• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 14

Nhưng Trần Mộng Vân không nói được câu nào, đám đông xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán. Không biết chuyện rốt cuộc ra sao, tại sao chỉ trong một giây Trần Mộng Vân hoàn toàn mất hết sức lực như thế.

“ Họ là người của Sở y tế. Chủ nhiệm Trần à chủ nhiệm Trần, Sở y tế đã điều tra cô từ lâu rồi. Cô tưởng việc cô làm che mắt được thiên hạ sao, vốn dĩ tôi muốn giữ cho cô chút thể diện nhưng bản thân cô cứ muốn làm loạn lên.” Viện trưởng Triệu lắc đầu, nở một nụ cười bí hiểm nói.

Được rồi, đúng là không phải vì tôi mà đến, nhưng mà xem như tôi may mắn, không những giải quyết được rắc rối mà còn không bị bại lộ thân phận.

Tôi không muốn bị bại lộ thân phận.

Ngoài việc không muốn lộ ra tôi giàu có, tôi còn không muốn để cô tôi biết tôi đã quay về. Tôi hận bà ta, sợ bà ta, nhưng tôi không thể báo thù bà ta nên cả đời này tôi không muốn gặp lại bà ta nữa.

Chủ nhiệm Trần và bác sỹ Chu bị người của Sở y tế đưa đi. Trần Ngọc Châu chết lặng, giống như một con ngỗng ngu si, không kịp phản ứng lại.

Đám đông xung quanh võ tay rầm rầm, vở kịch này vui quá. Một hồi lâu sau mới bị các bác sỹ y tá cùng đứng xem khuyên họ giải tán về phòng.

Lâm Phương nhân cơ hội nói rõ tình hình với viện trưởng, muốn xin viện trưởng châm chước cho chúng tôi ở thêm vài ngày.

“ Đương nhiên là được rồi, mọi người là bệnh nhân, viện phí cũng nộp rồi. Sao có thể đuổi mọi người đi được chứ? Hơn nữa, bố cháu cũng sắp phẫu thuật rồi mà. Tiểu Ngô à, cậu sắp xếp phẫu thuật đi, tôi tự tay làm.” Tiểu Ngô là bác sỹ chủ trị của bố Lâm Phương, nghe xong câu này anh ta há hốc miệng ra: “ Viện trưởng, anh tự tay làm ư? Ca phẫu thuật này thật ra cũng đơn giản lắm chỉ là chưa nộp đủ phí phẫu thuật nên kéo dài mãi thôi.” Viện trưởng Triệu võ võ bả vai của Tiểu Ngô, cười nói: “ Không cần lo lắng, tiền phẫu thuật sắp nộp đủ rồi, sắp xếp đi, tuần sau tôi rảnh.

Bác sỹ Tiểu Ngô vừa ngạc nhiên vừa kích động, gật đầu lia lịa, sau đó hỏi viện trưởng Triệu có thể để anh ấy phụ mổ không? Lâm Phương cũng nắm lấy cánh tay viện trưởng Triệu cảm ơn rối rít.

Chỉ có Trần Ngọc Châu và Lâm Khang chán nản rời khỏi phòng bệnh, tôi liền đi theo họ.

Tôi là một trinh sát viên nên rất dễ dàng theo dõi người khác, hai người này đầu không nhận ra tôi ở phía sau, đi thẳng một mạch đến cầu thang. Tôi trốn ở bên ngoài, nghe trộm họ nói chuyện.

“ Bây giờ phải làm sao đây? Chuyện này là sao?” Trần Ngọc Châu nổi giận đùng đùng, đạp đổ thùng rác bên cạnh.

“ Việc này…. có phải là Trương Siêu giở trò không, chị em chắc chắn không có mối quan hệ lớn vậy đâu. Anh Châu, anh đừng giận.” “ Không thể nào, Trương Siêu càng ngu ngốc hơn. Hơn nữa viện trưởng Triệu cũng nói rồi, không phải vì chuyện của các người mà đến, có chứng cứ rành rành để bắt dì tao. Mẹ nó, thuận lợi thì không sao, nếu không về mẹ tao chắc chắn làm ầm lên với tao! Mẹ mày, tao đưa cho mày nhiều tiền như vậy mà đến một sợi tóc của chị mày cũng chưa được động vào. Hai chị em mày đang chơi đểu tao hả?” Trần Ngọc Châu tát Lâm Khang một cái đau điếng, nghe tiếng tát thật sảng khoái. Loại em trai ngu ngốc như vậy đáng bị đánh, tôi cũng muốn đánh cậu †a một trận từ lâu rồi.

“ Ôi, đau chết mất. Anh Châu, anh đừng giận. Chắc chắn chị em sẽ thích anh mà, Trương Siêu là thứ gì chứ, anh đợi thêm chút nữa đi…” “ Đợi con mẹ mày hả, tao nói cho mày biết, tao mà không ngủ được với chị mày tao sẽ cho mày biết tay. Mày đang vay nặng lãi của Lão Cao một tỷ , lão ấy tìm mày mấy lần rồi, đều nể mặt tao mà tha cho mày. Chị em mày đừng tưởng tao là thăng ngu, sự kiên nhãn của tao cũng có giới hạn. Tao cho mày thêm một tuần nữa, nếu không tao sẽ bảo Lão Cao đến tìm mày. Mẹ mày, chuẩn bị bán thân mà trả nợ đi.” “ Anh Châu, cho em thêm một cơ hội nữa đi ạ. Phải rồi, em, em có cách rồi.

Tối nay em sẽ đến tìm chị ấy, em sẽ bỏ thuốc mê vào trong nước sau đó mở cửa cho anh vào…” Tôi nhịn không nổi chửi một câu thô tục , mẹ nó, có phải là em trai ruột không thế? Không bằng súc sinh.

Tôi muốn xông ra đánh thằng nhãi này một trận nhưng tôi nghĩ lại, không được, đánh một trận cũng không có ích gì. Bọn chúng muốn hại Lâm Phương, e rằng một lần không được sẽ có lần hai. Hơn nữa Lâm Khang là em trai Lâm Phương, có thể Lâm Phương sẽ không tin lời mình nói.” Trần Ngọc Châu rất hài lòng với cách này, cơn giận đã nguôi bớt, hắn hỏi: “ Mẹ mày đừng có làm hỏng việc, nói đi, lúc nào?” “ Ngày mai, tối mai, em đến tìm chị ấy…” Bọn chúng thương lượng xong, trong lòng tôi ghi nhớ rõ mồm một. Đồng thời cũng lập một kế hoạch, nhất định có thể khiến Lâm Phương nhìn rõ bộ mặt của tên em trai không bằng cầm thú này.

Sau khi nghe xong, tôi nghe thấy tiếng bước chân của bọn chúng liền nhanh chóng quay về phòng bệnh.

Trước khi vào đến phòng bệnh, tôi bị một người gọi lại: “ Tiểu Trương, tôi nói với cậu vài câu.” Tôi nghe giọng nói này rất quen tai, nhưng không nhớ ra là ai, quay đầu lại không ngờ lại là viện trưởng Triệu.

“ Chào chú, cháu cảm ơn chú đã giúp đỡ chúng cháu. Tuy chú không hoàn toàn vì chúng cháu mới sa thải chủ nhiệm Trần và bác sỹ Chu, nhưng cũng đã giúp được chúng cháu. Thật sự cảm ơn chú nhiều ạ.” Viện trưởng Triệu mỉm cười, nắm lấy bàn tay đang giơ ra của tôi, sau đó tiến lên một bước nhẹ giọng nói: “ Haha, cậu bị tôi lừa thật rồi. Hàn Khôn mới sáng sớm đã gọi điện cho tôi nói là con trai Trương Tuấn đến rồi nên nhờ tôi giúp đỡ. Tôi còn sợ không nhận ra cậu, may thật, cậu giống y đúc bố cậu.” Trong chốc lát tôt như bị câm, một lúc sau mới phản ứng được: “ Gì cơ? Chú, chú thật sự vì giúp cháu mới làm thế ư? Nhưng… Mấy người ở Sở y tế kia là sao ạ? Lẽ nào chứng cứ là giả sao?” “ Đương nhiên là thật rồi. Cậu còn muốn hỏi tôi sao trong thời gian ngắn như vậy có thể tìm được chứng cứ chứ gì. Hey, đều là nhờ Hàn Khôn, tên này làm luật sư, quen biết rộng rãi lắm, những thứ này đều do cậu ấy chuẩn bị. Khi tôi nghe điện thoại, người của Sở y tế đã gõ của phòng làm việc của tôi rồi.” Lần này tôi bị sốc thật rồi, thủ đoạn của Hàn Khôn tôi biết nhưng không ngờ lại lợi hại như vậy! Viện trưởng Siêu nhẹ giọng nói: “ Tiểu Trương à, nhìn thấy cậu tôi vui lắm, đi nào, đến phòng làm việc của tôi đi. Tôi đã giúp cậu một việc, cậu cũng phải trả ân tình chứ, tôi có một việc muốn nhờ cậu. Nhưng thấy cậu và nhà họ Trần không hợp nhau lắm, việc tôi nhờ cũng sẽ có lợi cho cậu đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK