Mục lục
Kẻ ăn chơi biến tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 642: Cái gì?​




Một tác động lớn như vậy khiến cả giới kinh doanh sửng sốt, nhất thời không ai dám ra tay, sau lưng có vô số lời đồn đại về Lục Tam Phong.



Thế nhưng, cho dù tin đồn là đúng hay sai, tất cả mọi người đều hiểu rõ một sự thật, bắt đầu từ hôm nay, trong giới kinh doanh, Lục Tam Phong là người nắm quyền tuyệt đối.



Điện tử Thuỷ Hoàn giống như một gã khổng lồ cố thủ trong thành phố này, không một công ty hay cá nhân nào có thể lay chuyển được.



Mặc dù Lục Tam Phong không tham gia vào các cuộc họp thương mại và rất hiếm khi tham gia một số cuộc họp mặt kinh doanh, thế nhưng mọi người đều biết rằng anh là vị vua không cần có vương miện. Sau sự việc này, không cần biết Hoàng Hữu Danh có đứng sau hay không, mọi người một khi nhìn thấy Lục Tam Phong, chính là hoàn toàn tôn trọng.



Dương Khanh nghe xong liền thả người xuống ghế, trong miệng phát ra một tiếng: “Trời ạ!”



Anh ta hiểu rất rõ cuộc tranh đấu trong giới kinh doanh này, trước đây liên tục không để Lục Tam Phong vào mắt, bởi vì anh ta làm việc trong một doanh nghiệp quốc gia quanh năm, đối với những việc lắt léo bên trong vẫn còn tương đối mơ hồ. Hoàng Hữu Danh không thể vì Lục Tam Phong mà đắc tội với Địch Văn Khởi được.



Dương Khanh có thể cho rằng lý do lớn nhất khiến cho Lục Tam Phong như vậy chính là Hoàng Hữu Danh ở phía sau thúc giục mọi chuyện, thế nhưng anh ta có nghĩ cũng không dám nghĩ tới rằng, hai công ty tranh tranh giành, một người là thị trưởng, một người là giám đốc chi nhánh đều đã phải vào tù.



Vốn dĩ, trong mắt anh ta chỉ là cuộc chiến đấu của những loài kiến, không ngờ lại trở thành một cuộc chiến tranh giành bá chủ từ những vị thần, ngược lại đã đánh gục người mà anh ta từng ngưỡng vọng, điều này làm sao có thể không làm cho anh ta kinh ngạc.



“Tổng giám đốc Dương, tổng giám đốc Lục mời anh tới phòng một chuyến” Một phó tổng đứng trước bàn nhắc nhở.



“Được!” Dương Khanh kịp thời phản ứng lại, nhanh chóng đứng dậy hướng cửa bước ra.



Trong văn phòng Lục Tam Phong, Dương Khanh gõ cửa đẩy vào, nói: “Tổng giám đốc Lục, anh tìm tôi?”



Lục Tam Phong nhìn anh ta vài lần, đã mấy ngày không gặp, anh ta dường như đã thay đổi, vẻ nóng nảy và bất cần trên người đã biến mất, trông anh càng thêm cẩn trọng và nghiêm túc khi đứng trước mặt anh.



“Ngồi đi!” Lục Tam Phong dựa người vào trên ghế hỏi: “Đã nghe tin gì chưa? Có một vài người xảy ra chuyện rồi.”



“Tôi đã nghe thấy một ít tin tức.” Dương Khanh nhìn chằm chằm Lục Tam Phong hỏi: “Nghe nói anh gọi người của tỉnh, trực tiếp phái đội điều tra?"



Lục Tam Phong từ trước đến nay luôn biết Dương Khanh là người của doanh nghiệp quốc gia, anh ta luôn cho rằng tư nhân không có lý lịch, từ đầu đến cuối đều cảm thấy thị trường tự do không đáng tin cậy, anh ta vẫn phải dựa vào nhà nước.



Nói một cách đơn giản, anh ta không tự tin, chỉ là lợi dụng tin đồn này để trấn tĩnh lại.



