Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 674: Mục đích ký kết ban đầu
Lục Tam Phong đang ăn cơm, nói chuyện về ba mẹ anh ta, hi vọng anh ta sớm hiểu chuyện, ba mẹ mình mỗi ngày đều già đi, có thể đã bắt đầu đếm ngược thời gian chung đụng rồi. Hiếu thuận là phải làm ngay.
Một bữa cơm với Lục Tam Phong làm Phùng Chính Anh lệ rơi đầy mặt, không ngừng gật đầu, nhiều lần lau đi nước mắt nước mũi.
Phùng Chính Anh quay về phòng ngủ thì gọi điện thoại cho ông Phùng, điện thoại vừa kết nối thì nức nở nói: “Ba, hôm nay ba thế nào? Đột nhiên con thấy mình rất ích kỷ, trước giờ đều không nghĩ đến cảm xúc của ba, con còn trẻ, nhưng ba già rồi, con không biết có thể gặp mặt ba bao nhiêu lần nữa.”
Ba mẹ nào mà không cảm động khi nghe những lời này chứ!
Lúc đó, đột nhiên cảm giác con mình đã trưởng thành, trong lòng cảm thấy thỏa mãn không nói lên lời. Ông Phùng dựa vào ghế, nói: "Không sao, chỉ cần con tốt thì ba vui rồi, trong ba anh em, ba thương con nhất, con cũng là đứa ồn ào nhất, hôm nay con thế nào? Sao đột nhiên lại nói mấy lời này?"
"Anh Phong nói với con, hiếu thuận không theere chờ, con hẳn nên nghe lời ba, bây giờ tình trạng sức khỏe của ba, sợ... lại đột nhiên mất." Phùng Chính Anh nghẹn ngào nói.
Ông Phùng liền choáng váng, trong đầu chỉ có một câu, Lục Tam Phong nói mình sắp chết?
Mẹ nó, đây chắc là điều anh ta mong muốn rồi?
"Con à, đừng khóc, sức khỏe của ba tốt lắm, đừng nghe cậu ta nói mò, con hiểu chuyện là ba vui rồi, ba vui là có thể sống lâu mấy năm, đợi con kết hôn, sinh con cũng không thành vấn đề." Ông Phùng an ủi Phùng Chính Anh một hồi, rồi hỏi: "Hôm nay làm cái gì thế?" . Ủng hộ chính chủ vào ngay * Trum Truyen. N ET *
"Nhiều chuyện xảy ra lắm ạ, con có hơi thất vọng với anh Phong, anh ấy rời khỏi chị Hiểu Nghi mà không có chút khổ sở nào, con nói có giới thiệu chị họ cho anh ấy, anh ấy còn vui vẻ hỏi con dáng người thế nào. Lúc trưa ăn cơm, các thành viên trong hội đồng quản trị gần như tề tựu đầy đủ, còn có tủ lạnh của bọn họ, điều hòa không khí, TV kiểu mới gì đó đều có hàng mẫu rồi, có một điểm duy nhất không tốt là thiết kế bên ngoài có chút sao chép của nhãn hiệu nước ngoài."
"Hình như anh ấy rất có lòng tin với chuyện thương mại nước ngoài, con có hỏi qua mà anh ấy không nói với con. Ngày mai những lãnh đạo cấp cao kia sẽ tới nhanh chóng thay đổi tập đoàn, anh ấy vì muốn có được mảnh đất kia miễn phí mà nịnh bợ người ta, con nhìn không nổi. Còn một việc nữa là người bên tài vụ ngày mai sẽ tới, bảo con nếu muốn đi kiểm toán thì có thể đi xem."
Phùng Chính Anh thở dài, nói: "Con có chút thất vọng với anh ấy!" Thất vọng?
Những lời anh ta nói đều không hề khiến tư bản thất vọng chút nào, mọi việc đều làm tốt, trạng thái cũng cực kỳ tốt, có thể nói là hoàn hảo, ông Phùng có hơi nghi ngờ, Lục Tam Phong thực sự hoàn hảo đến vậy sao?
Ông ta cảm thấy mình để Phùng Chính Anh qua có hơi sai lầm, Phùng Chính Anh quá non nớt, Lục Tam Phong chỉ nhìn một cái liền biết rõ con mình tới làm gì, những biểu hiện này là để cho mình xem.
Có điều nếu quả thật Lục Tam Phong có thể tiếp tục "giả vờ" thì cũng không cần lo lắng quá nhiều. Hai ba con lại nói đến một số chuyện khác nữa.
Lục Tam Phong vừa về đến phòng, Tô Ái Linh liền đi ra, ấn chuông cửa phòng của Lục Tam Phong.
"Ai vậy?" Lục Tam Phong quay đầu lại hỏi. Truy cập truyenapp.com để đọc truyện hay mỗi ngày
Tô Ái Linh sợ Phùng Chính Anh ở trong phòng, ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói: "Nhân viên kỹ thuật." Lục Tam Phong nhướng mày, nói:
"Không cần."
Tô Ái Linh còn chưa kịp trả lời, cửa đối diện liền mở ra, một tên đàn ông khoảng bốn mươi tuổi thò đầu ra đánh giá Tô Ái Linh, lên tiếng: "Đến chỗ tôi này, tôi cần!"
"Cút!"
"Là tôi!" Tô Ái Linh chỉnh lại giọng thật.
Lục Tam Phong đi tới mở cửa, thấy là Tô Ái Linh thì quay người đi vào nhà. Phía đối diện thấy Tô Ái Linh sẽ lập tức đi vào thì vội vàng nói: "Người đẹp, tôi thêm tiền, một trăm đủ không?"
"Ông có bệnh à? Cút đi!"
"Ba trăm! Ba trăm được không?"
"Được mẹ ông ấy!" Tô Ái Linh tiện tay đóng cửa lại.
"Chậc chậc chậc!" Lục Tam Phong tặc lưỡi, ngồi xuống nhìn cô, nói: "Cô nói xem vật giá bây giờ, người ta thích cô bao nhiêu mơi cho ba trăm, bằng tiền lương ba bốn tháng của người bình thường rồi đấy!"
"Tôi cho anh ba trăm, tối nay tôi ở lại đây, được không?" Tô Ái Linh nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, sắc mặt có chút khó coi.
"Thế thì dẹp đi, ba trăm mà muốn đổi mấy chục tỷ của tôi à, không có cửa đâu." Lục Tam Phong tức giận nói.
"Mấy chục tỷ? Tôi không nói bảo anh cho tôi mấy chục tỷ... Dường như kịp phản ứng lại, cô trợn mắt nhìn Lục Tam Phong một chút rồi ngồi xuống, đặt bản hợp đồng trong tay lên bàn, lên tiếng: "Chuyện xảy ra đột ngột, bên kia quyết định xong rồi, tôi trích ra từ điện thoại, đánh máy rồi in ra ở đây, anh ký tên trước, sau đó tôi lại cầm đến sông Hương ký tên đóng dấu."
Lục Tam Phong cầm bản hợp đồng sơ bộ xem một lượt, trên cơ bản không có vấn đề lớn gì, tài chính từ ba trăm tỷ ban đầu thành ba trăm mười lăm tỷ, nhiều hơn mười lăm tỷ.
"Sao lại nhiều hơn mười lăm tỷ?" Lục Tam Phong ngẩng đầu nhìn cô hỏi: "Lúc đó tôi nói là mười lăm tỷ đến ba mươi tỷ."
"Có thể thêm mười lăm tỷ đã không dễ dàng gì, đó là mười lăm tỷ chứ không phải mười lăm nghìn, đúng rồi, mười lăm tỷ này anh phải trả lại cho tôi nhiều hơn, đây là mức tăng tạm thời, anh phải đưa tôi sáu tỷ!" Tô Ái Linh nói.
"Sáu tỷ? Vậy có nghĩa là tất cả phải đưa cô hai mươi mốt tỷ tiền hoa hồng?" Lục Tam Phong đặt hợp đồng xuống, nói: "Bàn về kiếm tiền, vẫn là cô lợi hại."
"Mười lăm tỷ này là vô duyên vô cớ được thêm vào, anh nghĩ đi, anh cảm thấy sau khi điện tử Thủy Hoan đả thông thương mại quốc tế xong, giá trị đánh giá sẽ tăng vọt, nhưng muốn làm được thì phải thông qua tôi đi liên hệ những xí nghiệp kia, còn không phải nằm trong tay tôi à?" Tô Ái Linh ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng, nói.
"Không phải cô đẩy tôi lên sao? Bây giờ cô là người phụ trách của tư bản Bão Táp, nếu tôi bỏ đi chức vụ của cô, cô sẽ không có tư cách làm cổ đông của tư bản Trần thị nữa." Lục Tam Phong trầm giọng nói.
"Nếu anh loại bỏ tôi vậy thì chắc chắn anh sẽ không lấy được đầu tư, Hồng Quảng tương lai tuyệt đối sẽ khống chế chết anh!" Tô Ái Dung phản bác.
"Ngừng ngừng ngừng!" Lục Tam Phong giơ tay lên, không muốn tán phét với cô ta, thở dài nói: "Tôi ký là được chứ gì."
Lục Tam Phong cầm bút lên ký tên mình, đặt hiệp ước lên mặt bàn, nói: "Ngày mai đến công ty đóng dấu, sau đó đưa cho cô, bây giờ cô về đi."
"Tôi chờ một lúc." Tô Ái Linh cười nói.
"À đúng rồi, những công ty đó không chỉ cần liên hệ với công ty đã đăng ký ở Dubai, mà còn phải sắp xếp khách sạn sang trọng. Hẹn một tuần sau đi, tốt nhất là tìm mấy người ngoại quốc ở chỗ đó, ví dụ như người Anh." Lục Tam Phong ngẫm nghĩ, nói.
"Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Tô Ái Linh buồn bực nói.
"Đi triển khai đi, đừng hỏi những điều không nên hỏi, cứ thế đi, cô về phòng trước, lỡ như Phùng Chính Anh tới tìm, chạm mặt thì tôi lại không giải thích được. Tôi vừa nói cho cậu ta khóc rồi, gọi điện cho ba cậu ta” Lục Tam Phong nói xong liền đứng dậy nắm lấy vai cô, muốn kéo cô đứng lên.
"Anh làm tôi đau đấy, ôi trời, anh đừng như vậy chứ." Tô Ái Linh nũng nịu nói.
Lục Tam Phong buông tay nhìn cô, nói: "Cô thế này buồn nôn lắm.
Phùng Chính Anh nói rất nhiều chuyện trong điện thoại, liên quan đến con đường xuất khẩu nước ngoài, ông Phùng vẫn thấy có chút nguy hiểm, cộng thêm bữa cơm kia, ông ta cho rằng khả năng Lục Tam Phong bị toàn bộ ngành nghề bán đi cực kỳ lớn, bảo Phùng Chính Anh đi hỏi một chút, thực sự không được thì sẽ giúp anh hỏi thăm những công ty kia một chút, tìm được ra.
Phùng Chính Anh đặt điện thoại xuống, đi thang máy lên lầu, sải bước về phía phòng của Lục Tam Phong.
"Cô về phòng cô đi, đừng dùng chiêu này, cô là ai tôi còn tương đối hiểu rõ đấy, đều là cáo già ngàn năm, đừng có làm ra vẻ này." Lục Tam Phong nhìn Tô Ái Linh, kéo cánh tay cô, đẩy về phía cửa.
"Anh sao vậy, ngày đó anh đồng ý với tôi rồi, đường đường là tổng giám đốc mà nói lời không giữ lời, bắt nạt cô gái nhỏ." Tô Ái Linh ỏn à ỏn ẻn nói.
"Con mẹ nó cô còn lớn hơn tôi mấy tuổi đấy, cô gái nhỏ cái gì? Đi đi đi, mấy nay bận, để ngày khác!" Lục Tam Phong đẩy cô ra tới cửa.
Đi tới cửa, Tô Ái Linh vừa địng chuẩn bị nói chuyện, cửa phòng liền bị gõ, trong nháy mắt, hai người đều cứng đờ đứng nguyên tại chỗ.
"Anh Phong, tìm anh có việc, mở cửa đi." Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Phùng Chính Anh.
Tô Ái Linh sợ đến nỗi sau lưng phát lạnh, trừng to mắt nhìn Lục Tam Phong, không dám thở mạnh chút nào. Lục Tam Phong cũng hoang mang, lên tiếng nói: "Tôi đang tắm, chuyện gì thế? Ngày mai rồi nói."
"Không sao, anh mở cửa đi, tôi vào ngồi chờ." Phùng Chính Anh không chút khách sáo nói.
"Tôi muốn ngủ." Truy cập truyenapp.com để đọc truyện hay mỗi ngày
"Mới mấy giờ chứ? Nhanh thôi, anh cứ mở cửa trước đã."
Lục Tam Phong biết không mở cửa không được, nếu từ chối nữa, Phùng Chính Anh lại nói gì với ông Phùng, chỉ sợ ông Phùng lại nghi ngờ vô căn cứ. Lục Tam Phong dùng ngón tay chỉ cửa, ra hiệu cho Tô Ái Linh đứng ở cửa.
Mở hé đủ để nhô cái đầu ra ngoài, Lục Tam Phong nhìn Phùng Chính Anh hỏi: "Chuyện gì mà vội vàng thế?"
Phùng Chính Anh không ngờ anh sẽ làm thế này, sửng sốt một chút rồi nói: "Tôi không thể đi vào à?"
"Cởi hết rồi, hôm nay mệt lắm, tắm cái là ngủ, có gì thì nói nhanh đi." Lục Tam Phong vội vàng nói với anh ta.
"Chính là chuyện đó..."
Tô Ái Linh đứng ở cửa nhìn cơ thể Lục Tam Phong ở bên trong, đột nhiên nghĩ tới điều gì, trên mặt nổi lên ý cười.
Phùng Chính Anh vừa nói, Lục Tam Phong vừa gật đầu, lên tiếng đáp:
"Chuyện này à, trong lòng tôi nắm chắc, không thể cái gì cũng dựa vào nhà đầu tư, hôm nay chuyện buôn bán bên ngoài không giải quyết được, ba cậu hỗ trợ tìm quan hệ giải quyết, ngày mai lại có cái gì không hiểu rõ, ba cậu lại giải quyết, chuyện này... xít..."
Lục Tam Phong đột nhiên hít sâu một hơi, sắc mặt thay đổi.
"Anh Phong sao vậy? Hình như sắc mặt anh không tốt lắm?" Phùng Chính Anh quan tâm hỏi.
"Không có không có chuyện gì, việc này tự tôi có thể làm được, chút nặng lực nhỏ nhoi ấy vẫn có, tôi đã có cách giải quyết rồi, cảm ơn ông Phùng quan tâm cho tôi, thời gian cũng không còn sớm nữa, cậu gọi lại cho ba cậu, cũng nghĩ ngợi sớm đi, mai còn nhiều việc lắm." Lục Tam Phong nói với anh ta.
"Anh Phong, anh thật sự không sao chứ, không thì đi bệnh viện, sắc mặt anh cứ lúc đỏ rồi lúc trắng ấy." Phùng Chính Anh lo lắng nói.
"Không sao, tắm nước nóng một chút là không có gì đáng ngại, cậu về trước đi." Lục Tam Phong khuyên.
"Sao cứ cảm thấy anh là lạ." Phùng Chính Anh nói thầm, có điều cũng không nghĩ nhiều, chuẩn bị quay đầu rời đi.