Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 301: Khống chế cổ phần
Vừa rồi Lục Tam Phong còn rất ngạc nhiên, theo lý mà nói, với quy mô nắm bắt như thế này không thể khiến cho người như Lưu Quốc Trung đến được, cho dù bản thân cũng là một nhân vật không nhỏ, người ta tới vì mình, thân phận cũng có chút không thích hợp lắm nhỉ!
Hiện tại mọi thứ đã được làm rõ rồi, hóa ra là đang muốn nịnh hót để đào xó nhà của Hoàng Hữu Danh.
“Ngài và tổng giám đốc Hoàng là bạn học sao?”
“Cậu gọi ông ta là tổng giám đốc Hoàng ư?” Lưu Quốc Trung ngạc nhiên hỏi.
“Khi tôi gặp ông ta, ông ta đang là tổng giám đốc của một doanh nghiệp nhà nước, gọi vậy thành quen rồi.” Lục Tam Phong giải thích.
“Chúng tôi là bạn học cấp ba, cậu cũng biết đấy, một lớp cấp ba có rất nhiều người, Hoàng Hữu Danh cũng không phải bạn quá thân thiết với tôi, chỉ là quan hệ ngủ cùng trong một chiếc chăn. Sau khi tốt nghiệp cao đẳng ông ta được nhận vào một trường đại học bình thường. Lúc đó tôi đang làm việc trong một hệ thống cung cấp điện, vì vậy nên không thể tham gia kỳ thi. Nếu không, làm sao ông ta có công việc này được chứ?” Lưu Quốc Trung nói với một chút tiếc nuối: “Cậu nói xem có đúng không?”
“Vâng, đúng a!” Lục Tam Phong gật đầu lia lịa, anh thực sự không ngờ rằng Hoàng Hữu Danh chỉ mới hoàn thành bậc cao đẳng mười năm trước, lúc đó Hoàng Hữu Danh đã ngoài ba mươi tuổi rồi, hơn nữa còn tiếp tục học đại học.
Những người có thể leo lên đến mức đó, chắc chắn không hề bình thường.
“Những gì tôi nên nói đều đã nói cả rồi, cậu có ý gì vậy hả?”
Lục Tam Phong có chút khó xử khi bị ép hỏi, anh cười nói: “Tôi còn chưa có chỗ đứng vững chắc."
“Cậu đã vững lắm rồi, một doanh nghiệp tư nhân quy mô lớn và tồn tại trong một ngành công nghiệp điện tử có yêu cầu cao, cậu đã đứng vững được trong ngành này. Lúc trước tôi đã gọi cho Hoàng Hữu Danh để nói về chuyện này, cũng đã tính toán thời gian cho cậu, thời gian là, hết năm sau!"
“Hết năm sau thì thế nào?”
“Hết năm sau là sẽ không hoạt động được nữa!” Lưu Quốc Trung dứt khoát nói.
“Không đến mức đó chứ, môi trường kinh doanh trong nước vẫn ổn mà!"
“Môi trường kinh doanh hiện tại như thế nào? Tôi biết rõ hơn cậu. Có mười doanh nhân thì có đến chín kẻ lẻo mép, người còn lại thì cũng là lừa đảo. Cậu có thể giả vờ vui vẻ, là kẻ lừa đảo trong số các kẻ lừa đảo kia.” Lưu Quốc Trung châm điếu thuốc, đón gió đêm, nói: “Tôi tò mò không biết vốn khởi nghiệp của cậu từ đâu mà có?”
“Đây là bí mật kinh doanh!” Lục Tam Phong cười khổ nói.
“Lúc năm mới, tôi đã dẫn một nhóm người đi khảo sát ở Bình Châu, cùng uống rượu với Hoàng Hữu Danh một chút. Tôi với ông ta đã bàn bạc, nói cậu không có đủ tiền. Khi đến thời điểm, quỹ tài chính khởi động chắc chắn sẽ đến từ bên tài chính địa phương hoặc trợ cấp chính sách, cậu làm như vậy cũng là ngựa quen đường cũ mà thôi.” Lưu Quốc Trung hút một hơi thuốc, im lặng hồi lâu rồi nói: “Lúc đó Hoàng Hữu Danh đã nói rằng nếu cậu dám ra tay với ông ta, ông ta chắc chắn sẽ đập nát đầu cậu.”
“Hả?” Lục Tam Phong không ngờ một người lịch sự như Hoàng Hữu Danh lại nói ra những lời này.
"Lúc đó là uống rượu rồi nên mới nói, nhưng tôi có thể thấy rằng ông ta không dám mạo hiểm với cậu, vì vậy lúc ấy tôi đã nói rằng hết năm sau cậu nhất định sẽ không thể tiếp tục được nữa” Lưu Quốc Trung đứng phì phèo điếu thuốc nhìn mặt trăng lẩm bẩm: “Gần đây cũng không nghe nói có người thành phố nào bị lừa cả!”
Lục Tam Phong không nói gì, Hoàng Hữu Danh đã nói với anh rằng trong suy nghĩ của Lưu Quốc Trung ấn tượng về anh không được tốt lắm, có lẽ lúc đó Hoàng Hữu Danh nói với anh như vậy để đề phòng Lưu Quốc Trung đó, ông ta có rất nhiều thủ đoạn vô cùng xấu xa.
“Cậu chỉ cần nói cậu đến hay không đến thôi. Chỉ cần cậu tới, miễn thuế, miễn phí đất đai, tôi sẽ cho cậu hết, có thể cho cậu vay không lãi suất nữa!” Lưu Quốc Trung quay đầu lại hỏi: “Thế nào?”
“Tôi phải nghiêm túc suy nghĩ thêm đã, ngài yên tâm, đây là một nơi tốt. Nếu công ty có chỗ đứng vững chắc và doanh số trên thị trường tăng cao, nhất định sẽ có thêm vài chi nhánh nữa.” Lục Tam Phong nghiêm túc nói.
“Tôi biết, bây giờ tôi đang hỏi cậu, nhưng lại không nhận được câu trả lời. Giờ cũng đã muộn rồi, cậu về nghỉ ngơi sớm đi. Vốn dĩ tôi muốn mời cậu một bữa, để cậu và người của phòng xúc tiến đầu tư gặp nhau. E rằng một thời gian nữa sẽ rất bận."
“Để tôi mời ngài, hai ta vẫn còn nhiều cơ hội, chỉ cần ngài rảnh rỗi, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể đến” Lục Tam Phong lễ phép nói.
“Được rồi, hôm khác bớt nói về những chuyện như thế này đi.” Lưu Quốc Trung vừa đi đến trước sân vừa nói chuyện. Đám người Hồ Hải Long đều đã bị đưa đi, xe của họ đều bị niêm phong cả rồi, trong sân cũng bị dán giấy niêm phong, cách đó không xa, xe cảnh sát đỗ ở khắp nơi, rực rỡ ánh đèn.
“Trở về đi, chỉ sợ Hoàng Hữu Danh sẽ lo lắng, sợ tôi bắt cóc cục cưng yêu quý của ông ta.
“Ha ha, sẽ không có chuyện đó đâu a!” Lục Tam Phong bị ông ta làm cho buồn cười, nói: “Vậy ngài cũng nghỉ ngơi sớm đi, tôi xin phép về trước.”
Lưu Quốc Trung xua tay, không nói gì.
Lục Tam Phong quay đầu lại, nhìn thấy Thanh Du đang đứng ở nơi đó, vẫy vẫy tay với cô ta: “Trở về đi, nhiệm vụ của cô cũng xong rồi chứ?”
Hà Thanh Du gật gật đầu, nhìn Lục Tam Phong rồi lên xe rời đi, trong lòng có cảm giác có chút khó tả, ngẫm nghĩ một lúc thì nở nụ cười, mình và người ta là người ở hai thế giới, thế giới này nhiều người như vậy, có lẽ mình chỉ là người qua đường mà thôi.
Lưu Quốc Trung thở dài, lẩm bẩm rằng, từ khi còn đi học Hoàng Hữu Danh đã luôn gặp may mắn hơn mình, đến tuổi trung niên rồi mà vẫn như vậy, khi nào ông ta mới gặp được một người có năng lực sẵn sàng phục vụ như vậy đây.
Trở về khách sạn đã gần nửa đêm, khi mở cửa phòng, Lục Tam Phong phát hiện có một người đang ngồi trong phòng mình, nhìn kỹ thì ra là Lý Thiên Na.
“Cô chạy sang phòng của tôi làm gì?” Lục Tam Phong hỏi: “Muộn như vậy còn chưa ngủ sao?”
“Những người đó đều đột ngột rời đi. Bọn họ nói đêm nay nhận được một cuộc gọi, sẽ không bảo vệ nữa.” Lý Thiên Na hoảng sợ đứng lên: “Tối nay sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, đúng không? Anh nói chuyện với Hồ Hải Long thế nào rồi?”
Lục Tam Phong thấy cô ta như một con chim đang sợ hãi, thở dài, ngồi xuống thay dép, trong lòng than thở cho rằng cô ta đúng là một người mê tín, nói: “Đừng sợ, ngồi đi, đám người Hồ Hải Long đã bị bắt rồi, bởi vì bị bắt nên vệ sĩ mới rút lui như vậy.”
“Bị bắt rồi sao?”
Lục Tam Phong gật đầu nói:
“Đừng lo lắng, trong thời gian ngắn sắp tới cô không ra ngoài là được, nói không chừng là hành vi nghiêm trọng, có thể sẽ xử bắn, ngày mai tôi phải đi tiếp quản công xưởng rồi."
“Tốt quá, tốt quá rồi, quả báo! Đúng là quả báo!” Lý Thiên Na kích động, trong mắt hiện lên tia sáng, ngọn đèn nhỏ chiếu xuống gương mặt cô ta.
"Sẽ ổn thôi. Cô phải tin vào thiên địa luân hồi, tôi tin rằng nếu như ông trời có mắt cũng sẽ hy vọng cô sẽ có một cuộc sống tốt.” Lục Tam Phong đứng dậy an ủi, vẻ mặt có chút dịu dàng thương xót.
“Cảm ơn, cám ơn rất nhiều. Nếu không có anh, tôi không biết phải làm sao nữa.” Lý Thiên Na nắm chặt tay Lục Tam Phong, miệng cảm ơn, bắt đầu khóc.
Lục Tam Phong được cô ta cảm ơn cảm thấy có chút khó xử, vẻ mặt thương hại cũng nhanh chóng thay đổi, ngồi xuống nói: "Là như thế này, tôi đã nói với cô nhà máy sắp trở lại, tôi muốn mua nó, dựa vào điều kiện đó nên tôi mới giúp đỡ cô, nên cô không cần phải cảm ơn đâu, chúng ta là đối tác thôi mà.”
“Như vậy tôi vẫn muốn cảm ơn anh!” Lý Thiên Na có thể cảm nhận được Lục Tam Phong thay đổi quá nhanh, những biểu cảm vừa rồi của anh chắc chắn là thật, anh thật sự cảm thông với mình, thế nhưng hiện tại vì việc chung, vì lợi ích của mình mà anh không đồng ý.
“Nhân tiện bây giờ tôi sẽ nói cho cô biết, quyền cổ phần giữa cô và quản lý Mã có vấn đề gì, tôi không quan tâm, tôi muốn năm mươi phần trăm quyền cổ phần khống chế, có thể đưa ra giá một tỷ rưỡi cho cô. Đây là giá đúng với tiêu chuẩn của ngành sản xuất, hơn nữa tôi cũng được quyền kinh doanh, đương nhiên sẽ giành quyền hội đồng quản trị cho cô, sau này sẽ chia lợi nhuận sau. Số tiền này nhất định sẽ cho cô một cuộc sống ổn định”
Lý Thiên Na đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái khi đối mặt với một Lục Tam Phong nghiêm túc như vậy, cô ta chỉ gật đầu nói: “Cô nhị quả phụ như tôi, anh cứ xem tình hình mà sắp xếp đi.”
“Thế này là sao, cứ như tôi đang bắt nạt một đứa trẻ mồ côi và một góa phụ ấy. Cô như vậy rồi, có thể tìm một luật sư, định giá và sau đó soạn thảo một bản kêu gọi đầu tư. Tôi là một người làm ăn nghiêm túc không lừa gạt người khác.” Lục Tam Phong nhìn thời gian, nói: “Hôm nay muộn rồi, đi ngủ sớm đi, ngày mai sẽ bắt đầu bận rộn đấy."
“Ừ.” Lý Thiên Na chỉ gật đầu, có chút lúng túng đứng lên nói: “Vậy tôi đi về!”
“Được, ngủ sớm đi.”
Ngay sau khi Lý Thiên Na rời đi, Lục Tam Phong thở phào nhẹ nhõm, chuyện này rốt cuộc cũng đã xong, vấn đề nguyên liệu cũng tạm thời yên tâm được rồi, anh vừa định đi tắm nước nóng thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
“Ai vậy?” Lục Tam Phong trả lời điện thoại.
“Là tôi, Hoàng Hữu Danh, cậu vừa về sao?"