Lục Tam Phong thở phào nhẹ nhõm, nhìn anh ta không tự nhiên chợt cười một cái, nói: “Anh không cần phải đi nghe ngóng tin đồn, chuyện này không có mấy người biết được. Anh không phải sẽ cho rằng tôi dựa vào Hoàng Hữu Danh người mà không khỏi không dính dáng chút quan hệ thân thiết gia đình sao? Ngay từ đầu tôi đã nói với anh rồi, anh phải yên tâm với bản thân mình, phần còn lại cứ giao cho tôi, tôi... Trên đó có người!”



Lục Tam Phong đang nói, bỗng nháy mắt ra hiệu rồi dùng tay chỉ lên phía mái nhà.



“Người nào?” Dương Khanh muốn hỏi đến cùng,



“Những điều không nên hỏi thì không cần hỏi, Logistics đẩy nhanh tiến độ, khoảng thời gian gần đây tốc độ không ngừng được đẩy nhanh. Đồng thời, việc tuyển dụng nhân sự, ký kết hợp đồng với các công ty Logistics và việc tiếp quản các đơn hàng Logistics sẽ được sắp xếp trong thời gian sớm nhất.” Lục Tam Phong nghiêm mặt nói: “Hôm nay sẽ ký hợp đồng với Hác Phong Thuận trước, biết chưa?”



“Hác Phong Thuận? Ông ta vẫn chưa đi sao?” Dương Khanh có chút kinh ngạc.



“Không thể trực tiếp san bằng hết cả ngành được, phải giữ lại gốc rễ, anh mau đi xử lý đi, phần còn lại đều giao cho anh đấy. Một tháng sau tôi muốn nhìn thấy phía Logistics được hoạt động bình thường trở lại.” Lục Tam Phong ra hiệu về phía anh ta, vẫy tay nói: “Đi đi.”



Một tháng sau? Dương Khanh căn bản không dự tính gì cho chuyện xảy ra của một tháng sau, có chút giật mình nhìn Lục Tam Phong nói: “Tổng giám đốc Lục, không phải lúc trước anh nói tôi sẽ đi làm ở công ty đó sao?”



Lục Tam Phong ngẩng đầu nhìn anh ta, cũng có chút sững người, trong lòng thầm nghĩ người này còn muốn chạy ra nước ngoài, xem ra cơ hội ra nước ngoài quá hấp dẫn đối với anh ta rồi.



"Ồ, đúng rồi, là như thế này. Vốn dĩ có một vòng phỏng vấn, nhưng người phỏng vấn kia đã phát sinh sự cố ngoài ý muốn, nên đã bị hoãn lại rồi, cần một tháng.” Lục Tam Phong nhìn anh ta nói.



Dương Khanh cảm thấy chuyện phát sinh có gì đó không đúng lắm, đều đã bị khước từ nhiều lần, đã gần một tháng rồi, đến công ty ở đâu anh ta còn không biết.



“Phát sinh chuyện gì rồi?”



“Có chút kỳ lạ. Anh ta... đến bệnh viện để cắt trĩ. Lúc bác sĩ dùng tay để kiểm tra, anh ta như mở được cánh cửa đến thế giới mới. Trước đây đã ly hôn cùng vợ cũ, bây giờ lại muốn ở cùng với người bác sĩ kia. Chính là loại chuyện này” Lục Tam Phong nói một cách cầm chừng.



Dương Khanh nghe trong lời nói của Lục Tam Phong biết anh đang nói cho có lệ, thế nhưng vẫn cảm thấy khá to mò: “Cái kia...mông cũng có cửa dẫn vào sao?”



“Ừm...đừng có tuỳ tiện thử, anh mau đi đi.” Lục Tam Phong vẫy vẫy tay với anh ta, ra hiệu cho anh ta ra ngoài.



Dương Khanh lẩm bẩm đi ra ngoài, trong lòng cảm thấy chuyện ra nước ngoài, 80 phần trăm là không thể thực hiện được rồi.



Sau khi hai anh em nhà Hác Trung Hưng bị bắt giữ, một số chủ công ty nhỏ ngành Logistics đã đốt pháo ăn mừng. Đồng thời, Logistics Ong Vàng cũng đã bắt đầu càn quét, chỉ trong vòng vài giờ đồng hồ đã ký kết được với 28 công ty, có tổng cộng năm hoặc sáu điểm dưới nền tảng đạt hàng trăm điểm, và có hơn 170 xe vận chuyển hàng hóa, chiếm 60 phần trăm kim ngạch của thành phố.



Chỉ cần giao hàng bên Logistics Ong Vàng đã có thể giảm một nửa chi phí cho đơn hàng đầu tiên, đồng thời ký hợp đồng dài hạn với các công ty lớn, giá thành rẻ hơn một nửa so với bên Hác Trung Hưng mà vẫn có lợi nhuận.



Tất cả mọi thứ đều đang diễn ra hỗn loạn, mà Lục Tam Phong cả ngày đều đứng ngồi không yên, trong lòng không khỏi lẩm bẩm, Giang Hiểu Nghi và Trương Phượng Tiên đã đi đâu?



Vì phải đón Như Lan đi học về, nên khoảng 5 giờ chiều, Lục Tam Phong đã bàn giao công việc cho các phó giám đốc. Sau đó anh lái xe đến cổng trường, Như Lan mặc đồng phục bước ra, trên cổ còn đeo chiếc khăn quàng cổ màu đỏ. Nhìn thấy Lục Tam Phong tới đón, trên mặt cô bé hiện lên nụ cười.



“Tối nay có món gì ngon thế ba?” Như Lan chạy lại hỏi



"Ba không biết, dì Lưu nấu cái gì, chúng ta liền ăn cái đó.”



“Mẹ thì sao?” Như Lan nghe thấy mẹ vẫn chưa trở về, mặt nhỏ nhắn có chút không vui hỏi: “Mẹ con đâu ạ?”



“Dì Trương đưa mẹ con đi chơi rồi, ba cũng không biết đã đi đâu nữa. Chúng ta trở về nhà trước đã.” Lục Tam Phong dắt tay cô bé lên xe.



“Ba, vợ của ba chạy đi chơi vậy mà ba còn không sốt ruột!” Như Lan ngồi bên ghế phụ nói: “Ba đi tìm mẹ đi, con nhớ mẹ rồi."



“Dì Trương của con đã bắt cóc mẹ của con rồi, mấy năm gần đây cô ấy đều ở nhà, bây giờ ra ngoài chơi chút cũng tốt.” Lục Tam Phong thắt dây an toàn nói: “Không phải con rất không thích mẹ hung dữ với con sao, mỗi lần con làm bài tập còn đánh con nữa.”



“Thế nhưng...thế nhưng con nhớ mẹ!” Như Lan nghẹn ngào nói, dùng tay áo lau nước mắt.



“Chà, con mà khóc trước mặt mẹ, mẹ con sẽ cảm động chết mất. Đừng khóc nữa, hai ngày nữa mẹ con sẽ trở về” Lục Tam Phong nói xong liền khởi động máy, lái xe hướng về nhà.



Lục Tam Phong trước giờ chưa từng nghĩ tới rằng dường như một số người luôn nghĩ rằng có ai đó sẽ không bao giờ bỏ rơi mình trong cuộc đời này, người kia sẽ chỉ biến mất trong một khoảng thời gian ngắn, có thể họ sẽ lại xuất hiện trong khoảnh khắc tiếp theo, giống như trước đây, thậm chí còn có chút làm người ta phiền não.



Bữa tối, dì Lưu nấu cơm nước xong xuôi, bốn người ngồi quanh chiếc bàn ăn, Lục Tam Phong cầm bát đũa lên, đại khái cảm thấy có gì đó không đúng, ăn bữa cơm này thật không thoải mái.



“Thời tiết nóng bức, tôi không muốn ăn nữa.” Lục Tam Phong đứng dậy hỏi dì Lưu: “Hôm nay ở nhà có cuộc điện thoại nào không?”



“Không có!” dì Lưu đáp.



“Chu Nhan, em có nghe thấy không?”



“Không có, ông chủ. Em cùng với mẹ đều ngồi trong phòng khách, không có cuộc gọi nào cả” Chu Nhan chắc chắn nói.



“Để ý điện thoại!”



Lục Tam Phong nói xong liền đi ra tới cổng, chú Hồng cùng một đám người đang tụ tập hàn huyên, nói với anh vài câu xong anh cũng không có ý định nói thêm gì nữa.



Tầm mắt của anh hướng nhìn về lối vào ngõ, trong lòng nóng nảy không tả xiết, quay đầu trở về nhà liền lục tung mấy cái hộp.



“Tổng giám đốc Lục, ông chủ đang tìm gì thế?” Chu Nhan hỏi.



“Ở nhà không có thuốc sao?”



“Ông chủ đã rất lâu rồi không hút thuốc, để em đi mua cho ông chủ.”



“Để tôi tự đi, vừa hay để tản bộ. Như Lan, đừng xem phim hoạt hình nữa, đi làm bài tập đi.” Lục Tam Phong ra lệnh, đi dép lê vào rồi đi về hướng cửa hàng nhỏ đầu ngõ.



Mua xong bao thuốc, anh ngồi xổm ở lối vào cửa hàng, châm một điều thuốc để hút, tầm mắt thỉnh thoảng lại nhìn ngó xung quanh.



Anh không biết bản thân đang tìm kiếm điều gì, chỉ muốn nhìn thấy bóng dáng của ai đó, chỉ cần cô ấy ở đó thì mọi chuyện đều sẽ ổn thôi. Thậm chí, dù có cáu gắt hay cãi vã, thì anh cũng sẽ yên tâm hơn bây giờ.



Có không ít những sòng bài ở phía cửa của cửa hàng, vang lên những tiếng reo hò không ngớt. Lục Tam Phong cũng vô thức đi về phía trước của con đường.



“Trương Phượng Tiên này thật là! Xảy ra chuyện gì rồi sao, đến cả một cuộc điện thoại cũng không có.”



Lục Tam Phong hai tay chống nạnh, cầm chặt điếu thuốc, trong miệng lẩm bẩm: “Không có điện thoại di động hay wechat thật bất tiện. Nếu có điện thoại di động ít nhất cũng có thể nhìn thấy số bước chân của cô ấy.



Sắc trời tối sầm lại, một trận gió đêm thổi tới không khỏi khiến người ta nổi da gà. Đã bước sang tháng chín rồi, trung thu cũng sắp qua đi, lại là một mùa thu sau ngày Quốc Khánh.



Lục Tam Phong bước chân về nhà, nhìn thấy Tú Ngọc Nhi đang đứng đợi ở cửa, trên tay xách một rổ trứng gà, nói: “Tổng giám đốc Lục, tôi tặng anh một ít trứng gà quê, đây đều là trứng gà của nông thôn mang xuống.”



“Cảm ơn!”



“Không có gì, chúng ta đều là hàng xóm mà. Đúng rồi, hôm nay nhà chúng tôi cũng đã ký hợp đồng với Logistics Ong Vàng của anh đấy. Trước đây luôn muốn cùng hợp tác với Logistics Vĩnh Xuy, người nhà đều cảm thấy không vừa ý. Sau này đều là cấp dưới của anh rồi, mong anh chiếu cố!” Tú Ngọc Nhi khách sáo nói.



“Làm đúng theo hợp đồng là được rồi. Tôi sẽ không trực tiếp quản lý Logistics Ong Vàng, cô về nghỉ ngơi sớm đi.” Lục Tam Phong nói xong lại thở dài nói: “Không biết đã chạy đi đâu rồi?”



“Anh đây là đang tìm Giang Hiểu Nghi sao?” Tú Ngọc Nhi thắc mắc: “Không phải là cô ấy đi bệnh viện sao? Anh không biết gì sao?”



“Cái gì???” Lục Tam Phong hét lớn hỏi: “Cô ấy đi bệnh viện từ khi nào? Chuyện gì đã xảy ra?”



Ngọc Nhi trông thấy Lục Tam Phong không biết gì cả, vội vàng không dám cất giọng. Cô ta hôm đó nghe thấy tiếng động ở trong sân liền mở rèm cửa ở tầng hai ra nhìn một chút, tình cờ nhìn thấy bọn họ mỗi người một tay một chân đưa Giang Hiểu Nghi đến bệnh viện.



"Không có chuyện gì, là tôi nói nhảm, tôi về trước đây.



“Cô đợi đã!” Lục Tam Phong gọi cô ta lại nói: "Cái gì mà đi bệnh viện? Đi từ khi nào?”



“Ngày hôm đó tôi cũng chỉ xem một chút, thấy mỗi người một tay một chân khiêng cô ấy lên xe, những thứ khác tôi thật sự không biết, tôi về đây!”



Ngọc Nhi nói xong liền bước nhanh về nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK