Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 19
Vương Lan phản ứng lại, trầm giọng nói với Triệu Bân Hoàn: “Có phải anh nhận lầm người không? Cậu ta chỉ là một kẻ vô dụng, quanh năm suốt tháng sống bám váy vợ.
“Câm miệng, chuyện của giới thương nghiệp, em hiểu cái gì chứ?” Triệu Binh Hoàn thấy thức ăn đã dọn lên đủ, liền nói: “Mọi người động đũa đi, tổng giám đốc Lục, cứ tự nhiên!”
Hai người phụ nữ Lý Nguyệt Kiều và Hạ Trâm lúc đầu còn tươi cười giờ đây im bặt và liên tục nháy mắt với chồng của họ, sếp Trịnh và ông chủ Tôn cũng liên tục kính rượu mời Triệu Binh Hoàn.
Nói chuyện một hồi, chuyển chủ đề về ngành công nghiệp thủy tinh, trong mắt Triệu Binh Hoàn, Lục Tam Phong là người có chỗ đứng ở Cảng Đảo, có tầm hiểu biết sâu rộng, đã thấy qua cảnh đời.
Xin lời khuyên về phương hướng phát triển của ngành thủy tinh trong nước, Lục Tam Phong thực sự rất hiểu biết về thủy tinh, kiếp trước anh đã đến nhà máy sản xuất thủy tinh lớn nhất trong nước, nhà máy thủy tinh Phúc Dao để khảo sát.
Lục Tam Phong nói về cơ cấu ngành thủy tinh, nhu cầu thị trường trong nước, công nghệ sản xuất, phương thức cung ứng và hướng phát triển của các công ty thủy tinh quốc tế.
Chưa nói đến mấy người ngoài ngành như sếp Trịnh, ông chủ Tôn, trưởng phòng Ngưu, cho dù là Triệu Binh Hoàn nghe xong cũng có chút sững sờ, quả thật rất cừ, kiến thức rộng như thế, lại có hiểu biết với ngành nghề, khiến anh ta cảm thấy tim run lên từng đợt.
Một vài phụ nữ không biết họ đang nói cái gì, chỉ nhìn thấy người đàn ông của mình ngay cả câu nói cũng không xen vào được, thậm chí còn nghe không hiểu, trong lòng cảm thấy lo lắng, ngược lại, anh mắt sếp Triệu nhìn Lục Tam Phong càng thêm kính trọng.
“Tổng giám đốc Lục, cậu đúng là thiên tài, hay là cậu đến chỗ tôi làm cố vấn, thấy thế nào?” Triệu Binh Hoàn rục rình Lục Tam Phong, nếu có thể lôi kéo được một nhân tài như vậy về phía mình, chắc chắn có thể tự mình một bước lên mây.
“Cái này thì không cần, tôi còn chuyện khác phải làm.” Lục Tam Phong mỉm cười không nói gì.
“Tôi kính cậu một ly!”
Hai người cùng nhau cụng lỵ, Triệu Binh Hoàn còn hạ lỵ của mình xuống thấp một chút, bữa cơm này biến thành buổi thọ giáo đơn phương của sếp Triệu và Lục Tam Phong.
Chủ đề quá cao siêu khiến người khác không thể nào hiểu được.
Bữa ăn kết thúc vào lúc ba giờ chiều, Lục Tam Phong bế Như Lan đi xuống lầu, Giang Hiểu Nghi đi theo phía sau, nhìn bóng lưng dày rộng của người đàn ông, trong lòng như có cảm xúc lẫn lộn.
“Thay đổi quá nhiều!”
Trong đầu Giang Hiểu Nghi thậm chí còn có một suy nghĩ, có phải đã có một Lục Tam Phong giống y như đúc đến thay thế cho Lục Tam Phong ban đầu không, nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện liền lập tức tiêu tan.
“Từ đâu anh biết được những thứ này?” Giang Hiểu Nghi hỏi.
Lục Tam Phong giả vờ tỏ vẻ thần bí nhìn xung quanh, nói nhỏ: “Tôi lừa ông ta thôi, nhưng thứ đó đều xem trong truyện, không thể nói nhiều, nói nhiều sẽ lộ.”
“Hả?” Giang Hiểu Nghi vội vàng nói: “Vậy thì đi nhanh thôi, không thì lát nữa người ta đuổi tới đấy.”
Đi xe máy về nhà, Như Lan hô lên đầy phấn khích, đây chắc chắn là ngày hạnh phúc nhất từ trước đến nay của cô bé: “Ba ơi, sau này có thể ngày nào cũng được ăn cơm ở đó không?”.
“Con bé này, biết bàn đó bao nhiêu tiền không? Hơn ba chục ngàn đấy, người bình thường phải tốn tiền lương mất tháng mới có thể ăn được!”
“Không sao đâu, tôi sẽ cố gắng để cho Như Lan ngày nào cũng được ăn một bữa thịnh soạn.” Lục Tam Phong quay sang nhìn Giang Hiểu Nghi mỉm cười nói: “Ngày tháng sau này sẽ ngày càng tốt hơn, em từ chối việc ở nhà hàng rồi chứ?”
“Từ chối làm gì, học nửa ngày, tận mấy ngàn lận!” Giang Hiểu Nghi liếc anh một cái nói: “Nói làm như anh kiếm được nhiều tiền lắm vậy.”
Lục Tam Phong đậu xe máy ở dưới lầu, đưa tay sờ túi, móc ra chín mươi ngàn, đưa cho Giang Hiểu Nghi: “Nghỉ đi, đừng hành khổ mình nữa!”
“Ở đâu nhiều tiền như vậy?” Giang Hiểu Nghi nhìn tiền, sửng sốt một phen.
“Kiếm được đó, sau này sẽ càng nhiều hơn, tin tôi!”
Giang Hiểu Nghi vội cầm lấy tiền, không có gì hạnh phúc hơn giờ phút này, sau bốn năm kết hôn lần đầu tiên người đàn ông này kiếm được tiền cho gia đình, cảm giác hạnh phúc cuồn cuộn trong tim, khiến hai khỏe mắt cô ửng đỏ.
“Sao lại khóc?”
“Hạnh phúc đấy, không cho khóc à!”
“Ồ, nếu đột nhiên có người cho tôi nhiều tiền như thế, tôi cũng sẽ khóc!” Giọng của Hà Diễm Ly vang lên từ bên cạnh.
Lục Tam Phong quay lại nhìn thấy Hà Diễm Ly, cảm thấy có hơi khó chịu, không biết cô ta xuống từ lúc nào, tình cờ đứng ở lối vào hành lang, Giang Hiểu Nghi vội vàng nói: “Lên lầu đi, vào nhà rồi nói.”
“Tôi phải đi ra ngoài một chuyến, em dẫn Như Lan về đi, chiều nay không có việc gì thì ra ngoài đi dạo, mua quần áo gì đó.”
Giang Hiểu Nghi đưa Như Lan lên lầu, Hà Diễm Ly đi tới nhìn Lục Tam Phong, nói không động lòng là giả đó: “Lục Tam Phong, từ đâu mà anh trở nên giàu có thể, vung tay là có được chín mươi nghìn, chị…”
Cô chưa kịp nói hết lời, Lục Tam Phong lấy xe máy chạy đi ngang qua nhà lão Tam nói: “Tối nay tôi trả xe nhé.”
Sau đó lao xe đi mất.
Hà Diễm Ly tức giận dậm chân bình bịch, quay người bước lên lầu.
“Diễm Ly, hôm nay cô đẹp thật đấy, càng lúc càng quyến rũ, xem đến cả người tôi nóng ran rồi.” Ngô Nhân Vũ bước ra nói đùa, ánh mắt không rời Hà Diễm Ly dù chỉ một chút.
“Cút đi, đỗ nghèo khỉ!”
Khi Lục Tam Phong đến xưởng, bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngơ ngác, trước cửa có một hàng dài đủ các loại xe, một đám người ngồi xổm ở đó hút thuốc.
Đầu To bị vây ở giữa, đối diện anh ta toàn là nụ cười và những lời nịnh nọt bên tại.
“Anh Đầu To, xe sau để em kéo cho!”
“Phải, để em kéo bớt, đầu anh to, đầu em cũng to, chắc năm trăm năm trước là người một nhà đấy.”
“Anh Đầu To quý tánh!”
“Nào, hút thuốc!”
“Một chút lòng thành, mong anh đừng ngại!”
Đầu To không giỏi giao tiếp, bị xoay vòng vòng đến chóng mặt, Lục Tam Phong gạt đám người sang một bên nói với Đầu To: “Tình hình thế nào rồi?”
“Anh Phong, cuối cùng anh cũng đến rồi.” Đầu To vội vàng đi tới.
“Anh là tổng giám đốc Lục phải không? Xe sau giao cho tôi được không?”
“Ông chủ Lục, người khác lấy một trăm đồng, tôi lấy ba mươi đồng thôi.”
“Tôi lấy mười lăm đồng!”
“Dừng lại!” Lục Tam Phong vội vàng ngăn cản đám người, kéo Đầu To sang một bên.
Chuyện rất đơn giản. Thị trường nông thôn quá lớn, việc lấy lương thực đổi đồ hộp gần đây như bùng nổ, một xe đồ hộp kéo ra nhiều nhất ba tiếng là có thể bán sạch, một hộp thu được ba mươi đồng, một xe cơ bản có thể kiếm được mấy chục ngàn.
Lời to!
Một truyền mười, mười trúng trăm, dù là kéo gạch hay là kéo hàng cũng đều chạy đến đây, sản xuất không kịp nên có người bắt đầu đánh chủ ý vào Đầu To, có người thì nhét thuốc lá, có người thì nhét tiền, thậm chỉ có người còn rỉ vào tai anh ta, nếu kéo được một xe sẽ chia cho Đầu To năm mươi phần trăm lợi nhuận.
Điều này sẽ xảy ra khi quan hệ cung cầu thị trường xuất hiện đảo lộn, Lục Tam Phong mỉm cười, vỗ vào vai Đầu To, nói: “Thời cơ làm giàu của chúng ta đến rồi.”
“Anh Phong, không sản xuất được thì làm sao mà giàu được? Còn nhóm công nhân hôm nay thấy nhiều người mua hàng như vậy, bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, muốn lấn công.” Đầu To tức giận nói.
“Cậu không hiểu sức mạnh của tư bản.” Lục Tam Phong mỉm cười Sau khi vào xưởng, cho dù là nữ công nhân chế biến đồ hộp hay đứng trên dây chuyền lắp ráp, tốc độ rõ ràng chậm hơn ngày hôm qua không ít, Lục Tam Phong cũng không nói gì nhiều.
Chu Hào bước tới, cầm trên tay hai bao thuốc lá nhét thẳng vào túi Lục Tam Phong, anh ta thì thào: “Tổng giám đốc Lục, hôm nay phải để cho tôi kéo xe, chuyện làm ăn này của anh cũng là do tôi khởi đầu, không thể quên người anh em này được!”
“Yên tâm, lát nữa cậu kéo một xe, ngày mai đảm bảo cậu muốn kéo bao nhiêu thì kéo bấy nhiêu. Lục Tam Phong trầm giọng nói.
“Đừng đùa chứ, công nhân của anh bắt đầu lấn công rồi kia kìa.”
“Ngay cả tôi mà cũng không trị được bọn họ, tôi còn mở nhà máy làm gì.” Lục Tam Phong mỉm cười đi thẳng ra ngoài, lái xe máy đến thị trường nhân tài.
Lần này anh tràn đầy tự tin, thị trường mở ra, tiền bạc không thiếu, một doanh nhân thành đạt là bất khả chiến bại khi không thiếu tiền.