Mục lục
Kẻ ăn chơi biến tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài - Chương 6​




Trạm trưởng Vương giật mình, đánh hơi ra mùi gì, vội vàng đổi một gương mặt tươi cười, nhìn Lục Tam Phong nói: “Cậu chủ Lục đúng không?”



“Đừng khách sáo, gọi tôi là cậu Lục là được rồi.” Lục Tam Phong tựa vào ghế sô pha, nói: “Trạm lương thực này bây giờ có những lương thực gì?”



“Ngô, đậu xanh, lúa mì, đều thu hết!” Trạm trưởng Vương đánh giá Lục Tam Phong, nhất thời không phân nổi thật giả, mở miệng nói: “Không biết cậu Lục muốn ra giá thế nào?”



“Cứ theo thị trường là được, tôi mở nhà máy đàng hoàng, hiểu không? Ông nghĩ ông già nhà tôi thành người thế nào chứ?” Lục Tam Phong nhướn mày, ra vẻ không vui.”



Trạm trưởng Vương thở phào một hơi, gật đầu nói: “Vâng vâng, cậu Lục nói đúng!”



Lục Tam Phong biết, nhìn dáng vẻ trạm trưởng Vương này bên ngoài thì tươi cười chứ trong lòng nhất định đang nghi ngờ, nói không chừng đã phải người lên lút điều tra sau lưng mình rồi, anh nhớ rằng cải cách cục lương thực trong thời đại này chủ yếu là để bãi bỏ phiếu thực phẩm. Các nhân viên của trạm lương thực này trải qua một cuộc thay đổi lớn.



Lục Tam Phong hằng giọng nói: “Trạm trưởng Vương, hôm nay gặp ông lần đầu, thấy ông không tệ. Tôi sẽ về nói chuyện với ông già nhà tôi một câu. Gần đây vị trí của ông có khả năng sẽ có thay đổi lớn.”



“Hả?”



Trạm trưởng Vương phản ứng kịp, trong lòng vui mừng khôn xiết, vội vàng cúi đầu nói: “Cảm ơn cậu Lục giúp đỡ, sau này có việc gì cứ dặn dò là được.”



Lục Tam Phong đứng dậy chuẩn bị rời đi, trạm trưởng Vương liền nói: “Tôi tiễn cậu!”



“Không cần, tôi có tài xế, ông đừng đưa tôi xuống, nhiều người nhìn thấy thì phức tạp, ông hiểu không?”



Trạm trưởng Vương ngầm hiểu chuyện, trong miệng liên tục nói mấy câu hiểu rồi, sau đó vội vàng lấy trong túi mấy tờ tiền giấy, khẽ dúi vào tay Lục Tam Phong, miệng lại liên tục nói chút lòng thành.



Sau khi rời khỏi trạm lương thực, Đầu To sợ tới mức sống lưng ướt đẫm, nhìn Lục Tam Phong nói: “Anh Phong, chúng ta lấy xe ở đâu ra? Lại còn nói là có tài xế.”



“Cậu không phải là tài xế à?”



“Em?” Đầu to nói: “Em chỉ có con xe đạp nát mà thôi!”



“Xe đạp không phải là xe sao?” Lục Tam Phong quay đầu lại liếc nhìn trạm lương thực một cái rồi kéo cái Đầu To sang một bên, nhỏ giọng nói: “Rời khỏi đây trước, đến nhà Chu Kiến Quốc ngoại thành xem một chút.”



Đầu to đạp xe, trên đường đi rất buồn bực, Lục Tam Phong trong trạm lương thực kia nhất định không phải là anh Phong mà anh ta quen biết, anh ta cần thận nhìn người trước mặt hỏi: “Anh Phong, vì sao trạm trưởng lại khách sáo với anh như vậy? Có phải anh có thân phận gì mà em không biết không?”



Thấy Đầu To còn đang suy nghĩ lung tung, Lục Tam Phong có chút không nói nên lời, đối với chỉ số thông minh của cái tên này, giải thích rõ đoán chừng phải tới năm hai không hai không mất, đành lên tiếng: “Cái này mà cũng bị cậu đoán được rồi, được thôi, tôi ngả bài, thật ra gia tộc của tôi vô cùng khủng, lúc đầu muốn khiêm tốn để chơi chung với mấy người, ai ngờ lại đổi lấy xa lánh.



Đầu To nghe vậy thì trong lòng kinh ngạc, vốn chỉ tưởng Lục Tam Phong nói đùa, nhưng mà anh ta lại tin, trong trạm lương thực, khí thế mà Lục Tam Phong thể hiện ra tuyệt đối không phải một người bình thường có được.



Khi đến vùng ngoại ô, mấy căn nhà mái bằng đều bị khóa, Lục Tam Phong tìm một viên gạch rồi đập khóa mở ra, bên trong rất rộng rãi, hơn hai trăm mét vuông,không gian đầy đủ.



Lục Tam Phong nhìn xung quanh, trong lòng lập ra một kế hoạch đơn giản, từ trong túi lấy ra số tiền mà trạm trưởng Vương nhét vào, là ba mươi nhìn, quả thật là hào phóng.



“Đầu To, đến mấy cửa hàng tạp hóa mua ít ổ khóa về!”



Đầu To thật sự không hiểu Lục Tam Phong định làm gì, buồn bực hỏi: “Anh Phong, anh định làm gì vậy?”



“Tôi muốn bắt đầu từ căn nhà gỗ nhỏ này mà xây dựng một đế chế kinh doanh khổng lồ!” Giọng nói của Lục Tam Phong cực kỳ táo bạo, bây giờ anh đang đứng trong đầu gió của lịch sử, đến heo cũng biết bay, chứ nói chi đến việc anh là một người ưu tú.



Cái tên Đầu To này, đầu óc ngu si, tứ chi phát triển tốt, cũng không hiểu nhiều như vậy, chỉ cảm thấy Lục Tam Phong dường như thay đổi, có sức hấp dẫn khó tả khiến anh ta phải nghe theo.



Một đám người Chu Kiến Quốc đi từ phòng chiếu phim ra, sắc mặt khó coi vô cùng, tiền xem phim lại do anh ta trả, vốn định lừa Lục Tam Phong một chút, kết quả đều thành mình mời khách.



“Anh Phong thật không trượng nghĩa!” Bưu Túc phàn nàn.



“Chưa tính tiền đã rời đi, loại anh em này vẫn là bỏ đi!”



“Quan trọng nhất là còn dẫn cả Đầu To đi, chết tiệt!” Chu Kiến Quốc chửi bới, vốn anh ta định trêu đùa hai tên ngu, cuối cùng lại bị hai tên này đùa lại.



“Anh nói hai tên đó đi đâu vậy?” Tôn Long Bân lẩm bẩm, không biết tại sao, anh ta luôn cảm thấy Lục Tam Phong đã thay đổi con người mình, hôm nay nhìn lại, thấy ánh mắt của Lục Tam Phong thật gian xảo.



“Mẹ kiếp!” Chu Kiến Quốc vỗ đùi kêu lên: “Tới nhà ở ngoại thành của tao xem một chút, nhanh lên!”



Đám người cưỡi xe gắn máy phóng đi.



Mặt trời ngả về tây, buổi tối gió thổi vi vu, thổi qua người đặc biệt thoải mái. Lục Tam Phong cầm chìa khóa trong tay đón ảnh hoàng hôn bước về nhà. Khi đi ngang qua khu chợ, anh bước vào mua ít đồ chơi, thuận tiện mua thêm ít thức ăn.



Khi đám người Chu Kiến Quốc đến, Đầu To vừa mới thay ổ khóa mới, Chu Kiến Quốc thấy thế quát lên: “Đầu to, mẹ nó mày làm gì thế?”



“Thì đang đổi khóa!”



“Đây là nhà của tao, dựa vào cái gì mà mày đòi thay khóa?” Chu Kiến Quốc chửi rủa, bước xuống xe máy.



“Không phải anh cho anh Phong mượn sao? Anh ấy bảo em đổi ổ khóa!”



Chu Kiến Quốc tiến lên xem xét, hỏi: “Chìa khóa đâu? Mở cho tao!”



“Chìa khóa anh Phong cầm, bảo em khóa cửa!” Đầu To ngay thẳng nói: “Anh có nói lúc ăn cơm rồi, cho anh Phong mượn, sao nói không đáng tin gì hết vậy?”



“Ông mày không đáng tin đấy, thì làm sao?” Chu Kiến Quốc kinh thường cười mỉa mai một tiếng, trên bàn rượu ngại mặt, bây giờ thì tự vạch mặt luôn.



“Anh Phong sẽ tức giận, hậu quả nghiêm trọng lắm!”



Đầu To vừa nói xong, tất cả mọi người đều cười, nói trắng ra là, tiêu tiền của anh ta thì mới gọi một tiếng anh Phong, chứ trong mắt bọn họ, Lục Tam Phong chẳng là cái lông gì.



“Ôi ôi, lại làm tao sợ quá cơ, có phải anh Phong mày muốn giết tao không? Mở khóa ra ngay cho tao”



Đâu To nhìn dáng vẻ này của bọn họ, lo lắng nói: “Các người không hiểu rõ anh Phong rồi, hôm nay em cũng mới biết thôi, người ta đi vào trạm lương thực…



Đầu To kể lại chuyện hôm nay một lần, Chu Kiến Quốc và Tôn Long Bân đều sững người, nếu như là người khác nói cho bọn họ những chuyện này thì bọn họ tuyệt đối sẽ không tin.



Nhưng đây lại là Đầu To nói, bọn họ tin, vì Đầu To khờ, sẽ không nói láo!



Chu Kiến Quốc và Tôn Long Bân nhìn nhau, hai người đều vô cùng sửng sốt, nhớ lại từ ngày đầu tiên họ gặp Lục Tam Phong, anh ta đã không đi làm, mà chỉ phí chỉ tiêu, trên cơ bản đều do anh ta trả.



Với cả anh ta tiêu xài hoang phí, hai người thấy mà thịt đau.



Bây giờ mọi chuyện đã được giải thích, người ta vốn không phải người bình thường, nhân vật thế này, bao nhiêu người muốn xu nịnh còn không hết, hai người họ suýt vì một ít tiên mà đắc tội với người ta.



Chu Kiến Quốc đột nhiên cười vỗ vai Đâu To, nói: “Anh đang nói đùa với chú em thôi. Anh Phong là anh cả trong lòng chúng ta. Anh ấy muốn dùng mấy phòng này bao lâu cũng được.’ E rằng chính mình Lục Tam Phong trước kia lại có thể giúp anh bây giờ nhiều cũng không nghĩ tới, Lục Tam Phong như vậy.



Lục Tam Phong xách theo bao lớn bao nhỏ, gặp Hà Diễm Ly dưới lần, cô ta đánh giá đồ vật trong tay Lục Tam Phong, những thứ này cộng lại cũng không rẻ, người bình thường cũng không dám mua như thế.



“Ồ, Lục Tam Phong, phát tài à?” Hà Diễm Ly lên tiếng chọc ghẹo: “Phát tài cũng đừng quên chị đây nha!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK