• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1

Tôi tên là Trương Siêu, năm nay 23 tuổi, làm việc ở một công ty quảng cáo,

Tôi không học đại học, sau khi tốt nghiệp cấp ba liền đi nghĩa vụ quân sự, không còn cách nào khác vì nhà tôi thực sự rất nghèo,

Năm tôi bảy tuổi, bố tôi say rượu lái xe. Ông ấy từ trước đến nay chưa từng uống rượu, hôm ấy lại uống say bí tỉ với dượng. Trên đường về nhà đâm vào một chiếc xe tải vượt đèn đỏ, tài xế xe tải xoay vô lăng, khi tránh thì bị lật.Hàng chục tấn thép trên xe đổ ào xuống đường, cán chiếc xe hơi bẹp dí như tấm sắt. Ba người bố mẹ tôi và dượng tôi, đều..

Từ đó trở đi, cô tôi trở thành người giám hộ của tôi.

Tôi không được mặc một bộ quần áo mới nào nữa, chỉ toàn mặc quần áo cũ của em họ tôi. Tôi cao hơn nó nên quần áo mặc trên người như bị thu nhỏ lại vậy. Bất kể xuân hạ thu đông, mắt cá chân đều bị lộ ra ngoài gió, vào mùa đông đến đầu gối cũng bị nứt nẻ.

Bố mẹ tôi làm kinh doanh, để lại cho tôi một số tiền không nhỏ nhưng lúc đó tôi còn quá nhỏ, không hiểu biết gì. Sau một vài năm đã bị cô tôi chiếm đoạt gần hết, chỉ còn lại căn biệt thự do tôi đứng tên là bà ta không bán được, bèn đưa cả nhà vào đó sống.

Cô tôi rất ghét tôi, ngày nào cũng đánh tôi. Lúc tôi sinh nhật 10 tuổi, bà ấy uống say, ấn đầu tôi xuống bồn cầu, tôi xém chút thì bị chết chìm trong bồn cầu. Cảm giác gần chết ấy đến bây giờ tôi cũng không quên được.

Sau này em họ tôi- chính là con trai của cô tôi, đem chuyện này đi kể khắp nơi, cả trường đều nói tôi ở nhà uống nước bồn cầu, não có vấn đề. Bạn bè trong trường đều nói tôi bị thần kinh, não có vấn đề nên không ai muốn để ý đến tôi. Mãi đến khi tốt nghiệp cấp ba, tôi không hề có một người bạn nào.

Sau khi lên cấp ba, lớp tôi có một bạn nữ tên là Lâm Phương, cô ấy rất xinh đẹp, đôi mắt long lanh, eo cũng rất thon gọn.

Khi tôi đi học thường nhìn trộm cô ấy, buổi tối năm mơ cũng mơ thấy cô ấy, khi ngây người ra cũng sẽ nghĩ đến cô ấy.

Nhưng tôi chỉ dám yêu thầm cô ấy. Lúc đó tôi đơn thuần lắm, Chương 1 Giàu có sau một đêm

không hề có chút ý đồ xấu xa với cô ấy. Cô ấy là nữ thần trong lòng tôi, những chuyện kia tôi không dám nghĩ tới.

Sau này vào một buổi tối nọ, tôi và Lâm Phương lên cùng một chuyến xe buýt, người trên xe không đông, cô ấy bị hai tên côn đồ trường kĩ thuật chọc ghẹo.

Lúc đó tôi cũng sợ, không biết dũng khí từ đâu tới, tôi xông lên đẩy hai tên côn đồ kia ra. Sau đó nhân lúc xe đến trạm dừng, kéo tay Lâm Phương cùng chạy đi.

Không biết chạy được bao xa rồi, tôi chạy đến khi không thở được nữa mới dừng lại. Quay lại thấy Lâm Phương mặt đỏ ửng đang trừng mắt nhìn tôi.

Cô ấy vội vàng gỡ tay tôi ra: “ cậu bỏ tay ra.”

Tôi nhanh chóng buông cổ tay cô ấy ra, Lâm Phương xoa xoa cổ tay rồi lùi về phía sau.

“Trời tối vậy rồi, để tôi đưa cậu về nhà.”

” Không cần đầu, tôi tự về được. Cậu, cậu đừng đi theo tôi… Còn nữa, chuyện hôm nay cậu không được nói với người khác”

Cô ấy nói xong liền quay đầu bỏ chạy, hình như tôi còn đáng sợ hơn hai tên côn đồ kia. Nói chuyện với tôi một câu giống như mất mặt hơn việc bị hai tên côn đồ kia ức hiếp vậy, đến cả câu cảm ơn cũng không thèm nói.

Vài ngày sau, tôi bị một nhóm nam sinh chặn lại khi tôi đi vệ sinh. Nhóm người đó không nói không rằng đánh tôi một trận. Khi đó tôi vừa gầy vừa lùn, không phải là đối thủ của chúng. Tôi chỉ có thể ôm chặt đầu mình, để nắm đấm như từng giọt mưa rơi trên cơ thể.

Chúng đánh tôi một trận rồi nắm lấy tóc tôi bắt tôi đứng dậy. Trước mắt tôi mơ mơ màng màng, nghe thấy có người nói rằng: ” Nghe nói mày thích uống nước tiểu, hôm nay cho mày uống cho đã đời” Nói xong bọn chúng ấn đầu tôi xuống bồn tiểu.

Tôi bị dọa cho mất hồn mất vía, trước mặt nhiều người như vậy, nếu bị ẩn mặt vào bồn tiểu thì sao mà làm người được nữa chứ? Sau này tôi đi đâu cũng sẽ bị người ta chế cười, cả đời cũng không gột rửa được! Chương 1 Giàu có sau một đêm

11 Lưu Hổ, tôi, tôi không đắc tội với cậu, chúng ta là bạn bè, sao cậu lại đánh tôi chứ?” Tôi cầu xin người đang nắm tóc tôi.

Mày không đắc tội với tao nhưng mày đắc tôi với anh tao. Mày có biết Lâm Phương là người ai thích không hả? còn dám động vào cô ấy hả? Buổi tối đòi đưa cô ấy về nhà hả? Đừng cãi, có người nhìn thấy hết rồi!”

Đâu có, cô ấy bị bọn côn đồ chọc ghẹo, tôi chỉ muốn cứu cô ấy, không tin cậu đi hỏi cô ấy đi.”

” Haha, tao hỏi rồi. Lâm Phương rất hiền lành, cô ấy sợ mày bị đánh nên nói không gặp mày. Mày đúng là vô liêm si, không những mặt dày mà còn nói dối. Uống nước tiểu cho tao!”

” Tôi, tôi không có!”

Tôi ra sức phản kháng, tuy không đánh lại được hắn nhưng con người khi đến đường cùng sức lực sẽ mạnh hơn tưởng tượng nhiều năm đứa con trai không ấn được tôi lại, chỉ có thể đánh tôi một trận.

Sau đó, người của Phòng Giáo dục đạo đức đã cứu tôi ra. Tôi bị đánh gãy hai xương sườn, sốt cao ba ngày liền. Cô tôi không chịu trả tiền viện phí, mặc kệ tôi sống chết bệnh viện. May mà có bác sỹ tốt bụng kia không nhẫn tâm, đuổi theo đến nhà cô tôi mắng chửi mấy ngày. Bà ấy mới chịu cho tôi tiền chữa bệnh.

So với việc tổn thương trên cơ thể, trái tim tôi giống như bị dao đâm vậy, từng cơn đau âm i. Tôi rất muốn hỏi Lâm Phương tại sao lại như vậy? Tôi đã cứu cô ấy, cô ấy lại đối xử với tôi như thế.

Sau khi lành vết thương, tôi không quay lại trường nữa.

Thầy cô trong trường đã đến thuyết phục tôi nhiều lần, bảo tôi quay lại trường học tập. Nói rằng học sinh trong Top 10 toàn trường không đi học thì thật đáng tiếc. Hơn nữa không đi học, tôi có thể làm gì để có lối thoát được. Nhưng tôi thực sự không muốn quay lại nơi đó, không biết điều chờ đợi tôi khi quay lại đó là gì. Trong thời gian đó, mấy ngày liền tôi không nói một câu nào, nhìn thứ gì cũng cảm thấy một màu xám xịt. Sau này nghĩ lại, tâm trạng của tôi lúc đó giống như địa ngục vậy.

Sau khi lành vết thương, là lúc tôi vừa tròn 18 tuổi. Cô tôi nói bà ấy không có nghĩa vụ giám hộ tôi nữa, đuổi tôi ra khỏi nhà. Đó là Chương 1 Giàu có sau một đêm biệt thự của tôi, người phải đi là bà ấy mới đúng! Nhưng lúc ấy tôi một thân một mình, đâu đấu lại được với bà ấy.

Đúng lúc lúc đó đang kêu gọi nhập ngũ, tôi bèn vào quân đội. Suy nghĩ đi lính của tôi rất đơn giản, đầu tiên là có một cơ thể khỏe mạnh, sau này không ai có thể bắt nạt tôi nữa. Thứ hai là có cơm để ăn, có giường để ngủ, rời xa cô tôi.

Cuộc sống của bộ đội rất đơn giản và quy củ, đội trưởng và đồng đội đều rất tốt bụng. Tôi dần dần nghĩ thông hơn, tính cách cũng cởi mở hơn nhiều, không còn buồn bã nữa.

Năm thứ hai đi lính, chỉ huy đột nhiên tìm tôi, nói rằng có người muốn gặp tôi. Người này là luật sư của bố mẹ tôi lúc còn sống, cũng là người bạn đáng tin cậy nhất của họ, tên là Hàn Khôn.

Hàn Khôn nói với tôi rằng, khi còn sống bố tôi là chủ tịch của thương hội thành phố Thông. Ông đứng tên tám công ty, mười hai hộp đêm, các bất động sản lớn nhỏ và quỹ trái phiếu. Sau khi bố tôi qua đời, tài sản của ông do Ban quản lí tàn sản tạm thời quản lí. Theo di chúc khi tôi 18 tuổi toàn bộ sẽ do tôi kế thừa. Vốn dĩ năm ngoái ông ấy nên đến tìm tôi, nhưng gặp chút chuyện nên muộn mất 1 năm. Lần này đến tìm tôi là vì việc kế thừa tài sản.

Cậu kí tên đi, để cậu muộn một năm trở thành người giàu nhất thành phố Thông rồi. Cậu thứ lỗi nhé.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang