Mục lục
Kẻ ăn chơi biến tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 272: Sự bực bội của Lý Quang Khải​




Hôm nay, ngoại trừ Waypod, doanh số bán hàng của các thương hiệu khác trong thành phố đều giảm mạnh. Doanh số bán hàng trong ngày đạt một nghìn một trăm chiếc, chiếm hơn tám mươi chín phần trăm thị trường bán hàng.



Đây là ngày Waypod ra đời, vừa ra mắt đã được chào đón nồng nhiệt.



Lục Tam Phong dặn dò xong vài việc rồi quay đầu đi mất, giám đốc bộ phận thị trường vẫn đứng đó. Mấy ngày nay hắn hợp tác cùng Chu Hoài Đông không tệ, mong rằng anh ta có thể nói đỡ cho hắn. “Tổng giám đốc Chu, trách nhiệm chủ yếu không phải tại tôi, anh có thể nói với Tổng giám đốc Lục hộ tôi một câu được không?”



Chu Hoài Đông nhìn hắn, nở nụ cười và khẽ vỗ vai hắn nói: "Anh bị sa thải là đáng đời. Đây không phải là vấn đề về trách nhiệm, mà là vấn đề về năng lực. “Vấn đề về năng lực ư?” Anh ta đứng tại chỗ, vẫn không hiểu rõ năng lực của mình có vấn đề gì. Hàng hóa của các quầy lớn vừa bán hết liền mở cửa kho, ti vi chất đống như núi được xếp lên xe chở hàng, nhất định phải chuẩn bị cho đợt bán hàng ngày mai.



Hai dây chuyền sản xuất còn lại đã sẵn sàng, ngày mai là có thể đưa vào sản xuất. Lại tuyển thêm một đợt công nhân vận hành nữa, sản lượng hàng ngày có thể đạt ba nghìn chiếc. Mức sản lượng này đã là hiệu suất tối đa của nhà máy, cho dù công nhân có lành nghề thì một ngày nhiều nhất cũng chỉ làm ra bốn nghìn sản phẩm



Trời nhá nhem tối, tất cả mọi người đều vội vã trở về nhà. Liên quan đến chuyện hãng ti vi Waypod rút thăm trúng thưởng, mọi người xôn xao bàn tán, bỗng chốc tất cả mọi người đều hỏi thăm hàng xóm láng giềng xem có ai đi làm trong nhà máy điện tử. "Cậu không nghe nhầm đấy chứ?” Tiêu Nhất Bính nghi ngờ nói qua điện thoại: “Một nghìn một trăm chiếc?"



Chắc chắn không sai ạ. Tổng giám đốc Tiêu, hiện giờ các nhà máy khác đều sắp điên rồi, bọn họ đều đang họp bàn về chuyện này. Thẻ cào của bọn họ in sai rồi, in nhầm thẻ 30 nghìn thành 3 triệu. Công nhân trong nhà máy còn được ưu đãi nội bộ 3 triệu nữa, chỉ cần 7 triệu rưỡi là đã mua được một chiếc ti vi màu lớn hai mươi bảy inch. “Tám triệu bảy trăm năm mươi nghìn?”



Tiêu Nhất Bính cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, in sai thì có thể hiểu được, đâm lao đành phải theo lao thì có vẻ không thích hợp lắm. Sau khi anh ta cúp điện thoại thì lại gọi điện cho bên Hùng Miêu. “Chuyện của Waypod là thế nào thế?" “Doanh số bùng nổ, tạo ra một sơ hở, ưu đãi ba triệu rưỡi. Hiện giờ mọi người đều đang họp thảo luận xem đây là một hoạt động tiếp thị hay là do quản lý nội bộ hỗn loạn tạo thành. Thị trường ở Bình Châu của chúng tôi đã hoàn toàn sụp đổ!” “Ông có nói quá không thế?” “Theo tin mới nhất tôi nhận được, mọi người đều đang âm thầm bàn tán chuyện này, muốn nhân cơ hội tận dụng nó. Hôm nay đã bán được một nghìn một trăm chiếc là vì chỉ có một nghìn một trăm chiếc mà thôi. Cứ theo tốc độ này, trong mười ngày nữa sẽ đạt được hơn bảy mươi phần trăm thị phần tiêu thụ như cậu ta nói.”



Tiêu Nhất Bính không dám tin, lập tức gọi bốn năm cuộc điện thoại khác, cho dù là mấy nhà máy lớn như Giai Khang, TCL hay Trưởng Hồng đều đưa ra một câu trả lời: lúc này không thể chống lại được Waypod ở Bình Châu nữa, kế hoạch bao vây và ngăn chặn đã thất bại hoàn toàn.



Đồng thời bọn họ đều cho rằng đây là một kế hoạch tiêu thụ khổng lồ. Còn về người nghĩ ra chiêu này đương nhiên là Lục Tam Phong. Nhiều công ty đã hỏi thăm quá trình cụ thể chuyện lần này khắp nơi và bắt đầu nghiên cứu thành tài liệu tham khảo.



Ảnh hưởng của chuyện lần này đối với toàn ngành thực sự quá lớn, một màn b tấn thực tế đã được trình diễn. Bên trong văn phòng làm việc của Lenovo ở thủ đô, một tập tài liệu đã được bày lên. “Rốt cuộc trong đầu người này chứa gì đây? Mánh khỏe kỳ lạ như thế mà cũng có thể dùng được. Hiện giờ rất nhiều người đều đang thảo luận, đều nói điều này liên quan đến tâm lý học.



Tổng giám đốc Liễu liếc nhìn rồi vươn tay với lấy hộp thuốc lá, châm một điều thuốc, khuôn mặt không có bất cứ biểu cảm nào, một lúc lâu sau nói: “Càng ngày càng có nhiều người bước vào ngành này, điều đó khá tốt. Phải đấu với người khác mới thú vị. “Lúc trước có tin tức nói anh ta là người lật đổ ngành này, rất nhiều người không quan tâm, thậm chí còn coi thường. Động thái lần này thực sự đã khiến tất cả mọi người phải ngạc nhiên. Nếu anh ta đã có kế hoạch của riêng mình đối với thị trường, sao còn phải khai thác phần của Tổng giám đốc Chu chứ?” “Thị trường điện tử sắp bùng phát rồi.” Tổng giám đốc Liễu đặt lại tài liệu lên bàn, rít một hơi thuốc rồi không nói thêm gì nữa.



Không chỉ riêng trong ngành chú ý đến Waypod mà còn có rất nhiều phương tiện truyền thông địa phương đều đang theo dõi. Hôm nay, Công nghiệp đồng Diệc Thần và Điện tử Thủy Hoàn đã bị đồn là hủy hợp tác suốt một ngày trời. Đến đêm, Công nghiệp đồng Diệc Thần đã chính thức đăng thông cáo trên báo Đời sống buổi chiều, chính thức kết thúc hợp tác với công ty trách nhiệm hữu hạn kỹ thuật điện tử Thủy Hoàn. Đồng thời, với tư cách là công ty quan trọng nhất của hiệp hội công nghiệp đồng thành phố, tuyên bố công khai rằng Hiệp hội công nghiệp Đồng địa phương từ chối đạt được bất kỳ hợp tác nào với kỹ thuật điện tử Thủy Hoàn.



Ngay sau khi tuyên bố này được đưa ra, mọi tin tức lại bùng nổi



Các cuộc điện thoại gọi tới sắp làm nổ tung phòng thương mại của điện tử Thủy Hoàn.



Cũng có các loại phiên bản khác nhau lưu truyền khắp nơi trong dân chúng. Gì mà ông chủ của điện tử Thủy Hoàn tranh giành tình nhân với ông chủ của Công nghiệp đồng Diệc Thần, còn ra tay đánh người. Còn có người nói rằng ông chủ của điện tử Thủy Hoàn chơi con gái của ông chủ Công nghiệp Diệc Thần. Câu chuyện phiếm nơi đầu đường cuối ngõ truyền đi vô cùng đặc sắc.



Trước cửa quán Karaoke Kim Đỉnh, có rất nhiều người ra ra vào vào, đa số đi theo nhóm, có một vài cô gái ăn mặc hở hang, điệu bộ lẳng lơ, thường thường bị trêu ghẹo cười ngả nghiêng.



Mọi thứ dưới ánh đèn neon có vẻ rất tự nhiên, một chiếc xe Bentley kiểu dài chạy tới, chỉ nháy mắt đã thu hút được sự chú ý của tất cả các cô gái ở xung quanh. Biển số xe năm số tám càng thể hiện được địa vị xã hội của chủ nhân chiếc xe này. “Ai đó?” “Đây là xe gì thế?” “Bentley, còn có thể có ai nữa, chắc chắn là cậu lớn nhà họ Lý rồi.” “Cậu lớn nhà họ Lý nào cơ?” “Cô đúng là chẳng biết gì cả. Tổng giám đốc Lý của Công nghiệp đồng Diệc Thần đó, tôi nói cho mà nghe, anh ta ra tay rất hào phóng, người ta mà vui một cái là vung tay tùy ý ném ra cả chục triệu ấy!” “Tôi biết, tôi đọc báo rồi, nghe nói bị người khác đánh hả?” “Không biết, đó đều là ân oán của nhà giàu, chẳng liên quan gì đến chúng ta cả." Đám người xì xào bàn tán, sôi nổi dừng chân lại xem, thoáng chốc cửa lớn của Kim Đỉnh đã bị vây chặt như nêm cối.



Cửa xe mở ra, Lý Quang Khải bước xuống, má trái còn hơi sưng, nét mặt cũng không quá vui vẻ. Anh ta trực tiếp đi lên tầng, đám người vốn dĩ đang chờ nhặt tiền có hơi thất vọng, thở dài một trận. “Tổng giám đốc Lý tới rồi ạ, mời anh vào!” “Tổng giám đốc Lý tới rồi!” “Chúng tôi vẫn luôn giữ nguyên phòng hoàng gia cho anh đấy. Tôi là Cường, là phục vụ rượu ở đây, cần gì thì anh cứ gọi tôi, tôi rất vinh dự được phục vụ anh a. Cường kh người, lấy tay đỡ Lý Quang Khải, nét mặt tươi cười trông hệt như một tên thái giám phiên bản thực. “Tìm một chỗ ở đại sảnh là được, không cần ai cả, tôi xem khiêu vũ một mình một mình” Vừa mới bước vào phòng khiêu vũ, đã có một đám các cô gái đứng trước cửa, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười ngạc nhiên. “Chào Tổng giám đốc Lý ạ!” “Tổng giám đốc Lý còn nhớ em không? Em là Mỹ



Hồng đây!” “Tổng giám đốc Lý, em từng bóp chân cho anh này.” Lý Quang Khải không kiên nhẫn khẽ phất tay, người bên cạnh lập tức đuổi các cô gái ra ngoài. Anh ta ngồi xuống ghế, trong sân nhảy đã náo nhiệt lên, trước mặt bày đĩa hoa quả và các loại rượu ngại, nhưng anh lại không đếm xỉa gì tới. “Tổng giám đốc Lý, anh làm sao vậy?” Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, mặc c lê thắt cà vạt ngồi xổm bên cạnh anh ta, người này tên là Thái Kim Minh, một quản lý của Công nghiệp đồng Diệc Thần, cũng là một tay sai của Lý Quang Khải, cực kỳ biết cách giải quyết vấn đề. “Nghe nói hôm nay ti vi Waypod bán rất chạy?”



Thái Kim Minh khẽ gật đầu nói: “Đã xảy ra vấn đề, thẻ cào trúng thưởng 30 nghìn bị in thành ba triệu, lỗ cực nặng. Đáng đời tên ranh kia, ai bảo dám chống lại anh, đó chẳng phải là muốn chết hay sao. Bây giờ bị lỗ nhiều như thế, chúng ta không cung cấp hàng cho anh ta nữa, để anh ta chuyển hàng từ nơi khác về, giá cả sẽ càng cao.



Dù sao Lý Quang Khải cũng từng đi du học nước ngoài, hơn nữa cũng ở bên ba anh ta lâu rồi, dù chơi bời lêu lổng mức nào thì cũng hiểu được một vài điều trong đó, anh ta trầm giọng mắng: “Mẹ kiếp! Nó kiếm được nhiều ấy chứ. Thằng nhãi đấy dám đánh tao, tao để nó bắt nạt, hiện giờ người ngoài nói tao như thế nào. “Tổng giám đốc Lý, anh bớt giận đi. Chẳng phải chúng ta đã chấm dứt hợp tác với anh ta rồi sao. Chủ tịch không giúp anh cũng vì có băn khoăn, tên này có quan hệ gần gũi với phía thành phố, bao nhiêu nhà máy điện tử không lấy được, anh ta lại lấy được, đó là người bình thường chắc?” Thái Kim Minh khuyên bảo tận tình, chỉ sợ vị tổ tiên sống này lại xảy ra chuyện. “Mẹ nó!”



Lý Quang Khải tức giận mắng, đạp một cái lên bàn, bỗng chốc tất cả rượu, đĩa trái cây đặt trên bàn đều rơi tung tóe xuống đất, lần lượt vỡ tan tành, khiến không ít người gần đó đều sợ hãi hét lên. “Không có gì, bảo nhân viên phục vụ đến quét dọn đi!” Thái Kim Minh nói xong là biết rõ Tổng giám đốc Lý không xả cơn tức này ra thì trong lòng sẽ cực kỳ bức bối.



Nghĩ lại cũng đúng, người ta được nuông chiều từ bé, đã phải chịu thiệt bao giờ đâu. Bây giờ lại bị đánh trước mặt mọi người, những lời đồn thổi bên ngoài thì càng khó nghe. “Tổng giám đốc Lý, thực ra tôi có cách này.



Hơn chín giờ tối, trong nhà máy đã yên tĩnh trở lại, chỉ còn khu vực kho vẫn đang sáng đèn. Lục Tam Phong gọi điện cho Giang Hiểu Nghi, Như Lan đánh nhau với người ta ở nhà trẻ, ngày mai phải đi một chuyến, sau đó cúp điện thoại lên giường ngủ



Chu Hoài Đông vẫn chưa ngủ, anh ta viết hết mọi chuyện Lục Tam Phong làm mấy ngày nay ra, xem xét mỗi một phương diện từ bố cục thị trường cụ thể, dẫn dắt quảng cáo, phân phối và đóng gói sản phẩm, từ tình huống hiện tại đảo ngược lại bố cục khi ấy thực sự là hoàn hảo!



Dưới ánh đèn, anh ta ngồi ngẩn ngơ, trong lòng cực kỳ khó tin. Hiện giờ anh ta đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục, anh ta chắc chắn không thể làm được một chiều marketing tinh tế và toàn diện như vậy được.



Hiện giờ anh ta đã hiểu được câu nói trước kia của



Trương Phượng Tiên, đây là một người biến cái mục nát thành cái thần kỳ!



Sáng hôm sau, tiêu đề của các tờ báo khoa học kỹ thuật lớn đều là kỹ thuật điện tử Thủy Hoàn, tiêu đề sau còn đáng sợ hơn cái trước.



Xảy ra sai sót, hoạt động của Waypod gặp trục trặc, ưu đãi hơn ba triệu rưỡi, bên bờ vực phá sản.



Công nghiệp đồng Diệc Thần và hiệp hội công nghiệp đồng thành phố đăng thông cáo không hợp tác với kỹ thuật điện tử Thủy Hoàn nữa, hoạt động ưu đãi của Waypod gặp vấn đề, dự đoán tổn thất hơn ba chục triệu, vì sao vận mệnh của nhà máy điện tử lắm chông gai?



Tận cùng ân oán giữa Công nghiệp đồng Diệc Thần và điện tử Thủy Hoàn, nguyên nhân là do phụ nữ? Công tử bột Lý Quang Khải và ông chủ của Thủy Hoàn nảy sinh mâu thuẫn



Tám giờ sáng, Lục Tam Phong ngồi trước bàn làm việc ăn sáng, tiện tay ném tờ báo sang một bên nói: “Sau này đừng để mấy tờ báo lá cải lên bàn của tôi. “Nhưng tờ báo này viết thật xuất sắc, có đầu có đuôi, chắc chị Hiểu Nghi không đọc được đâu nhỉ?” Trương Phượng Tiên nói xong, nhìn chằm chằm Lục Tam Phong nói. “Như Lan đánh nhau ở nhà trẻ rồi, hiện giờ chắc vợ tôi đang trên đường đến trường. “Không đọc cũng tốt, đỡ phiền lòng. Nếu người đàn ông của tôi ngày nào cũng xuất hiện cùng một đống tin tức vớ vẩn trên báo thì chắc tôi chẳng ngủ nổi mất. Trương Phượng Tiên nói thầm. "Thế nên cô mới không có đàn ông, đừng nói chuyện không liên quan đến công việc nữa, chuyện nguyên liệu đồng nhớ phải nằm chắc." Lục Tam Phong bưng bát cháo lên húp một hơi hết sạch, sau đó buông bát xuống nói: "Bắt đầu từ hôm nay là quan trọng nhất, sáng nay mở họp, tôi chủ trì, đi chuẩn bị đi!” "Gì mà mới sáng sớm mà mặt mũi khó chịu thế.” Ngoài miệng thì Trương Phượng Tiên đồng ý, nhưng vẫn cứ ngồi yên ở đó không nhúc nhích, nói: “Tôi có nợ tiền anh đâu, anh không thể cười một tí được à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK