì đợi anh trở về?”



Lục Tam Phong suy nghĩ một chút, mình thật sự là không nhất định phải về. Anh nói: “Đến lúc đó rồi xem, trước kia chẳng phải tôi từng ký rồi sao. Nếu như không quay về thì cứ làm theo cái đó” “Tổng giám đốc Lục, còn một chuyện nữa. Năm sau chẳng phải là thay đổi tập đoàn sao, trụ sở chính của chúng ta đặt tại đâu? Người trong thành phố từng đến tìm tôi, hy vọng đặt ở thành phố chúng ta và hứa hẹn rất nhiều lợi ích. Người ở tỉnh cũng từng gọi điện thoại đến, hy vọng trụ sở đặt ở tỉnh thành. Dù sao đây cũng là một thành phố lớn.



Bây giờ Lục Tam Phong thật sự không còn nhiều hứng thú với chuyện nội bộ của công ty thực phẩm Phong Giai, hơn nữa hai người Đỗ Lam Minh và Cao Chí Dũng cũng đã tạo một tập thể của mình. Trước kia mình cạnh tranh ngoại bộ với bọn họ và đều giải quyết hoàn toàn điều phối thị trường.



Nói trắng ra là bây giờ công ty thực phẩm Thủy Hoàn chỉ cần không phải do hai kẻ ngu đần làm chủ thì có thể kiếm được tiền. “Anh bàn bạc với tổng giám đốc Đỗ đi.” “Hả, ừm, tôi biết rồi.” Người ở đầu dây bên kia hơi thất vọng, anh ta có thể cảm nhận được Lục Tam Phong đã không còn để ý đến doanh nghiệp mà anh tự tay tạo ra. Vào giây phút này đó chính là túi tiền của anh mà thôi.



Anh rất nóng lòng muốn thay đổi và lao vào ngành nghề điện tử, Cao Chí Dũng luôn để ý đến nhất cử nhất động của của Lục Tam Phong ở phía Nam. Nhất là trong những ngày gần đây, anh ấy thật sự như cá gặp nước trong ngành nghề điện tử. Anh náo loạn tìm tòi và rất có thể là việc làm vĩ đại của công ty thực phẩm Phong Giai. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!



Sau khi cúp điện thoại, Cao Chí Dũng thở dài. Anh ta cho rằng Lục Tam Phong đưa anh ta đi lên đỉnh cao của ngành nghề thực phẩm, nhưng không ngờ người ta vừa đi chưa được mấy bước đã chỉ còn lại một mình mình.



Sự cô đơn vắng vẻ trong lòng khiến anh ta không quen cho lắm. Bất cứ chuyện gì đều có tính hai mặt của nó, có tốt thì có xấu. Điều này cũng có nghĩa là bắt đầu từ năm sau công ty thực phẩm Phong Giai đã sẽ rời khỏi nhà độc quyền và chi phối tổng hợp cơ cấu hội đồng quản trị toàn diện.



Vào giữa trưa, tại khách sạn Thiên Hương, quản lý Đại Đường đang nhiệt tình tiếp đón khách. Bây giờ một phần ba người ở trong phòng tại khách sạn Thiên Hương đều có quan hệ với công ty thực phẩm Phong Giai, và công ty thực phẩm Phong Giai chắc chắn là một nhà độc quyền. “Tổng giám đốc Vương, ông vẫn ở chỗ cũ nhỉ. Tôi không thường xuyên nhìn thấy ông, vừa nhìn đã biết là ông chủ lớn ở miền Nam. Quản lý Đại Đường cười nói. “Đúng vậy, vẫn là phòng riêng nhé. Có món gì mới không?” “Mời ông vào đây, tháng này chúng tôi vừa mới thay đổi thực đơn. Bây giờ có đồ ăn Quảng Đông, yến bào ngư rồi vây cá rất đa dạng” Quản lý Đại Đường và mấy nhân viên phục vụ tiếp khách đi vào trong phòng riêng, ngồi xuống dưới xem thực đơn.



Nhân viên phục vụ vừa đứng ở một bên ghi nhớ vừa chuẩn bị gọi món, quản lý Đại Đường khẽ hỏi: “Tổng giám đốc Vương, trong khoảng thời gian này ông chủ của các anh không đến sao?” “Chẳng phải trước kia giám đốc Cao còn ăn cơm ở chỗ các anh sao?” “Không phải là giám đốc Cao mà là ông chủ, người to nhất đó.” “Tôi không rõ lắm, tôi không tiếp xúc nhân vật cấp cao như vậy. Tổng giám đốc Vương thuận miệng nói, sau đó ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông trung niên đối mặt mình. Khóe môi ông ta hơi bĩu xuống mang theo vẻ khinh thường, nhưng vẻ khinh thường này nhanh chóng biến mất nên không có ai phát hiện ra.



Sau khi chọn xong món ăn, nhân viên phục vụ và quản lý Đại Đường lùi ra ngoài. Tổng giám đốc Vương uống một hớp trà rồi nói: “Nhìn thấy chưa, ngay cả quản lý Đại Đường ở khách sạn này cũng biết công ty thực phẩm Thủy Hoàn là ai” “Thưa tổng giám đốc Vương, thưa các ông, những điều tôi nói với các ông không phải một lần mà vẫn là câu nói “nắm bắt cơ hội tốt để làm việc thì sẽ có tiến bộ”, bảo chúng ta chiến đấu một mình thì chắc chắn không được. Đây là trận chiến đánh lén cổ phần nhằm vào công ty thực phẩm Thủy Hoàn, chúng tôi đã huy động được bảy tỷ tiền vốn. Các anh biết chuyện Lục Tam Phong chuẩn bị bán cổ phiếu không?”



Tất cả mọi người ở nơi này đều tôi nhìn anh, anh nhìn tôi. Bọn họ đều gật đầu, chuyện này đã truyền đi khắp nơi rồi. “Hình như trước kia cậu ta chuẩn bị cấp vốn, nhưng cuối cùng lại không cầ nữa. Bây giờ lại cấp vốn “Cấp vốn vào bây giờ và cấp vốn trước kia hoàn toàn không giống nhau. "Hả? Giám đốc Lưu, ông đã từng nhìn thấy các mặt xã hội chưa mà nói điều này không giống nhau?” Tổng giám đốc Vương tò mò hỏi. “Cấp vốn đầu năm nay, chuỗi tài chính của công ty thực phẩm Thủy Hoàn sắp đứt đoạn rồi. Vì để cho doanh nghiệp sống sót, bây giờ lãi ròng hàng tháng của công ty thực phẩm Thủy Hoàn đều trên một trăm tỷ. Bọn họ vốn không thiếu tiền, trước cuối năm còn muốn chuộc toàn bộ đất đai đã thế chấp cho ngân hàng, đoán chừng số tiền phải lên đến ba trăm tỷ, cuối năm công ty của các ông bỏ qua ba trăm tỷ không phải là vấn đề lớn. Còn về số tiền cấp vốn, Lục Tam Phong đã lấy đi hết để đập vào ngành nghề điện tử.”



Giám đốc Lưu dựa lưng vào ghế nhìn mọi người ở xung quanh: “Cậu ta định bỏ chạy, các ông biết chuyện Lục Tam Phong tham ô tiền vốn không?” "Lần trước tôi uống rượu với một nhân viên chủ quản tài vụ, cậu ta nói trong hai tháng gần đây Lục Tam Phong tham ô rất nhiều tiền, đây đều là hành vi phạm pháp. “Đúng vậy, đây là phạm pháp. Các ông biết không, chỉ riêng chuyện này cũng đủ để phản cậu ta tù ba năm rưỡi.



Giám đốc Lưu ngồi thẳng người, vẻ mặt đầy vẻ sâu xa.



Đám người tổng giám đốc Vương ngơ ngác nhìn nhau, nói và làm là hai chuyện khác nhau. Có đôi khi áp lực công việc quá lớn, buông vài câu qua miệngng là chuyện rất bình thường. Nhưng nếu như thật sự đi là thì phải suy nghĩ kỹ càng hơn một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK